Chapter 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm tối như mực, bầu trời tối đen một mảnh không nhìn thấy được một ngôi sao, càng không có ánh trăng nào. Dưới bóng đêm yên tĩnh lại diễn ra một cảnh tượng khác, con phố Tĩnh An tràn ngập ánh đèn đường, vàng thau lẫn lộn. Giữa những ánh đèn neon rực rỡ trên khu phố Tĩnh An, một quán Pub vô cùng đặc biệt thu hút mắt người nằm trong một góc, bên ngoài thiết kế mang phong cách cổ xưa, kết hợp với ba chữ viết theo kiểu nghệ thuật cổ điển —— Dạ Vị Ương.
Trước trạm xe buýt trên con phố An Tĩnh có một cậu thanh niên thân hình cao lớn đang đứng lặng —— mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình kèm theo chiếc quần jean rách đôi ba chỗ, trên đầu còn tùy ý đội thêm chiếc mũ hip hop, bên tai còn có thêm một tai nghe màu trắng đã bị tóc che lại. Phác Xán Liệt ngó nghiêng xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước cửa Dạ Vị Ương, giơ tay vẫy vẫy Hoàng Tử Thao, miệng không quên huýt sáo. Trang phục nổi bật như vậy, với đôi mắt thâm quầng của Hoàng Tử Thao đương nhiên vẫn nhìn ra được Phác Xán Liệt đang hướng hắn chào hỏi, chậm rãi đi về phía anh.
Đi đến trước mặt Phác Xán Liệt, nhìn quán Pub bên cạnh, Hoàng Tử Thao bất mãn nhíu mày, "Sao anh lại nghĩ đến nơi này? Không khí trầm lặng như vậy, những nơi một chút náo nhiệt cũng không có như thế này khiến tôi rất chán ghét anh biết không."
"Haizzzz. . ." Phác Xán Liệt đưa tay ôm lấy vai Hoàng Tử Thao, "Những nơi như vậy ở lâu cũng sẽ thấy chán thôi, chi bằng thay đổi môi trường một chút, nói không chừng lại có cô em cup D đấy!" Nói xong còn ngả ngớn đá lông nheo với Hoàng Tử Thao. Tai nghe truyền đến giọng cười của Ngô Diệc Phàm, nhưng anh cũng không quan tâm mấy. Hoàng Tử Thao liếc mắt xem thường, cuối cùng vẫn bị Phác Xán Liệt ôm lấy cổ nửa tình nguyện nửa không đi vào Dạ Vị Ương.
Dạ Vị Ương không giống với những quán Pub khác, vừa vào đại sảnh đã có bồi bàn trang phục chỉnh tề tiếp đón, "Hoan nghênh quý khách đến Dạ Vị Ương, hai ngài đến đây là để uống rượu?"
Phác Xán Liệt ôm cổ Hoàng Tử Thao càng chặt, huýt sáo trả lời lại: "Uống rượu? Cậu giỡn à? Uống rượu chỗ nào không thể uống a! Chúng tôi đến đây tìm thú vui!"
Bồi bàn dường như có phản ứng gì đó, nhanh chóng dùng bộ đàm gọi người mặc đồng phục giống cậu dẫn hai người đi, "Hai vị, mời!"
Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao nhìn nhau một chút, đi theo.
Nơi mà bồi bàn dẫn hai người đến lại là nơi cất rượu. Hoàng Tử Thao đứng phía sau người bồi bàn hơi quay đầu lại, đám người Ngô Diệc Phàm nhìn thấy trên màn hình nhân viên đó đang di chuyển mấy hòm gỗ, bức tường phía sau liền lộ rõ một cánh cửa có khóa vân tay. Người bồi bàn thành thục ấn vân tay, giữ cửa đẩy ra để hai người vào.
Hai người vừa mới bước vào, người dẫn đường kia đã giữ cửa khóa trái lại.
Sau khi bước xuống mười bậc thang, đi đến góc cầu thang có một cánh cửa thép to, Phác Xán Liệt kéo Hoàng Tử Thao lui về phía sau mình, dùng sức mở cửa, cảnh tượng ở phía sau cánh cửa có nằm mơ Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao cũng không nghĩ đến.
Ánh đèn nhiều màu sắc lướt qua, chiếu rõ mọi tạp chất trong không khí không sót thứ gì. Mùi rượu, mùi khói thậm chí cả mùi cơ thể đều trộn lẫn vào nhau, không khí đều nhuốm mùi khó chịu, thậm chí còn ẩn ẩn mùi vị dâm dục. Thứ âm nhạc cuồng nhiệt như vậy vốn khiến người ta phát cuồng nhảy nhót điên loạn, thế nhưng cảnh tượng bên ngoài lại hoàn toàn khác.
Trương Nghệ Hưng ngồi trước màn hình nhìn thấy cảnh tượng này liền bật người che mắt Ngô Thế Huân lại, "Thứ này không phải để con nít xem đâu!"
Ngô Thế Huân bất lực kéo bàn tay của Trương Nghệ Hưng ra, "Anh Nghệ Hưng, em đã trưởng thành rồi. . ."

Phác Xán Liệt giật mình trong nháy mắt đã có phản ứng, vì không muốn gây sự chú ý với những người khác, vội vàng kéo Hoàng Tử Thao ngồi xuống ghế sô pha gần đó, thấp giọng nói: "Xem ra đây là một ổ Gay Bar." Dường như là nói cho Hoàng Tử Thao nghe, cũng là nói cho những người khác ở đầu dây bên kia nghe.
Hoàng Tử Thao học bộ dạng của hai nam nhân cách đó không xa, nhấc đôi chân dài ngồi lên đùi Phác Xán Liệt, mờ ám cúi người nói bên tai Phác Xán Liệt một câu, "Anh khẳng định chúng ta không đến nhầm nơi chứ?"
Ngô Diệc Phàm bên kia chỉ nhìn thấy mặt Phác Xán Liệt bỗng nhiên phóng đại, sau đó trên màn hình chỉ hiện mỗi da mặt trơn nhẵn của Phác Xán Liệt, tất cả mọi người ở trong phòng đều kinh ngạc đánh mất luôn khả năng nói chuyện —— hai người này. . . cũng nhập vai quá đi.
Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn thấy Hoàng Tử Thao dời mặt đi, trong nháy mắt không biết nên làm thế nào.
Hoàng Tử Thao nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy nhịn không được cúi người cười, "Đội trưởng, anh không phải là đang sợ Bạch Hiền ghen đó chứ hả? Bây giờ anh ấy chắc không có ở bên kia xem đâu nhỉ?"
Lời vừa ra khỏi miệng Hoàng Tử Thao, Phác Xán Liệt lập tức khẩn trương lấy tay che ống nghe lại, Hoàng Tử Thao đùa giỡn với anh còn chưa tính, nếu để người của thành phố M biết anh đối với Bạch Hiền có loại tình cảm đó thì không ổn. Nói đến Bạch Hiền, đầu óc đen tối không tự chủ được của Phác đội trưởng cũng bừng tỉnh lại, ngay lúc Hoàng Tử Thao vừa mới ngồi trên đùi anh, trong một khắc anh đã nghĩ nếu đây là Bạch Hiền thì tốt biết mấy, nhưng ngẫm lại một chút nữa, Bạch Hiền mà đến nơi này khẳng định chưa được bao lâu đã bị lột ăn sạch, đó là điều anh tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Lúc này tai nghe lại vang lên giọng của Ngô Diệc Phàm, âm sắc vốn hay như vậy lại bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc kia làm cho phai nhạt đi, "Xán Liệt, xem tình hình bây giờ trong quán Pub này còn có một gian khác, tôi và Nghệ Hưng sẽ đến xem thử."
Phác Xán Liệt vừa định trả lời thì cánh cửa lại mở ra, một người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu trắng, chiếc quần đen bó sát cùng giày đen bước vào. Hắn vừa bước vào động tác đầu tiên chính là nhìn xung quanh một lượt, nhưng không hề lướt nhìn cậu bé trai gợi cảm đang tạm dừng trên sân khấu, ở trong mắt người khác thì đây là nơi dành cho các khách quen không quá hứng thú với MB. Vài sợi tóc mái loạn trên trán, ánh đèn ngẫu nhiên di chuyển đến vị trí của hắn, làm cho làn da màu đồng càng đặc biệt khiêu gợi.
Phác Xán Liệt cúi xuống microphone nói, "Không cần đâu, xem ra chúng ta đến đúng nơi rồi." Hoàng Tử Thao cũng theo Phác Xán Liệt quay đầu nhìn ra cửa, đám người Ngô Diệc Phàm trong nháy mắt đều kích động, "Là chỉ huy thứ hai của Đế Đồ hội!"
Lại nghe tiếng Ngô Diệc Phàm bình tĩnh triển khai hành động kế tiếp, "Tuấn Miên cậu lập tức theo kế hoạch phục kích xung quanh Dạ Vị Ương, sẵn sàng đợi lệnh. Nghệ Hưng Thế Huân thu dọn thiết bị đi theo tôi."
Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên đã không còn nhìn thấy thân ảnh vừa mới đứng im ở cửa nữa, Hoàng Tử Thao cau mày thấp giọng nói với Phác Xán Liệt: "Tôi chỉ vừa mới chớp mắt một cái đã không nhìn thấy người đâu."
Phác Xán Liệt trầm mặt suy nghĩ một lúc, ra hiệu cho Hoàng Tử Thao đứng dậy, anh cũng đứng dậy kéo hắn đi vòng qua sân khấu. Cậu bé trai nhảy nhót trên sân khấu được một lúc, cơ thể trần trụi phía trên đã có chút thấm mồ hôi, lúc này có một cậu trai khác toàn thân mặc áo da đỏ thẫm đi từ phòng ngăn phía sau sân khấu đi ra thay thế cậu.
Cửa phòng ngăn kia màu đen như mực, vì nơi đây rất rộng, lại lẫn trong không gian tối tăm vậy nên rất ít người chú ý đến nó. Nhưng Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao lại đồng thời nhìn thấy được.  Ôm Hoàng Tử Thao đi qua một bàn tròn, đi đến gian phòng ngăn mà ánh đèn không chiếu đến được.
Vừa đi đến vị trí cánh cửa kia, Phác Xán Liệt quay đầu nhìn Hoàng Tử Thao đang ở phía sau, đôi mắt có quầng thâm của Hoàng Tử Thao tỏ vẻ kiên định gật đầu với anh.
Phác Xán Liệt dùng sức cánh tay, cửa khẽ mở, trên tay lại thêm lực đẩy cửa ra thêm một chút, Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao nhanh chóng nhẹ nhàng đi vào, một lần nữa đóng cửa lại.
Trong phòng ngăn chỉ đặt một ngọn đèn bàn, vô cùng tối, đám người Ngô Diệc Phàm ở trong xe thông qua chiếc camera nhỏ gắn trên khuyên tai của Hoàng Tử Thao căn bản không nhìn thấy được gì.
Phác Xán Liệt vẫn như cũ kéo Hoàng Tử Thao bảo vệ ở phía sau cẩn thận đi vào bên trong, nét mặt nghiêm túc của anh bây giờ vô cùng không phù hợp với bộ trang phục anh đang mặc. Vừa bước được ba bước, bức màn bên trong đã bị đẩy ra, "Ai vậy? !"
Hai người từ sau bức màn đi ra, trong đó có một người chính là người vừa mới đứng ở cửa, một người hung ác hét lên một tiếng: "Các người là ai? !"
Phác Xán Liệt lúc này mới nhìn thấy rõ bên trong bức màn treo đầy quần áo, đây hẳn là phòng thay đồ.
Phác Xán Liệt phản ứng cực nhanh giả bộ dạng côn đồ, "Đột nhiên lại có phòng ngăn này tôi còn tưởng là WC! Nếu không phải vậy chúng tôi đi trước!" Nói xong còn không quên cười to vài tiếng, "Người anh em, các anh làm gì thì cứ tiếp tục làm đi ha, chúng tôi quấy rầy rồi." Nói xong liền ôm chầm Hoàng Tử Thao xoay người rời đi.
"Đứng lại!" Người vừa lên tiếng chính là chỉ huy thứ hai của Đế Đồ hội, Kai.
Bóng dáng hai người thoáng cứng đờ, từ từ quay người lại một lần nữa, "Người anh em còn có việc gì sao?"
Lúc này cánh tay Phác Xán Liệt đang ôm Hoàng Tử Thao đã chậm rãi thu lại, vói vào chiếc áo khoác rộng thùng thình phía sau lưng. Người bên cạnh Kai nhếch mép cười khinh khỉnh, đột nhiên lấy súng chĩa vào hai người Phác Xán Liệt, không quên ra lệnh: "Xoay người!"
Làm cảnh sát nhiều năm như vậy sao anh có thể không biết đối phương muốn làm gì, nghe bên ngoài có tiếng động hỗn loạn, Phác Xán Liệt không nói lời nào một tay kéo Hoàng Tử Thao ngồi xổm xuống, một tay rút súng nhắm vào chân đối phương nã đạn. Vừa nghe tiếng súng, bỗng chốc trong phòng thay đồ ùa ra năm sáu người, đám người giơ súng không chút do dự nhắm vào hai người Phác Xán Liệt mà bắn.
Hoàng Tử Thao cũng rút súng vừa chống đỡ vừa nhắc nhở Phác Xán Liệt không nên hiếu thắng nhanh chóng kéo anh ra khỏi phòng ngăn, lúc này Ngô Diệc Phàm cũng vừa đến nơi.
Mấy người trong phòng thay đồ đuổi theo Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao ra khỏi phòng ngăn, Kai vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng đoạt lấy súng của người bị thương nọ bước ra ngoài.
Một nơi rộng lớn dưới lòng đất nhất thời đều hỗn loạn, tiếng súng, tiếng đánh nhau cùng với tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Ngô Diệc Phàm trong lúc hỗn loạn không quên che chắn cho Trương Nghệ Hưng, thấy cậu cách xa một khoảng liền xoay người lăn vòng qua bàn tiến đến bên cạnh cậu kề vai chiến đấu.
Năm sáu người vốn không khó giải quyết, nhưng làm sao 'bắt sống' cũng không phải là chuyện dễ dàng, vậy nên các cảnh sát trong cuộc hỗn chiến không dám ra tay tàn ác. Thế nhưng những người tham gia vụ giao dịch này chắc chắn không ít kẻ trong giới giang hồ, hơn nữa trên tay Kai có hai khẩu súng, nã đạn ác liệt, ra tay lại rất hung tàn, vì vậy hình cảnh đội khó mà chống đỡ nổi.
PSau khi bắn liên tiếp vô số phát đạn, Kai đột nhiên lui về phía bên trái, dùng sức đẩy bức tường, một cánh cửa liền mở ra, cùng lúc đó một phát súng vang bên tai hắn, một trận đau đớn từ thắt lưng truyền tới, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Phác Xán Liệt đang chĩa súng về phía hắn, họng súng dưới ánh đèn vẫn còn nhả khói trắng. Liếc mắt nhìn quanh liền ôm bụng chạy vào bên trong cánh cửa.
Ba nghi phạm còn lại không bị thương cũng lui về căn phòng ngăn kia, đợi đến lúc hình cảnh đội đuổi đến đã không thấy người đâu nữa. Ngô Thế Huân từ trong phòng thay quần áo kéo màn đi ra, "Có một cánh cửa thông với bãi đỗ xe, vừa có một chiếc xe đã nhanh chóng rời khỏi đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net