Chapter 31-36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 31

Cơ hội tiêu diệt Đế Đồ hội gần ngay trước mắt, tất cả mọi người trong đội đều bận rộn triển khai kế hoạch. Ngô Diệc Phàm tuy không biết Phác Xán Liệt lấy tin tức từ ai, nhưng cũng không có ý định truy cứu sâu vào, Phác Xán Liệt không muốn bọn họ tham gia khẳng định là có nguyên nhân của anh, có lẽ đó cũng chính là ý của cảnh cục thành phố K, càng truy cứu chỉ làm Phác Xán Liệt khó xử hơn mà thôi.

Độ Khánh Tú theo Trương Nghệ Hưng và Ngô Thế Huân theo dõi nhất cử nhất động của Đế Đồ hội, trong những năm gần đây hành vi phạm tội của Đế Đồ hội càng ngày càng khiến người khác căm phẫn, xây sòng bạc ngầm để rửa tiền không nói, còn cho vay nặng lãi cướp đi không biết bao nhiêu mạng người. Bởi vì căm ghét bọn xã hội đen nên mọi người làm việc vô cùng nhiệt tình.

Người nhàn rỗi nhất có lẽ là Biện Bạch Hiền và Lộc Hàm. Một người là pháp y, một người là cố vấn tâm lý, dựa vào công việc của bọn họ mà nói, quả thật cũng không có việc gì cho hai người làm. Nhưng nhìn thấy trên dưới cảnh cục đều đang ở trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng như vậy, bọn họ nhàn rỗi quá cũng thật khiến người khác khó chịu.

Sáng sớm, mọi người trong nhà đều đã đi đến công ty. Biện Bạch Hiền duỗi người từ trong phòng đi ra, chỉ nhìn thấy một mình Lộc Hàm ngồi trước bàn ăn vừa đọc sách vừa gặm bánh mì tẩm gia vị, ngờ ngợ đi tới, kéo ghế ngồi đối diện Lộc Hàm, cũng lấy một miếng bánh mì giống Lộc Hàm ngậm ở miệng, hỏi: "Những người khác đâu rồi."

Lộc Hàm mới phát hiện Biện Bạch Hiền bất tri bất giác đã ngồi trước mặt mình, buông sách trả lời: "Đi làm rồi."

"Lại có vụ án mới sao?" Biện Bạch Hiền mới cắn miếng bánh mì được một nửa kinh ngạc hỏi.

Lộc Hàm khó hiểu nhin cậu, "Các cậu ở thành phố K mỗi khi có vụ án mới đi làm sao?"

Biện Bạch Hiền nhún vai, "Hình như là như vậy." Nhìn thấy Lộc Hàm sửng sốt há miệng, lại nói thêm một câu: "Có lẽ vì án mạng liên tiếp xảy ra nên mới có cảm giác như thế."

Lộc Hàm gật gật đầu, dùng đũa gắp bánh bao sữa trứng muối cho cậu, đối với câu 'án mạng liên tiếp xảy ra' tỏ vẻ đồng tình. Nghĩ nghĩ một chút, gắp thêm hai cái còn lại vào trong chén




cậu, "Cậu thích nó như vậy thì ăn hết đi, dù sao chúng ta cũng là hai người cuối cùng ăn sáng rồi."

Lộc Hàm buồn cười quơ quơ cuốn sách anh vừa đọc trước mặt cậu, "Công việc của chúng ta tuy khác xa nhau, nhưng vẫn có một điểm chung lớn -- đều cần phải cẩn thận quan sát."

Biện Bạch Hiền bỗng hiểu ra, mỉm cười cắn một miếng bánh bao.

Bởi vì ngồi đối diện với cửa lớn, nên Biện Bạch Hiền vừa mới ăn xong một cái bánh bao đang định uống sữa đã nhìn thấy Issac chạy từ ngoài vào, cậu liền đưa tay ngoắc nó.

Lộc Hàm nhìn thấy động tác của Biện Bạch Hiền cũng quay đầu lại nhìn, thấy Issac chạy nhanh về phía Biện Bạch Hiền, nương theo ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào người nó, trông vô cùng khí phách.

"Hôm nay sao chỉ có một mình mày? Khó thấy mày lại không dính lấy ba mày nha." Biện Bạch Hiền nghi hoặc hỏi.

Lộc Hàm xem đó như điều hiển nhiên, từ từ nói: "Chỉ có khi đói không chịu được nó mới rời khỏi Nghệ Hưng."

Quả nhiên sức quan sát kinh người, Biện Bạch Hiền thầm cảm thán. Vuốt vuốt đầu Issac, vốn định học theo TV bế nó lên đút cho ăn, nhưng hai tay vừa đặt nên thân nó dùng chút lực mới phát hiện có vẻ hơi khó khăn, đành kéo ghế ra, vỗ vỗ ý bảo nói ngồi lên.

Issac rất thông minh, vừa thấy chỉ thị không chút do dự nhảy lên ghế, ngoan ngoãn ngồi xuống, ngẩng cao đầu nhìn Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền lấy cho Issac một miếng bánh mì trắng, cầm trên tay đút nó ăn. Nhìn nó ăn ngon lành, lúc này mới phát hiện trên mặt nó dường như có cái gì đó là lạ, bình thường không chú ý nên không phát hiện ra.

"Anh Lộc Hàm. . . Issac là giống chó Husky phải không?"

"Đúng vậy." Lộc Hàm đem tầm mắt dời đến con Husky, gật đầu.

"Nhưng mà, không phải người ta bảo giống husky này có 'ba dấu lửa' trên trán sao? Sao Issac lại không có?" Biện Bạch Hiền vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát trán nó.

"À." Lộc Hàm phẩy tay, "Ba dấu lửa gì gì đó đều là bọn buôn lậu chó nói cả thôi, nói gì mà 'loại có ba dấu lửa và đôi mắt xanh mới là thuần chủng' để đi lừa những người không am hiểu về giống chó. Điều quan trọng nhất là phải nhìn đến chủng loại, cốt cách của nó, husky có ba dấu lửa lúc nhỏ trông rất đáng yêu nhưng khi lớn lên lại rất xấu. Nhìn Issy của chúng


ta mà xem, chủng loại hay cốt cách đều thuộc hàng thượng đẳng, vô cùng khí phách." Nói xong vẻ mặt còn mang theo ý cười.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc, "Anh cũng nghiên cứu về giống chó sao?" Lộc Hàm thu ý cười, thản nhiên nói: "Này là Nghệ Hưng nói."

"Phụt." May mắn cho Biện Bạch Hiền hiện tại cậu không có uống sữa.

Cuộc nói chuyện kết thúc, Lộc Hàm tiếp tục đọc sách của anh, Biện Bạch Hiền lại lấy một cái bánh bao đút cho Issac, nó vừa mới ăn được một nửa đã bất ngờ nhảy xuống ghế chạy vọt ra cửa.

Biện Bạch Hiền kinh hãi, còn chưa hiểu sao nó lại đột nhiên như vậy đã nhìn thấy Trương Nghệ Hưng chạy vội vào, vừa lúc ôm lấy Issac đang chạy vọt ra cửa.

"Issac!"

". . ." Biện Bạch Hiền cùng Lộc Hàm yên lặng nhìn hai cha con 'ôm nhau thắm thiết'. Đi theo phía sau Trương Nghệ Hưng còn có các thành viên trong nhà.

Ngô Diệc Phàm là người thứ nhất đi vào, nhìn thấy Biện Bạch Hiền và Lộc Hàm vẫn còn ngồi trước bàn ăn, lại thấy trên mặt bàn vẫn còn bữa sáng liền cố ý trêu chọc một câu: "Hai vị đã bắt đầu ăn cơm trưa rồi à?"

Người thứ hai đi vào là Ngô Thế Huân, nghe thấy Ngô Diệc Phàm nói vậy liền nhìn vào phòng ăn, đi đến chỗ Lộc Hàm nói to: "Thật không công bằng nha! Em cũng đang rất đói bụng! Anh cũng phải đút em ăn!"

Lộc Hàm cười tủm tỉm đút một muỗng mayonnaise vào miệng Ngô Thế Huân, người kia ngay lập tức im lặng che miệng chạy thẳng đến toilet.

Biện Bạch Hiền đứng dậy đi đến cửa, vừa tới cửa đúng lúc chạm mặt với Phác Xán Liệt, mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."

Hoàng Tử Thao đi bên cạnh Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn, đôi mắt hắn sáng rực trợn ngược như muốn lên tới đỉnh đầu, lại nghe Phác Xán Liệt nói lại "Chào buổi sáng", rốt cuộc không nhịn được chen lên trước hai người, đi vào phòng. Không quên oán thầm một câu: hai người kia sao có thể nói ra từ 'chào buổi sáng' khiến người khác mệt chết như vậy được chứ.

Đợi Kim Tuấn Miên và Độ Khánh Tú vào nhà rồi Biện Bạch Hiền mới lại gần Phác Xán Liệt, "Bận rộn đến tận bây giờ, lại có chuyện gì sao?"

Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền một lượt, "Đừng nói với anh em ngủ đến tận bây giờ mới dậy nhé."




"Tin nhắn gì?" Biện Bạch Hiền mờ mịt lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên có một tin nhắn chưa đọc, là tin nhắn của Phác Xán Liệt nói bọn họ đi chuẩn bị kế hoạch dàn trận vây bắt Đế Đồ hội, nói cậu nếu dậy sớm thì đến tham gia cùng.

Biện Bạch Hiền xem xong tin nhắn ngẩng đầu nhìn anh: "Chuyện này không phải em không nên tham gia sao?"

Phác Xán Liệt khoanh tay, liếc cậu một cái, "Thẩm vấn phạm nhân em còn tham gia, còn có cái gì mà nên với không nên chứ?"

Biện Bạch Hiền làm bộ không nghe thấy câu vừa rồi của anh, nói lảng sang chuyện khác, sát người nhỏ giọng nói với anh: "Anh có nói với Chung Nhân về kế hoạch này không? Em lo cậu ấy. . ."

Phác Xán Liệt không nghe cậu nói hết câu, "Bạch Hiền." "Sao?"

"Anh ghen." ". . ."

Bị ánh mắt nguy hiểm của Biện Bạch Hiền bức bách, Phác Xán Liệt giơ hai tay đầu hàng, "Được rồi được rồi, anh biết em lo lắng cho Chung Nhân, anh cũng không để cậu ấy rơi vào tình huống nguy hiểm, chí ít em cũng phải tin tưởng anh, được không?"

"Là anh không tin tưởng em thì có." Biện Bạch Hiền liếc Phác Xán Liệt. ". . ." Phác Xán Liệt bị sặc một ngụm, nhất thời không biết phải nói gì. "Đội trưởng, anh Bạch Hiền, ăn cơm!" Độ Khánh Tú ló đầu ra cửa gọi.

Phác Xán Liệt OK một tiếng, Biện Bạch Hiền sờ sờ bụng, than thở một câu: "Lại ăn? Dạ dày em đầy ních thức ăn rồi. Phác đội trưởng anh mới sáng sớm đã ra ngoài, bây giờ hẳn là đói bụng lắm, nhanh đi ăn cơm đi."

Phác Xán Liệt không nhìn Biện Bạch Hiền, trực tiếp kéo cổ tay cậu, "Vào trong đi, có lẽ Kris muốn nói cho mọi người kết quả của cuộc thảo luận sáng nay."

Biện Bạch Hiền nghĩ nghĩ, tùy ý để anh kéo mình vào trong nhà.

Sau khi tất cả mọi người đã ngồi xuống, Biện Bạch Hiền lại đứng dậy vào bếp giúp Độ Khánh Tú dọn thức ăn. Trương Nghệ Hưng vẫn đang ngồi xổm trước cửa phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho Issac.


Biện Bạch Hiền nhìn thấy Độ Khánh Tú đứng trước nồi cơm điện xới cơm vào từng chén, nhìn quanh phòng bếp cũng không thấy món ăn nào, trên bàn cơm cũng trống không, liền đi đến bên cạnh Độ Khánh Tú hỏi: "Nói ăn cơm liền thật sự chỉ ăn mỗi cơm thôi sao?"

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.

Độ Khánh Tú đưa chén cơm đã xới xong cho Biện Bạch Hiền, ý bảo cậu mang sang bàn, mỉm cười nhìn cậu, "Đồ ăn đến đây."

Biện Bạch Hiền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Độ Khánh Tú, bưng hai chén cơm đi ra ngoài.

Mới vừa đặt chén cơm lên bàn liền nhìn thấy Kim Tuấn Miên dẫn theo một người giao thức ăn. Kim Tuấn Miên chỉ chỉ bàn ăn ý bảo nhân viên đặt thức ăn lên đây.

Biện Bạch Hiền mở to mắt nhìn từng món từng món mà người nhân viên lấy ra -- kim chi, thịt nướng, canh đậu hủ cay, nồi hải sản, thịt gà nấu khoai tây cay, gân bò hầm cay, bánh hàu chiên, sò điệp xào, tức tốc chạy vào phòng bếp đem cơm ra, dứt khoát kéo ghế ngồi cạnh Phác Xán Liệt, như hổ rình mồi nhìn các món ăn trên bàn.

Phác Xán Liệt buồn cười nhìn bộ dạng hiếm thấy của Biện Bạch Hiền, nói: "Không phải em nói dạ dày đã đầy ních thức ăn rồi sao?"

Tiễn nhân viên giao hàng xong Kim Tuấn Miên và Đồ Khánh Tú quay lại phòng ăn ngồi xuống, Ngô Diệc Phàm vừa lên tiếng "Ăn cơm nào" Biện Bạch Hiền đã vội vàng giơ đũa lên, bình tĩnh trả lời câu hỏi của Phác Xán Liệt: "Theo khoa học nghiên cứu cho thấy, dạ dày có thể nở rộng tối đa gấp 25 lần bình thường, được điều khiển trực tiếp bởi hệ thần kinh từ não bộ, không thể ăn thêm được thức ăn cũng có lý do của nó, chính là bởi vì não bộ ra lệnh dừng lại. Nhưng nếu đã ăn no mà bộ não vẫn còn muốn ăn tiếp thì dạ dày cũng tự động tạo thêm không gian để chứa thức ăn."

Tất cả mọi người nghe xong đều há hốc mồm, Ngô Thế Huân cắn đũa cười to nói một câu, "Anh là muốn ăn không phải sao, nói nguyên một tràng dài như vậy để làm gì a."

". . ." Một trận trầm mặc đi qua.

Biện Bạch hiền từ từ mở miệng: "Có đôi khi không thể ra tay cũng là vì bộ não ra lệnh ngăn cản, nhưng gặp tình huống không thể nhịn được nữa thì tay mình cũng sẽ tự động đánh người."

Biện Bạch Hiền vừa nói xong Ngô Thế Huân ngay lập tức im lặng cúi đầu ăn cơm.

Ngô Diệc Phàm đúng lúc phát huy vai trò của lão đại, ngăn cản cục diện khó xử hiện tại, "Thừa dịp có tất cả mọi người ở đây, tôi nói qua cho mọi người một chút về kết quả cuộc thảo luận kế hoạch vây bắt Đế Đồ hội."

Biện Bạch Hiền nghe vậy nhìn sang Phác Xán Liệt, cắn răng nói: "Không phải 'có lẽ', mà là 'kế hoạch định sẵn' mới phải nhỉ?"




Phác đội trưởng vừa mới gắp một miếng đậu hủ bỏ vào miệng, đối mặt với lời nói lạnh nhạt của Biện Bạch Hiền anh chỉ có thể cắn đũa cười trừ.

"Tôi phản đối!" Biện Bạch Hiền và Lộc Hàm đồng thời lên tiếng.

"Phản đối không có hiệu quả!" Ngô Diệc Phàm không chút nghĩ ngợi liền bác bỏ.

Lộc Hàm lè lưỡi tỏ vẻ không ý kiến, dù sao anh cũng biết rõ hành động lần này đối với mọi người vô cùng quan trọng, lại là chuyện vô cùng nghiêm túc, không phải là lúc để anh đùa giỡn bốc đồng. Nhưng ngược lại Biện Bạch Hiền nói tiếp: "Không có hiệu quả cũng vẫn muốn phản đối. Kris ca trước mặt nhiều người như vậy đem mọi chuyện cơ mật nói ra hết, có nghĩ tới việc nhiệm vụ có thể thấy bại vì nội gián không?"

Lại một trận trầm mặc khác, Phác Xán Liệt quay đầu bất ngờ thâm sâu nhìn Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền lúc này mới nghiêm mặt nói: "Tôi chỉ tùy tiện nói như vậy thôi. Tôi có thể không cùng các anh đi tiền tuyến, nhưng tôi tuyệt đối không ngoan ngoãn ở nhà đợi, ít ra cũng phải để tôi đi cùng với Độ Khánh Tú."

Ngô Diệc Phàm không nói lời nào, chỉ nhìn sang Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền cũng nhìn về phía Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt suy nghĩ một chút, không nói trực tiếp đến yêu cầu của Biện Bạch Hiền, "Vì an toàn của đội viên, tôi có lời muốn nói."

Biện Bạch Hiền hai mắt sáng rực, những người khác đều tỏ ra chăm chú lắng nghe.

"Cảnh cục chúng tôi vài năm trước đã cử một người nằm vùng trong Đế Đồ hội, tất cả tin tức hành động của Đế Đồ hội cũng đều từ cậu ấy mà có được, cậu ấy cũng vì vụ án này mà trả giá rất nhiều, thậm chí hy sinh tuổi trẻ của mình nằm khuất trong hồ sâu, hy vọng đến lúc đó mong mọi người hãy giữ an toàn cho cậu ấy. Cậu ấy chính là chỉ huy thứ hai của Đế Đồ hội, Kai."

Nghe Phác Xán Liệt nói xong, nhớ lại những gì Kim Chung Nhân trải qua trong những năm nằm vùng, Hoàng Tử Thao trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, Độ Khánh Tú cảm kích nhìn Phác Xán Liệt, ánh mắt Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt cũng có chút thay đổi.

Bữa cơm trưa gây sốc cho đội cảnh sát hình sự thành phố M cuối cùng cũng xong. Cả mặt bàn chén đũa hỗn độn, người ăn nhiều nhất không ai khác chính là người đã nói dạ dày mình đầy ních thức ăn.


Chapter 32

Vũ Dương Loan là một bến cảng vận chuyển hàng hóa hẻo lánh của thành phố, trong những năm của thập niên 90 vùng này từng trở thành lãnh địa cho những tay buôn bán ma túy hoành hành ngang ngược, những bao thuốc phiện từ nhỏ đến to đều được giao dịch qua cảng này. Sau này thành phố M thành lập một đội phòng chống ma túy đặc biệt, tiêu diệt gọn hang ổ của bọn chúng, bởi vậy hiện tượng buôn lậu ma túy ở nơi đây cũng dần dần biến mất, kể từ đầu thế kỷ 21 đến nay không còn xuất hiện các vụ buôn lậu nữa, Vũ Dương Loan khôi phục trở lại là một bến cảng vận chuyển hàng hóa đơn thuần. Cũng vì nguyên nhân đó, việc quản lý chính thức nơi đây cũng dần suy yếu. Không ngờ lần này Đế Đồ hội lại lớn mật lợi dụng việc quản lí lỏng lẻo của nơi đã từng nguy hiểm này để tiến hành buôn lậu ma túy và vũ khí.

Màn đêm buông xuống, vài cơn gió thỉnh thoảng thổi qua mặt biển, gợn lên vài con sóng nhỏ. Phong cảnh thế này vốn rất dễ chịu, nhưng bởi vì trong lòng người ngắm hiểu rất rõ đêm nay nhất định có một trận chiến đẫm máu, tâm lại càng thêm nỗi bất an mơ hồ. Phác Xán Liệt đứng trước một con hẻm bên cạnh tòa nhà, bởi vì toàn bộ vũ khí và trang phục đều là màu đen, vậy nên bóng đêm dường như nhấn chìm lấy anh.

Hoàng Tử Thao và Tiểu Trương từ thành phố K đặc biệt đến đây tham gia hành động cũng trang bị giống vậy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phác Xán Liệt, không khỏi có chút khẩn trương. Tiểu Trương lo lắng nói: "Đội trưởng, lần này phần thắng là bao nhiêu phần trăm?"

"Một trăm phần trăm." Phác Xán Liệt kiên định trả lời rõ ràng.

Hoàng Tử Thao đứng bên cạnh phóng cái nhìn xem thường, "Tiểu Trương, mỗi lần hỏi đều nhận được đáp án này, cậu hỏi không mệt nhưng tôi nghe muốn mệt rồi."

Phác Xán Liệt lườm Hoàng Tử Thao, nói: "Lần này là thật."

Hoàng Tử Thao ra trưng bộ dạng 'tôi không nghe thấy gì hết', xoay người nhìn về phía bức tường.

Tiểu Trương không thèm để ý đến Hoàng Tử Thao lắm lời, lại hỏi tiếp: "Vậy phần trăm số người không bị thương là bao nhiêu?"

Phác Xán Liệt sửng sốt, chậm rãi cúi đầu nhìn mũi bàn chân, im lặng một lúc lâu mới trả lời: "Tôi không biết."

Hoàng Tử Thao lại ngẩng đầu nhìn trời.

Không nhìn thấy sẽ không biết đến, vừa nhìn thấy đã bị dọa sợ muốn chết. Hắn nhìn thấy Ngô Thế Huân hai tay ôm ngực đang ở phía trên đỉnh đầu bọn họ chốc ngược người xuống, hai mắt nhìn xung quanh vừa lúc nhìn thấy Hoàng Tử Thao.




Hoàng Tử Thao bỗng chốc sợ đến mức lui về phía sau, Phác Xán Liệt và Tiểu Trương lúc này mới theo tầm mắt của hắn ngẩng đầu nhìn xem.

Tiểu Trương mở to hai mắt nhìn, Phác Xán Liệt bình tĩnh nhìn chân Ngô Thế Huân vẫn quấn chặt lấy bức tường liền đưa ra nhận định người này vẫn còn sống.

Biết mình đã bị phát hiện, Ngô Thế Huân dùng lực ở thắt lưng, cả người đứng phắt dậy, trong nháy mắt bóng dáng đã biến mất theo bức tường.

Tiểu Trương vẫn duy trì trạng thái há hốc mồm.

Một lúc lâu sau, Ngô Thế Huân mới ở trong bức tường ló đầu ra thăm dò, bộ dạng có hơi chật vật. Phác đội trưởng thầm đoán có lẽ lúc nãy cậu dùng lực quá mạnh nên trực tiếp ngã thẳng xuống đất.

Hoàng Tử Thao mặc kệ cậu ngã thành dạng gì, trực tiếp hỏi: "Sao cậu lại ở đây? Kris ca và anh Tuấn Miên đâu?"

"Kris ca bảo tôi tìm một nơi thuận lợi để ngắm bắn, tôi tìm được nơi này, không ngờ các anh đã tới đây rồi." Ngô Thế Huân nói xong quay đầu nhìn đến chỗ cũ, "Các anh nhất định đều cho rằng tôi chỉ là nhân viên tình báo phải không, thật ra vì anh Nghệ Hưng cũng có mặt ở đây, nên dưới sự lạm quyền của Kris ca tôi đành phải đảm nhận nhiệm vụ bắn tỉa tịch mịch này a, thật là nỗi bi ai khi làm em út mà. . ."

Trầm mặc nhìn Ngô Thế Huân vùi mặt vào lòng bàn tay phải làm bộ đau thương trong chốc lát, những người có mặt trong ngõ nhỏ ăn ý dời tầm mắt đi, tiếp tục thảo luận kế hoạch hành động.

Bốn người đắm chìm trong thế giới riêng của bọn họ hoàn toàn không biết mọi hành động của mình đều được Độ Khánh Tú ở bên này chịu trách nhiệm theo dõi đều nhìn thấy hết, còn Trương Nghệ Hưng đứng đằng sau cậu vẫn chỉ chú ý đến mỗi hành tung của Ngô Diệc Phàm.

Trương Nghệ Hưng phụ trách theo dõi hiện trường hành động kịp thời chi viện đang ngồi trong một căn phòng khách sạn gần bến tàu Vũ Dương Loan nhất, tất cả thiết bị cùng với quân chi viện đều ở nơi đây. Đơn giản mà nói, khách sạn này tạm thời bị cảnh sát kiểm soát, vì để

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net