Chapter 41-45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 41

Lúc này, giọng nói Trương Nghệ Hưng từ ngoài cửa truyền vào, "Đã điều tra ra thân phận của nạn nhân!"

Mọi người đồng loạt dời tầm mắt về phía cửa, vừa lúc Trương Nghệ Hưng xuất hiện. Trương Nghệ Hưng vừa bước vào cửa phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, có hơi khựng lại, không để ý nhiều nhanh chóng mang tờ giấy A4 đi thẳng đến bàn ăn.

"Mọi người xem đi." Đặt tờ giấy lên bàn, Trương Nghệ Hưng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm nhìn Phác Xán Liệt, nâng cằm chỉ hai tờ giấy trên bàn, ý bảo anh cầm lên đọc to.

Phác Xán Liệt ăn ý cầm lấy hai tờ giấy, đọc lướt trước nội dung một chút, Biện Bạch Hiền cũng nghiêng người cùng xem với anh.

Trong lúc Phác Xán Liệt vẫn đang đọc, Trương Nghệ Hưng nói vào một câu, "Chỉ có điều, tôi nghĩ tư liệu về người này các anh tìm kiếm trên mạng cũng không khó tìm thấy."

Mọi người nghe anh nói như vậy, vô cùng tò mò về thân phận nạn nhân, Ngô Thế Huân giục: "Anh Xán Liệt đừng nhìn nữa, mau đọc lên đi a."

Nghe Ngô Thế Huân nói như vậy, Phác Xán Liệt lấy lại tinh thần, khẽ hắng giọng, bắt đầu đọc: "Nạn nhân tên là Quan Thanh Trúc, là tác giả tiểu thuyết kinh dị nổi tiếng thành phố M, bút danh là Xích Vĩ. . ."

"Cái gì!"




Phác Xán Liệt vừa đọc đến bút danh của nạn nhân Ngô Thế Huân đã đập bàn đứng dậy, "Sao có thể. . ."

Phác Xán Liệt nhìn thấy Ngô Thế Huân ngồi xuống, liền tiếp tục đọc: "Năm nay 37 tuổi, bắt đầu viết tiểu thuyết kinh dị từ mười mấy năm trước. Năm nay cùng các tác giả tiểu thuyết kinh dị nổi tiếng khác ở thành phố M hợp tác xuất bản một bộ tiểu thuyết kinh dị mới, số lượng tiêu thụ vô cùng lớn, đang chuẩn bị tái bản lại. Trong nhà có ba mẹ, vợ và con gái 7 tuổi. . ."

Phác Xán Liệt đọc xong, mọi người đều trầm mặc. Biện Bạch Hiền vẫn duy trì tư thế bất động. Phác Xán Liệt vòng tay ra sau xoa xoa gáy cậu, lúc này Biện Bạch Hiền mới ngẩng đầu nhìn anh, không hề gợn một chút ý cười trên môi.

Ngô Diệc Phàm thở dài, nghiêng người nói với Kim Tuấn Miên đang ngồi cách hắn hai ghế: "Lập tức cử người đến nhà Quan Thanh Trúc bảo vệ gia đình anh ta, chúng ta cũng phải đi đến đó điều tra tình hình gần đây của anh ta một chút."

Trương Nghệ Hưng nhanh chóng nắm lấy tay anh, nói: "Không cần, vừa nãy sau khi tra xong thân nhân em đã nói cục trưởng cử một cảnh viên đến đó rồi."

Ngô Diệc Phàm quay đầu nhìn Trương Nghệ Hưng, ngoại trừ vui mừng cũng không tìm thấy từ thứ hai thích hợp để miêu tả được biểu tình của hắn.

Ngô Thế Huân có chút nôn nóng, "Bây giờ chúng ta ngay lập tức đến nhà Xích Vĩ xem tình hình đi."

Lộc Hàm giữ chặt tay cậu, kéo cậu ngồi xuống, "Gấp cái gì, đã cử người qua đó bảo vệ cho người nhà anh ta rồi, ăn cơm xong rồi đi cũng không muộn."

Độ Khánh Tú cùng Kim Chung Nhân mang từng món ngon đặt lên bàn, Ngô Diệc Phàm khẽ nói với Trương Nghệ Hưng, "Lúc em bận rộn công việc, bọn anh cũng phát hiện ra một chuyện vô cùng giật gân."

"Chuyện gì?" Trương Nghệ Hưng mở to mắt, trong lòng thầm dự cảm điều chẳng lành.

"Trên lớp da mặt bị lột đi có dấu vân tay của chính nạn nhân." Ngô Diệc Phàm nói xong bất giác toàn thân đều nổi da gà.

Nghe nói vậy, Trương Nghệ Hưng càng mở to mắt, không nói gì, thoạt nhìn có vẻ như không thể nói nên lời, vẻ mặt khó tin mang theo sự sợ hãi.

Tuy rằng những món Độ Khánh Tú nấu đều là món mọi người thích ăn, nhưng hiện tại chẳng có ai hứng thú với nó. Là người thực thi pháp luật, với những vụ án như thế này đều quen cả rồi, nguyên nhân khiến bọn họ ăn không ngon cũng không phải vì đau buồn cho nạn nhân, mà nguyên nhân chính là vì phiền não không phá được án, không đem hung thủ ra ngoài ánh sáng. Về điểm này pháp y Biện Bạch Hiền rất giống với bọn họ. Ban nãy nhìn


thấy trên hồ sơ có hình ảnh thân nhân được đóng dấu đỏ, tuy chỉ là ảnh đen trắng nhưng vẫn có thể nhìn thấy cô bé tầm năm sáu tuổi rất hồn nhiên, trong lòng cậu lại thoáng không thoải mái.

Sau khi ăn xong, dường như tất cả mọi người đều giành đi đến nơi ở của Quan Thanh Trúc. Cuối cùng Ngô Diệc Phàm bất đắc dĩ ra quyết định vô cùng khó khăn, chọn Trương Nghệ Hưng, Ngô Thế Huân, Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt cùng đi với mình.

Chọn Trương Nghệ Hưng vì cậu làm bên tình báo, trí nhớ cũng tốt hơn, điều này có thể sẽ giúp phát hiện thêm vài điều hữu ích. Nguyên nhân chọn Biện Bạch Hiền không cần phải nói, đồng chí pháp y này cũng như thám tử, thân phận của nạn nhân đều giải thích rất rõ ràng, năng lực quan sát siêu cường khó có người bình thường nào theo kịp. Chọn Phác Xán Liệt bởi vì anh là đội trưởng ở cảnh cục thành phố M một thời gian dài, phải có năng lực nhất định để xử lý những vụ án như thế nào mới có thể ngồi lên vị trí đội trưởng, đồng thời, cũng là bởi vì Biện Bạch Hiền, dù sao thì vào những lúc cần thiết chỉ có anh mới có thể làm dịu Biện Bạch Hiền. Còn về phần Ngô Thế Huân, hoàn toàn là do cậu tự đề cử mình, mang theo hàm ý uy hiếp, cậu nói, "Nếu anh cự tuyệt em sẽ toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc của em, ngày mai em sẽ từ chức đi đến Afghanistan làm lính đánh thuê." Thế là cậu thắng.

Chưa kịp tắm rửa, mọi người liền lên ô tô đi đến chỗ ở của Quan Thanh Trúc. Xe của cảnh cục là xe bảy chỗ có rèm che, không phải xe cảnh sát. Ngoại trừ những trường hợp cần thiết, đội cảnh sát hình sự đều không có thói quen lái xe cảnh sát. Thú vị ở chỗ cả đội cảnh sát hình sự của thành phố K hay thành phố M đều như vậy.

Nhà Quan Thanh Trúc ở ngay nội thành, cách cục cảnh sát 20 phút chạy xe. Nói đến khoảng cách, nơi ở của Quan Thanh Trúc là khu Triệu Phong cách khu thương mại Cổ Long hơn một giờ xe, về điểm này mọi người đều cảm thấy nghi hoặc, tại sao hung thủ đem thi thể nạn nhân đến nơi đó, không phải phòng tập thể thao, cũng không phải kho hàng, mà cố tình chọn cửa hàng quần áo, lại còn là cửa hàng quần áo nữ. Càng khiến người khác nghi ngờ chính là khu Cổ Long vốn là khu sầm uất lớn thứ hai của thành phố, nói như vậy, muốn giết người diệt khẩu không phải nên chọn nơi hoang vắng để thực hiện sao.

Mọi người lái xe đến khu Triệu Phong, khu phố sầm uất bậc nhất của thành phố M, gia đình Quan Thanh Trúc sống trong khu căn hộ xa hoa, khu căn hộ ở ngay đoạn đường khu trung tâm, trị an ở đây nổi tiếng là rất tốt, xung quanh hộ gia đình cũng không ít, vậy nên bọn họ đều đồng ý cho rằng hiện trường vụ án không phải ở trong nhà nạn nhân hay những nơi gần đây.

Sau khi xuất trình giấy phép công tác, cuối cùng xe cũng thuận lợi đi vào trong khu căn hộ. Ở dưới lầu nơi Quan Thanh Trúc ở có rất nhiều xe của cục đậu ở đó, có lẽ vì đến vội nên không đậu xe ở bãi, hoặc có thể lấy giấy phép công tác làm chỗ dựa tự cho mình đặc quyền này, cũng giống như bọn họ, dù không có thẻ ra vào vẫn có thể đi thẳng một đường vào trong.

Căn hộ của Quan Thanh Trúc ở tầng 23, cũng là tầng cao nhất của khu căn hộ. Nhóm người Ngô Diệc Phàm một hàng bốn người vừa đi ra cửa thang máy liền nhìn thấy hai hàng cảnh sát mặc đồng phục đứng hai bên lối đi.




Ngô Diệc Phàm không nói gì, trực tiếp đi đến, hỏi hai người đầu hàng, "Các cậu đứng ở đây làm gì?"

"Cậy thế làm bừa, sợ người khác không biết người trong nhà này xảy ra chuyện sao?" Ngô Diệc Phàm hỏi ngược lại, khẩu khí không được tốt lắm.

"Vậy. . . chúng tôi nên làm thế nào?" Người đứng đầu hàng có chút khó xử, có lẽ anh ta cho rằng đây đã là cách tốt rồi.

Ngô Diệc Phàm suy nghĩ một chút, nói: "Đi xuống dưới cũng không phải là cách, sắp xếp cho người thân nạn nhân một chỗ trong phạm vi bảo vệ của chúng ta, các cậu trước mắt cứ đứng tạm ở đây, lát nữa đợi chỉ thị."

"Vâng!"

Ba người còn lại đi theo Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm bước đến ấn chuông cửa nhà Quan Thanh Trúc.

Người mở cửa là lão bà tầm 60 tuổi, không khó đoán được đây là mẹ của Quan Thanh Trúc. Bà chỉ mở một khe hở nghiêng đầu nhìn ra người vừa đến là ai, vừa nhìn thấy nhóm người Ngô Diệc Phàm, đã muốn đóng cửa lại.

Phác Xán Liệt có hơi buồn bực, bộ dạng bọn họ nhìn giống người xấu lắm sao.

Ngô Diệc Phàm nhanh chóng gọi, "Bác khoan đã! Chúng cháu là người của đội cảnh sát hình sự thành phố, cháu là đội trưởng, đến để điều tra vụ án của Quan Thanh Trúc." Nói xong tiện tay lấy chứng nhận công tác cho bà xem.

Bà lão cẩn thận xem chứng nhận công tác Ngô Diệc Phàm đưa trước mặt, tuy rằng không hiểu trên đó viết cái gì, nhưng tốt xấu gì cũng nhận ra người trong ảnh mặc cảnh phục là Ngô Diệc Phàm, liền mở cửa.

"Mẹ!" Một người phụ nữ ở đằng sau gọi bà, trách: "Không phải con đã nói mẹ đừng tự tiện mở cửa cho người khác rồi sao? Là ai đến vậy?"

Bà lão mở rộng cửa hơn một chút, để cô con dâu có thể nhìn thấy mấy người đứng bên ngoài. Cửa vừa mở ra, người bên ngoài cũng nhìn thấy rõ bộ dạng của người phụ nữ kia, không hẳn là xinh đẹp, nhưng ngũ quan đoan chính rất thanh tú, thoạt nhìn còn trẻ hơn so với tuổi thật của mình. Ngô Diệc Phàm trước đó đã xem qua ảnh gia đình, vừa nhìn thấy liền nhận ra người phụ nữ này là vợ của Quan Thanh Trúc, nhanh chóng chào hỏi: "Chào cô, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Ngô Diệc Phàm, phụ trách vụ án mạng của chồng cô, Quan Thanh Trúc, hôm nay đến đây là muốn hỏi cô một vài vấn đề. Bên ngoài là người chúng tôi cử đến bảo vệ cho mọi người, nếu có gì mạo phạm, mong thứ lỗi."


Vợ Quan Thanh Trúc nhìn thấy rõ thứ Ngô Diệc Phàm đang cầm trên tay, nhanh chóng đi đến mở cửa mời vào, "Thật ngại quá, gần đây vì chuyện của chồng tôi nên tinh thần mọi người đều đang rất hỗn loạn, có hơi thất lễ rồi, mời mọi người vào."

Gần đây? Vừa nghe đến hai chữ này, mấy người ngoài cửa đều thoáng nhìn nhau. Quả nhiên, vừa bước vào cửa Biện Bạch Hiền đã bắt đầu quan sát xung quanh, Phác Xán Liệt ngay lập tức giữ tay cậu lại, kéo cậu đến chỗ sopha, tránh cho cậu chốc lát lại nhịn không được đi lòng vòng trong nhà người ta.

Ngoại trừ Biện Bạch Hiền không an phận và Phác Xán Liệt một lòng chuyên tâm trông chừng cậu, những người khác vừa bước vào nhà đều nhìn sơ qua một lượt. Nhà của Quan Thanh Trúc bài trí theo phong cách cổ điển, có một chút hơi hướm phong cách Nhật Bản. Bởi vì là căn hộ, không gian cũng không quá lớn, vậy nên vừa vào cửa liền nhìn thấy phòng khách, trong phòng khách ngoài bàn trà ghế sopha còn có thêm dàn máy đĩa gia đình, dàn loa thoạt nhìn vô cùng cao cấp, bên cạnh có hai chậu hoa lan. Trong phòng khách có một tủ rượu đặt sát tường, là rượu Remy Martin và một vài rượu vang khác. Theo cách bài trí ngôi nhà quả thật không nhìn ra chủ nhân của nó lại là một người có đam mê viết tiểu thuyết kinh dị, theo như bọn họ biết, vợ Quan Thanh Trúc hiện tại ở nhà chăm con nhỏ, toàn tâm với chức danh bà chủ của gia đình, ba mẹ đều là công nhân về hưu, chỉ trông vào số tiền lương hưu ít ỏi, xem ra công việc tác giả vẫn là nguồn thu nhập chính của gia đình.

Vợ Quan Thanh Trúc tên Vệ Tĩnh Văn, cô đối với mấy người vừa đến không có một chút kinh ngạc, còn nhiệt tình rót trà cho bọn họ, "Dùng thong thả."

"Cám ơn." Ngô Diệc Phàm cám ơn một tiếng, ngồi xuống đối diện với Vệ Tĩnh Văn, nói: "Chúng tôi đến đây là muốn biết tình hình gần đây của chồng cô."

Vệ Tĩnh Văn cũng phối hợp theo, "Các anh muốn hỏi gì cứ hỏi đi, nếu tôi biết tôi sẽ nói với các anh."

Ngô Diệc Phàm gật đầu, nhìn sang Trương Nghệ Hưng đang ngồi bên cạnh, Trương Nghệ Hưng ngầm hiểu ý gật nhẹ với hắn, lấy bút chuẩn bị ghi chép, trong lòng suy nghĩ sớm biết công việc này Ngô Thế Huân không làm được đã chọn Chung Đại hoặc Tú Mẫn đi cùng rồi.

Vì để bảo đảm, Ngô Diệc Phàm lấy một cây bút ghi âm đặt lên bàn trà, hỏi Tĩnh Văn: "Cô không ngại tôi ghi âm lại chứ?"

"Không ngại."

"Vậy thì tốt." Ngô Diệc Phàm ấn nút bắt đầu ghi âm. "Xin hỏi, cô biết chồng cô bị sát hại từ khi nào?"

"Buổi chiều hôm nay, là cảnh viên bên ngoài nói cho tôi biết. Bọn họ nói thi thể chồng tôi vừa được tìm thấy sáng nay, chết rất thảm, bây giờ vẫn đang ở cục cảnh sát khám nghiệm, chúng tôi không có cách nào đến xem được." Vệ Tĩnh Văn trả lời, phản ứng vô cùng bình tĩnh đến mức đáng ngạc nhiên.




"Vừa nãy cô có nói 'gần đây vì chuyện của chồng tôi nên tinh thần mọi người đều đang rất hỗn loạn'?" Ngô Diệc Phàm dò hỏi điều bọn họ cùng đang nghi ngờ.

"Mất tích lâu như vậy?" Ngô Thế Huân nắm bắt câu chuyện, hỏi. Vệ Tĩnh Văn nhìn Ngô Thế Huân, lại hạ mắt nói: "Phải."

"Cô có nhớ rõ thời điểm phát hiện Quan Thanh Trúc mất tích không?" Ngô Diệc Phàm hỏi tiếp.

"Nhớ rõ." Vệ Tĩnh Văn giương mắt nhìn Ngô Diệc Phàm, "Một tuần trước, anh ấy nói vì chuyện tái bản sách nên đến thành phố S công tác, nói có lẽ một hai ngày sẽ về. Nhưng mãi đến ngày thứ ba vẫn không trở về, di động cũng không gọi được, tôi bắt đầu lo lắng có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì không may."

"Vậy tại sao cô không báo cảnh sát?"

Vệ Tĩnh Văn lắc đầu, "Ban đầu tôi tự thuyết phục mình có lẽ anh ấy quá bận nên tạm thời không liên lạc được, nhưng đến ngày thứ năm nó vẫn tiếp diễn như vậy, lúc này tôi đã báo cảnh sát."

Nghe đến đó, Ngô Diệc Phàm theo bản năng nhìn sang Phác Xán Liệt, lập tức hỏi: "Cô báo cảnh sát nơi nào?"

Vệ Tĩnh Văn nhớ lại, "Tôi báo cảnh sát khu Triệu Phong, lúc ấy bảo vệ tiếp báo án, nói hôm đó cục cảnh sát không làm việc, chờ đến thứ hai mới có thể đưa lên trên. Nhưng đến thứ hai, cũng chính là ngày hôm qua tôi chờ cả ngày đều không có tin tức gì, vốn định chiều hôm nay đi đến hỏi thử thì cảnh sát các anh đã đến rồi."

"Ngày cô báo án là thứ mấy trong tuần?" "Thứ bảy."

Phòng cảnh sát khu Triệu Phong. . . Bảo vệ. . . Thi thể Quan Thanh Trúc được phát hiện trước đó đã mất tích hơn năm ngày. . .

Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt cùng nhìn nhau, trong mắt đều nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của đối phương. Phác Xán Liệt theo bản năng muốn hỏi Biện Bạch Hiền gì đó, vừa quay đầu, người bên cạnh đã không biết biến mất từ lúc nào.


Chapter 42

Biện Bạch Hiền thừa dịp Phác Xán Liệt chuyên tâm nghe các câu hỏi của Ngô Diệc Phàm đã lén rời đi, vì tránh sự chú ý của các thành viên trong gia đình, cậu đi vào trong WC đợi một lúc, sau đó mới ló đầu ra thăm dò tình hình bên ngoài, nhìn thấy vợ của Quan Thanh Trúc vẫn đang cẩn thận trả lời các câu hỏi của Ngô Diệc Phàm, ba mẹ Quan Thanh Trúc đều đã vào phòng ngủ. Biện Bạch Hiền thoáng nhíu mày, những người trong gia đình này đều có những phản ứng vô cùng kỳ quái. Cậu trầm tư trong chốc lát, theo vách tường còn có một cầu thang, cậu phát hiện bên cạnh cầu thang treo rất nhiều khung ảnh, đều là ảnh cả gia đình chụp chung, từ nụ cười rạng rỡ của bọn họ trong ảnh có thể thấy lúc trước gia đình này hạnh phúc thế nào.

Dưới lầu chỉ có một phòng, là phòng của hai ông bà, nói như vậy phòng ngủ của vợ chồng Quan Thanh Trúc và cô con gái ở trên lầu. Bước lên cầu thang, cậu nhìn thấy phòng bên trái treo một tấm bảng gỗ, phía trên có vài dòng chữ non nớt của trẻ nhỏ: người không phận sự miễn vào. Không cần nghĩ cũng biết đây chính là phòng ngủ của con gái Quan Thanh Trúc, Quan Thần Huyền, vậy phòng ở bên phải là phòng của vợ chồng Quan Thanh Trúc.

Biện Bạch Hiền không vội đi qua đó, lại đi đến phòng của Quan Thần Huyền trước. Lúc ở dưới lầu không nhìn thấy Quan Thần Huyền đâu, không biết có phải đang ở trong phòng không, nghĩ vậy nên cậu quyết định gõ cửa, đợi một lát vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, cậu liền cầm lấy nắm cửa, dùng một chút lực, cánh cửa buông lỏng, tự động mở ra một khe hở. Biện Bạch Hiền đứng yên tại chỗ ló người qua khe hở nhìn vào trong, chỉ thấy bức tường màu tím nhạt cùng với bộ ga giường đồng màu. Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cả căn phòng hiện trước mặt, nào là giường, bàn học, tủ quần áo, thảm và cả chuông gió đều là màu tím, có thể thấy chủ nhân căn phòng này cực kỳ yêu thích màu tím.

Biện Bạch Hiền bước đến bàn học của Quan Thần Huyền, trên bàn cũng chỉ có sách vở như bao bàn học của học sinh tiểu học khác, xoay người nhìn sang nơi khác, khóe mắt thoáng nhìn thấy một quyển sổ rất dày, bìa sổ trang trí một bó hoa oải hương, những cô bé bình thường không phải đều thích những bìa sổ vẽ cô bé cậu bé nắm tay cười vui vẻ sao, Quan Thần Huyền yêu thích màu tím như vậy chắc chắn là một cô bé sống tình cảm rất chân thành a. Cậu lấy quyển sổ trên giá sách xuống, phát hiện đây là một cuốn nhật ký, nhưng lại có khóa. Phản ứng của Vệ Tĩnh Văn đối với cái chết của chồng mình có điểm rất đáng ngờ, từ cuốn nhật ký của Quan Thần Huyền có thể biết được tình cảm thường ngày của hai vợ chồng như thế nào, nhưng dù sao cũng là riêng tư của người khác. Biện Bạch Hiền nghĩ một lúc, vẫn đem cuốn sổ đặt lại chỗ cũ, cậu cũng quên rằng việc tự tiện đi vào phòng ngủ của người khác cũng đã xâm phạm sự riêng tư của họ rồi.

Lòng vòng trong phòng ngủ của Quan Thần Huyền vài bận, vẫn không phát hiện ra manh mối nào hữu ích, Biện Bạch Hiền liền rời khỏi phòng cô bé, cẩn thận đóng cửa lại, cố gắng




không để phát ra âm thanh kinh động người dưới nhà. Vừa mới đóng cửa, xoay người lại, bị Vệ Tĩnh Văn yên lặng đứng phía sau mang theo ánh mắt âm trầm nhìn cậu dọa sợ.

Biện Bạch Hiền vẫn chưa hoàn hồn, đang định tìm một cái cớ nào đó cho có, bỗng nhìn thấy Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt đang chạy lên lầu, liền nói: "Bởi vì không biết có phải nơi đây là hiện trường đầu tiên của vụ án hay không, nên đội trưởng nói tôi lên đây xem thử có dấu vết gì do hung thủ để lại không." Nét mặt vô cùng bình tĩnh.

Vệ Tĩnh Văn theo bản năng đưa mắt nhìn sang Ngô Diệc Phàm đang đứng bên cạnh, Ngô Diệc Phàm chỉ cảm thấy huyệt thái dương ẩn ẩn đau, đành phải gật đầu. Phác Xán Liệt đứng bên cạnh Ngô Diệc Phàm không chút khách khí hung hăng trừng mắt với Biện Bạch Hiền, Ngô Thế Huân trưng biểu tình 'Bạch Hiền anh gặp họa lớn rồi' nhìn Biện Bạch Hiền, Trương Nghệ Hưng cũng hết cách lắc đầu nhìn cậu.

Vệ Tĩnh Văn nhìn thấy Ngô Diệc Phàm, hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy cây bút ghi âm trong tay Ngô Diệc Phàm, "Tôi phối hợp với các anh như vậy, các anh lại còn bảo cấp dưới xông vào phòng của chúng tôi, tôi thấy các anh căn bản không phải đến để phá vụ án chồng tôi, chỉ giả vờ tìm tôi lấy lời khai, một mặt lại âm thầm tìm kiếm thứ gì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net