Chapter 46-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 46

"Tôi về rồi đây." Biện Bạch Hiền vừa dứt lời, Phác Xán Liệt đã xuất hiện ở cửa phòng khách.

"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến." Trương Nghệ Hưng mỉm cười nói.

"Nhắc tôi gì vậy?" Phác Xác Liệt bỏ balo xuống, đi qua sopha ngồi xuống bên cạnh Biện Bạch Hiền.

"Biện pháp y nói cậu nên đổi nghề thành đạo diễn." Ngô Diệc Phàm trêu anh.


Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền một cái, suy nghĩ một chút liền hiểu Ngô Diệc Phàm đang nói đến việc dàn dựng vở kịch mà bọn họ đã thảo luận khi trưa, trực tiếp bỏ qua lời trêu chọc của hắn, anh hỏi Ngô Diệc Phàm: "Anh có ý tưởng nào hay chưa?"

Ngô Diệc Phàm nhún vai, làm động tác 'mời' với Phác Xán Liệt, "Cậu cứ nói ra suy nghĩ của mình đi."

Biện Bạch Hiền cũng đoán được Phác Xán Liệt đã có ý tưởng gì đó, liền gật đầu với anh.

Phác Xán Liệt chỉnh tư thế, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi nghĩ nên mời Chen và Xiumin đến làm diễn viên cho màn kịch này, bởi vì trong chúng ta bọn họ là người ít lộ diện nhất."

Ngô Diệc Phàm gật đầu, tỏ vẻ không phản đối.

Ngay sau đó, Phác Xán Liệt đem suy nghĩ của mình nói cho ba người nghe, mọi người nghe đều tỏ vẻ khả thi, Ngô Diệc Phàm đánh giá: "Đơn giản lại hiệu quả."

Đúng lúc, bụng Biện Bạch Hiền bỗng kêu lên, vẻ mặt cậu cũng chẳng có chút gì là xấu hổ, lại còn ôm bụng oán giận, "Kris ca về lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa ăn cơm a."

Ngô Diệc Phàm: . . .

"Lúc nãy Kim Chung Nhân có nói với anh cùng Độ Khánh Tú ra ngoài ăn, Thế Huân và Lộc Hàm cũng không về, anh Tuấn Miên lại không có ở đây, bốn người chúng ta làm thế nào đây?"

"Tử Thao đâu?" Biện Bạch Hiền giương đôi mắt trông mong nhìn Phác Xán Liệt, đem tia hy vọng cuối cùng đều đặt hết lên người Hoàng Tử Thao.

"Tử Thao. . ." Phác Xán Liệt cố nhớ lại hôm nay Hoàng Tử Thao có báo với mình đi đâu không, cùng lúc đó điện thoại di động vang lên, nhìn màn hình biểu hiện, Phác Xán Liệt quơ quơ di động trước mặt Biện Bạch Hiền, sau đó nghe máy.

"Cậu là muốn nói cậu lập tức trở về nấu cơm phải không?" Phác Xán Liệt mang theo ý cười hỏi người ở đầu dây bên kia.

"Còn nấu cơm gì nữa, đến chỗ tôi cùng ăn cơm hộp đi. Vệ Tĩnh Văn cuối cùng cũng đi ra ngoài, màn diễn của anh đã chuẩn bị bắt đầu diễn chưa?" Hoàng Tử Thao dường như đang ăn, giọng nói đều cứ àm àm ồ ồ.

Phác Xán Liệt nhíu mày, "Cậu vẫn đang cắm điểm ở đó à? Tôi tưởng cậu biến mất cả ngày là vì bận đi tìm các khả năng có thể xảy ra chứ."

"Thôi đi, vụ án một ngày chưa được phá thì bất cứ lúc nào tôi cũng bị diện thoại triệu hồi, loại tình huống này tôi trải qua còn ít sao. Hung thủ một ngày không tóm được, các khả năng của tôi tóm lại đều không có khả năng."




"Sao rồi? Tử Thao đi theo dõi sao?" Ngô Diệc Phàm hỏi.

"Ừ. Vệ Tĩnh Văn rốt cuộc cũng đi ra ngoài, việc này không nên chậm trễ, anh ngay lập tức giúp tôi liên lạc Chen và Xiumin nhé."

"Không thành vấn đề." Ngô Diệc Phàm trả lời dứt khoát.

Trương Nghệ Hưng đẩy Ngô Diệc Phàm, "Anh đi lấy xe lại đây, Chen và Xiumin để em liên lạc cho."

Nói xong, hai người cùng đứng dậy đi ra ngoài. Phác Xán Liệt đứng dậy, nhìn thấy Biện Bạch Hiền đặt sách xuống, vẻ mặt oán giận chỉ vào bụng đói của mình. Phác đội trưởng nắm lấy ngón trỏ của cậu, kéo cậu đi ra bên ngoài, "Đi thôi, cùng Tử Thao ăn cơm hộp, tiện thể xem kịch luôn."

Bốn người ngồi trên xe Ngô Diệc Phàm một đường đi thẳng đến khu Triệu Phong, Phác Xán Liệt ngồi trên xe gọi điện cho Hoàng Tử Thao, biết Vệ Tĩnh Văn đi siêu thị, Phác Xán Liệt cười lạnh, một người không cần phát triển sao có thể không cần sinh tồn được chứ.

"Cô ta đi một mình, mua rất nhiều đồ, mục đích từng món đồ muốn mua đều rất rõ ràng, không có nói chuyện với ai cả." Xung quanh hỗn tạp đủ tiếng ồn, Hoàng Tử Thao đã theo Vệ Tĩnh Văn vào siêu thị.

Cúp máy, Phác Xán Liệt xoay người nhìn Biện Bạch Hiền vẫn đang bảo trì sự im lặng, nhìn thấy mặt cậu hơi trắng bệch, nghĩ có lẽ cậu không đợi được đến lúc Hoàng Tử Thao mua cơm hộp trở về, liền mở miệng nói với Ngô Diệc Phàm: "Kris ca, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trước đi, Vệ Tĩnh Văn đi mua sắm, chắc sẽ không nhanh đâu."

"Được." Ngô Diệc Phàm trả lời, quẹo tay lái vào một con đường thoạt nhìn có vẻ náo nhiệt hơn hẳn, vừa định hỏi Biện Bạch Hiền muốn ăn gì liền nhìn thấy một chiếc xe quen mắt chạy nhanh theo hướng ngược lại, Trương Nghệ Hưng ngồi ghế phó lái cũng nhìn thấy rất rõ, nhưng cậu đương nhiên không bình tĩnh được như Ngô Diệc Phàm, sau khi nhìn thấy người trên chiếc xe kia mới thở phào một hơi.

"Xiumin!"

Xiumin không nghe thấy, nhưng lúc thân xe lướt sát qua, Chen đã nghe được, quay đầu lại nhìn, nhưng xe vẫn lái đi.

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đồng thời cùng quay lại nhìn, Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng nhìn kính chiếu hậu, nhìn thấy chiếc xe kia đang vòng lại, đuổi theo sau bọn họ. Ngô Diệc Phàm giảm tốc độ chờ người.


Đợi xe Chen chạy bên cạnh Trương Nghệ Hưng, thời điểm hai chiếc xe cùng đi cạnh nhau, Biện Bạch Hiền vốn đang mệt mỏi vì đói bụng bỗng nhiên tỉnh táo hẳn, hạ cửa xe xuống, ghé vào khung cửa sổ hướng hai người đang ngồi trên chiếc xe kia chào hỏi: "Hi! Ghi chép thần nhân!"

Người ngồi ghế lái và ghế phó lái cũng quay đầu mỉm cười chào cậu: "Hi! Thần côn pháp y!"

Chuyện này khiến ba người trên xe Ngô Diệc Phàm ngoại trừ Biện Bạch Hiền, ai nấy đều cười to một trận. Trương Nghệ Hưng khẽ hắng giọng, chỉnh lại vẻ mặt của mình, hỏi Chen và Xiumin: "Hai người đã ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa, nhận được điện thoại một khắc cũng không dám chậm trễ liền chạy đến." Chen vẫn nhìn về phía trước trả lời, hắn vẫn cho rằng trong lúc lái xe, cho dù nói chuyện không nhìn thẳng vào đối phương là bất lịch sự, nhưng không còn cách nào khác, an toàn là trên hết.

"Ha, chúng tôi cũng đang tìm chỗ ăn cơm, nhưng không biết ăn ở đâu, cậu gợi ý đi?" Trương Nghệ Hưng trông chờ nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Chen.

Vừa nói đến ăn cơm, Xiumin đã không còn ngồi yên, xoay tới xoay lui, nói với Trương Nghệ Hưng: "Cậu hỏi đúng người rồi!"

"Các anh thường xuyên đến đây ăn sao?" Biện Bạch Hiền tò mò hỏi.

Ngô Diệc Phàm mỉm cười nói tiếp: "Xán Liệt thật biết chọn người! Chen và Xiumin cũng ở khu Triệu Phong."

Ngay cả Phác Xán Liệt cũng mở to hai mắt hỏi, "Thật à?"

Xiumin nhìn anh gật đầu, Biện Bạch Hiền nhìn thấy vậy, cũng không biết tại sao lại rất vui vẻ, buồn bực trong lòng đều trôi đi sạch sẽ, cười tươi quay đầu lại nhìn Phác Xán Liệt, liền có thể nhìn ra được trong lòng Phác đội trưởng đang rất khó chịu.

"Chúng ta đến Dục Diêm Phường đi." Xiumin hào hứng đề nghị. Trương Nghệ Hưng chớp mắt, "Nghe sao giống tên của hồ bơi vậy."

"Đây là nhà hàng hải sản, chúng tôi rất thích nơi này, hải sản vô cùng tươi ngon!" Chen bổ sung thêm.

Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền, "Hải sản, thích không?"

"Thích!" Biện pháp y gằng giọng trả lời, "Bây giờ anh đưa cổ của mình đến em cũng không chút do dự mà cắn nó!"

Nghe vậy, Phác đội trưởng hoảng sợ ôm lấy cổ mình.




Xiumin vẫn mong chờ câu trả lời của bọn họ, nghe vậy liền vỗ tay một cái, "Quyết định vậy đi!"

Cứ như vậy, hai chiếc xe hào hứng cùng đi đến Dục Tiêm Phường.

Một hàng sáu người cùng đi vào Dục Diêm Phường, Chen dẫn bọn người Ngô Diệc Phàm đến khu chỗ ngồi quen thuộc, Xiumin đi gọi món.

Biện Bạch Hiền nhìn xung quanh một lượt, tuy rằng nơi đây không phải quá xa hoa, nhưng cũng coi là sạch sẽ thanh lịch, chí ít vẫn có thể làm mọi người có cảm giác thoải mái khi ăn.

Sau khi Xiumin trở về ngồi xuống ghế, Phác Xán Liệt liền sắp xếp phân vai diễn cho hai người, hai người đều tỏ vẻ không thành vấn đề. Biện Bạch Hiền thầm thở sâu, ngoài ghi chép thần nhân còn kiêm thêm cả ảnh đế a.

Phác Xán Liệt vừa thu xếp xong, nhân viên phục vụ cũng mang đồ ăn lên, hiệu suất làm việc rất cao, điều này làm cho Phác Xán Liệt lần đầu tiên đến đây cũng không khỏi tán thưởng. Đối với sự tán thưởng của bọn họ, Xiumin và Chen đều có chút tự hào, Ngô Diệc Phàm cười cười, "Nhà hàng này cũng không phải hai người mở, tự hào gì chứ!"

"Chứng minh được chúng tôi rất có mắt nhìn!" Hai vị ghi chép thần nhân đồng thanh phản bác.

Phác Xán Liệt mỉm cười giơ đũa, gắp cho Biện Bạch Hiền một miếng thịt cua, còn chưa kịp gắp cho bản thân tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Biện Bạch Hiền dường như đã đoán trước người gọi đến là ai, liền vùi đầu ăn thật nhiều, tốc độ lại cực nhanh, làm người ta nhìn thấy cũng líu lưỡi.

Phác Xán Liệt buông đũa, nghe điện thoại, vừa nhìn màn hình hiển thị liền quay sang nhìn Biện Bạch Hiền một chút, sau đó nói: "Tử Thao, thế nào rồi?"

"Vệ Tĩnh Văn đã rời khỏi siêu thị, bây giờ đang đợi xe buýt, từ đây về nhà cô ta mất tầm hai mươi phút, các anh nhanh chóng vào vị trí đi."

Hoàng Tử Thao nói xong liền cúp máy, Phác Xán Liệt nhìn thấy thức ăn mới ăn một nửa, thở dài, "Cần phải đi rồi, Vệ Tĩnh Văn đang trên đường về nhà."

Thật ra khi Hoàng Tử Thao gọi điện đến, mọi người đã buông đũa chuẩn bị sẵn sàng, ngoại trừ Biện Bạch Hiền. Lúc này, tất cả ánh mắt mọi người đều dời đến trên người cậu, Biện pháp y mặt dày làm bộ không thấy gì, tiếp tục miệt mài ăn cơm.

Phác Xán Liệt đưa tay nhéo má cậu, dễ chịu nói: "Đi thôi, đóng gói cho em một phần mang đi."


Phác Xán Liệt vừa dứt lời, Biện Bạch Hiền liền đứng dậy, cầm lấy giấy ăn lau miệng, "Đi thôi."

Dường như không theo kịp lối suy nghĩ của Biện Bạch Hiền, trên bàn ăn trừ Phác Xán Liệt ra mọi người còn lại ai nấy đều đơ người nhìn chằm chằm vào Biện Bạch Hiền, Biện pháp y thúc giục, "Còn thất thần làm gì, nếu không kịp sẽ bỏ lỡ mất!"

Mọi người: . . .

May mắn khoảng cách từ Dục Tiêm Phường đến nhà Quan Thanh Trúc không xa lắm, nhóm người Ngô Diệc Phàm trong vòng mười phút đã đến nơi, vẫn còn dư dả thời gian.

Chen theo kế hoạch nấp dưới chân cầu thang, Xiumin đứng bên cạnh xe Ngô Diệc Phàm đợi Vệ Tĩnh Văn xuất hiện. Trong lúc chờ đợi thời gian luôn trôi qua rất lâu, Xiumin đứng bên cạnh chiếc xe thong thả đi qua đi lại, thật ra nguyên nhân làm hắn đi qua đi lại không phải tất cả là vì chờ đợi, ngược lại phần lớn là vì Biện Bạch Hiền cầm hộp thức ăn đang ngồi trên xe thoải mái ăn, mùi vô cùng thơm ngon, điều này khiến dạ dày trống rỗng của hắn vô cùng khó chịu, trực tiếp ảnh hưởng đến tâm trạng của chủ nhân.

Ngô Diệc Phàm nhìn Trương Nghệ Hưng đã thoáng buồn ngủ, hỏi, "Em đói bụng không?" Trương Nghệ Hưng lắc đầu, cố gắng mở to mí mắt.

Mọi người vô vị chờ đợi hơn mười phút, Biện Bạch Hiền đã ăn xong, thỏa mãn sờ sờ bụng no căng của mình, hỏi Phác Xán Liệt: "Không phải nói hai mươi phút sau? Đã ba mươi phút trôi qua rồi."

Phác Xán Liệt vừa định mở miệng, điện thoại lại vang lên, trước khi nghe điện thoại hướng Xiumin khẽ gật đầu, Biện Bạch Hiền cùng nhìn về phía Xiumin, hoàn toàn không nhìn ra hắn có chút căng thẳng nào, xem ra Phác Xán Liệt chọn bậy chọn bạ lại trúng ngay hai người có khả năng đảm nhiệm nhiệm vụ này.

Lúc này Phác Xán Liệt mới cầm máy lên nghe, giọng nói Hoàng Tử Thao lập tức truyền đến, "Vệ Tĩnh Văn đã xuống xe buýt, đứng ở trạm xe buýt bên ngoài khu căn hộ, các anh đã chuẩn bị hết chưa?"

"Không thành vấn đề."

Phác Xán Liệt cúp điện thoại, Trương Nghệ Hưng ấn số gọi điện thoại cho Chen, giữ liên lạc với hắn để bất cứ lúc nào cũng có thể thông báo bắt đầu hành động.

Xiumin đứng bên ngoài xe, nhìn xung quanh cổng lớn khu chung cư vài lần, Biện Bạch Hiền lo hắn không biết mặt Vệ Tĩnh Văn, dứt khoát xuống xe cùng quan sát với hắn. Một lát sau, hai người liền nhìn thấy một người phụ nữ tay xách hai túi đồ đi vào khu chung cư, Biện Bạch Hiền thúc tay Xiumin, nói cho hắn biết đó là Vệ Tĩnh Văn, sau đó quay lại ngồi vào xe.

Xiumin lặng lẽ theo sau Vệ Tĩnh Văn, cách cô khoảng năm mét.




Trương Nghệ Hưng nhìn thấy Vệ Tĩnh Văn đang chuẩn bị đi vào tòa cao ốc, liền nói với Chen trong điện thoại một câu: "Hành động!"

Xiumin từ phía sau Vệ Tĩnh Văn chạy lên, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Chen, vỗ vỗ người hắn, trách mắng: "Em làm sao vậy! Gấp đến độ này! Còn đụng phải người ta nữa!"

Vệ Tĩnh Văn một lần nữa xách hai túi to đi tiếp, tỏ vẻ không quan tâm.

Chen nắm chặt lấy tay áo Xiumin, "Không quan tâm nhiều đến vậy! Tình nhân của Hựu Lâm chém chồng cô ấy! Bây giờ mọi chuyện rất nghiêm trọng! Cảnh sát đã đến cả rồi! Anh mau đi với em!"

Trong khi Chen đang nói, Xiumin nhanh chóng nắm bắt được nét mặt thoáng giật mình sửng sốt của Vệ Tĩnh Văn, sau đó lại bị Chen dùng sức túm đi ra ngoài, còn cố quay đầu hướng Vệ Tĩnh Văn nói to: "Thật ngại quá!"

Vệ Tĩnh Văn nghiêng người nở nụ cười tái nhợt với hắn, tỏ vẻ không để ý, liền xoay người đi vào tòa nhà.

Chen kéo tay Xiumin chạy đến chỗ xe Ngô Diệc Phàm mới buông ra, cúi gập người ra sức thở, ngược lại Xiumin chạy rất vui vẻ, khinh thường nhìn chằm chằm vào Chen đang thở gấp, người kia phất tay, "Lâu lắm. . . không. . . vận động, cơ thể. . . thật sự. . .không chịu nổi. . ."

Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt nhanh chóng đưa hai chai nước cho hai người.

Xiumin uống một ngụm nước, hai má phồng ra, nói với mấy người còn lại: "Tôi có chú ý đến phản ứng của cô ta, quả thật rất kì lạ. Chỉ có điều chúng ta làm như vậy mục đích là gì?"

"Dụ tình nhân của cô ta ra mặt." Ngô Diệc Phàm đáp.

"Được không?" Chen vẫn chưa hết thở gấp, một tay cầm chai nước chưa mở nắp, một tay chống lên đỉnh xe.

"Theo kiến nghị cuối cùng của chúng tôi, đã phát hiện cô ta thật sự đã nghi ngờ việc này do tình nhân mình làm, bây giờ lại nghe các anh nhắc đến chuyện này, cô ta sẽ không nhịn được liền đi tìm tình nhân của mình hỏi cho rõ. Chỉ cần cô ta bắt đầu liên lạc với người kia, bất kể là gọi điện thoại cũng được, gặp mặt cũng được, chúng ta trước tiên vẫn có thể biết được đối phương là ai." Phác Xán Liệt phân tích rõ ràng cho hai người nghe.

Chen gật gật đầu, "Nói như vậy, phương pháp này quả thật không tồi."

Ngô Diệc Phàm nhìn Chen lại nhìn sang Xiumin, nói với hai người: "Các cậu vất vả rồi, đột nhiên gọi hai người đến như vậy, bây giờ công việc có thể kết thúc rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút."


Nghe Ngô Diệc Phàm nói xong, Xiumin lại nghĩ đến bụng rỗng của mình, than một tiếng: "A, đói bụng quá. . . "

Biện Bạch Hiền nhìn Chen và Xiumin quay lại xe của bọn họ, sau đó liền lái xe rời đi, lại quay đầu nhìn Phác Xán Liệt bật ngón cái, nở nụ cười thật tươi.

Phác Xán Liệt đành mỉm cười theo cậu, "Bây giờ còn quá sớm, không biết có thể thành công hay không."

"Nhất định có thể!" Trong mắt Biện pháp y tràn ngập sự tự tin, chẳng là, sự tự tin của cậu lúc này đây chính là sự tín nhiệm đối với Phác đội trưởng.

Phác Xán Liệt chăm chú theo dõi nụ cười rực rỡ đủ làm sáng bừng đêm tối của cậu, rốt cuộc không nhịn được nghiêng người ôm lấy cậu, "Cám ơn em, Bạch Hiền của anh."

Chapter 47

Xe vừa ra khỏi khu căn hộ liền nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng Hoàng Tử Thao ở trước cổng, Ngô Diệc Phàm dừng xe chào hỏi vài câu, hỏi hắn muốn cùng đi không.

Hoàng Tử Thao phất tay, hướng Phác Xán Liệt đang ngồi ghế sau bật ngón cái: "Đội trưởng quả là đội trưởng, đạo diễn màn kịch này thật có uy lực!"

Phác Xán Liệt cười cười nhìn hắn tâng bốc mình, "Trễ như vậy rồi không cùng chúng tôi trở về còn muốn đi đâu?"

Hoàng Tử Thao vênh váo hất mặt, khịt mũi nhìn Phác Xán Liệt, "Đương nhiên là đi tìm kiếm tất cả các khả năng của tôi a!"

Phác Xán Liệt cười âm trầm, "Vậy đi đi, biến tất cả những thứ không có khả năng trở thành có thể đi."

Nghe hai người kẻ đón người đưa như vậy, Ngô Diệc Phàm cảm thấy có hơi chóng mặt, "Vậy chúng tôi về trước. Bên Vệ Tĩnh Văn còn phải phiền cậu cùng mọi người tiếp tục theo dõi."

"Không thành vấn đề, một mình tôi theo dõi cũng được." Hoàng Tử Thao nói xong, tiêu sái xoay người mở cửa xe chính mình, lái xe đi về hướng ngược lại với Ngô Diệc Phàm,

Trên đường trở về không ai lên tiếng nói chuyện, mãi đến khi đi vào bãi đỗ xe Phác Xán Liệt mới đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi! Anh Tuấn Miên nói theo lời người tài xế tra ra được hai chiếc taxi, một đi đến quảng trường trung ương, chiếc còn lại đi đến suối nước nóng, tôi cảm thấy hai nơi này đều có thể là hiện trường đầu tiên của vụ án."




"Oh? Vậy có thể chúng ta phải đi đến đó một chuyến." Ngô Diệc Phàm đạp chân phanh, lui xe một chút, chuẩn bị lái xe đậu vào vị trí giữa hai chiếc xe khác.

"Cho dù có như thế nào cũng phải đến xem thử, suối nước nóng là nơi hoàn hảo để gây án, còn quảng trường trung ương, không ai biết sau khi xuống xe ở đó anh ta đã đi đâu." Ngô Diệc Phàm nói xong, là người cuối cùng xuống xe, ấn khóa xe lại.

"Có thể xem cameras ở khách sạn, thời gian người nào ra vào khách sạn, chúng ta đều nhận dạng được Quan Thanh Trúc."

Trương Nghệ Hưng vừa dứt lời, điện thoại Ngô Diệc Phàm đúng lúc vang lên, hắn nhìn vào màn hình báo, sau đó nghe máy, "Tuấn Miên, ở bên phía cậu sao rồi?"

Ngay sau đó ba người còn lại chỉ nhìn thấy Ngô Diệc Phàm nhíu mày, "Được rồi, tôi đã hiểu, cậu tạm thời cứ đợi ở thành phố S đi, chờ tôi quyết định sẽ liên lạc với cậu sau."

Ngô Diệc Phàm cúp máy, Trương Nghệ Hưng nhanh chóng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tất cả hệ thống cameras theo dõi ở khu khách sạn suối nước nóng kia đều gặp trục trặc." Ngô Diệc Phàm nói với Phác Xán Liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net