Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày thứ ba sau khi vụ án xảy ra, Biện Bạch Hiền mang báo cáo khám nghiệm tử thi vào phòng cảnh sát hình sự tình cờ nghe được mấy đội viên khác đang thảo luận về các khả năng xảy ra của vụ án.
"Cậu nói xem tên hung thủ này có phải bị bệnh biến thái quá mức không? Đứa trẻ đáng yêu như vậy lại. . . haizzz."
"Hung thủ liệu có thể là phụ nữ không? Chỉ giết ông bố và đứa con, còn bà mẹ thì tha cho? Liệu có phải là vì chịu một cú kích động lớn do đàn ông gây ra nên trở nên biến thái đến mức muốn giết tất cả đàn ông trên thế giới?" Một viên cảnh sát vừa nói vừa miêu tả rụt cổ lại một cách sinh động.
Tiểu Trương đánh cậu ta một cái, "Nói nhảm gì vậy! Đã bảo cậu đừng xem phim nhiều quá rồi mà. . .Ha, Biện pháp y! Anh đến rồi!"
"Biện pháp y, chào buổi sáng!" Tất cả mọi người nhất tề chào hỏi.
Rốt cuộc cũng bị chú ý nhất, Biện Bạch Hiền cười cười. Nghe thấy tiếng Tiểu Trương ở phía sau, "Sao tôi lại có cảm giác gió lạnh thổi phía sau vậy nhỉ. . ."
Mi mắt Biện Bạch Hiền khẽ rũ xuống, khóe miệng hơi co giật, hướng văn phòng của Phác Xán Liệt mà đi dến.
Phác Xán Liệt đang ngồi trước bàn làm việc mải mê suy nghĩ về mọi khía cạnh của hung thủ, khóe mắt thoáng nhìn thấy thân ảnh màu trắng ở trước mặt. Quả nhiên, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Biện Bạch Hiền đang cầm trên tay một tập hồ sơ nheo mắt nhìn anh. Âm thầm trấn tĩnh bản thân.
  "Tôi nói này, Biện pháp y có thể trước khi vào phòng làm ơn gõ cửa được không, cậu như vậy rất dễ hại chết người đó." Phác Xán Liệt ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn Biện Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền đem báo cáo đặt lên bàn, đi thẳng đến ghế sopha ngồi xuống, "Anh cũng nghĩ tôi u ám như vậy à?"
"Haizz, ai lại chọc giận đến cậu rồi?" Phác Xán Liệt lắc đầu, cầm lấy bản báo cáo mở ra xem, "Hung khí chỉ là con dao làm bếp bình thường sao? Vậy phải sử dụng lực rất lớn, vết cắt rất trơn tru."
Biện Bạch Hiền bắt chéo chân tay đặt lên lưng ghế sopha, chỉnh cho tư thế thoải mái nhất, "Vậy nên hung thủ chắc chắn là nam giới."
"Nếu là đàn ông. . . vậy vì cái gì lại không giết bà mẹ?" Phác Xán Liệt vuốt cằm trầm tư.
Biện Bạch Hiền thu hồi cánh tay đang đặt trên lưng ghế, đứng dậy chuẩn bị quay về văn phòng của mình, "Nếu đã giao đồ xong thì tôi cũng phải đi rồi, Phác đội trưởng cứ từ từ mà suy nghĩ đi nhé."
Phác Xán Liệt mở miệng còn chưa kịp nói lời nào thì Biện Bạch Hiền đã rời đi để lại bộ dạng bước đi thong thả cùng với tiếng đóng cửa "rầm" vang dội.
Làm xong công việc, chào cục trưởng một tiếng rồi rời đi, Biện Bạch Hiền mua hoa lái xe đi đến một khu nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Hôm nay là ngày giỗ đầu tiên của ba cậu.
Biện Bạch Hiền mặc một bộ quần áo màu đen đứng trước bia mộ, nhẹ nhàng đặt hoa xuống mộ, nhìn gương mặt hiền lành trong tấm ảnh, nhẹ giọng nói: "Ba, con đến thăm ba."

Cậu ngồi xổm trước bia mộ, quỳ một chân, mím chặt đôi môi mỏng, chậm rãi mở miệng nói: "Ba, không ngờ thân là người giữ chức vụ cao trong ngành pháp y của cảnh cục thành phố K, con lại không có cách nào tìm ra thủ phạm cho ba. Nhưng mà ba à, tin tưởng con, con chưa bao giờ bỏ cuộc, con vẫn đang cố gắng, cố gắng tìm đầy đủ chứng cứ xác thực, một ngày nào đó. . ."
"Bụp —— Bụp —— Bụp ——"
Ba tiếng súng vang liên tiếp cắt ngang lời nói thì thầm của Biện Bạch Hiền, loại tiếng động bị đè nén này rõ ràng là âm thanh của tiếng súng lục. Người bình thường sẽ không ngờ đến âm thanh này là tiếng súng, nhưng đối với người ở trong cảnh cục đã lâu như vậy cậu hiển nhiên cực kì quen thuộc với tiếng động đó.
Hít sâu một hơi, Biện Bạch Hiền theo nơi phát ra âm thanh theo khu nghĩa trang đi bộ vào sâu trong rừng.
Nơi rừng cây rộng lớn không thấy đích đến, vừa bước vào nơi này, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy toàn cây và cây. Ngay tại thời điểm Biện Bạch Hiền có chút choáng váng, tiếng súng vừa rồi lại một lần nữa vang lên, lúc này chỉ có một tiếng, nhưng dường như so với lúc nãy càng đè nén hơn.
  Cách trước mặt tầm năm mươi mét trên những nhánh cây phía bên trái có vài chú chim sẻ vì bị kinh động mà bay đi, Biện Bạch Hiền chớp mắt vài cái, một tay nhặt lấy một cành cây trên mặt đất, cẩn thận đi về phía cái cây chỗ chim sẻ vừa bay ra. Khoảng cách với cái cây ngày càng gần càng ngửi thấy mùi máu tươi như có như không quanh đây, cậu càng thêm khẳng định viên đạn kia đã bắn trúng vào người nào đó.
Trong một phút lơ đãng, tiếng súng lại vang lên, Biện Bạch Hiền còn chưa kịp phản ứng đã thấy một cơ thể ngã gục xuống bụi cây.
Kêu lên một tiếng, mắt cá chân truyền đến một trận đau nhói, Biện pháp y vốn xuất thân từ ngành y cũng hiểu rõ chân mình đã bị bong gân. Biện Bạch Hiền theo bản năng nhìn xuống người vừa ngã dưới đất, vừa nhìn thấy mặt đổi phương ngay lập tức ngẩn người, đối phương ngẩng đầu nhìn thấy cậu thoáng chốc liền tỏ ra kinh ngạc.
"Là cậu/Là anh!" Trăm miệng một lời, giọng nói đều bị hai người tận lực đè thấp.
Biện Bạch Hiền nhìn thấy tay áo màu đen của đối phương hoàn toàn bị chất lỏng thấm ướt, nhuốm một màu đen sẫm quỷ dị. Nói vậy người bắn bị thương vừa rồi chính là hắn.
Kim Chung Nhân nhìn thấy người kia là Biện Bạch Hiền liền buông lớp phòng bị, gương mặt vốn dĩ màu nâu rám nắng giờ phút này cũng bởi vì đau đớn mà trở nên tái nhợt, mồ hôi theo hai hàng tóc mai không ngừng chảy xuống, hơi thở dồn dập, đứt quãng hỏi: "Anh một mình đến đây làm gì?"
Biện Bạch Hiền không nhiều lời, trước tiên cởi áo khoác chuẩn bị giúp Kim Chung Nhân băng bó đơn giản, lại phát hiện áo khoác quá dầy, không thể băng bó được, dứt khoát cởi áo ngắn tay đang mặc trên người ra, lấy con dao nhỏ mang theo cắt thành từng mảnh, cẩn thận băng bó cho cánh tay trái của Kim Chung Nhân. Nhân tiện dặn dò: "Ở đây tôi không có dụng cụ, trước hết chỉ có thể giúp cậu cầm máu, lát nữa cậu nhất định phải đến bệnh viện gắp viên đạn ra, không được chậm trễ."
Kim Chung Nhân ngẩng đầu nhìn cậu, từng giọt mồ hôi lăn xuống trên gương mặt cương nghị của hắn, "Tôi tự mình xử lý là được rồi, anh chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Biện Bạch Hiền cất con dao nhỏ đi, không chút để ý trả lời: "Nghe thấy tiếng súng nên tới đây."
Kim Chung Nhân nghe vậy từ đầu đến cuối đều không thay đổi biểu tình, cúi đầu lau mặt, nói: "Người bình thường sau khi nghe tiếng súng hẳn là nên bỏ chạy, không phải sao?"
Biện Bạch Hiền mặc áo khoác vào, vừa định nói chuyện lại bị tiếng súng cắt ngang, ngay lập tức trong tiếng súng dày đặc kia có tiếng người hô to: "KAI!"
Nghe thấy tiếng Kim Chung Nhân vội vàng xé miếng vải trắng trên tay mình ra, đẩy Biện Bạch Hiền đi về phía đông nam, "Đi thẳng theo lối tắt này sẽ ra ngoài được! Đi mau!"
Biện Bạch Hiền quay đầu nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chạy thẳng
một đường về phía trước.
Kim Chung Nhân nhìn thấy bóng dáng Biện Bạch Hiền biến mất giữa khu rừng mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu hướng đám người đang gọi tên hắn thổi còi. Sau khi băng bó vết thương liền đi ra khỏi bụi cây, vừa mới bước vài bước liền đối diện với hai người trên người mặc toàn màu đen giống như Kim Chung Nhân đang đứng chờ hắn, một người trong bọn họ phát hiện điều bất thường ở hắn, "Cậu bị thương?"
Kim Chung Nhân khẽ nhếch môi, cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, lúc trở về tôi tự xử lý là được rồi. Chúng ta mau trở về thôi, nếu không ông chủ lại nổi giận."
Ba người đi về phía tây bắc, hai người đến đón hắn đi đằng trước, Kim Chung Nhân giải quyết tốt mọi việc trước khi đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Vài ngày sau khi gặp Kim Chung Nhân tâm tình của Biện Bạch Hiền vẫn không hề tốt lên, cậu lo lắng không biết tên kia thế nào rồi, nếu hắn chết ở nơi đó cậu chẳng phải đem hắn thờ cúng cả đời sao. Chuyện này cậu cũng không nói cho ai biết, chuyện liên quan đến người kia cậu đương nhiên hiểu rõ càng ít người biết càng tốt.
Biện Bạch Hiền dựa vào cửa sổ đứng ngây ngốc trong khoảng thời gian dài, Phác Xán Liệt đi đến, "Bạch Hiền, cục trưởng yêu cầu chúng ta đi đến bệnh viện tâm thần thành phố một chuyến, cậu chuẩn bị một chút đi, tôi ở ngoài cửa chờ cậu."
Đan Chấn Ngao yêu cầu Biện Bạch Hiền đi đến bệnh viện tâm thần một chuyến chủ yếu
cũng là để cậu xem thử liệu có thể làm cho người phụ nữ kia nói ra một chút gì đó hay không. Biện Bạch Hiền nhận lời yêu cầu cũng không thể không giúp, cậu học chuyên ngành tâm lí học tội phạm sao có thể nhẫn nại cùng bệnh nhân tâm thần nói chuyện. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vụ án giết người này vẫn không có tiến triển gì mấy, cũng khó trách cục trưởng đành "còn nước còn tát" vậy, cuối cùng hai người trước hết vẫn cùng nhau lái xe đi đến bệnh viện tâm thần thành phố.
Thoáng chốc xe đã đến nơi chỉ thấy một viên hình cảnh đứng bên ngoài chờ bọn họ.
"Biện pháp y, Phác đội trưởng. Đan cục trưởng mới vừa đi, ông ấy dặn dò nơi này giao cho hai người."
Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền hai mặt nhìn nhau, nhiệm vụ cũng quá quan trọng mà.
Hai người đi theo nhân viên y tế lên lầu đến phòng bệnh của người vợ, nhân viên y tế của bệnh viện giải thích cho bọn họ, "Bác sĩ Tương điều trị cho nữ bệnh nhân kia gọi cô ấy là Lý Uyển, bị tàn tật ít nhất là mười năm rồi, nhưng vẫn không mang chân giả, ngồi xe lăn được mười mấy năm. Lần này thần trí điên loạn chủ yếu là do chịu đả kích quá lớn, làm cho tinh thần hỗn loạn, thường nói những lời vô nghĩa."
"Nói lời vô nghĩa?" Biện Bạch Hiền ngạc nhiên.
Phác Xán Liệt tiếp tục hỏi: "Cô ta vẫn thường xuyên nói điều gì sao?"
  "Phải. . ." Nữ nhân viên y tế dẫn đường suy nghĩ một chút, "Thường xuyên nói gì mà giết tôi, còn có người lùn biến thái hoặc là thần điên rồi đại loại vậy."
Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đồng thời nhíu mày, "Người lùn biến thái? Thần điên rồi?"
Lúc này hai người nghe thấy tiếng hét cuồng loạn của người phụ nữ trong phòng: "Giết tôi đi! Giết tôi luôn đi! Thần điên rồi. . . Thần và người lùn biến thái cùng nhau nổi điên rồi. . ."
"Xem ra cô ta thật sự nhìn thấy toàn bộ quá trình gây án." Biện Bạch Hiền thoáng cúi đầu sờ sờ cằm, lẩm bẩm: "Người lùn. . . Thần. . ."
Phác Xán Liệt nhìn vào bên trong nhìn bác sĩ tiêm thuốc an thần cho Lý Uyển gật gật đầu, sau đó kéo Biện Bạch Hiền đi vào.
"Tình hình cô ta sao rồi?" Phác Xán Liệt hỏi bác sĩ Tương Nghị người đang điều trị cho Lý Uyển.
"Haizz, nếu có tiến triển thì Đan cục trưởng cũng không cử Biện pháp y đến đây." Tương Nghị ôm Lý Uyển an tĩnh đặt lên giường, đứng dậy vứt ống tiêm đi.
Biện Bạch Hiền không được tự nhiên ho khan một tiếng, trong lòng thầm nghĩ cô còn biết tôi là pháp y, bác sĩ chuyên nghiệp nhiều như vậy, không biết vì sao cho dù thế nào cũng phải tìm một pháp y đến đây. Cậu đi qua nhìn Lý Uyển đang từ từ nhắm mắt lại, hỏi: "Cô ta thường xuyên như thế này sao?"
"Đúng vậy." Tương Nghị bất đắc dĩ gật đầu.
"Tôi có thể cùng cô ta nói chuyện không?" Biện Bạch Hiền nhìn về phía Phác Xán Liệt và Tương Nghị, ý muốn bọn họ tạm thời tránh đi.
"Chuyện này không thành vấn đề. Nhưng mà, cô ấy vừa tiêm thuốc an thần. . ."
"Lúc này là tốt nhất." Biện Bạch Hiền mỉm cười đẩy bọn họ ra ngoài, một mình đi đến giường của Lý Uyển, nâng tay xoa nhẹ mặt một cái, cúi người khẽ thì thầm không ra tiếng vào tai Lý Uyển "Người lùn cùng thần đến đây, bọn họ đến tìm cô."
Chỉ thấy Lý Uyển đột nhiên mở to hai mắt, hung hăng nắm lấy cổ tay Biện Bạch Hiền hét to: "Giết tôi đi! Giết tôi đi!"
"Cô đã nhìn thấy những gì rồi?" Biện Bạch Hiền dùng tay kia nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng rút cánh tay bị cô nắm, vuốt ve lưng cô, nhẹ giọng hỏi.
"Người lùn. . . chém người! Con của tôi! Thần cũng điên rồi! Hắn lấy đầu của con tôi đi! Giết tôi đi!"
Phác Xán Liệt ở ngoài cửa phòng bệnh lo lắng chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể phá cửa đi vào, phòng Lý Uyển làm bị thương Biện Bạch Hiền.
  Đại khái qua một khoảng thời gian một chén trà, Biện Bạch Hiền đi ra, còn Lý Uyển ở trên giường vẫn duy trì bộ dáng vừa mới tiêm thuốc an thần an tĩnh nằm ngủ.
"Thế nào rồi?" Phác Xán Liệt bước đến hỏi Biện Bạch Hiền, "Cô ta có mở miệng nói ra chút gì không?"
Tương Nghị cũng có chút chờ mong nhìn cậu.
Ánh mắt Biện Bạch Hiền đảo qua Phác Xán Liệt và Tương Nghị, mỉm cười nói: "Cô ta nói, người lùn chém người, còn thần thì cầm đầu đứa nhỏ."
"Hả?" Phác Xán Liệt sờ sờ đầu, có chút không hiểu, chỉ có điều anh biết Biện Bạch Hiền nhất định sẽ hiểu được.
Bác sĩ Tương Nghị điều trị cho Lý Uyển cũng mơ mơ màng màng nhìn cậu, tỏ vẻ không hiểu.
"Phiền bác sĩ Tương trông chừng cô ta giúp. Đi ăn cơm thôi Phác đội trưởng, đói chết mất." Biện Bạch Hiền sờ sờ bụng nhỏ của mình sau đó đi thẳng xuống lầu.
Phác Xán Liệt hướng bác sĩ Tương Nghị nói một câu "tạm biệt" sau đó cũng xuống lầu đuổi theo Biện Bạch Hiền, để lại bác sĩ Tương Nghị cùng nhân viên y tế đứng tại chỗ mở to mắt, vẫn không thể nghĩ ra được điều gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net