Chapter 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          
Vừa lúc một thân ảnh hấp tấp chạy vào, nói một câu: "Ngô Diệc Phàm anh giải thích rõ cho tôi tại sao phạm nhân 301 hôm trước tinh thần vừa mới ổn định bây giờ lại bắt đầu hỗn loạn trở lại!"
Đám người Phác Xán Liệt còn chưa kịp suy nghĩ người vừa mới đến là ai, người nọ đã đem bản sao tư liệu được ghim cùng nhau ném trước mặt Ngô Diệc Phàm, "Còn nữa! Nữ diễn viên kia đã chết, người đại diện của cô ta căn bản tinh thần không được ổn định, anh bảo tôi trong vòng 3 ngày phải tìm ra được vấn đề tâm lý của cô ta tôi làm không được!"
Người vừa tới hùng hổ nói xong, mới phát hiện lúc này còn có ba người đang to mắt há mồm ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới giữ được bình tĩnh một chút, thay đổi biểu tình trên gương mặt rồi hỏi: "Ba vị này là?"
Ngô Diệc Phàm ấn huyệt thái dương, nâng tay giới thiệu: "Đây là đội trưởng đội hình cảnh thành phố K Phác Xán Liệt, đội phó Hoàng Tử Thao, pháp y Biện Bạch Hiền."
Sau đó hướng ba người giới thiệu người vừa mới đến, "Đây là cố vấn tâm lý của cục chúng tôi, Lộc Hàm."
Lộc Hàm ngại ngùng mỉm cười, "Chào mọi người, thật ngại quá, vừa nãy khiến mọi người chê cười rồi."
Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao âm thầm đánh giá một chút, gương mặt trông rất trẻ con, ngay cả lúc tức giận vẫn nhìn giống một đứa trẻ bướng bỉnh, chỗ nào nhìn ra được đây là cố vấn tâm lý chứ.
Thời điểm Biện Bạch Hiền nghe Lộc Hàm nói đến ba chữ 'Nữ diễn viên', lực chú ý của cậu đều bị hút đi, rốt cuộc cũng không nhịn được liền hỏi, "Vị này. . ."
"Gọi tôi Lộc Hàm là được rồi." Biết Biện Bạch Hiền có chút phiền não không biết phải xưng hô với anh như thế nào, Lộc Hàm liền giành nói.
"À, Lộc Hàm. Vừa nãy anh có nhắc đến nữ diễn viên phải không?"
Biết cậu vẫn chưa chịu buông tha tin tức giải trí lúc chiều ở trên xe đã đọc được, Phác Xán Liệt cùng Hoàng Tử Thao vô lực nhìn cậu một cái, dáng vẻ Biện Bạch Hiền còn thiếu điều hai mắt tỏa sáng lấp lánh nữa thôi.
"À, không biết mọi người đã xem tin tức chưa? Đêm qua một nữ diễn viên tên Thượng Quan Doanh tự sát tại nhà riêng, người phát hiện là bảo mẫu của cô ta, bởi vì nạn nhân chết trong tình trạng rất thảm nên bảo mẫu tưởng cô ta bị mưu sát liền đi báo án."
Hoàng Tử Thao nghe xong mù mờ hỏi, "Vậy tại sao lại xác định đây là vụ tự sát?"
"Căn cứ vào khẩu cung người đại diện, nạn nhân lúc còn sống luôn có hành vi tự làm hại bản thân, trên hung khí chỉ có duy nhất dấu vân tay của nạn nhân." Ngô Diệc Phàm gõ gõ thành ly, nói.
"Thi thể đã được pháp y khám nghiệm chưa?" Biện Bạch Hiền hỏi. "Đã khám nghiệm, bên trong dạ dày có một lượng lớn thuốc ngủ." Kim Tuấn Miên nói xong Lộc Hàm bổ sung thêm một câu, "Nhưng nguyên nhân dẫn đến cái chết lại là vì cắt tĩnh mạch chảy máu cho đến chết."
Phác Xán Liệt trợn to mắt, theo bản năng nhìn về phía Biện Bạch Hiền, lại phát hiện Hoàng Tử Thao cũng đang nghiêng đầu nhìn Biện Bạch Hiền. Xem ra đội bọn họ đối với Biện Bạch Hiền sớm đã sinh ra thói quen ỷ lại. Ba vị hình đội thành phố M không hiểu vì sao bọn họ lại nhìn Biện Bạch Hiền, những vẫn quay sang nhìn cậu.  Biện Bạch Hiền cúi đầu suy nghĩ gì đó, vừa mới ngẩng đầu lên liền phát hiện tất cả mọi người đang nhìn vào mình, khó hiểu hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Biện Bạch Hiền lại hỏi lại: "Thi thể vẫn còn ở đây chứ?"
Kim Tuấn Miên gật đầu, "Vẫn còn trong phòng lạnh, nhưng sau khi hết kỳ hạn ba ngày thi thể sẽ được chuyển đến nhà tang lễ. Vụ án xảy ra vào đêm qua, nói như vậy chúng ta chỉ còn một ngày mai nữa thôi."
"Không kịp, bây giờ dẫn tôi đến đó ngay lập tức." Biện Bạch Hiền nói xong liền cầm lấy chiếc hộp dụng cụ như hình với bóng đứng dậy. Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao cũng quá quen thuộc với cách làm việc nhanh gọn quyết đoán của cậu như vậy, nhưng ba người đối diện lại không quen, nhất thời không kịp phản ứng. Lộc Hàm phản ứng chậm nửa nhịp suýt đã phụt ra câu hỏi "Đi đâu?"
Vẫn là Ngô Diệc Phàm bình tĩnh hơn cả, "Không để ăn cơm xong rồi đi được sao?"
Phác Xán Liệt cũng đứng lên, lấy hộp dụng cụ của Biện Bạch Hiền tự cầm trong tay, "Không sao, vụ án quan trọng hơn."
Kim Tuấn Miên nói người đem thi thể đến phòng khám nghiệm tử thi trước, Biện Bạch Hiền vừa đi đến phòng khám nghiệm tử thi của bọn họ suýt nữa đã phát điên —— vì cái gì mỗi thứ ở đây nhìn qua đều hiện đại, công nghệ kỹ thuật cao như vậy! Vì sao cậu lại cảm giác như chính mình làm việc ở nông thôn lâu năm lắm rồi! Nhưng cậu không biết hình cảnh đội thành phố M vốn không làm việc chung với pháp y, vậy nên phòng pháp y này hoàn toàn là vì Biện Bạch Hiền mà chuẩn bị.
Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao đều đã thay đổi trang phục khử trùng cũng đi vào theo để xem tình hình của thi thể, nhìn quanh phòng khám nghiệm tử thi có 'hơi to', đồng cảm nhìn về phía Biện Bạch Hiền.
Thi thể tuy được bảo quản rất tốt, nhưng đã bắt đầu cứng lại. Gương mặt vẫn thanh tú xinh đẹp như vậy, vết cắt ở cổ tay trái trông rất ghê rợn. Trên bắp đùi nạn nhân đều có hai vết dao, vết đao sâu đến mức có thể nhìn thấy xương cốt bên trong, vết dao cắt tạo thành hình chữ thập. Trên bụng có vết khâu lại, có thể thấy thi thể đã được phẫu thuật.
Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao theo Biện Bạch Hiền đi vào nhìn tình hình tử thi một chút rồi lại đi ra, để lại một mình Biện Bạch Hiền ở bên trong cẩn thận kiểm tra. Phác Xán Liệt vừa đi ra phòng khám nghiệm tử thi liền tháo khẩu trang xuống, nói với Ngô Diệc Phàm đang đứng bên ngoài chờ: "Chính xác là tự sát."
Hoàng Tử Thao cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ngô Diệc Phàm thở dài, "Vậy nên tôi mới nói Lộc Hàm tận lực tìm ra vấn đề tâm lý của nạn nhân, cũng là cho truyền thông một lời giải thích."
"Thật ra người trong giới showbiz luôn chịu áp lực rất lớn, càng nổi tiếng thì áp lực càng lớn. Bởi vì không chịu nổi áp lực mà tự sát trong giới showbiz cũng không ít. Đáng tiếc, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy." Hoàng Tử Thao chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
"Nếu căn cứ theo đạo luật năm 1845 được nước Anh thông qua, thì tự sát là tội vô cùng nghiêm trọng, nặng nhất có thể bị treo cổ cho đến chết." Phác Xán Liệt bỗng dưng nói một câu, bốn người khác có mặt ở đây đều mệt mỏi nhìn anh. Hoàng Tử Thao chà xát mặt mình, đội trưởng nhà hắn khi nào mới có thể đáng tin cậy hơn một chút đây.
Phác Xán Liệt mất tự nhiên ho khan vài tiếng, "Chúng ta đi về trước đi, tôi nghĩ chúng ta cũng cần một số tư liệu liên quan đến Đế Đồ hội."
Ngô Diệc Phàm chỉ vào cửa phòng khám nghiệm tử thi, "Không chờ Biện pháp y đi cùng sao?" Phác Xán Liệt nhún vai, "Nếu Ngô đội trưởng muốn đứng ở đây cả đêm." Nói xong, tận sâu trong đáy lòng Phác Xán Liệt có chút thỏa mãn hơi biến thái, vì anh quá hiểu Biện Bạch Hiền.
Kim Tuấn Miên và Lộc Hàm đều đã đi làm công việc của mình. Trong văn phòng ở tầng năm của tòa nhà, Ngô Diệc Phàm đem hơn mười chiếc túi giấy màu nâu đặt trước mặt Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao.
"Tuy tôi muốn mời một nhân viên chuyên nghiệp đến giải thích cho các anh, nhưng thật sự đã hết cách, vị kia đang rất bận rộn chơi đùa với chó con bảo bối của mình rồi."
". . ."
Phác đội trưởng cùng Hoàng phó đội trưởng âm thầm vẽ vòng tròn —— cảm thấy bọn họ còn không quan trọng bằng con chó.
"Cũng không quan trọng, thật ra để tôi nói cũng như vậy thôi." Ngô Diệc Phàm ngồi nghiêm chỉnh, đang định mở miệng, bỗng nhiên đứng dậy đi ra bên ngoài mang một tấm bảng trắng đi vào, mở ngăn kéo lấy một cây bút vẻ hai vòng tròn trên tấm bảng, trong vòng tròn viết hai chữ K và M.
"Mấy năm qua Đế Đồ hội chỉ hoạt động ở thành phố M, nhưng vài ngày gần đây đã mở rộng đến ranh giới hai thành phố K và M. Những năm gần đây Đế Đồ hội hoạt động buôn bán súng ống đạn dược và ma túy quy mô lớn, nhóm chống ma túy bọn tôi thậm chí đã thành lập một tổ chuyên án nhiều lần huy động tập kích, nhưng kết quả vẫn không có gì, còn bị vu khống ngược lại. Sau khi chế giễu đủ đường, ngoài mặt là nói ngừng hành động, nhưng thực chất là đang trực tiếp ném cục diện rối rắm này cho hình cảnh đội chúng tôi."
Cùng lúc này ở một nơi khác, Lộc Hàm thay trang phục khử trùng đi vào phòng khám nghiệm tử thi. Nhìn thấy Biện Bạch Hiền đang nâng ngón tay nạn nhân, vẻ mặt rất nghiêm túc kiểm tra, mãi đến khi Lộc Hàm đi đến bên cạnh cậu mới phát hiện có người đang đến gần.
"Lúc chiều không phải cậu vẫn chưa ăn gì đó sao, tôi lo cậu làm việc sẽ thấy đói bụng nên mang một ít thức ăn để ở ghế chờ bên ngoài, lát nữa đói bụng thì ra lấy ăn." Lộc Hàm nói xong tò mò nhìn đến ngón tay nạn nhân.
"Cám ơn." Biện Bạch Hiền suy nghĩ, lại bổ sung một câu, "Bác sĩ tâm lý ai cũng đều cẩn thận như vầy à?"
Lộc Hàm sửng sốt một chút, tuy rằng rất muốn cười to vài tiếng nhưng vẫn nén nhịn được, dù sao cảnh tượng đó cũng không mấy thích hợp. Dường như nhớ đến điều gì đó, "Đúng rồi, trong quá trình nói chuyện, người đại diện của Thượng Quan Doanh có nói qua, hai tháng nay Thượng Quan Doanh luôn nhìn thấy quỷ, cuối cùng không dám ngủ một mình liền kéo người đại diện ngủ cùng, sau đó cả người đại diện cũng nhìn thấy." Lời nói của Lộc Hàm khiến Biện Bạch Hiền vô cùng hào hứng, chuyện ma quỷ này lúc ở trên bàn ăn đã muốn hỏi, nhưng lại bởi vì chuyện khám nghiệm tử thi mà quên mất, cậu vừa mở miệng hỏi thì đã bị Lộc Hàm cắt ngang, "Mà quỷ kia lại chính là cô ta! Nói là bộ dạng đó giống với tạo hình nhân vật trong phim kinh dị trước đó của cô ta, việc này tôi cũng chưa nói với Diệc Phàm, dù sao chuyện cũng có hơi kỳ lạ, người đại diện kia tinh thần cũng không được ổn định, tôi nghĩ làm mọi chuyện rõ ràng rồi mới nói với anh ta."
Lộc Hàm nhớ đến nội dung tờ báo sáng kia, "Anh nói là. . . chưa nhắc chuyện này với Ngô đội trưởng?"
Lộc Hàm gật đầu.
"Vậy còn với người khác? Có nói qua không? Bất kể là ai đi nữa."
"Cậu là người đầu tiên."
"Ha. . ." Hôm nay rõ ràng cậu nhìn thấy tờ báo đưa tin, tiêu đề viết to 'Quỷ ảnh lại xuất hiện', phóng viên đưa tin kia chính là biết quỷ ảnh chính là nhân vật trong phim kinh dị mà Thượng Quan Doanh đóng.
Biện Bạch Hiền cúi đầu thầm nói: "Chẳng lẽ chính cô ta nói cho phóng viên biết?" Lộc Hàm không nghe rõ Biện Bạch Hiền đang nói gì, hỏi lại một câu "Cái gì?"
Biện Bạch Hiền lắc đầu, mỉm cười với anh, "Vậy anh vì cái gì lại bằng lòng nói cho tôi biết? Hơn nữa lại là người đầu tiên."
"Thật ra lúc trước tôi tình cờ nghe mọi người nói cậu là đại thần phá án. Tôi nghĩ nếu nói cho cậu biết có khi lại có thu hoạch bất ngờ."
"Thu hoạch thì không có, nhưng bất ngờ thì có lẽ có." Biện Bạch Hiền nói xong liền đi đến bàn khám nghiệm tử thi, lấy trong chiếc balo đặt bên cạnh một tờ báo đưa cho Lộc Hàm, "Đây, nhìn góc cuối cùng bên phải của tờ báo."
Lộc Hàm rất thích đọc sách, nên tốc độ đọc cũng rất nhanh, hai ba lượt đã xem hết mấy tin tức gần đây, mở to mắt nhìn về phía Biện Bạch Hiền. Đối phương cũng hướng anh nhún vai, tỏ vẻ không thể hiểu nổi.

Ngô Diệc Phàm lần thứ năm uống nước, tiện thể tỏ ý đã nói xong. Nhìn thấy hai người đối diện không lộ vẻ bất ngờ cũng không có biểu tình gì đặc biệt, vẫn cứ thản nhiên như vậy, khó tránh khỏi có cảm giác hơi thất bại. Phác Xán Liệt sắp xếp tài liệu trên bàn, đưa lại cho Ngô Diệc Phàm, "Cám ơn Ngô đội trưởng đã cung cấp thông tin, bây giờ chúng tôi trở về nghiên cứu kỹ hơn một chút, ngày mai sẽ báo cho anh kết quả chúng tôi đã nghiên cứu."
"Không thành vấn đề, bây giờ cũng đã khuya rồi, các anh về nghỉ ngơi sớm một chút."
Mới vừa đi đến thang máy Hoàng Tử Thao đã không nhịn được ngáp dài một hơi, "Buồn ngủ quá đi mất."
Phác Xán Liệt cũng duỗi thắt lưng, "Kiên trì đem những thứ thuộc lòng nói lại một lần nữa quả thật không dễ dàng gì. Không biết Bạch Hiền bên kia khám nghiệm thế nào rồi."
Hoàng Tử Thao giật mình, "Không phải anh bây giờ lại muốn đến chỗ anh ấy chứ?" Phác Xán Liệt nhìn hắn một lúc lâu, vỗ vỗ vai hắn, "Trở về tắm rửa rồi đi ngủ đi."
Hai người vừa về đến nơi Ngô Diệc Phàm thu xếp tắm rửa, còn chưa kịp cảm thán về căn nhà ba tầng rộng rãi này thì chuyện 'kinh hoàng' lại xảy ra —— Ngô Diệc Phàm trở lại, mang theo một người một chó ở tầng hai đi xuống, một lát sau Lộc Hàm cũng trở lại, chạy vội dẫn theo một người ở tầng ba đi xuống; cuối cùng Kim Tuấn Miên cũng đến, Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao hoàn toàn bị sốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net