Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nói công viên giải trí là thiên đường của trẻ nhỏ quả không sai, miệng Độ Trinh Nghiên từ lúc bước vào công viên giải trí vẫn chưa khép lại được.
"Đội trưởng ca ca em muốn chơi bánh xe đu quay!"
"Pháp y ca ca em muốn chơi đu quay ngựa gỗ!"
"Đội trưởng ca ca giúp em chơi trò ly café xoay vòng!"
"Pháp y ca ca em đói bụng, chúng ta đi ăn cơm có được không?"
Sắc trời dần tối, hai người lần đầu tiên đảm nhận công việc bảo mẫu này đã nhanh chóng hoa mắt chóng mặt. Biện Bạch Hiền cúi người xuống, hai tay chống đầu gối hỏi Độ Trinh Nghiên: "Cuối cùng cũng đã chơi mệt rồi sao? Muốn dẫn đi đâu ăn."
Độ Trinh Nghiên lắc đầu, "Không có mệt! Chỉ là đói bụng."
Phác Xán Liệt nhịn không được kháng nghị, "Không phải ăn cơm xong em lại muốn chơi nữa đó chứ?"
Độ Trinh Nghiên không thèm để ý đến anh, kéo tay Biện Bạch Hiền đi về phía trước, "Pháp y ca ca đi mau, chúng ta đi ăn cơm."
Đội trưởng Phác bị bỏ rơi ở phía sau chỉ biết trừng to mắt, trong đầu anh chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất —— đứa nhỏ này có mẹ liền quên ba đây mà!
Mãi đến khi Biện Bạch Hiền quay đầu lại nhìn anh vẫy vẫy tay, Phác Xán Liệt mới sải bước
thật dài đi về phía trước.
Phác Xán Liệt vừa mới đuổi kịp hai người, Độ Trinh Nghiên đột nhiên dừng lại. Biện Bạch Hiền nghi hoặc quay đầu lại nhìn cô bé, cũng dừng lại, "Làm sao vậy Trinh Nghiên? Không thoải mái sao?"
Độ Trinh Nghiên lắc lắc đầu, "Không phải, đó . . . cái đó!"
Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền cùng nhau nhìn về hướng của ngón tay Độ Trinh Nghiên, hóa ra là tàu lượn siêu tốc.
Độ Trinh Nghiên có chút ngại ngùng nói: "Thật ra trước giờ em đều muốn chơi trò này, nhưng em rất sợ. Bây giờ có đội trưởng ca ca cùng pháp y ca ca ở bên cạnh, em sẽ không sợ nữa, cho nên em muốn chơi thử."
Biện Bạch Hiền nhìn về phía Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt nhíu mi, "Con bé muốn chơi thì phải chiều nó thôi." Nói xong liền bước đi hiên ngang không sợ hãi.
Mãi đến khi đứng trước quầy bán vé trò tàu lượn siêu tốc, Biện Bạch Hiền vẫn cho rằng Phác Xán Liệt của bọn họ chính là đội trưởng anh dũng đại nghĩa nhất, không có gì khiến anh sợ hãi. Thế nhưng ngay một khắc nghe anh nói "Tôi tự nhiên thấy có chút không thoải mái, cậu cùng Trinh Nghiên chơi trước đi", Biện Bạch Hiền cảm thấy thế giới quan của chính mình hoàn toàn sụp đổ.
Không hề nhiều lời, Biện Bạch Hiền hướng người bán vé mua ba vé vào cửa, sau đó liền
trực tiếp ấn người Phác Xán Liệt vào trong ghế tàu, gài dây an toàn, gài xong cũng không quên vỗ tay vài cái. Mãi đến khi nhìn thấy bộ dạng Phác Xán Liệt có chút hoảng sợ, này không phải là động tác quen thuộc thông thường của hung thủ giết người sau khi phi tang xác chết mà TV vẫn hay chiếu sao.
Giữa không trung một trận phiên giang đảo hải, sông cuộn biển gầm, Phác Xán Liệt sắc mặt tái nhợt dựa vào tường khôi phục lại nhịp tim đang đập cuồng loạn. Biện Bạch Hiền vuốt tóc Độ Trinh Nghiên cúi người hỏi cô bé, "Trinh Nghiên, em có khỏe không?"
Độ Trinh Nghiên thoạt nhìn trông rất tốt, cười trả lời cậu không có việc gì, còn tỏ vẻ lần sau còn muốn cùng bọn họ lại đến chơi trò này.
Biện Bạch Hiền cười đáp ứng lần sau sẽ lại dẫn cô bé đi chơi trò này, lúc này có hai du khách đi ngang qua khiến cậu chú ý đến.
"Dạ dày của tôi thật sự rất khó chịu, rốt cuộc là ai đã phát minh ra cái trò này vậy, thật biến thái. Càng biến thái hơn chính là còn có người thích chơi trò này!"
"Này cũng bình thường mà, dù sao thì sở thích mỗi người khác nhau, có lẽ người ta chính là muốn hưởng thụ cảm giác đặc biệt này."
Tâm trạng của Phác Xán Liệt lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thời điểm đi đến chỗ Biện Bạch Hiền chỉ thấy cậu đang ngây người ngồi xổm trên mặt đất, hai tay vẫn đang nắm cánh tay của Trinh Nghiên, hai mắt nhìn chằm chằm ở nơi xa xăm nào đó, miệng còn lẩm
bẩm, "Hưởng thụ. . ."
Độ Trinh Nghiên lúc đó cũng tò mò nhìn chằm chằm vào Biện Bạch Hiền vì trạng thái quá bất ngờ của cậu, Phác Xán Liệt vừa muốn đi đến vỗ vỗ cậu vài cái xem thử có phải cậu bị trúng tà hay không, đột nhiên Biện Bach Hiền đứng dậy, trên khuôn mặt mang biểu tình tỉnh ngộ cùng với niềm vui không kể xiết, "Tôi biết rồi!"
"Pháp y ca ca, anh biết cái gì?"
"Cậu biết cái gì?"
Độ Trinh Nghiên cùng Phác Xán Liệt đồng thời hỏi.
Biện Bạch Hiền vui vẻ hôn lên má Độ Trinh Nghiên một cái, "Trinh Nghiên, cám ơn em! Em là người có công rất lớn!"
Độ Trinh Nghiên đột nhiên bị hôn một cái, đơ người. Phác Xán Liệt cũng bởi vì lời nói mơ hồ của Biện Bạch Hiền mà đơ người.
Lúc này Biện Bạch Hiền mới quay lại nhìn Phác Xán Liệt, cười nói: "Tôi biết hung thủ là ai rồi, nhanh chóng chuẩn bị đi bắt hung thủ thôi đội trưởng." Nói xong, một tay kéo người nhỏ, một tay kéo người lớn đi về bãi đỗ xe.
Đưa Độ Trinh Nghiên về nhà an toàn, Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền đi đến cảnh cục khu Hoa An, tìm người hỏi về viên cảnh sát khu vực hôm qua đã dẫn đường cho bọn họ.
"À, các anh đang tìm Hà Văn Gia, hắn thường xuyên bị đau dạ dày, lúc này không thấy người ở đây chắc hẳn là ở trong WC rồi."
"Phiền cậu tìm cậu ấy giúp, vụ án giết người lần này của chúng tôi cần có cậu ta phối hợp."
"A, được rồi. Hai vị cứ ngồi đây."
Hai phút sau, Biện Bạch Hiền nhìn thấy viên cảnh sát khu vực gãi gãi đầu đi ra liền biết hắn không tìm được người, nhanh chóng kéo Phác Xán Liệt đi đến khu phố thương mại.
"Anh lên tòa nhà này, tôi sang tòa nhà bên kia!" Biện Bạch Hiền bị một vài chiếc xe trên đường cản chân, sau đó nhanh chóng chạy một mạch đến tòa nhà nơi xảy ra vụ án thứ hai.
Một mình chạy vào tòa nhà có thể cảm nhận được sự vắng vẻ không nên có của một công ty lớn như thế này, bây giờ đang là thời gian cơm chiều, có lẽ các nhân viên của công ty đều đã đi ăn cơm.
Biện Bạch Hiền một mạch đi lên tầng cao nhất.
Vì thang máy của công ty chỉ lên đến tầng 15, mấy tầng trên nữa đều là tầng trống, muốn
đi lên tầng cao nhất phải đi thêm ba cầu thang bộ.
Vừa mở cửa tầng cao nhất ra liền chỉ thấy Hà Văn Gia đang lôi kéo một nhân viên nữ, một tay dùng khăn mặt bịt miệng và mũi cô gái. Biện Bạch Hiền mắt nhìn thấy người con gái đang dần dần mất lực, ý muốn dời sự chú ý của Hà Văn Gia, liền mở miệng hô to: "Hà Văn Gia! Quả thật là cậu!"
Hà Văn Gia tự hồ bị tiếng động bất ngờ làm cho giật mình, ngẩng đầu trừng lớn mắt nhìn cậu, trong ánh mắt có sự điên loạn không giống người bình thường.
Biện Bạch Hiền biết bây giờ chỉ có thể hành động tùy theo hoàn cảnh, không để ý giờ phút này Hà Văn Gia đối với cậu có bao nhiêu phần nguy hiểm, xoay người liền hướng dưới lầu chạy. Giống như dự đoán, Hà Văn Gia bỏ cô gái kia lại đuổi theo cậu.
Biện Bạch Hiền từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình chạy chậm đến vậy, hận không thể trực tiếp lăn đi. Này có thể trách ai được, chỉ hận năm đó người ta đang tiến hành thể dục rèn luyện thì cậu lại trốn sau bụi cây ngâm sách y học. Bởi vậy, Biện pháp y vừa chạy trối chết vừa nghĩ, nếu còn có thể sống mà đi ra ngoài, cậu nhất định phải rèn luyện thân thể cho thật tốt!
Hà Văn Gia nói như thế nào cũng là một cảnh sát, thân thể tố chất đương nhiên tốt hơn so với Biện Bạch Hiền, nhanh chóng đuổi kịp cậu ở tầng 16. Hắn kéo áo Biện Bạch Hiền đẩy cậu vào tường. Biện pháp y tuy rằng bị ngã, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhìn thấy Hà Văn Gia đưa khăn mặt đến liền nhấc chân đá hắn một cái.
Hà Văn Gia dường như không phòng bị, cư nhiên cũng bị gạt ngã.
Biện Bạch Hiền sử dụng hết sức lực còn sót lại khắc chế sự đau nhức trên lưng tiếp tục chạy xuống dưới, thời điểm đầu óc tỉnh táo vẫn đang đắn đo việc nên đi thang máy hay vẫn nên chạy thang bộ liền va vào lồng ngực một người, "Xán Liệt!"
Ách, thời điểm vừa rồi "Phác đội trưởng" đã chuyển thành "Xán Liệt". Phác Xán Liệt cười lạnh đá văng Hà Văn Gia đang chạy đến, thừa dịp hắn ngã xuống đất đá một cái vào bụng một cái, sau đó lấy còng ra xoay người hắn lại, chân trái giữ đầu gối phải của hắn, kéo hai tay ra phía sau lưng, còng lại.
Lúc này Hoàng Tử Thao cùng lực lượng của đội cảnh sát hình sự mang theo lệnh bắt người kéo đến, bảo hai cảnh sát đã qua đào tạo giải Hà Văn Gia về cảnh cục. Vừa rồi ở phía dưới còn nghe thấy tiếng đánh nhau, Hoàng Tử Thao đang muốn hỏi thăm Biện pháp y có bị thương hay không, người kia bỗng nhiên kêu lên một tiếng rồi chạy lên tầng cao nhất.
Chẳng lẽ còn một người nữa? Mọi người trong đội hai mặt nhìn nhau, Phác Xán Liệt cũng không nói lời nào đi theo, Hoàng Tử Thao cùng mọi người đi sát theo sau.
Sau khi lên đến tầng cao nhất chỉ thấy Biện Bạch Hiền đang ra sức dùng tay ấn vào ngực cô ta, một tay giữ đầu cô, một tay bóp mũi, tìm vị trí thích hợp sau đó cúi đầu xuống.
Phác Xán Liệt cũng không biết mình đang bị cái gì, nhanh chóng đi đến kéo cậu lại, có chút
khó chịu bình tĩnh hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Nếu không tiến hành hô hấp nhân tạo sẽ không cứu kịp!" Biện Bạch Hiền sốt ruột bỏ tay Phác Xán Liệt ra, đối với người chết bình tĩnh không có nghĩa là hắn đối người sống sẽ không cảm tình.
Phác Xán Liệt nhìn thấy cậu sốt ruột cũng có chút nóng lòng, nhức đầu một tay kéo Biện Bạch Hiền qua một bên, một tay chỉ Tiểu Trương đang tiến lại đây, "Tiểu Trương! Cậu đến đây!"
Tiểu Trương ngẩn người, thái độ làm việc chuyên nghiệp đã qua rèn luyện khiến cậu ngay lập tức đáp ứng: "Vâng!"
Phác Xán Liệt nhìn thấy Tiểu Trương hô hấp nhân tạo cho nhân viên nữ kia, không biết vì sao, trong lòng —— rất thỏa mãn.
Một lát sau nữ nhân viên kia tỉnh lại, Hoàng Tử Thao cho phép Tiểu Trương thuận lợi đưa cô đi đến bệnh viện kiểm tra toàn bộ để tránh có di chứng. Mọi người cũng dọn dẹp đi về chuẩn bị cho một loạt các công đoạn để kết thúc vụ án.

Trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng, đây quả là một ngày rất tốt để thẩm án a! Biện Bạch Hiền tâm tình rất tốt, thong dong đi làm. À không, là kiêm chức —— thẩm vấn phạm nhân.
Nguyên nhân trong đó là bởi vì vụ án này Biện pháp y cùng hỗ trợ phá án, cho nên trước đó Phác đội trưởng đã xin ý kiến cấp trên cho phép Biện Bạch Hiền bồi thẩm. Vốn không được phép, nhưng bởi vì Biện Bạch Hiền có hiểu biết về đáng kể về tâm lý tội phạm nên Ngao Chấn Đan cho phép.
Cũng vì như vậy nên mới nhìn thấy cảnh này.
Các cảnh vệ làm nhiệm vụ buổi sáng nhìn thấy Biện pháp y rạng rỡ đi vào hình cảnh đội, hai mặt nhìn nhau: "Biện pháp y kết hôn?"
Phác Xán Liệt hôm nay tâm tình rất tốt. Vụ án giết người cuối cùng cũng được phá, mặc kệ là người nhà nạn nhân hay với cấp trên thì đây cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ. Tối qua còn nghĩ xem hôm nay có nên mua gói bỏng ngô đến xem Biện pháp y thẩm vấn nạn nhân hay không. Mới vừa đi đến cửa cảnh cục đã nghe hai cảnh vệ nói đến "Biện pháp y kết hôn", không kiềm lòng cười nhạo một tiếng, mắt người nào dính đinh coi trọng Biện pháp y của anh vậy?
Hai cảnh vệ lại liếc nhau —— Phác đội trưởng của đội cảnh sát hình sự cũng kết hôn?
Đồng hồ chỉ 11 giờ, đội phó của đội cảnh sát hình sự cùng với Biện pháp y bước vào phòng thẩm vấn. Lý do thẩm vấn muộn như vậy là vì tối hôm qua phạm nhân muốn bỏ trốn cũng không suy nghĩ kĩ càng nên nhanh chóng bị bắt lại, cho nên ngủ thẳng đến bây giờ. Phác đội trưởng cùng Biện pháp y tâm tình đều tốt, bởi vậy cũng không đánh thức hắn dậy sớm.
  "Hà Văn Gia" Hoàng Tử Thao nhìn Hà Văn Gia bị còng hai tay ngồi trước mặt hỏi: "Động cơ giết người của cậu là gì?"
". . ." Hà Văn Gia cúi đầu không có trả lời, tinh thần hắn có chút uể oải.
Biện Bạch Hiền đứng lên đi đến bên cạnh Hà Văn Gia, "Có muốn biết làm sao tôi có thể đoán được hung thủ chính là cậu không?"
Tay trái cậu gõ lên mặt bàn gỗ nơi hai tay của Hà Văn Gia đang đặt lên đó, "Nạn nhân của hai vụ án đều không có liên hệ lẫn nhau, dựa vào giấu vết trên cơ thể của nạn nhân cũng khó mà tìm thấy động cơ giết người của cậu là gì. Vậy nên tôi chỉ có thể xem xét đến hiện trường vụ án, vụ án xảy ra ở hai tầng cao nhất của hai tòa nhà khu phố thương mại, hung thủ sau khi giết người mới đẩy xuống, loại thủ đoạn này tất nhiên sẽ khiến chúng tôi không đoán được vì trí của cậu. Chỉ có điều may mắn vài ngày trước sau khi chơi trò chơi, cuộc đối thoại giữa hai người du khách đã nhắc nhở cho tôi. Một người nói có những người chỉ muốn hưởng thụ cảm giác đặc biệt khi bay lượn trên không trung, tôi đã nghĩ, hung thủ liệu có phải chỉ muốn hưởng thụ quá trình nhìn thấy mọi thứ rơi từ trên không trung xuống chứ không đặt việc giết người làm trọng tâm. Về phần vì cái gì là cậu, điều này nên cảm ơn ngày cảnh sát trưởng của các cậu mời khách, khiến tôi có thể thông qua đồng nghiệp của cậu hiểu rõ cậu hơn, Hà Văn Gia cậu có niềm đam mê nhảy bungee." Nói đến đây Biện Bạch Hiền liền trở lại chỗ ngồi, uống một ngụm nước.
Phác Xán Liệt nhân cơ hội sáp lại hỏi một câu, "Đồng nghiệp của hắn nói cái gì? Tôi không nghe thấy, ngày đó tôi cùng cảnh sát trưởng. . ."
Lúc này vai Hà Văn Gia đã có chút run rẩy.
Biện Bạch Hiền mỉm cười, chậm rãi nói: "Khi đó một viên cảnh sát nói, ngoại trừ chương trình nhảy bungee cũng không thấy hắn xem các chương trình thể thao khác."
Phác Xán Liệt dường như tỉnh ngộ tiếp tục nói, "Vậy nên hắn hứng thú với việc hưởng thụ quá trình cơ thể bay lượn trên không trung."
"Đúng vậy. Mà "bệnh đau dạ dày" cũng tạo điều kiện cho hắn, cho dù rời khỏi vị trí một khoảng thời gian thì người khác cũng không nghi ngờ gì."
Hà Văn Gia suy sụp ôm lấy đầu. Phạm nhân cúi đầu nhận tội, thẩm vấn cứ như vậy liền xong.
Trước khi bị đưa đi Hà Văn Gia nhìn Biện Bạch Hiền một cái không rõ tâm tư, "Anh chính là kẻ điên."
Phác Xán Liệt cùng Hoàng Tử Thao nghe vậy đều nhịn cười, không ngờ Biện pháp y cười gượng một chút, tiêu sái nói: "Người khác cười tôi quá điên khùng, tôi cười người khác nhìn không thấu."
Nhất thời mọi người đều kinh hãi nhìn cậu —— Biện pháp y quả nhiên điên rồi.
Sau khi chỉnh sửa hoàn chỉnh tư liệu chuẩn bị giao cho tòa án, Phác Xán Liệt nhìn không gian trước mắt, đã buổi chiều rồi. Vỗ vỗ lưng Biện Bạch Hiền, "Pháp y điên rồ, đi thôi, tan ca rồi, ăn cơm, chết đói mất."
Biện Bạch Hiền quay đầu dùng ánh mắt của kẻ điên nhìn Phác Xán Liệt.
Trên đường đi đến bãi đỗ xe, Độ Khánh Tú đuổi theo ở phía sau, "Đội trưởng, Biện pháp y, sao rồi, thẩm vấn vụ án giết người có thuận lợi không?"
"Rất thuận lợi, chúng tôi đi ăn cơm, cậu đi cùng không?" Phác Xán Liệt hất hất cằm.
"Không cần, tôi đang chờ điện thoại, tối nay có hẹn."
Phác Xán Liệt mang hàm ý không rõ nhìn chằm chằm vào Độ Khánh Tú cười cười, Biện Bạch Hiền thúc khuỷu tay anh một cái, nói với Độ Khánh Tú: "Vậy chúng tôi đi trước. À đúng rồi, giúp tôi cám ơn Trinh Nghiên một tiếng, lần sau tôi sẽ lại dẫn con bé đi chơi."
Độ Khánh Tú hướng hai người vẫy vẫy tay, "Tôi sẽ nói với con bé, các anh mau đi đi."
Đi đến bãi đỗ xe, thời điểm mở cửa xe Phác Xán Liệt hỏi Biện Bạch Hiền một vấn đề, "Cậu nói xem, Hà Văn Gia thích cảm giác bay lượn vậy tại sao không nhảy Bungee hoặc đi máy bay, mà lại đi giết người."
Biện Bạch Hiền hai tay ôm ngực, từ từ nói, "Tâm lý biến thái, ai biết được."
"Cậu không biết rằng cậu cũng như vậy sao." Phác Xán Liệt nói xong liền đạp chân ga tăng tốc.
Biện pháp y: ". . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net