Chapter 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì vụ án lần này vừa phải thẩm tra phạm nhân, vừa phải an ủi gia đình Tiểu Trương nên Phác đội trưởng thật sự rất bận.
Phác Xán Liệt từ phòng tắm đi ra nhìn thấy Biện Bạch Hiền đang ngồi tựa cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như cậu không hề phát hiện ra anh, chậm rãi bước đến ngồi bên cạnh cậu, nhếch chân bắt chéo đưa tay ôm lấy cổ cậu, lại chẳng biết muốn nói gì. Biện Bạch Hiền quay đầu lại nhìn anh, hai người im lặng nhìn nhau vài giây. Phác Xán Liệt xấu hổ ho khan vài tiếng rút tay lại, không ngờ Biện Bạch Hiền nắm lấy cổ tay anh, dựa người mình vào trong ngực Phác Xán Liệt, khẽ xoa hai mắt nhắm hờ, "Thật mệt a. . ."
Phác Xán Liệt nhịn không được trong lầm mắng thầm một tiếng, gần đây người mệt nhất hẳn là tôi mới đúng, nhưng vẫn hảo tâm đề nghị, "Chi bằng đợi vụ án này kết thúc rồi đi nghỉ ngơi một chuyến."
Biện Bạch Hiền vừa nghe đến đây đã phấn chấn hẳn, "Đi đâu?" "Đảo Jeju?" Phác đội trưởng đề nghị.
Biện Bạch Hiền liếc mắt chán ghét, "Không thú vị gì cả, từ nhỏ đến lớn lúc nào nghỉ phép cũng đến đó."Cậu đảo mắt một chút, đột nhiên bật dậy hai mắt sáng rực, "Chúng ta đi núi Phú Sĩ đi?"
Phác Xán Liệt bỗng dưng cảm thấy đau đầu, "Cậu nghĩ thời gian nghỉ phép của chúng ta đủ để đi sang Nhật Bản xong rồi lại quay trở về hả?"
Biện pháp y vừa nghe, ủ rũ quay lại nằm vào lòng Phác đội trưởng, Phác Xán Liệt rầu rĩ lên tiếng, "Không thì đi Folk Village?"
"A, nơi đó ở tỉnh Gyeonggi đó hả? Lúc trước vẫn hay nghe mọi người nói qua, nghe nói đó là nơi thư giãn rất tốt."
Phác Xán Liệt nhìn thấy cậu vui vẻ, một câu quyết định, "Vậy thì đến đó!"

Cuối cùng vụ án cũng hoàn toàn chấm dứt, tất cả mọi người đều để nghị ăn mừng, vì thế đã đặt một chỗ trong nhà hàng gần đó, các cảnh viên đều định bụng phải ăn chơi xả láng. Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền tiện thể tìm Đan Chấn Ngao xin nghỉ phép, bình thường hai người rất ít khi nghỉ phép, nên lần này dùng hết chín ngày nghỉ, một tuần du lịch, hai ngày ở nhà nghỉ ngơi, vừa đủ. Hai người dự định tối nay chơi một đêm, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt xuất phát đi đến Folk Village.
Sau khi tan làm đội hình cảnh cùng nhau đi đến nhà hàng trước, xe của Hoàng Tử Thao giữa chừng bị Tiểu Trương cướp đi mua rượu vang, đành phải chui vào xe Phác đội trưởng. Hoàng Tử Thao ngồi ghế sau trườn người ra đằng trước chen vào khoảng trống giữa ghế lái với ghế phó lái, quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, "Đội trưởng, Đan cục trưởng đã đề cập chuyện điều anh đến thành phố M rồi phải không?"
Phác Xán Liệt không ngờ hắn lại hỏi đến vấn đề này, ngạc nhiên hỏi, "Lúc trước cũng có đề cập qua, sao vậy?"
"Đan cục trưởng cũng nói có thể đem thêm người đúng không? Đội trưởng anh ngàn vạn lần không được vứt bỏ tôi!"
Khẩu khí Hoàng Tử Thao có chút bi phẫn, khiến Phác Xán Liệt cảm thấy khó hiểu cười cười, "Có nói một lần nhưng bị vụ án này cắt ngang, nếu Đan cục trưởng không nói đến tôi cũng không có ý định nhắc lại, dù sao thì cũng biết, tôi sẽ không tự nguyện đi."
Hoàng Tử Thao gật gật đầu, "Mọi người đều nhìn thấy những người trong tỉnh đội rất ưu tú, kỳ thật nếu thật có thể đi vào trong đó học hỏi là điều rất tốt, nhưng mà tôi có nghe bọn Tiểu Trương có nói hình như bọn họ đang gặp một đối thủ khó nhằn."
Lúc này bên ngoài một cơn mưa nhỏ tí tách rơi, Phác Xán Liệt khởi động cần gạt mưa, "Bọn họ còn có thời gian đi tìm hiểu chuyện tỉnh đội nữa cơ à?"
Ngược lại Biện Bạch Hiền lại xen vào một câu, "Tôi đối với đối thủ khó nhằn kia còn có hứng thú hơn."
Hoàng Tử Thao đảo mắt nhìn Biện Bạch Hiền, cười nói: "Bỏ đi, mấy lời đồn linh tinh này lát nữa phải đi thỉnh giáo Tiểu Trương thôi."
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe của khách sạn, vừa xuống xe Biện Bạch Hiền đã gấp gáp chạy đi tìm Tiểu Trương tám chuyện, vậy nên Tiểu Trương vừa mới đi mua rượu trở về chưa kịp hiểu gì đã bị Biện pháp y lôi đi.
Sau khi hiểu được ý đồ của Biện Bạch Hiền, Tiểu Trương ôm hai chai rượu vang đỏ ra dáng 'bà tám' bắt đầu nói: "Nghe nói hai năm trước bọn họ bắt đầu điều tra về Đế Đồ hội nổi tiếng trong hai giới hắc bạch, nhưng bọn họ vẫn chỉ nghe phong phanh những hoạt động phi pháp của tổ chức này chứ không có chứng cứ rõ ràng, nghe nói hai bên cũng đã từng giao chiến trực diện, chỉ có điều vẫn không tóm được người."
"Đế Đồ hội?" Biện Bạch Hiền xoa cằm, "Lợi hại như vậy à?"

Biện Bạch Hiền trong lòng biết rất rõ, nhưng vẫn không nghĩ ra được vì sao Kim Chung Nhân lại xuất hiện ở thành phố K, theo như lời Tiểu Trương nói bọn họ phải đang hoạt động ở thủ đô mới phải, "Tiểu Trương? Thành phố M chúng ta cách thành phố K bao xa?"
Tiểu Trương nghe vậy trợn mắt há mồm, "Biện pháp y. . . anh không phải. . . Tôi còn nghĩ thiên văn địa lý không chỗ nào là anh không biết! Thành phố M ngay sát vách thành phố K!"
"Thật à?" Biện Bạch Hiền nheo mắt, xoay người đi đến ghế lô. Nói như vậy thì mọi chuyện đã rõ, mộ của ba nằm ngay giao giới của hai thành phố. Nhưng mà ngày đó Kim Chung Nhân đến cảnh cục để làm gì?

Buổi tiệc chúc mừng vừa mới bắt đầu mọi người đã ồn ào: "Biện pháp y là đại thần có công phá án lớn nhất trong vụ này, chúng ta phải từng người lên kính rượu a! Đây coi như là sự kính trọng của chúng ta với anh ấy!"
Tuy tửu lượng của Biện Bạch Hiền không được tốt lắm, nhưng vì không muốn làm mọi người mất vui nên vẫn nâng ly rượu đầy trong tay, uống hết ly này đến ly khác. Phác Xán Liệt biết cậu tửu lượng không tốt liền chủ động nâng ly uống thay cậu, "Cùng uống đi, các cậu bồi Biện pháp y mà lại quên mất đội trưởng tôi rồi à!"
Loại rượu vang mua về là loại rượu Pháp sản xuất năm 1992, tất cả mọi người đều uống thả ga. Mới được một vòng Biện Bạch Hiền đã nửa say nửa tỉnh hưng phấn nâng cao ly rượu tìm người cụng ly, Phác Xán Liệt giữ lấy tay cậu lại, người này thật là, tửu lượng đã không tốt còn không biết tiết chế, cư nhiên không ăn gì lại uống nhiều như vậy. Hưng phấn uống không biết tiết chế còn có cả Tiểu Trương, Phác Xán Liệt nhìn thấy cậu ta nâng ly muốn mời Biện Bạch Hiền liền cảm thấy đau đầu. Vội vàng đỡ người kia đứng dậy, "Các cậu cứ uống, tôi đưa Biện pháp y về, mọi người cũng đã say lắm rồi, Tử Thao cậu để ý bọn họ một chút, nhất là Tiểu Trương, đừng để cậu ta uống say quá mức, lát nữa tiện đường chở cậu ta về luôn."
Hoàng Tử Thao phất tay nói với anh, "Được rồi, đội trưởng anh cứ đi trước đi."

Phác Xán Liệt cũng uống không ít rượu, tuy rằng không đến mức say nhưng anh vẫn tuân thủ luật giao thông, bắt một chiếc taxi đỡ Biện Bạch Hiền cả hai cùng ngồi vào. Biện Bạch Hiền say tí bỉ lúc này cũng không ầm ĩ nữa, chỉ dựa vào Phác Xán Liệt say giấc nồng. Phác Xán Liệt chỉnh sửa thân thể Biện Bạch Hiền một chút, để cậu dựa vào người anh thoải mái hơn, nhìn người nọ khẽ thở dài, lại hướng tài xế nói địa chỉ nhà của mình.
Trên đường đi về, Phác Xán Liệt chỉ cần cúi đầu đã có thể nhìn thấy gương mặt phiếm hồng của Biện Bạch Hiền, trái tim không khống chế được càng lúc đập càng nhanh. Anh xoay mặt đi, mắt hướng ra ngoài cửa kính, hít thở thật sâu, thế nhưng không nhịn được cũng quay đầu lại nhìn. Anh đưa tay lên, thời điểm sắp chạm đến mặt Biện Bạch Hiền anh đột nhiên nhìn đến kính chiếu hậu, tài xế chắc không nghĩ mình biến thái đâu nhỉ?

Suốt quãng đường đi trong xe không có tiếng nói chuyện, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Biện Bạch Hiền.
Xe lái đến nơi Phác Xán Liệt nhanh chóng trả tiền xuống xe, một tay đỡ Biện Bạch Hiền đi vào. "Bạch Hiền? Cậu có thể nghe tôi nói không? Chúng ta về nhà rồi."
Mở đèn lên, Biện Bạch Hiền có chút khó chịu khẽ cử động. Phác Xán Liệt nhìn thấy cậu không có ý muốn tỉnh lại, trực tiếp đưa một tay trượt xuống đầu gối Biện Bạch Hiền, xốc người bế lên. Vóc dáng Biện Bạch Hiền thấp hơn Phác Xán Liệt, lại gầy hơn anh rất nhiều, bế lên cũng không nặng lắm. Thế nhưng lúc lên cầu thang lại gặp chút khó khăn, lo cậu đụng phải thành cầu thang nên Phác Xán Liệt phải vừa đi vừa phải nghiêng thân mình.
Đặt người nằm lên giường mới phát hiện thật ra Biện pháp y cũng chẳng nhẹ là bao. Phác Xán Liệt cử động cánh tay, chạy đến WC lấy khăn mặt Biện Bạch Hiền lau sơ mặt và cơ thể giúp cậu.
Lúc tắm xong đi ra, Phác Xán Liệt ngồi bên giường chăm chú nhìn vào Biện Bạch Hiền đang ngủ rất sâu, hơi thở đều đều.
"Cậu sao lại thông minh quá vậy, vì quá thông minh nên được nhiều người thích. Mà có lẽ cũng không phải, là bởi vì cậu tâm địa thiện lương nên người khác mới thích. Ngay cả tôi thiếu chút nữa cũng bị cậu làm cho động tâm, xem ra phải cẩn thận với cậu mới được."

Đắp chăn cho Biện Bạch Hiền xong Phác Xán Liệt mới nằm xuống bên trái cậu. Đôi mắt nhắm nghiền trong chốc lát lại mở ra, nhẹ nhàng đi đến phòng bếp rót một ly nước pha thêm muối, kéo Biện Bạch Hiền đang mơ ngủ ngồi dậy uống hết, lúc này mới an tâm đi ngủ.
Sáng hôm sau, Biện Bạch Hiền vì cơn đói làm cho tỉnh dậy. Rửa mặt xong đi xuống lầu liền nhìn thấy Phác Xán Liệt đang ngồi ở bàn trà săm soi cần câu cá, trên bàn ăn còn có hai phần thức ăn.
"Anh đang làm gì vậy?" Biện Bạch Hiền vuốt vuốt tóc mái của mình, vừa xuống cầu thang vừa hỏi.
"A, cậu tỉnh rồi à. Tôi thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, có muốn cùng đi câu cá không? Lâu rồi không đụng đến mấy thứ này." Phác Xán Liệt nhìn cần câu trong tay, ánh mắt của anh nhất thời khiến Biện Bạch Hiền có một loại ảo giác —— Phác Xán Liệt đang nhìn vợ của anh ta.
"Câu cá?" Đối với loại hoạt động này Biện Bạch Hiền có vẻ rất hiếu kỳ, hai mắt mở rất to, "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng đi câu cá."
"Vậy thì mang cậu đi câu thử. Ăn cơm trước đi, tôi một mực chờ cậu tỉnh lại để cùng nhau ăn cơm đó." Phác Xán Liệt đứng dậy bỏ cần câu vào bao, thông báo về bữa ăn.

Lúc ăn cơm Biện Bạch Hiền nhắc đến vấn đề nan giải của tỉnh đội mà hôm qua Hoàng Tử Thao có nói cho Phác Xán Liệt nghe, Phác Xán Liệt nhún vai, "Tin tức độc nhất vô nhị của Tiểu Trương chỉ có mình cậu nghe, tôi sao có thể biết được."
Biện Bạch Hiền đem ly sữa uống hết một hơi, kể lại câu chuyện này hôm qua Tiểu Trương đã nói cho Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt đăm chiêu khẽ gật đầu, "Nói như vậy Đế Đồ hội kia quả thật không thể xem thường được."

Sau khi ăn xong hai người lái xe đến một bờ sông, nơi đây đã thuộc phạm vi của một vùng nông thôn. Bây giờ đã là cuối hạ, khắp nơi đều mang chút hơi thở của mùa thu, nhất là nông thôn, hương vị đầu thu càng rõ rệt hơn hẳn. Phác Xán Liệt vốn lớn lên ở cô nhi viện vùng ngoại ô thành phố, bởi vậy anh rất quen thuộc với cuộc sống của vùng quê, không gian mộc mạc nơi đây cũng là điều anh rất thích. Ngược lại Biện Bạch Hiền từ nhỏ đến lớn đều sống ở trung tâm thành phố, chưa từng đi đến vùng nông thôn, vậy nên trên đường xe đi cậu vẫn mở to đôi mắt tò mò nhìn trái rồi lại nhìn phải, lúc thì hỏi đây là hoa gì, lát sau lại hỏi món này tên gì. Mà thực tế thì Phác đội trưởng của chúng ta cũng chẳng biết, vậy là càng nói càng thêm đau đầu.
Mãi đến khi nhìn mệt rồi Biện Bạch Hiền mới tựa lưng vào ghế ngồi im, "Sáng sớm đi đến nơi này cảm giác thật thoải mái, không khí rất tốt."
Phác Xán Liệt cười, "Cậu cứ thả lỏng đầu óc đi, cũng đừng quan tâm đến mấy thứ đó tên gọi là gì, não của cậu cần phải được nghỉ dưỡng a!"

Biện Bạch Hiền cũng cười, "Nhưng vẫn không thể nghỉ ngơi được, lát nữa còn muốn học tập Phác đội trưởng câu cá. Cả đời người ấy mà, cái gì cũng có thể nghỉ ngơi, nhưng não thì không được, nó sẽ rơi vào trạng thái chết não." Đang nói cậu lại chuyện chủ đề, "Nhưng mà chúng ta thật sự bị điều đến tỉnh đội?"
"Sao vậy? Cậu cũng không muốn đi sao?" Phác Xán Liệt đậu xe ở một bãi đất trống gần bờ xong, đạp phanh dừng lại, mở dây an toàn, "Có một pháp y đầy năng lực như cậu điều đến là phúc khí của tỉnh đội a, Đế Đồ hội hay gì gì đó cùng lắm cũng chỉ là con kiến dưới chân mà thôi."
Biện Bạch Hiền mở dây an toàn, bước xuống hung hăng đóng sầm cửa xe lại, "Bớt chọc tôi một câu thì anh sẽ chết à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net