Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người ở cảnh cục đều biết Phác đội trưởng của đội cảnh sát hình sự và Biện pháp y của khoa pháp y bình thường vẫn thích ầm ĩ với nhau, gần đây hai người có một cuộc cá cược. Phác Xán Liệt cược rằng Tiểu Trương của đội cảnh sát hình sự cùng với nữ nhân viên là nạn nhân của vụ án giết người lần trước có thể nảy sinh tình cảm với nhau, Biện Bạch Hiền lại cược rằng sẽ không dễ dàng như vậy. Mà cái người đường đường chính chính bị đem ra đặt cược là Tiểu Trương đã xấu hổ nói một câu rằng "sẽ không có khả năng" tuyên bố Phác Xán Liệt thua cuộc. Chiến lợi phẩm dành cho Biện pháp y chính là một bữa cơm.
Giờ tan tầm hôm nay, hai người đi ô tô đến một quán thịt nướng ở vùng ngoại ô thành phố. Trước đó Phán Xán Liệt đã dặn dò Biện Bạch Hiền đừng vội xuống xe, sau đó chính anh
nhanh chóng xuống xe giúp cậu mở cửa xe.
"Anh đang làm gì vậy?" Biện Bạch Hiền nhíu mày mang theo ánh mắt nguy hiểm nhìn anh.
Phác Xán Liệt không trả lời, chỉ làm tư thế "mời" với cậu. Biện Bạch Hiền lại nhíu mắt nhìn Phác Xán Liệt một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, xuống xe.
Phác Xán Liệt vừa đóng cửa xe xoay người lại chỉ thấy con dao giải phẫu sáng lóa trước mắt, theo bản năng lui lại vài bước, "Không phải chứ? Đi ra ngoài còn mang theo cái này. . . Biện pháp y định dùng cái này cắt thịt nướng sao?""
Khóe miệng Biện Bạch Hiền khẽ giật giật, cất dao vào, "Vừa mới mua, quên không bỏ lại. Đừng coi tôi như nữ nhân, nếu không. . ." Cậu dừng một chút, ánh mắt nhìn xuống phần bụng dưới của Phác Xán Liệt.
"A. . . Biện pháp y chắc đã mệt chết rồi, nên đi ăn cơm ha." Phác Xán Liệt cười gượng một tiếng, nói năng có chút lộn xộn, nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay Biện Bạch Hiền đi vào trong quán.
Phác đội trưởng hôm nay rất kiểu cách, thu tay lại kéo ghế giúp Biện Bạch Hiền, ngồi xuống. Tiện thể tìm một chủ đề tán ngẫu, chủ đề lại là vài điểm nghi vấn liên quan đến vụ án, "Cậu nói thử xem, tại sao Hà Văn Gia lại đẩy nạn nhân xuống dưới ngay trước mũi chúng ta?"
"À. . . .nhân tiện đem sự tình nghi đặt lên người các nhân viên khác của công ty." Biện Bạch
Hiền cúi đầu tùy hứng lau chùi con dao giải phẫu.
"Trước kia không biết cậu lại thông minh như vậy, có thể chuyển sang làm nhà tâm lý học được đó." Phác Xán Liệt một tay chống cằm quan sát Biện Bạch Hiền lau dao.
"Đừng quên lúc trước tôi cũng có học về những thứ này." Biện Bạch Hiền cũng không ngẩng đầu lên, trả lời anh.
"À, tôi còn có một vấn đề." Phác Xán Liệt nghiêng người về phía trước, cứ như vậy thần thần bí bí tiến gần sát Biện Bạch Hiền, "Cậu ngày hôm đó như thế nào lại biết ông chủ công ty cùng với nhân viên vệ sinh kia là tình nhân?"
Biện Bạch Hiền giơ con dao trong tay lên trước mặt nhìn thật kỹ, chậm rãi nói, "Đoán."
"Ách," Phác Xán Liệt mất mặt ngồi lại vị trí cũ, bắt đầu ăn món luộc, nheo mắt giả vờ tình cờ hỏi Biện Bạch Hiền, "Nghe nói Biện pháp y chuẩn bị kết hôn?"
Biện Bạch Hiền im lặng tiếp tục lau chùi dao giải phẫu, đạp chân Phác Xán Liệt một cái, "Tôi kết hôn cùng ai?"
Tay Phác Xán Liệt run lên, mở to hai mắt nghẹn uất nói, "Tôi sao biết cậu kết hôn cùng ai!"

Lúc này nhân viên phục vụ mang món nướng lên, lúc đặt thức ăn lên bàn nhìn đến con dao trong tay Biện Bạch Hiền, buồn cười nói: "Ha, tiên sinh còn tự mang theo cả bộ đồ ăn sao?"
Khóe miệng Biện Bạch Hiền lại khẽ giật giật, còn Phác Xán Liệt thì đang cố nhịn cười.
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Biện Bạch Hiền gắp thịt bỏ lên vỉ nướng, "Mắt của cô ta có vấn đề sao?"
Phác Xán Liệt nhún nhún vai, vui vẻ nướng thức ăn trên vỉ.
Đang vui vẻ ăn thịt nướng, điện thoại hai người đồng thời vang lên, cả hai cùng nhận được một tin nhắn: "Có án mạng lớn."
Trước khi rời khỏi quán thịt nướng, Phác Xán Liệt vẫn còn lầm bầm, "Trước kia sao lại không biết nơi này không yên ổn như vậy chứ."
"Thi thể nạn nhân ở đâu?" Biện Bạch Hiền vừa đến hiện trường nơi xảy ra vụ án liền nhanh chóng vào nhà tìm thi thể, tìm một vòng không phát hiện lại đi trở ra, chỉ thấy mấy cảnh sát sắc mặt hơi hơi trắng bệch đang dựa vào tường.
Hoàng Tử Thao đi tới nói: "Bạch Hiền, vào bếp tìm thử đi." Hoàng Tử Thao là một trong số rất ít những người ở toàn cảnh cục có thể gọi Biện pháp y là Bạch Hiền.
Nét mặt Biện Bạch Hiền tỏ ra đã biết.
Trợ lý chuẩn bị cho cậu xong thì Phác Xán Liệt cũng đi đến, "Tôi vừa tìm cảnh sát địa
phương hỏi thăm tình hình, vụ án mạng này có nhiều điểm phức tạp. Nạn nhân là chủ nhân ngôi nhà này cùng với đứa con trai 7 tuổi của ông ta, vợ ông ta là người khuyết tật, tuy không bị hại nhưng do nhìn thấy toàn bộ quá trình gây án nên dẫn đến mất trí."
Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt gật gật đầu, đeo khẩu trang xoay người vào trong nhà. Phác Xán Liệt và trợ lý của Biện Bạch Hiền cũng đi vào, Tiểu Trương đứng phía sau Hoàng Tử Thao gọi anh lại, "Đội trưởng! Chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Lúc Phác Xán Liệt đi vào thì Độ Khánh Tú đang kiểm tra toàn bộ, Biện Bạch Hiền đang lấy các phần chân tay bị chặt từ trong tủ lạnh ra. Anh nhìn tủ lạnh có chút sửng sốt, ba ngăn của tầng đông lạnh có chứa một cánh tay, một cẳng chân và một đôi bàn chân, vẫn còn nhỏ máu. Cả phòng bếp tràn ngập mùi máu tanh.
Nhìn thoáng qua có phần không thích ứng được, Phác Xán Liệt liền quay sang chỗ bếp mở nắp nồi nhìn vào, vừa nhìn thấy tay đã run lên, thiếu chút nữa đem cái nồi ném ra khỏi bếp. May mắn thay, đội trưởng Phác có kiến thức sâu rộng, khả năng chịu đựng của tâm lý cũng cao hơn người khác, tự kìm chế lại.
Biện Bạch Hiền phát hiện Phác Xán Liệt có điểm bất thường, đi đến bếp nhìn vào trong nồi, là đầu của một người đàn ông đang bị nhét trong đó, khuôn mặt đã bị biến dạng, mắt vẫn mở to, vẫn nét mặt sợ hãi trước khi chết, máu thấm đẫm bên tai. Biện pháp y nhìn xong câu đầu tiên nói là, "A, lại là một tên biến thái. Bị phá hủy rất nhiều, khó có thể nhận ra được."
  Sau đó Độ Khánh Tú lại tìm thấy trong tủ lạnh đôi tay và đôi chân của đứa trẻ. Hoàng Tử Thao trong phòng khách tìm thấy một cơ thể nhỏ trong tủ phía dưới bàn trà.
Biện Bạch Hiền đang giúp trợ lý đem từng bộ phận của thi thể bỏ vào túi đựng, Phác Xán Liệt đứng bên cạnh nhìn xem âm thầm tự khen chính mình, khả năng chịu đựng của bản thân quả thật rất cao!
Đêm đó, Phác Xán Liệt cũng bình tĩnh lại, cảm thấy nơi đó có điều gì đó không đúng, trằn trọc cả đêm không ngủ, bèn đứng dậy đi uống nước.
Cầm ly nước đứng thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ở trong đội cảnh sát hình sự đã lâu, mặc dù đã chỉ huy toàn đội phá không ít trọng án, nhưng những vụ án chặt xác như thế này vẫn là lần đầu tiên gặp phải, ít nhiều vẫn có chút kinh hãi. Vụ án giết người hôm nay rốt cuộc phải như thế nào mới có thể thông suốt được, tại sao chỉ có ông bố và đứa con bị giết hại mà người mẹ lại không có việc gì, đã vậy còn để cho cô ta chứng kiến tận mắt? Chẳng lẽ mục đích thực sự của hung thủ chính là muốn hành hạ người phụ nữ khuyết tật kia? Vẫn là không thể hiểu rõ ràng được, những câu hỏi này trong cuộc họp hôm qua cũng không có lời giải đáp.
Phác Xán Liệt uống một ngụm nước, dựa người vào cửa sổ ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn vẫn còn đang tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Hóa ra hôm nay là ngày 15, vẫn luôn có những chuyện không may xảy ra vào ngày rằm tang thương. Nhưng mà, mọi người không có hạnh phúc, hung thủ cũng sẽ không có được nó.
Chấm dứt suy nghĩ, Phác Xán Liệt cầm lấy áo khoác đang vắt trên ghế, ra khỏi nhà.
Phác Xán Liệt rời nhà đi đến nơi hiện trường vụ án, đi thang máy đến tầng nơi xảy ra vụ án, cửa thang máy vẫn đóng kín, đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy hai cái —— không phải chứ, giờ này lại còn có thể gặp tình huống này sao.
Đang lúc tay anh ấn phím báo động thì cửa thang máy mở ra, Phác Xán Liệt quay đầu vừa thấy, huyết áp thiếu chút nữa đạt đến 200.
Một thân ảnh mặc áo blouse trắng, trong bóng đêm Biện Bạch Hiền đang cúi đầu bấm điện thoại nhìn thấy Phác Xán Liệt đang cố gắng giữ bình tĩnh, "Ơ, Phác đội trưởng, sao lại là anh?"
Phác Xán Liệt nhìn thấy rõ Biện Bạch Hiền, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, không trả lời chỉ hỏi lại: "Cậu nửa đêm không ngủ đến nơi này giả quỷ dọa người à?" Nói xong liền đi ra khỏi thang máy.
"Đến tìm đầu đứa trẻ. Đến nơi mới phát hiện quên lấy chìa khóa, không phải chỉ có anh và Hoàng Tử Thao mới có chìa sao, đang tính gọi điện thoại cho anh." Biện Bạch Hiền nhún vai xoay người lại.
"Vậy sao cậu không tìm Hoàng Tử Thao, như thế nào lại tìm tôi?" Phác Xán Liệt đuổi theo cậu.
  Không có được câu trả lời, Phác đội trưởng tự giác mà chuyển đề tài sang vụ án, "Cậu nói là thiếu đầu của đứa trẻ sao?"
"Đúng vậy, hôm nay không tìm là vì nghĩ rằng đã bị tên biến thái kia mang đi. Sau đó tôi lại nghĩ có gì đó không đúng, vậy nên quyết định quay lại đây tìm thử." Biện Bạch Hiền nhướng người dựa vào bờ tường trước nhà nạn nhân, nheo mắt nhìn Phác Xán Liệt hỏi: "Còn anh sao cũng quay lại đây?"
Phác Xán Liệt sờ sờ gáy mình, "Hôm nay lo tìm kiếm thi thể nạn nhân nên chưa kịp quan sát hiện trường vụ án, tôi đến tìm xem có manh mối nào không."
Phác Xán Liệt lấy chìa khóa từ trong túi áo, không ngờ vừa mới định tra khóa vào ổ cửa đã mở, anh theo bản năng đem Biện Bạch Hiền bảo vệ phía sau, lui lại mấy bước.
Người mở cửa nhìn thấy hai người bọn họ liền sửng sốt. Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền khi nhìn thấy người bên trong đi ra đều thở dài một hơi, "A. . . Khánh Tú?"
"Phác đội trưởng, Biện pháp y. Hai người cũng đến xem xét hiện trường sao?" Độ Khánh Tú vừa lau mặt vừa chỉ vào bên trong, "Ngôi nhà này hình như bị rỉ ống nước."
"Khánh Tú, mặt của cậu. . ." Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm máu trên mặt Độ Khánh Tú nhất thời không nói nên lời.
"Mặt của tôi?" Độ Khánh Tú đưa tay sờ má, vừa nhìn thấy tay chính mình —— lập tức thở
dốc vì kinh ngạc, "Máu. . .?"
Biện Bạch Hiền cau mày bước lên hai bước, vươn ngón trỏ quẹt vết máu trên mặt Độ Khánh Tú, "Máu cũng đã muốn đông lại." Nói xong liền bước vào bên trong, đứng ở trong phòng khách ngẩng đầu nhìn lên, nhìn chằm chằm đến sững người.
Phác Xán Liệt lục lọi trong túi áo lấy ra hai tờ khăn giấy giúp Độ Khánh Tú lau mặt, nhíu mày nói: "Cậu không ngửi được mùi máu tươi sao? Còn nữa, sao cậu lại có chìa khóa vào đây?"
Độ Khánh Tú bất bình, "Cả phòng ở nồng mùi máu sao tôi biết được! Cái chìa khóa là hôm nay lúc tan họp tôi lấy từ Hoàng Tử Thao."
Độ Khánh Tú vào WC rửa mặt còn Phác Xán Liệt cố gắng tìm công tắc bật đèn chùm lớn trong phòng khách, quay đầu lại chỉ thấy vai áo trắng tinh của Biện Bạch Hiền đã vấy một mảng máu đỏ sậm, dưới ánh sáng của ngọn đèn càng thêm yêu dị.
Độ Khánh Tú sau khi rửa xong từ WC đi ra, chỉ nhìn thấy Biện Bạch Hiền bình tĩnh hướng Phác Xán Liệt chỉ ngón tay lên đèn chùm trên đỉnh đầu.
Nhà của nạn nhân có tầng lửng, trần nhà cao ít nhất là sáu mét, nếu không dùng thang thì khó có thể đem đồ vật bỏ ở độ cao như vậy. Trong lúc chờ đợi Độ Khánh Tú đi lấy thang chuyên dụng thì Biện Bạch Hiền đi lòng vòng trong phòng khách, trong nhà bài trí rất đơn giản, ngoại trừ sopha thì chỉ có một cái bàn đặt trên sàn cùng một kệ rượu đối diện với bàn ăn.
Phác Xán Liệt cũng xem xét phòng khách thật kỹ lưỡng, Biện Bạch Hiền đi đến cạnh bàn ăn ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn dấu chân bên phải dưới sàn, dấu vết cũng đã bị phai mờ đi. Ngẩng đầu lên, cậu nhíu mắt nhìn —— những hoa văn dọc theo chân bàn có dính vài vết máu nhỏ. Bất luận là dấu máu để lại cùng với mùi khả nghi đang lởn vởn đâu đó quanh đây, chỉ có điều cậu có thể cảm giác được.
Nhưng trên gương mặt Biện Bạch Hiền không tìm thấy được một chút dấu hiệu của sự vui thích, ngược lại càng gắt gao nhíu mày. Nhìn chằm chằm vào bàn đến ngẩn người, chợt nghe Phác Xán Liệt gọi cậu một tiếng. Nghĩ anh nhất định đã phát hiện ra điều gì, Biện Bạch Hiền nhanh chóng bước vào phòng bếp, chỉ thấy Phác Xán Liệt ngồi xổm trước tủ lạnh, thấy cậu bước vào anh liền chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh tủ lạnh. Biện Bạch Hiền ngồi xổm xuống bên cạnh anh, nhìn một cái, là dấu giày mờ.
Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm vào dấu giày sau đó nhìn đến Biện Bạch Hiền đang phát ngốc tại chỗ nói, "Nhìn kích cỡ là giày nam, nhưng dấu chân lại mờ như vậy, hẳn là hắn đã đi rất nhẹ." Thấy cậu không có phản ứng, lại tiếp tục nói: "Cho nên không có khả năng là đứa nhỏ, càng không thể là ông bố, vì ông ta có thân hình hơi mập."
Biện Bạch Hiền càng nhíu mày sâu hơn.
"Phác đội trưởng, Biện pháp y! Thang đây." Ngoài cửa truyền đến thanh âm hổn hển của Độ Khánh Tú.
Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền một trước một sau đi vào phòng bếp, nhìn thấy Độ Khánh Tú đang ôm một cái thang lớn thở hổn hển.
Vốn Phác Xán Liệt muốn đi lên, nhưng Biện Bạch Hiền sợ anh sẽ nhìn thấy cái đầu đầm đìa máu nên trực tiếp kéo anh ra, tự mình đi lên.
"Cẩn thận, Bạch Hiền." Phác Xán Liệt giữ lấy chân thang, ngửa đầu nhìn lên đèn chùm đang được Biện Bạch Hiền vén lên.
Biện Bạch Hiền cẩn thận vén từng dây đèn, đập vào mắt là một khuôn mặt ngây thơ, nếu bỏ qua vết máu loang lổ thì đó là gương mặt của đứa nhỏ đang yên bình ngủ. Ngoài cái đầu đang đặt nghiêng, bên cạnh còn đặt một cái bát sứ có đường kính khoảng 15cm. Cậu một tay đặt ở chóp thang, một tay ôm đầu đứa nhỏ leo xuống.
Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm vào găng tay đang dính đầy máu của Biện Bạch Hiền, cuối cùng vẫn dứt khoát đưa bàn tay về phía cậu, đỡ cậu bước xuống.
Độ Khánh Tú nhìn thấy cái đầu đầy máu, tuy rằng trong lòng không chịu đựng nổi, nhưng xuất phát từ yêu cầu của công việc, vẫn là giơ cameras lên chụp. Sau đó theo yêu cầu của
Phác Xán Liệt chụp lại dấu chân quỷ dị trong phòng bếp kia.
Phác Xán Liệt chắm chú nhìn đứa trẻ đang nhắm hờ mắt, "Tại sao án mạng xảy ra vào buổi chiều mà bây giờ mới có máu nhỏ xuống? Chẳng lẽ hung thủ quay trở lại?"
Biện Bạch Hiền lắc đầu, "Lúc hung thủ đặt nó lên đây đã dựng đứng nó trong một cái bát. Buổi tối gió khá lớn, cửa sổ kia lại không đóng," vừa nói cậu lại chỉ cửa sổ ở hướng nam, "lúc gió thổi qua, dây đèn chùm sẽ lung lay, dây treo đèn cũng sẽ đung đưa theo nên cái đầu liền bị lật ngã." Nói xong liền đặt cái đầu lên bàn, cởi áo blouse trên người ra bọc lấy nó, "Dấu chân đã chụp chưa?"
"Xong rồi. Ngày mai rồi nói sau, thời gian cũng không còn sớm nữa." Phác Xán Liệt đẩy Biện Bạch Hiền đang ôm đầu đứa trẻ đi ra ngoài cửa, Độ Khánh Tú dọn dẹp vài thứ, sau đó tắt đèn, khóa cửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net