Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ hiện trường vụ án trở về đến cục cảnh sát đã hơn 5 giờ, thời điểm này thật sự rất bất tiện, cũng đã quá muộn để có thể đi ngủ lại, các quán ăn điểm tâm nơi đây cũng chưa mở cửa. Hoàng Tử Thao đem theo ảnh chụp của hiện trường vụ án cùng với video giám sát thời gian xảy ra vụ án đưa cho phòng kỹ thuật, còn Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt ngồi xuống bắt đầu thảo luận về các trường hợp có thể xảy ra.
"Theo quan điểm của cậu, động cơ của hung thủ là gì?" Phác Xán Liệt bắt chéo chân, mười ngón tay giao nhau đặt lên cằm, hướng Biện Bạch Hiền, người luôn sáng suốt trong những việc này, hỏi.
"Xét về thân phận của nạn nhân, nếu ngày hôm nay đơn giản là ở bên cạnh nhau, vậy thì cũng có thể có một nguyên nhân, có thể là giết người vì tình hay đại loại vậy. Nhưng các nhân viên lại nói hai nạn nhân của ngày hôm qua lại không có quan hệ gì với nhau." Biện Bạch Hiền vẫn không ngẩng đầu tập trung nghiên cứu tập tài liệu trong tay mình.
"Nếu bạn trai Trần Vũ Nam của nạn nhân thứ hai nghi ngờ cô ấy cùng nạn nhân thứ nhất có tư tình, nổi lên ý định giết người, rồi sau đó lại không cam lòng đồng thời muốn thoát tội nên giết luôn An Văn? Dù sao cũng có đầy đủ bằng chứng cho sự có mặt của cậu ta. Tôi không hiểu vì sao cậu lại cho rằng không có khả năng là Trần Vũ Nam."
Biện Bạch Hiền nghe Phác Xán Liệt nói xong, ngẩng đầu nhìn anh, "Tạm thời bây giờ bất luận tôi có nghĩ gì thì Trần Vũ Nam cũng không có khả năng là hung thủ. Nếu anh nói như vậy, hung thủ phải là hai người khác nhau. Anh đừng quên ngày hôm qua sau khi An Văn bị hại thì cậu ta cũng bị tạm giữ ở cục cảnh sát."
"Tại sao không có khả năng hung thủ là hai người khác nhau?" Phác Xán Liệt nghiêng người nhìn Biện Bạch Hiền
Biện Bạch Hiền cảm thấy anh là đang cố tình suy nghĩ trái với với suy nghĩ của cậu, cũng không muốn tiếp tục trả lời. Lúc này Độ Khánh Tú mang theo hai ly sữa bước vào, "Không phải Biện pháp y đã nói thủ đoạn gây án giống nhau sao?"
"Không, thủ đoạn gây án giống nhau cũng không thể nói lên được điều gì cả, bọn họ cũng có thể là đồng mưu. Nhưng tại sao không có khả năng hung thủ là hai người? Dựa theo độ mạnh yếu khi ra tay của hung thủ, cùng với vị trí đứng so với người bị hại cũng như thói quen khi gây án của hung thủ, điều này khó mà có thể nói là tình cờ trùng hợp được." Dứt lời, Biện Bạch Hiền hơi hất cằm, dùng loại tư thế cao ngạo mà nhìn Phác Xán Liệt, vẻ mặt như muốn nói "anh còn gì để nói".
Phác Xán Liệt im bặt, khó khăn để có thể tiêu hóa hết những điều này. Thêm vào đó vừa lúc Hoàng Tử Thao từ đội điều tra trở về liền chứng kiến cảnh này, trong vòng 24 giờ, đây là lần thứ ba hắn âm thầm đồng cảm với Phác Xán Liệt.
Bảy giờ có rất đội viên đội cảnh sát hình sự đã có mặt tại phòng họp. Trong phòng họp đa phương tiện có một bàn tròn lớn, ngồi chính giữa là những nhân vật tinh anh của đội cảnh sát hình sự, ở gần cửa có năm hàng ghế dành cho các đội viên khác ngồi.
Cuộc họp bắt đầu đúng 8 giờ.
Biện Bạch Hiền đứng trước màn hình máy chiếu chuẩn bị báo cáo ngắn gọn về cái chết của các nạn nhân, Đan Chấn Ngao ngồi đối diện với cậu, hai trợ thủ đắc lực Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao ngồi về hai phía bên cạnh ông, hai hàng ghế ngồi quanh bàn là các nhân vật tinh anh khác của đội.
Cuối cùng, đèn máy chiếu cũng sáng lên. Là hình ảnh bốn nạn nhân, phân biệt từng người, đều là bị rơi từ trên cao xuống rất thê thảm. Mọi người nhìn thấy đều cau mày, chỉ có duy nhất Biện Bạch Hiền sắc mặc không thay đổi, tay vẫn đang chỉ trỏ. Những điểm giống nhau đều được cậu dùng tia sáng đỏ chỉ lên, giúp mọi người nhìn thấy rõ ràng hơn.
"Đặc điểm chung của các nạn nhân trên chính là, mí mắt đều xuất hiện vết tụ máu, mắt bị lồi ra, mặt có máu bầm, tím tái." Nói xong cậu lại thay đổi một vài ảnh chụp khác, là hình

ảnh sau khi vụ án xảy ra hai giờ, các vết ban đỏ xuất hiện nhiều khắp cơ thể và tương đối rõ ràng hơn.
Sau đó lại nói một loạt các minh chứng, cuối cùng Biện Bạch Hiền tổng kết, "Các vết ban đỏ xuất hiện sớm, sau khi xem xét đều cho thấy các nạn nhân bị tử vong do ngạt thở cơ học. Báo cáo xong."
Sau khi Biện Bạch Hiền ngồi xuống thì Phác Xán Liệt đi lên. "Mọi người đã nghe xong, đây là vụ án giết người không đơn giản. Theo báo cáo ban đầu cùng với lời khai của người cuối cùng bên cạnh An Văn trước khi chết, Trần Vũ Nam sau khi bình tĩnh lại đã khai cậu ta không hề nhìn thấy bất cứ điều gì vào thời điểm đó, cậu ta vừa xoay người vào trong thì An Văn ngã xuống. Rạng sáng hôm nay cũng xảy ra tình huống tương tự, Trần Vũ Nam cũng bị loại khỏi vòng nghi vấn. Manh mối duy nhất đến đây cũng bị cắt đứt." Phác Xán Liệt chống hai tay lên bàn, "Toàn bộ khu phố thương mại, tất cả các nhân viên đều bị hạn chế xuất cảnh, hiện tại chỉ có thể khẳng định một điều, hung thủ đang ở rất gần chúng ta, thậm chí là đang ở ngõ ngách nào đó của khu Hoa An này. Càng có thể khẳng định, nếu chúng ta không nhanh chóng phá vụ án giết người này, giây tiếp theo sẽ xuất hiện thêm hai người chết."
"Trước mắt chúng ta có manh mối gì trong tay không?" Đan Chấn Ngao đột nhiên lên tiếng.
Phác Xán Liệt thoáng suy tư một chút, tiếc nuối trả lời: "Không có. Camera giám sát toàn bộ khu thương mại cũng không ghi được hình ảnh nhân viên khả nghi nào cả."
Biện Bạch Hiền nói tiếp, "Đây có thể được coi là manh mối không —— hung thủ là người quen thuộc khu thương mại?"
Lời nói của Biện Bạch Hiền khiến tất cả mọi người trầm mặc một lúc lâu.
"Được rồi, cứ tan họp trước đã. Nếu mọi người có được manh mối nào thì đưa ra cùng thảo luận, tôi hy vọng các cậu có thể phá án trước khi xuất hiện hai nạn nhân kế tiếp, nếu cần giúp đỡ cứ việc nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp." Đan Chấn Ngao nói một câu kết thúc cuộc họp.
Cuộc họp chấm dứt Phác Xán Liệt dường như bất ngờ nghĩ đến điều gì liền đi đến trước mặt Biện Bạch Hiền, "Hung thủ có lưu lại dấu vân tay không?"
Biện Bạch Hiền nhìn xa xăm, vấn đề này không phải nên hỏi cục điều tra tội phạm sao, "Nếu có dấu vân tay sao tôi lại không nói? Nghĩ tôi là đồng bọn của hung thủ sao?"
Phác Xán Liệt sờ sờ mũi đang định chạy lấy người, vừa muốn rời khỏi thì một mình Chấn Ngao quay trở lại, "Cảnh sát trưởng khu Hoa An mời mọi người ăn cơm tối, buổi chiều hết giờ làm các cậu sắp xếp một chút, thời gian cũng không trễ lắm đâu."
Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao nhìn nhau một cái—— đột nhiên lại mời đội cảnh sát hình sự ăn cơm?
Thời gian hẹn cũng đến, bữa cơm xã giao này vẫn không thể tránh né.
"Phác đội trưởng Hoàng phó đội trưởng, nếu trong vụ án giết người này chúng tôi có điều gì sai sót, vẫn cần các cậu khoan dung nhiều." Đội cảnh sát hình sự vừa đến khách sạn cảnh sát trưởng Vương Đức Vĩ mời khách, Vương cảnh sát liền nhanh chóng đi đến chào đón, tay trái nắm lấy tay Phác Xán Liệt, tay phải nắm lấy tay Hoàng Tử Thao cười nịnh nọt.
"Tất nhiên rồi, vẫn cần sự phối hợp của mọi người mà." Phác Xán Liệt ngoài miệng đáp lời, nhưng trong thâm tâm lại oán thầm, đồ cáo già, câu đầu tiên đã muốn đem tất cả trách nhiệm đặt lên đội cảnh sát hình sự.
Bữa tiệc xem ra cũng rất thú vị. Một bên a dua nịnh hót, một bên ngoài cười nhưng trong không cười ứng phó.
Hai đội trưởng vẫn tiếp tục ứng phó với loại bữa cơm hình thức, người của đội cảnh sát hình sự so với đội cảnh sát khu vực tương đối trẻ và nhỏ con hơn, Biện Bạch Hiền một mình nhàm chán cầm đồ uống vừa xem điện thoại. Hơn nữa nghề pháp y vốn là nghề được người ta kính trọng nhưng khó gần gũi. Từ nãy đến giờ cũng chỉ có duy nhất một cô gái xinh đẹp mạnh dạn đến bắt chuyện với Biện pháp y, tình cờ nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Biện Bạch Hiền hình ảnh xác chết bị chặt đứt liền nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này các đội viên đội cảnh sát hình sự trở nên ồn ào, "Mau đọc tin này! Nghe nói ở Mĩ lại có một vụ nổ súng lớn!"
  Biện Bạch Hiền đảo mắt nhìn lên mà hình LCD TV to ở trên tường, trên TV là hình ảnh những chiếc máy bay đang lượn trên bầu trời.
"Cũng sắp xong rồi, các cậu nên xem nhiều chương trình thể thao vào." Trong đám người truyền đến một thanh âm nhã nhặn, là viên cảnh sát hôm đó đã dẫn đường khi vụ án xảy ra.
"Ngoài các chương trình tàu lượn và nhảy bungee cũng không thấy các cậu xem chương trình thể thao nào nữa cả." Một số đồng nghiệp của viên cảnh sát khu vực kia cũng nói thêm vào.
"Hầy nhanh lên nào!" Cảnh tượng mấy thanh niên cùng nhau ồn ào thế này quả thật rất ấn tượng.
"Được rồi được rồi. . ."
Tại sao rõ ràng cậu ta cũng rất quan tâm đến tin tức quốc tế nhưng lại không tham gia vào đám đông đang la ó kia, chẳng lẽ cậu ta thật sự rất nghiêm túc? Biện Bạch Hiền khó hiểu nghiêng đầu, sau đó tiếp tục xem điện thoại.
Mấy ngày nay cả cảnh cục đều lao đầu vào vụ án giết người này, bận rộn căng óc trong một thời gian dài cũng không tìm thấy một manh mối nào. Hôm nay, Hoàng Tử Thao vừa đi làm đã nhìn thấy không khí trong đội có vẻ không giống thường ngày. Hỏi ra mới biết, nguyên nhân chính là vì cô cháu gái siêu cấp đáng yêu của Độ Khánh Tú đang đứng trước cửa. Cô gái nhỏ nhắn này mấy lần trước cũng theo Độ Khánh Tú đến cảnh cục, đôi mắt to tròn, quả thật rất giống Độ Khánh Tú, ngay lập tức để lại trong lòng các thanh niên trong cảnh cục nhiều ấn tượng, nhưng em bé gái động lòng người này thích nhất vẫn là Biện pháp y. Đã vậy còn thường xuyên quấn lấy Biện pháp y, đòi cậu dẫn cô bé đi đến công viên chơi, Độ Khánh Tú có dỗ dành tiểu tổ tông này như thế nào cũng không được.
Phác Xán Liệt thay cảnh phục, nhìn thấy Biện Bạch Hiền vẻ mặt đau đầu vì bị cô bé quấn lấy suốt ngày, không khỏi bật cười. Độ Khánh Tú ngượng ngùng xin lỗi, "Thật có lỗi, đội trưởng, bố mẹ con bé đều đi công tác liền gửi sang nhà tôi, bố mẹ tôi lại mới vừa về nhà ông bà, không ai chăm sóc con bé nên đành mang nó đến đây."
"Không sao." Phác Xán Liệt thay cảnh phục xong liền ngồi chồm hổm trước mặt cô bé, "Em gái nhỏ, lát nữa tan ca anh sẽ dẫn em đi công viên giải trí, có được không?"
Cô bé suy nghĩ một hồi lâu mới trả lời: "Được ạ, nhưng anh Bạch Hiền cũng phải đi!"
Phác Xán Liệt cười, "Được được được."
Một này làm việc bận rộn đã kết thúc, thời gian vừa đến cô bé đúng giờ đi đến gõ cửa văn phòng, câu "mời vào" của Phác Xán Liệt vừa dứt lời, một thân ảnh nhỏ bé nhanh chóng chạy vào:""Đội trưởng ca ca! Anh nói hết giờ làm sẽ cùng em và pháp y ca ca đi công viên giải trí!"
Phác Xán Liệt buồn cười, đây là kiểu xưng hô kỳ quái gì vậy, đội trưởng ca ca và pháp y ca ca.
Sau khi thay bộ cảnh phục, mặc lên người bộ quần áo đơn giản, Phác Xán Liệt dẫn cô bé đến phòng pháp y tìm Biện Bạch Hiền, trên đường hỏi, "Em gái nhỏ, anh vẫn chưa biết tên của em."
Cô bé quay đầu lại mở to mắt nhìn Phác Xán Liệt thật lâu, suýt chút nữa đã chinh phục được Phác Xán Liệt luôn, "Cậu trẻ nói không thể tùy tiện cho người khác biết tên mình, nhưng em biết đội trưởng ca ca nhất định là người tốt, nên em sẽ nói cho anh biết. Em tên là Trinh Nghiên."
Phác Xán Liệt gật gật đầu, "Trinh Nghiên, Độ Trinh Nghiên."
Lúc này Biện Bạch Hiền từ phòng pháp y đi ra, trên tay đang cầm mấy tập tài liệu, trên người vẫn đang mặc áo blouse trắng. Nhìn thấy Phác Xán Liệt đang ngồi xổm trên mặt đất nói chuyện với cháu gái Độ Khánh Tú, liền đi đến hỏi Phác Xán Liệt: "Chuẩn bị tan ca?"
Cô bé dường như đặc biệt thích Biện Bạch Hiền, gọi một tiếng "pháp y ca ca" liền chạy đến chỗ cậu, Phác Xán Liệt đứng lên hỏi lại: "Cậu vẫn chưa tan ca sao?"
Biện Bạch Hiền nhíu mày quơ quơ tập tài liệu trong tay, "Đem tài liệu về dấu vết trên cơ thể của hai nạn nhân mới tìm được cùng Kim pháp y thảo luận."
Phác Xán Liệt biết Kim pháp y là vị pháp y nhiều kinh nghiệm nhất ở cảnh cục, Biện Bạch Hiền tuy là pháp y rất giỏi, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, vẫn hay tiếp thu những kinh nghiệm phong phú của các bậc tiền bối, cho nên việc cậu thường xuyên đến chỗ Kim pháp y đối với mọi người đều cũng thành quen. Bình thường trong giờ làm việc không thấy cậu ở trong phòng thì có nghĩa là cậu đang ở chỗ Kim pháp y.
Biện Bạch Hiền vừa muốn đi để làm gì thì Độ Trinh Nghiên cũng mặc kệ, ôm lấy chân cậu, "Pháp y ca ca, anh mặc đồng phục màu trắng này rất đẹp trai, cùng đi công viên giải trí với em đi!"
Phác Xán Liệt nghe vậy chỉ biết âm thầm cười, Biện Bạch Hiền xoa cằm suy nghĩ xem câu trước với câu sau liệu có quan hệ gì không. Phác Xán Liệt sượt qua người cậu một chút, "Em gái nhỏ này muốn cậu cùng đi chơi với cô bé."
Biện Bạch Hiền trước khi đồng ý còn không quên quay sang Phác Xán Liệt chọc khuấy, "Anh xác định là cô bé, không phải anh?"
Độ Trinh Nghiên quay người ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, chỉ thấy Phác Xán Liệt bĩu môi nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền, vẻ mặt kiểu "muốn ăn chết cậu".
Biện Bạch Hiền đạt được mục đích, thoải mái lắc lắc tập tài liệu trong tay, "Được, tôi đưa đống này cho Kim pháp y rồi sẽ đi cùng hai người."
Biện Bạch Hiền vừa đi khỏi thì Độ Khánh Tú cũng bước vào bên trong, "Phác đội trưởng,
tôi đi cùng các anh, cũng dễ chăm sóc cho Trinh Nghiên."
Phác Xán Liệt một tay nắm lấy tay Độ Trinh Nghiên, tay còn lại quơ quơ phía trước, "Cậu cứ trở về nhà ăn cơm trước đi, lát nữa tôi và Biện Bạch Hiền sẽ dẫn con bé về an toàn, cậu cứ đưa địa chỉ cho tôi."
Độ Khánh Tú còn đang muốn nói cái gì, đột nhiên Phác Xán Liệt đưa tay vẫy vẫy người phía sau Độ Khánh Tú, "Chung Nhân!" Thừa dịp Độ Khánh Tú quay đầu lại liền nhanh chóng dẫn Trinh Nghiên chạy đi mất, Độ Khánh Tú ở phía sau không nói gì nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ, đội trưởng lớn rồi vẫn còn thích chơi cái trò đến cả Trinh Nghiên còn ghét bỏ sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net