Chapter 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vụ án Trác Nghị Văn vừa kết thúc, Phác Xán Liệt đã bị giục điều đến tỉnh đội. Điều này khiến Đan Chấn Ngao vô cùng sốt ruột, cả ngày đều nhắc Biện Bạch Hiền cố gắng khuyên nhủ Phác Xán Liệt, dù sao Phác Xán Liệt cũng làm việc dưới tay hắn cũng được thời gian dài, hắn cũng nhìn ra Phác Xán Liệt không tình nguyện bị điều đến tỉnh đội. Nhìn thấy Phác Xán Liệt miễn cưỡng như vậy, hắn lại càng luyến tiếc.
Ánh nắng sáng sớm cuối tuần trực tiếp chiếu vào, Phác Xán Liệt ngồi trên ghế sô pha trong nhà mình, một chân co lên ghế, hai tay đan vào nhau ôm lấy đầu gối, cả người dựa vào ghế, cằm đặt trên tay nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Biện Bạch Hiền lau tay, từ trong phòng bếp đi đến. Tuy rằng đương sự để ý gì nhưng ở trong nhà Phác Xán Liệt ăn không trả tiền lại để anh làm việc vặt trong nhà thì cậu quả thật là kẻ không biết xấu hổ, vì thế đưa ra ý kiến việc trong nhà thay phiên nhau làm, hôm nay đến phiên cậu rửa chén.
"Sao vậy Phác đội trưởng, còn đang phiền muộn chuyện bị điều đến tỉnh đội à?"
Bởi vì cằm đang đặt trên tay nên Phác Xán Liệt thoạt nhìn như đang bĩu môi. Biện Bạch Hiền quen anh cũng không phải trong một thời gian ngắn, tuy rằng vẫn biết anh là một người rất ấm áp, nhưng chưa từng thấy qua bộ dạng trẻ con của anh như bây giờ, nhịn không được liền đi qua xoa xoa mái tóc đen của anh. Phác Xán Liệt dường như tỉnh lại trong cơn mộng ngẩng đầu nhìn Biện Bạch Hiền, "Cái gì?"
Biện Bạch Hiền bị anh nhìn như vậy nhất thời có chút sửng sốt. Tay vẫn còn đặt trên định đầu Phác Xán Liệt, mà anh lại đang mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn cậu. Cảnh này. . .
Biện Bạch Hiền lúc nói vẻ mặt thật sự rất nghiêm túc, nào ngờ Phác Xán Liệt nghe xong lại phụt cười thành tiếng, hai mắt cong cong nhìn cậu nói: "Cậu nghĩ việc tôi và cậu bị điều đến tỉnh đội khiến tôi không vui à? Không đúng, nhìn tôi chỗ nào không vui chứ?"
Biện Bạch Hiền không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Phác Xán Liệt.
Nhưng Phác Xán Liệt lại nhìn thấy cậu là đang trưng vẻ mặt 'lần đầu tiên không đoán trúng tâm sự của người khác có chút khó chịu'. Nhưng có đánh chết anh cũng không nói cho Biện Bạch Hiền biết việc anh đang suy nghĩ chính là tối hôm qua Biện pháp y ngủ say ôm chặt lấy anh, hại anh bị kích động cả đêm không ngủ được rốt cuộc là như thế nào.
"Được rồi, tôi nghe Tiểu Trương nói gần đây Đan cục trưởng gây áp lực cho cậu, thật ra điều đi cũng không sao cả." Phác Xán Liệt nói xong, cẩn thận quan sát biểu tình biến hóa trên mặt Biện Bạch Hiền. Cậu thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Lại là Tiểu Trương, tên này nên đổi nghề làm chó săn được hơn đấy."
Phác Xán Liệt cười cười, đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền lấy điện thoại di động quơ quơ, nhẹ nhàng nói: "Lúc nãy cậu rửa chén Đan cục trưởng có gọi đến, nói hôm nay đã chọn xong người, ngày mai đi đến thành phố M."
"Cái gì? Ngày mai?"
Nói là tuyển người thật ra cũng chỉ là hình thức. Phác Xán Liệt Phác đội trưởng sẽ chọn ai trong lòng mọi người biết rất rõ, người đầu tiên đương nhiên là người rất thân thiết với Phác Xán Liệt, Biện pháp y, hai người gần đây tuy hai mà một, bất kể là lúc phá án hay trong cuộc sống hằng ngày đều như hình với bóng, khiến cho những đội viên hình cảnh đội đứng ngoài nhìn vào không khỏi cảm thán, về phần cảm thán cái gì thì bọn họ chỉ hiểu chứ không thể diễn đạt thành lời được. Còn người thứ hai tất nhiên là Hoàng đội phó của bọn họ, người này cũng chẳng hề lo lắng gì. Nhưng điều bất ngờ nhất là Tiểu Trương không được chọn đi, nguyên nhân chính là Đan Chấn Ngao đã nhắm trúng năng lực của cậu, giữ cậu ở lại để cho vị trí đội trưởng, nếu Phác Xán Liệt không quay lại hình cảnh đội thành phố K thì cậu cũng như vậy trở thành đội trưởng chính thức. Tiểu Trương tuy rằng có hơi nhiều chuyện, nhưng khi làm việc thực sự rất nghiêm túc, Phác Xán Liệt giao hình cảnh đội cho cậu cũng yên tâm, nhưng vẫn không nhịn được dặn đông dặn tây, mãi đến khi bị Biện Bạch Hiền túm áo lôi đi mới chịu lên xe.
Xe là của Phác Xán Liệt, lái là Hoàng Tử Thao lái. Kỳ thật từ thành phố K đến thành phố M chỉ mất ba tiếng đồng hồ, nhưng Biện Bạch Hiền ngay cả buồn ngủ cũng không có, chỉ lấy tờ báo sáng nay trong balo ra đọc. Nội dung ngoài mấy tin tình hình chính trị sự xung đột căng thẳng giữa một số nước chỉ có vài tin đồn giới giải trí, nhưng trong đó có một tiêu đề khiến Biện Bạch Hiền chú ý.
【Quỷ ảnh lại xuất hiện: Nữ diễn viên nổi tiếng Thượng Quan Doanh bị trầm cảm dẫn đến tự sát? 】
Biện Bạch Hiền vội vàng lay tỉnh Phác Xán Liệt vừa đang chìm vào trong giấc ngủ, đưa tờ báo giơ trước mặt anh, "Xán Liệt, anh mau nhìn này!"
Hoàng Tử Thao lái xe phía trước cũng tò mò nhìn qua kính chiếu hậu, Phác Xán Liệt đang ngủ lại bị lay dậy có chút bất mãn, cau mày hỏi: "Cái gì vậy?"
"Anh xem đi!" Biện Bạch Hiền dùng ngón trỏ chỉ vào tờ báo, ý muốn đem lực chú ý của người kia lại đây.
Phác Xán Liệt cố gắng mở to mắt nhìn, không hiểu Biện Bạch Hiền kích động cái gì, "Nữ diễn viên nổi tiếng Thương Quan Doanh bị trầm cảm tự sát, làm sao vậy, Thượng Quan Doanh là ai?"

Biện Bạch Hiền không nói gì buông tờ báo xuống, từ sau gương chiếu hậu nhìn Hoàng Tử Thao. Hoàng Tử Thao đang lái xe cảm nhận được tầm mắt không bình thường đang chiếu về phía mình, vội vàng nói: "Tôi cũng không biết!"
Biện Bạch Hiền dời tầm mắt nhìn lại tờ báo, lấy tay chỉ chỉ vào tờ báo, "Trong này không phải đã viết sao? Là một nữ diễn viên! Đóng vài bộ phim ma!"
Phác Xán Liệt bĩu môi, "Hóa ra Biện pháp y cũng không biết. Nhưng mà cậu đưa cho tôi xem cái này làm gì?"
Đôi mắt Biện Bạch Hiền sáng rực, rốt cuộc cũng nói đến trọng tâm, "Chẳng lẽ anh không thấy tiêu đề hấp dẫn sao? Phải nói là việc này rất thu hút người khác mới đúng."
Phác đội trưởng ngáp một cái, nhắm mắt lại, "Không thấy." Biện Bạch Hiền tức giận, thiếu điều kéo mí mắt anh lên, hét lớn một tiếng: "Anh rốt cuộc bao lâu rồi chưa được ngủ vậy hả!" Nhưng trong lòng vẫn im lặng suy tính lúc về phải tìm Tiểu Trương cho một vài thông tin để nghiên cứu mới được.

Lúc chạng vạng ba người đến thành phố M, lúc đến cảnh cục đã có người đứng đón. Biện Bạch Hiền xuống xe bị cảnh sắc trước mặt làm cho dao động, chậc lưỡi nhìn Phác Xán Liệt nói: "Phác đội trưởng, thực ra ở đây cũng không tệ, nhìn công trình kiến trúc này xem, cảnh cục của chúng ta thực sự không cùng đẳng cấp rồi!" Phác Xán Liệt nhìn lướt qua cánh tay của cậu đang khoác lên vai anh, "Tôi vẫn cảm thấy thích cảnh cục của chúng ta hơn."
Ngay lúc đó Hoàng Tử Thao cũng xen vào phụ họa, "Đúng vậy! Xây to như này để cho ai xem chứ? Cục cảnh sát chứ có phải khách sạn năm sao đâu?" Biện Bạch Hiền nhìn lướt qua cậu, nháy mắt liền thấy Hoàng Tử Thao rụt cổ trốn ra đằng sau Phác Xán Liệt.
Lúc này có một sĩ quan gác trạm nhìn thấy bọn họ, có người đi tới hỏi bọn họ đến đây làm gì, Phác Xán Liệt liền trình bày mục đích của mình. Người nọ vội vàng thay đổi vẻ mặt, để bọn họ đi vào, sau đó gọi điện thoại thông báo với bên trong rằng người của thành phố K đã đến.
Xe đi thẳng vào bên trong cảnh cục, Biện Bạch Hiền ngắm nhìn xung quanh, càng lúc càng cảm thấy cảnh cục bọn họ thật sự thiếu thốn không phải dạng vừa đâu.
Nhưng cho dù bọn họ thiếu thốn thì cục cảnh sát ở thành phố M này cũng quá khoa trương đi, có cục cảnh sát nào lại xây thêm đài phun nước chứ! Nhìn ra xa tòa nhà sừng sững ở phía sau khoảng cách từ cổng vào đó cũng mất tầm 20 phút! Còn cả việc sử dụng vân tay đánh dấu ngày đi làm thú vị như vậy vì cái gì bọn họ không có! Tóm lại, nhìn từ đầu đến cuối, ngay cả Hoàng Tử Thao ban nãy vừa nói hang ổ của chúng ta là tốt nhất cũng phải nổi điên: nói gì thì cũng là hàng xóm, như thế này không phải là đả thương lòng tự trọng của nhau quá rồi sao!
Theo hướng dẫn của bảo vệ, Hoàng Tử Thao thuận lợi đậu xe trước tòa nhà làm việc. Trước khi xuống xe bọn họ đã nhìn thấy trước cửa có một hàng người. Hoàng Tử Thao nuốt nước miếng, hắn cẩn thận nhìn sắt mặt hai người phía sau kính chiếu hậu, hỏi: "Cái này. . . không phải là đón chúng ta đó chứ?"
Phác Xán Liệt cũng mở to mắt, ngược lại Biện Bạch Hiền thong dong mở cửa xe đi xuống, "Mặc kệ nó, xuống xe đi."
Đóng cửa xe lại, ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt Biện Bạch Hiền ngay lập tức dừng lại người cao nhất trong đám người kia. Khỏi cần nghĩ nhiều cũng biết anh ta chính là người nổi bật nhất, mái tóc ngắn dưới ánh mặt trời hơi ngả vàng, ngũ quan đẹp như tượng tạc, dáng người cao gần 1m90, bộ cảnh phục trên người càng tôn lên sự mạnh mẽ kiên cường, và quan trọng nhất chính là xung quanh người này tỏa ra một loại nhiệt huyết. Chắc chắn đây chính là thủ lĩnh của hình cảnh đội ưu tú này. Đem người đối diện nhìn thật kỹ một lần, Biện Bạch Hiền quay đầu nhìn lại Phác Xán Liệt vừa mới chui từ trong xe đi ra, nhất thời muốn ngẩng đầu hỏi trời: cùng là đội trưởng, sao lại thua xa thế này a.
Người nọ đi đến chỗ xe của bọn họ, Phác Xán Liệt vội vàng chào đón. Đối phương vươn tay, mỉm cười, "Xin chào! Tôi là đội trưởng hình cảnh đội của thành phố M, tên là Ngô Diệc Phàm." Phác Xán Liệt cũng vươn tay ra, dùng sức nắm lấy bàn tay thon dài trước mặt, "Xin chào, tôi là Phác Xán Liệt."
"Biện Bạch Hiền."
"Hoàng Tử Thao."
Bắt tay từng người xong, Ngô Diệc Phàm lúc này mới dẫn bọn họ vào bên trong tòa nhà, một đám người đi theo phía sau thật đúng là làm cho bọn người Phác Xán Liệt cực kỳ không quen.
Tầm mắt của Biện Bạch Hiền dừng lại trên người một nam nhân đứng phía sau Ngô Diệc Phàm, tuy không cao lắm nhưng có làn da rất trắng, người nọ dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu liền xoay người hướng cậu mỉm cười, "Xin chào, tôi là đội phó hình cảnh đội thành phố M, Kim Tuấn Miên." Biện Bạch Hiền "À" một tiếng, mỉm cười gật gật đầu, trong lòng thầm nói một câu, gương mặt thật đẹp mắt.
Cũng không có nói chuyện nhiều với nhau, ngay cả những vấn đề liên quan đến công việc cũng không đề cập đến, Ngô Diệc Phàm chỉ sơ lược giới thiệu cho ba người những nơi họ đi qua, đây là nơi nào, tại sao lại đến đây, xong xuôi liền dẫn bọn họ đến sảnh tiệc rượu. Vừa tới nơi Hoàng Tử Thao lại muốn phát điên: Tại sao ở cục cảnh sát lại thiết kế phòng tiệc rượu xa hoa như thế này!
Sảnh tiệc rượu nằm trong một tòa nhà ngay bên cạnh tòa nhà làm việc, tổng cộng có năm tầng, tiệc rượu hiện tại đang ở tầng hai. Theo Ngô Diệc Phàm giải thích, phòng tiệc rượu này là cảnh cục dùng để tiếp đãi các lãnh đạo cấp cao đến thị sát, từ tầng hai trở lên dành cho khách quý nghỉ ngơi. Ngay lúc đó Hoàng Tử Thao nói nhỏ với Biện Bạch Hiền: "Thật xa xỉ." Biện Bạch Hiền cũng nhỏ giọng nói với hắn: "Thật sa đọa."
Phác Xán Liệt đưa tay ra đằng sau huých nhẹ tay Biện Bạch Hiền, ngăn hai người đang nói thầm lại. Hoàng Tử Thao cười sung sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa, bị Biện Bạch Hiền dùng ánh mắt đe dọa khiến hắn đem tiếng cười kia nghẹn vào trong.
Cả phòng tiệc sáng trưng đèn, ba ngọn đèn chùm pha lê trang trí chính, bên cạnh còn có vài ánh đèn led đủ màu sắc. Ở giữa sảnh có sắp xếp ba cái bàn, bàn lớn ở giữa, hai bàn nhỏ hai bên. Một trong số đó đã bày biện thức ăn, như vậy đây chính là bàn ăn của họ đêm nay.
"Lần này vội vàng mời ba vị đến đây thật không phải. Chắc hẳn các anh cũng đã nghe nói đến vấn đề của chúng tôi, chúng tôi là vì lo lắng đến vụ án nên mới bất đắc dĩ mời mọi người đến đây giúp đỡ."
Phác Xán Liệt thấy hắn khách sáo như vậy, cũng khách khí vài câu, "Ngô đội trưởng nói quá rồi, nếu đã cùng đi trên một con đường, tin chắc rằng mục tiêu của chúng đều giống nhau, có ở đâu cũng đều như vậy thôi. Nhưng mà không biết các anh có mới hình cảnh đội ở các thành phố khác đến hỗ trợ nữa không?"
"Không có."
"Không biết vì sao lại muốn mời cục chúng tôi?" Hoàng Tử Thao hỏi ra thắc mắc của Phác Xán Liệt.
Lúc này Kim Tuấn Miên thay Ngô Diệc Phàm trả lời: "Bởi vì theo theo tin tình báo mà chúng tôi nhận được, phạm vi hoạt động của Đế Đồ hội đã mở rộng đến thành phố K." Những lời này vừa ra khỏi miệng, trong đầu Biện Bạch Hiền liền nghĩ ngay đến một người.
Vừa lúc một thân ảnh hấp tấp chạy vào, nói một câu: "Ngô Diệc Phàm anh giải thích rõ cho tôi tại sao phạm nhân 301 hôm trước tinh thần vừa mới ổn định bây giờ lại bắt đầu hỗn loạn trở lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net