Chapter 20-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 20

Nhất thời mọi người trong phòng đều dùng tư thế vô cùng cảnh giác nhìn tấm gương to kia. Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng đẩy Phác Xán Liệt đang che trước mặt cậu ra, đi thẳng đến tấm gương, đứng trước bàn thong thả vươn tay chạm vào nó.
"Diệc Phàm!" Một giọng nói thanh thúy vang lên cắt ngang động tác của Biện Bạch Hiền, Trương Nghệ Hưng dẫn theo Isaac đứng trước cửa, trong tay còn mang theo một hộp dụng cụ, Biện Bạch Hiền đương nhiên liếc mắt cũng nhận ra ngay đây chính là hộp dụng cụ bảo bối của mình.
"Nghệ Hưng? Sao em lại đến đây? Không phải anh nói em ở lại cục tiếp tục truy lùng tung tích của Kai sao?" Ngô Diệc Phàm cầm lấy chiếc hộp ở trong tay anh.
"Là Tử Thao nhờ em mang cái này đến cho Bạch Hiền." Trương Nghệ Hưng nói xong liền lấy lại hộp dụng cụ vừa bị Ngô Diệc Phàm cầm đi đưa cho Biện Bạch Hiền, "Nói là Bạch Hiền có thể sẽ cần đến cái này. Chuyện theo dõi Đế Đồ hội tôi giao cho lão Trình rồi, không có việc gì đâu."
Biện Bạch Hiền bước tới nhận lấy hộp dụng cụ của mình, nói một câu: "Cám ơn."
Trương Nghệ Hưng mỉm cười lộ hai lúng đồng tiền, vừa định nói không có gì bỗng nhiên Isaac chạy vọt lên, làm cho Trương Nghệ Hưng cũng lảo đảo theo, không thể không buông dây thừng trên tay. Tuy Isaac rất nghe lời, nhưng vì tránh đả thương người khác nên mỗi lần ra khỏi nhà anh vẫn mang vòng cổ cho nó.
Mọi người đồng thời dời tầm mắt đến Isaac đang chạy như điên về phía trước, nhìn thấy nó chạy đến chiếc tủ góc tường, ngẩng cao đầu ra sức sủa. Ngô Diệc Phàm nghi hoặc quay đầu nhìn Trương Nghệ Hưng, Trương Nghệ Hưng có chút lo lắng trả lời hắn: "Isaac như vậy chắc chắn đã phát hiện ra được cái gì bất thường rồi." Nói xong nhanh chóng đi đến góc tường.
Biện Bạch Hiền đặt hộp dụng cụ lên bàn, vừa muốn ngăn anh lại đã bị Phác Xán Liệt giành trước một bước, "Chờ một chút."
Trương Nghệ Hưng dừng bước, ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt đi đến kéo Biện Bạch Hiền về cạnh mình, sau đó nói: "Anh dẫn Isaac quay lại đi, trước hết mọi người đừng làm gì cả."
Ngô Diệc Phàm cũng nhìn anh gật đầu, lúc này Trương Nghệ Hưng mới nhanh chóng đi qua dẫn Isaac đang sủa về lại bên cạnh mình, vuốt đầu an ủi nó.
Biết Biện Bạch Hiền bây giờ đang bị sự tò mò chiếm hết suy nghĩ, Phác Xán Liệt đem cậu bảo vệ phía sau, đi đến chiếc tủ ở góc tường. Lúc này ngay cả Lộc Hàm và Ngô Thế Huân vừa nãy đang ngồi nói chuyện trên giường cũng không nhịn được tò mò mà đi qua.
Phía trên đầu tủ đặt một vài đồ vật, ở dưới có hai ngăn kéo nhỏ. Phác Xán Liệt nhẹ nhàng kéo ngăn kéo thứ nhất ra, bên trong chỉ có vài túi thức ăn cho cá. Tất cả mọi người khẽ thở phào một hơi, sau đó lại càng thêm khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm vào ngăn kéo dưới cùng.
Rốt cuộc Biện Bạch Hiền không nhịn được nữa đưa tay định kéo ra, bất ngờ bị Phác Xán Liệt ngăn lại, còn kèm theo một cái trừng mắt. Cậu ngượng ngùng lui về phía sau một bước, nhướng đầu qua vai Phác Xán Liệt tò mò thăm dò.
Phác Xán Liệt nghiêm túc nhìn Ngô Diệc Phàm khẽ gật đầu rồi mới kéo ngăn kéo ra, nhất thời một mùi quỷ dị xộc thẳng vào mũi. Mùi nước hoa nồng nặc trộn lẫn với mùi tanh thối của cá khiến tất cả đều muốn nôn, theo phản xạ đều lui về sau vài bước, chỉ có duy nhất Biện Bạch Hiền tò mò đến gần nhìn vào trong, bên trong dường như đã bị gói giấy bạc chiếm phần lớn không gian.
Vừa lúc có hai người đi vào phòng, là người chụp ảnh chứng cứ và người đem bản mẫu đi xét nghiệm do Ngô Diệc Phàm gọi tới. Bọn họ chào một tiếng 'Đội trưởng' sau đó theo chỉ thị của Biện Bạch Hiền bắt đầu làm việc, người phụ trách chụp ảnh nhanh chóng chụp chậu cá đặt trên chiếc tủ góc tường cùng với hai ngăn kéo đã mở ra.
Trương Nghệ Hưng vừa an ủi vừa kéo Isaac qua một bên, Lộc Hàm cũng không chịu được thứ mùi kia liền cùng Thế Huân ngồi lại trên giường, nhưng vẫn tò mò nhướng đầu nhìn xung quanh.
Biện Bạch Hiền vỗ nhẹ vào cánh tay Phác Xán Liệt, ý bảo anh đem hộp dụng cụ lại đây cho mình. Ngô Diệc Phàm nhanh hơn một bước đã cầm lấy hộp đưa cho Biện Bạch Hiền, cậu nói cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng ngồi xuống mở hộp dụng lấy đôi găng tay vẫn hay dùng, sau đó đeo khẩu trang vào.
Lộc Hàm lặng lẽ nhìn bọn họ, lúc đầu vốn muốn hỏi không có thi thể thì dùng mấy dụng cụ pháp y để làm gì, không ngờ nó thật sự lại có ích đến như vậy, quả nhiên người của hình cảnh đội thành phố K không thể khinh thường được mà.
Biện Bạch Hiền dùng nhíp nhẹ nhàng mở gói giấy bạc. Ngô Thế Huân giơ máy ảnh, sẵn sàng bất cứ khi nào cũng có thể chụp vật bên trong giấy bạc, nhưng nhất thời lại nhìn thấy Lộc Hàm đang mở to đôi mắt tò mò nhịn không được liền chụp anh một tấm, thật không may cảnh này đều lọt vào mắt Ngô Diệc Phàm, kết quả đương nhiên là được tặng ngay một ánh nhìn xem thường.
Cuối cùng gói giấy bạc cũng được mở xong, chỉ có Ngô Thế Huân, Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng đứng đằng sau mở to mắt nhìn vào, thoáng chốc càng bịt chặt mũi hơn, ba người đứng phía trước vốn cũng đoán được bên trong là cái gì, nhưng Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt cũng không chịu được thứ mùi đó thoáng lấy tay che mũi. Một vài con cá chết gần thối rữa nằm trong giấy bạc, giấy bạc vừa mở ra trong chớp mắt mùi tanh thối tràn ngập khắp phòng. Biện Bạch Hiền tuy miệng nói đùa "Mấy con cá này hẳn là cùng ngày giỗ với Thượng Quan Doanh rồi" thế nhưng trên nét mặt lại thoáng vẻ đăm chiêu.
"Nhưng tại sao lại bỏ mấy con cá chết này vào trong giấy bạc?" Phác Xán Liệt hỏi.
Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, tạm thời vẫn chưa thể trả lời câu hỏi của anh, "Điểm đáng ngờ còn nhiều lắm. . .
Tiếng chuông điện thoại bất thình lình vang lên cắt ngang câu nói của Biện Bạch Hiền, Trương Nghệ Hưng lấy điện thoại ra nghe, "Cái gì? Chúng tôi sẽ đến đó ngay, các cậu cứ tiếp tục theo dõi sát sao vào!"
Khẩu khí Trương Nghệ Hưng mang theo kích động khiến mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn anh. Anh nhìn lại mọi người, cúp điện thoại, ngay lập tức nói với Ngô Diệc Phàm: "Đã phát hiện tung tích của Kai! Ở khu Hoa Long trên phố Vô Danh."
"Phố Vô Danh?" Ngô Thế Huân suy nghĩ, "Khu phố đó có rất nhiều quá Pub nổi tiếng!"
"Xem ra Đế Đồ hội có rất nhiều căn cứ điểm ở bên trong Pub." Ngô Diệc Phàm nói xong vỗ nhẹ cánh tay Phác Xán Liệt, "Xán Liệt, nơi này giao cho anh trước, chúng tôi cần phải đi đến đó ngay."
Phác Xán Liệt gật đầu, "Yên tâm, nơi này không có vấn đề gì đâu."
"Có vấn đề!" Biện Bạch Hiền bỗng nói một câu: "Tôi cũng phải đi!" Nói xong lập tức bọc lại gói giấy bạc, bỏ vào trong túi chân không, lấy hộp dụng cụ ném hết đồ vật này nọ vào trong đó.
Phác Xán Liệt giữ cậu lại, "Cậu đi theo làm gì?"
"Nói tóm lại tôi nhất định phải đi!" Biện Bạch Hiền kiên định nhìn Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt nhìn cậu trong chốc lát, bất đắc dĩ chịu thua, xoa xoa huyệt thái dương nói với Ngô Diệc Phàm: "Ngô đội trưởng, chúng ta cùng đi đi?"
Ngô Diệc Phàm nhìn Phác Xán Liệt, lại nhìn sang Biện Bạch Hiền, "OK, nhiều người làm việc càng hiệu quả. Nghệ Hưng, em cùng Lộc Hàm về cục theo dõi trước, anh, Thế Huân, Xán Liệt và Bạch Hiền đến phố Vô Danh."
Trương Nghệ Hưng đáp ứng, dặn hắn nhớ cẩn thận một chút rồi mới kéo Lộc Hàm quay về cảnh cục.
Bốn người đi đến khu Hoa Long của phố Vô Danh, lúc Ngô Diệc Phàm lấy điện thoại xem tên quán Pub mà Trương Nghệ Hưng đã gửi tin nhắn đến, Phác Xán Liệt hỏi hắn: "Tại sao chúng ta không trực tiếp đi vào trong?"
Ngô Diệc Phàm cất điện thoại, gật đầu ra hiệu Ngô Thế Huân lấy vài chiếc áo chống đạn trong cốp xe, "Dù sao cũng đã rút dây động rừng, nên cẩn thận một chút." Nói xong quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền đang đứng đằng sau Phác Xán Liệt, "Bạch Hiền cậu vẫn nên ở lại đây, vào đó không an toàn."
Biện Bạch Hiền suy nghĩ trong chốc lát, dứt khoát gật đầu đồng ý. Phác Xán Liệt nghi hoặc nhìn cậu, người này tuyệt đối sẽ không an phận như vậy, không phải lại có mấy ý tưởng kỳ quái nào chứ.
"Đi thôi." Ngô Diệc Phàm phất tay, ngay lập tức đi đến quán bar, Phác Xán Liệt đợi Biện Bạch Hiền bước vào trong xe rồi mới cùng Ngô Thế Huân đi theo sau. Vừa đến cửa quán bar, Ngô Thế Huân nhìn lướt qua chiếc xe đỗ trước cửa, hướng Ngô Diệc Phàm gật đầu, "Chính là chiếc xe này."
Biện Bạch Hiền nhìn theo bóng dáng của Phác Xán Liệt, di chuyển người về cửa kính, nhìn thấy ba người đi vào trong một quán Pub, thấp giọng nói: "Tại sao Phác Xán Liệt lại bắn súng vào cậu ta. . . Chẳng lẽ đây là quyết định bí mật của cảnh cục? Hay là Phác Xán Liệt thật sự không biết?" Suy nghĩ một chút cậu liền mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái, lấy điện thoại ấn một dãy số.
"Khánh Tú, cậu có biết thân phận thật sự của Kai, chỉ huy thứ hai của Đế Đồ hội không?"
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng có chút giật mình, lập tức nghe thấy âm thanh di động rơi xuống đất, tiếp theo đó truyền đến tiếng hét xa xôi của Độ Khánh Tú: "Chung Nhân! Chung Nhân! Cậu tỉnh lại đi!"
"Alo! Khánh Tú!" Biện Bạch Hiền nhíu chặt hai hàng mày, muốn gọi Độ Khánh Tú nghe máy.
Nhìn thấy Kim Chung Nhân bị hôn mê, Độ Khánh Tú một lần nữa nhặt điện thoại lên, nức nở cầu xin Biện Bạch Hiền, "Biện pháp y! Anh mau đến cứu Chung Nhân. . ."
"Khánh Tú! Cậu bình tĩnh lại đã! Nghe tôi nói này! Bây giờ các cậu đang ở đâu?" Biện Bạch Hiền vừa nói vừa xuống xe, mở cốp xe lấy hộp dụng cụ của mình.
"'Túc Nguyện' phải không? Được, tôi đến đó ngay, cậu cố gắng làm cho cậu ta duy trì tính táo." Biện Bạch Hiền đi về phía trước, chú ý nhìn đến các bảng hiệu của dãy quán Pub hai bên đường. Rốt cuộc hai chữ 'Túc Nguyện' đầy màu sắc cũng đập vào mắt cậu. Thoáng thở phào nhẹ nhõm, đây không phải là quán Pub mà Ngô Diệc Phàm đã đi vào.
Biện Bạch Hiền theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ nhanh chóng đi đến phòng VIP số 3, vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Kim Chung Nhân nằm sấp trên ghế sô pha, Độ Khánh Tú nửa quỳ ngay bên cạnh, vừa vuốt tóc hắn vừa thấp giọng nói điều gì đó. Máu ở lưng Kim Chung Nhân vẫn chảy không ngừng, ướt đẫm hòa cùng màu đen của vải áo, nhuộm đầy nỗi tuyệt vọng lên đôi mắt Độ Khánh Tú.
"Khánh Tú!" Biện Bạch Hiền đi vào, đóng cửa lại.
"Biện pháp y!" Độ Khánh Tú lảo đảo đứng dậy tiếp đón, đôi bàn tay dính đầy máu của Kim Chung Nhân gắt gao nắm lấy cánh tay Biện Bạch Hiền, "Anh mau cứu Chung Nhân đi! Sau này, sau này tôi sẽ giải thích với anh!"
Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng đẩy cậu ra, đi đến chỗ Kim Chung Nhân, "Đừng nói gì cả, để tôi kiểm tra cậu ta trước đã."
Biện Bạch Hiền ngồi xuống bên cạnh Kim Chung Nhân, nhẹ nhàng vén áo hắn lên, có thể nhìn thấy được viên đạn đang găm trong cơ thể hắn, miệng vết thương chảy máu trông rất hỗn độn. Nhìn thấy Biện Bạch Hiền nhíu mày, Độ Khánh Tú càng thêm bất an, đặc biệt là khi Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nói với cậu một câu.
"Đầu viên đạn đã găm vào thắt lưng của cậu ta, ở đây lại không có đầy đủ thiết bị, đây cũng không phải chuyên ngành của tôi, nên đưa đến bệnh viện nếu còn muốn bảo toàn mạng sống cho cậu ta."
Độ Khánh Tú mờ mịt, nhìn thẳng vào Biện Bạch Hiền không nói lời nào. Ngược lại Kim Chung Nhân gần như sắp hôn mê yếu ớt nói thành tiếng, "Không được. . . Anh chỉ cần. . . lấy đầu đạn ra. . . vậy. . . là được rồi."
Biện Bạch Hiền nhìn hắn, lạnh lùng nói, "Tôi không thể bảo đảm cho tính mạng của cậu được."
"Không sao cả." Đây là câu nói cuối cùng của Kim Chung Nhân trước khi rơi vào trạng thái hôn mê lần thứ hai.


Chapter 21

Trong căn phòng tối mờ tại một sòng bạc ngầm, một người đàn ông thân hình cao lớn bị đánh đến mức nằm lăn trên mặt đất. Kim Chung Nhân cắn răng đi đến đỡ người đang nằm quằn quại dưới đất đứng dậy, đi đến trước mặt người đàn ông mặc áo xanh đậm đang bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha
"Ông chủ, bọn họ đều là theo lệnh tôi làm việc, mong ông đừng làm khó bọn họ nữa. Người nào làm người đó chịu, lần này là do tôi làm việc không cẩn thận mới bị cảnh sát sờ gáy." Kim Chung Nhân bình thản nói, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng không lo lắng ông chủ sẽ truy cứu trách nhiệm với hắn.
Người đàn ông mặc áo màu xanh đậm bỏ tay vào túi quần, thong thả đứng dậy bước đến trước mặt Kim Chung Nhân, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Kai, cậu theo tôi từ năm 18 tuổi, trong 6 năm qua biểu hiện của cậu thế nào tôi đều biết rất rõ, tôi vẫn luôn tin vào năng lực của cậu, tuy cậu vẫn không gọi tôi một tiếng ba, nhưng tôi vẫn luôn đối xử với cậu như con ruột của mình. . ."
Kim Chung Nhân cúi đầu, cắt ngang lời người đàn ông kia, "Ông chủ, ông muốn trừng phạt tôi thế nào tôi cũng đều cam tâm chấp nhận."
Người đàn ông lại thâm trầm nhìn hắn, một lần nữa quay trở lại ngồi trên ghế sô pha, "Cậu cũng biết giao dịch này thất bại đã làm tôi tổn thất biết bao nhiêu tiền?"
Kim Chung Nhân không trả lời, càng cúi đầu thấp hơn, đụng đến vết thương sau lưng khiến hắn khẽ cau mày.
Người đàn ông lại hỏi tiếp: "Nghe nói cậu bị thương, thế nào rồi?" Kim Chung Nhân thấp giọng trả lời: "Không có gì."
Người đàn ông phất tay, "Cậu đi nghỉ ngơi đi, tiện thể đổi luôn mấy tên thủ hạ ăn hại của cậu nữa.
"Vâng." Kim Chung Nhân đáp lời nhanh chóng dìu người đàn ông cao to rời khỏi phòng.
Ra đến sòng bạc sáng sủa rộng rãi thủ hạ của Kim Chung Nhân mới nhìn thấy rõ gương mặt trắng bệch của hắn, lo lắng rút tay ra khỏi bàn tay của đối phương, xoay ngược đỡ lại hắn, "Đại ca, anh có khỏe không? Muốn tôi gọi bác sĩ không. . ."
Kim Chung Nhân lắc đầu, "Jim, cậu đi trước đi, xử lý các vết thương trên người đi, tôi không sao."
"Vâng." Jim hướng Kim Chung Nhân gật nhẹ đầu, ngay lập tức đi ra khỏi sòng bài.
Bên trong ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng, Phác Xán Liệt kéo Độ Khánh Tú đứng trước mặt mọi người, "Tôi giới thiệu với mọi người vị này một chút, đây là Độ Khánh Tú, là điều tra viên kiêm tình báo viên của cục chúng tôi."
"Hoan nghênh cậu!" Ngô Diệc Phàm vỗ tay trước, ở phía dưới liền có tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên. Giây tiếp theo không khí lại trầm mặc một trận, Phác Xán Liệt huých vào người Độ Khánh Tú vẫn còn đang vẫn ở trong trạng thái mơ hồ, "Khánh Tú! Nói vài câu đi a!
"A, chào mọi người, tôi là điều tra viên của cảnh cục thành phố K mới được điều đến, Độ Khánh Tú." Độ Khánh Tú dù vậy vẫn rất ung dung nói, bên dưới lại tiếp tục trầm mặc, ngay cả Biện Bạch Hiền nãy giờ đang vùi đầu vào trong sách cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn cậu, lại bật cười thành tiếng.
Phác Xán Liệt mở to mắt vẻ mặt khó tin nhìn Độ Khánh Tú, vươn cánh tay dài lắc lắc vai cậu, "Tiểu tử cậu! Mau trở về trái đất coi!"
Ngô Diệc Phàm cũng bật cười, "Được rồi, không có việc gì, sau này làm việc chung sẽ hiểu nhau hơn thôi."
Độ Khánh Tú ù ù cạc cạc đi đến bên cạnh Biện Bạch Hiền ngồi xuống, thấy Biện Bạch Hiền vẫn dùng vẻ mặt buồn cười nhìn cậu, lại nhìn sang phía Phác Xán Liệt gượng cười nói: "Biện pháp y, anh đừng có nhìn tôi như vậy, tôi chịu áp lực rất lớn đó!"
Phác Xán Liệt đi đến ngồi cạnh Ngô Diệc Phàm, nhìn thấy Biện Bạch Hiền ghé vào tai Độ Khánh Tú nói gì đó, lại thấy Độ Khánh Tú trợn to mắt dáng vẻ rất sợ hãi.
"Tuy rằng không thể bắt được Đế Đồ hội, nhưng tình hình vẫn rất lạc quan hơn trước kia, tất cả tang vật đều đã bị thu giữ." Ngô Diệc Phàm nói vào vấn đề quan trọng.
Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, "Không phải bắt được hai tên sao?"
Hoàng Tử Thao tiếp lời, giọng nói mang theo sự bất lực, "Không cứu được, đều đã chết rồi."
"Thật ra tôi cũng không quá kỳ vọng vào hai tên đó, mọi người mau lấy lại tinh thần đi, chờ đến cuộc bao vây càn quét tiếp theo!" Ngô Diệc Phàm đập tay, ý muốn mọi người lấy lại tinh thần vui vẻ, kết quả đương nhiên là bởi vì thất bại mà chấm dứt.
'Cuộc họp nội bộ' của Ngô Diệc Phàm vừa kết thúc, Độ Khánh Tú ngay lập tức kéo Biện Bạch Hiền ra một góc riêng: "Biện pháp y, anh khẳng định Chung Nhân như vậy trở về đó sẽ không sao chứ?"
Biện Bạch Hiền vòng tay trước ngực dựa vào tường trả lời, "Nếu tôi là tên cầm đầu của Đế Đồ hội, tôi nghĩ tôi có thể có câu trả lời chắc chắn cho vấn đề này của cậu."
Nhìn thái độ ngả ngớn của Biện Bạch Hiền Độ Khánh Tú càng thêm sốt ruột, "Anh cũng biết ý tôi không phải là vấn đề này! Tôi là nói. . . cuộc giải phẫu của anh. . . Chung Nhân sẽ không sao chứ?"
Biện Bạch Hiền đứng thẳng người dậy, híp mắt suy nghĩ tiến sát lại gần mặt Độ Khánh Tú, đột nhiên vươn tay dùng ngón trỏ đẩy mi tâm của cậu, "Nếu như đã không tin tôi như vậy, lúc đó sao còn xin tôi cứu cậu ta hửm?"
"Tôi. . ." Vừa lúc Độ Khánh Tú đang suy nghĩ định nói gì đó, một bàn tay to xuất hiện trước mặt cậu nắm lấy ngón tay của Biện Bạch Hiền, theo bàn tay nhìn qua liền thấy Phác Xán Liệt khom lưng bộ dạng thiếu đòn dòm vào, "Khánh Tú, cậu và Biện pháp y đang nói gì vậy? Thần thần bí bí."
Biện Bạch Hiền nghiêng đầu nhìn Phác Xán Liệt, ngoài dự đoán không hề lo lắng rút ngón tay ra khỏi bàn tay của anh, "Phác đội trưởng thật đúng là âm hồn bất tán."
Độ Khánh Tú bỏ lại một câu "Tôi đi tìm đội viên thành phố M trao đổi tình cảm đây" rồi rời đi, để hai người Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ.
Phác Xán Liệt nắm chặt bàn tay Biện Bạch Hiền nâng lên, "Bởi vì cậu thường ăn hiếp đội viên của tôi, nên tôi phải gắt gao để mắt đến cậu a."
Biện Bạch Hiền thuận thế dùng khuỷu tay huých vào ngực anh, "Khánh Tú là đội viên của anh từ khi nào vậy?"
Phác Xán Liệt xoa ngực, khóe môi bất giác cong lên nhìn bóng dáng Biện Bạch Hiền đi vào phòng, không biết Hoàng Tử Thao xuất hiện từ lúc nào vỗ vỗ vai anh, dùng giọng điệu đồng cảm nói với anh: "Xem ra Biện pháp y cũng không dễ cưa đâu nha, đội trưởng cần phải cố gắng hơn à! Ui da ——"
Vốn Hoàng Tử Thao và Phác Xán Liệt chung một phòng, Biện Bạch Hiền một mình một phòng, bây giờ lại xuất hiện thêm một Độ Khánh Tú, Hoàng Tử Thao liền bắt Phác Xán Liệt gói gém đồ đạc đá qua phòng Biện Bạch Hiền, còn nôm na gọi đó là 'Tác hợp'.
Biện Bạch Hiền đang ngồi trên giường hai chân bắt chéo, nhìn thấy Phác Xán Liệt mặc bộ đồ ngủ hoạt hình kéo theo túi to túi nhỏ đi tới.
Phác Xán Liệt kéo vali đi vào phòng Biện Bạch Hiền, vừa lúc nhìn thấy cậu hai tay ôm ngực ngồi trên giường tựa tiếu phi tiếu chăm chú nhìn anh.
"Chuyện là. . . vì Khánh Tú đến đây, Tử Thao lại muốn chung phòng với cậu ta, vậy nên. . ." Chính Phác Xán Liệt cũng không thể tin được đường đường là đội trưởng anh lại nói lắp bắp trước mặt một người như vậy! Một câu nói mãi không xong hận không thể cắn luôn đầu lưỡi của mình.
"Không sao cả." Biện Bạch Hiền đứng lên, đi đến trước mặt Phác Xán Liệt, cúi đầu nhìn đống hành lí của anh, "Dù sao chúng ta cũng không phải lần đầu ở chung phòng." Nói xong còn hướng Phác Xán Liệt đưa tay ra, "Xin chào, roommate."
Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ thon dài của Biện Bạch Hiền đang vươn ra giữa không trung, trong một lúc lâu cũng không có phản ứng gì, mãi đến khi Biện Bạch Hiền quơ quơ tay anh mới buông đống hành lý nắm lấy tay cậu.
"Chào cậu, roommate."
Biện Bạch Hiền mỉm cười, buông tay Phác Xán Liệt ra, "Chắc không cần tôi giúp anh sắp xếp hành lý đâu nhỉ? Quần áo xếp để vào đó, bàn làm việc vẫn vậy, xài chung." Cậu chỉ vào tủ áp tường, lại chỉ vào bàn làm việc cạnh giường, suy nghĩ một chút lại nói thêm, "Đương nhiên, giường cũng giống như lúc ở nhà."
Phác Xán Liệt ừ một tiếng bắt đầu đem quần áo bỏ vào tủ, Biện Bạch Hiền đi ra ngoài lấy nước uống.
Đẩy cửa tủ quần áo ra trong nháy mắt Phác Xán Liệt hơi sửng sốt, quần áo Biện Bạch Hiền đã được xếp vào, nhưng lại xếp thành từng chồng, mỗi chồng đều rất cao, ngoài ra chỉ chiếm một nửa cái tủ.
Biện Bạch Hiền bưng hai ly nước vào nhìn thấy Phác Xán Liệt vẫn đứng ngây người trước tủ quần áo, xấu hổ cười cười, "Vẫn là nói thói quen thật đáng sợ."
"Thói quen?" Phác Xán Liệt không quay đầu lại, vẫn duy trì tư thế đó hỏi một câu.
Biện Bạch Hiền đặt ly nước rót cho Phác Xán Liệt lên bàn, bưng ly nước của mình uống một ngụm, "Đúng vậy, thói quen. Mới ở cùng Phác đội trưởng có vài ngày đã hình thành thói quen sống cùng với người khác rồi."
Phác Xán Liệt nghe vậy cười tà quay đầu lại, "Chẳng lẽ Biện pháp y cậu đã sớm mong chờ tôi đến làm bạn cùng phòng với cậu hở?"
Biện Bạch Hiền mặt không đổi sắc kéo ghế ngồi vào bàn làm việc, lấy vài tập văn kiện được xếp gọn gàng mở ra xem, "Tôi nói chính là thói quen sống cùng với người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net