Chapter 56-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 56

Ban đêm, Biện Bạch Hiền ngồi trước bàn trong phòng làm việc mải mê đọc sách, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hóa ra đã đọc hơn ba tiếng rồi. Lúc này mới cảm giác toàn thân cứng đờ, nâng cao hai tay duỗi thẳng người, bỗng nhiên bàn tay bị ai đó giữ lại. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Phác Xán Liệt đang đứng phía sau nắm lấy tay cậu.

"Trở về khi nào vậy?"

Phác Xán Liệt bất đắc dĩ nói: "Em đọc sách quá say mê a." "Lấy khẩu cung Đường Khắc Tân sao rồi?"

Phác Xán Liệt cầm lấy hai tay Biện Bạch Hiền ôm mặt mình, vô lực nói: "Vừa nhìn thấy anh đã hỏi chuyện này, vào những thời điểm như thế này điều đầu tiên em nên quan tâm không phải là anh có mệt mỏi hay không sao?"

Biện Bạch Hiền nở nụ cười, rụt tay về, xoay người đối diện với Phác Xán Liệt, chủ động ôm lấy mặt anh, "Bận rộn cả ngày trời, anh có mệt mỏi không Phác đội trưởng?"

Phác đội trưởng xoay mặt đi nơi khác, "Cái gì cũng toàn anh phải chủ động yêu cầu em."

Biện Bạch Hiền đem mặt Phác Xán Liệt quay về đối diện với mình, "Em thấy hôm nay anh không có mệt mỏi nên mới không hỏi, mới vậy mà đã giận rồi?"

Phác Xán Liệt buồn cười nhéo mũi Biện Bạch Hiền một cái, "Chọc em thôi! Anh mà lại là người hẹp hòi như vậy sao?"

Biện Bạch Hiền bĩu môi, "Điều này không phải được công nhận rồi sao? Xán Liệt. . ."

Phác Xán Liệt thoáng vểnh tai chờ cậu nói, Biện Bạch Hiền rất ít khi gọi tên anh, trừ phi cậu muốn nói chuyện rất nghiêm túc.

"Ừ?"

Biện Bạch Hiền dừng lại một lúc mới chậm rãi nói: "Anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, anh có sự kiêu hãnh riêng của mình. Chúng ta yêu nhau, cũng không phải anh đơn phương yêu em, anh cũng có thể đưa ra yêu cầu với em, cũng có thể tức giận. Thế nhưng tại sao anh vẫn luôn luôn nhường nhịn em vô điều kiện như vậy? Thậm chí trước mặt người ngoài cũng không để ý thân phận mình, luôn để em chiếm thế thượng phong?"


Phác Xán Liệt cúi người cằm đặt trên vai Biện Bạch Hiền, khẽ thở dài: "Đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì thế nào, Biện pháp y em rõ ràng nổi tiếng hơn anh, em cũng đâu có ngại anh. . ."

"Anh có chỗ nào để chê được chứ, cảnh sát hình sự oai phong, gương mặt đẹp, vóc dáng đẹp có thể kiếm ra tiền, cũng không biết trở thành tình nhân trong mộng của bao nhiêu cô gái rồi. Pháp y thì có gì tốt, là công việc được người người kính trọng nhưng lại chẳng thể gần gũi, e là chỉ có người chết mới có thể thích em thôi."

Phác Xán Liệt vừa bực mình vừa buồn cười, "Em đây là đang mắng anh là người chết đó hử?"

"Bạch Hiền, nếu đổi lại là em, em sẽ cố kỵ ánh mắt người ngoài và giận dỗi với anh sao?" "Đương nhiên sẽ không."

"Chính là như vậy." Phác Xán Liệt vòng qua cổ Biện Bạch Hiền, ghé vào tai cậu nói: "Sinh mệnh rất quan trọng. Bởi vì anh coi sinh mệnh của em quan trọng hơn cả anh, vậy nên đối với anh những thứ khác đều chẳng đáng kể. Bởi vì anh muốn nhường em, anh nguyện ý để em chiếm thế thượng phong, chỉ cần em bên cạnh anh, những thứ khác đều không còn quan trọng nữa rồi."

Biện Bạch Hiền cảm động ôm lấy anh.

"Tuy rằng giữa hai ta chưa đến mức cần nói những lời này, nhưng mà Bạch Hiền à, nếu như có ngày đó, anh thật sự nguyện ý vì em từ bỏ tất cả."

Biện Bạch Hiền tựa đầu mình vào vai Phác Xán Liệt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Phác đội trưởng, hóa ra trên thế giới này thật sự có thần hộ mệnh."

Phác Xán Liệt ngẩn ra, lập tức ôm chặt lấy cậu.

Ôm ấp một lúc, Phác Xán Liệt buông Biện Bạch Hiền ra, bắt đầu báo cáo với cậu về khẩu cung của Đường Khắc Tân, "Hắn không chịu thừa nhận mình là tình nhân của Vệ Tĩnh Văn, về tấm ảnh chụp hắn giải thích chỉ đơn thuần là hắn tìm cô ta hỏi về vụ án của Quan Thanh Trúc để lúc lên tòa án biết phải làm thế nào, còn về phần người hàng xóm nhìn thấy hai người họ ở chung càng chẳng có tác dụng gì với hắn, có thể người kia không nhìn rõ, một mực khẳng định đã nhìn lầm người."

"Không sao cả, chúng ta không vội, mục đích của Thế Huân trong chuyến đi này đạt được là tốt rồi."

"Đúng vậy, như em nói, chuyến đi lần này của Thế Huân rất thú vị. . ."

Toàn bộ lời nói còn lại của Phác Xán Liệt đã bị Biện Bạch Hiền nuốt vào trong miệng. Hiếm khi Biện pháp y chủ động hôn như vậy, Phác đội trưởng đương nhiên nắm lấy cơ hội phản kích. Một tay nâng cằm Biện Bạch Hiền, đầu lưỡi bắt đầu xâm thành chiếm đất.




Thừa dịp nụ hôn thoáng có khe hở, Biện Bạch Hiền thở gấp nói: "Chuyện của Thế Huân bây giờ không thích hợp để nghe."

Phác đội trưởng không kịp đề phòng bị cắn đau khẽ 'A' một tiếng, cùng lúc đó Biện Bạch Hiền nếm được mùi máu tươi, ngay lập tức buông anh ra, lo lắng nhìn anh, "Em cắn mạnh quá sao?"

Phác Xán Liệt thầm nghĩ, trước khi cắn em có thể tách hai chiếc răng nanh ra một chút được không? Vừa nghĩ, Phác đội trưởng u oán chỉ chỉ vào môi mình.

Biện pháp y nhìn chằm chằm động tác của anh một lúc, rốt cuộc vẫn ngầm hiểu tiến lên trước đưa lưỡi liếm vết máu trên môi anh, nào ngờ ngay lập tức bị người kia bắt giữ lại.

Suốt đêm không nói chuyện. Sáng sớm hôm sau Phác Xán Liệt đã bị Hoàng Tử Thao gọi liên tục ầm ĩ, ngay cả Biện Bạch Hiền cũng bất mãn mơ mơ màng màng mở mắt.

"Tử Thao?"

Giọng nói của Hoàng Tử Thao ở đâu dây bên kia không được tốt lắm, "Vẫn còn ngủ nướng sao? Vừa mới nhận được báo án, phát hiện ra thi thể, chúng tôi chưa kịp ăn đã vội vàng chạy đến hiện trường rồi, anh và Bạch Hiền mau mau chuẩn bị rồi đến đây đi." Ngay sau đó nói ra một dãy địa chỉ, chính là ở khu Cổ Long, nơi đầu tiên phát hiện ra thi thể của Quan Thanh Trúc, chỉ có điều lần này không phải ở khu phố buôn bán mà là khu chung cư.

Cúp điện thoại, Phác Xán Liệt cau mày nhìn sang Biện Bạch Hiền, "Xảy ra án mạng, chúng ta phải nhanh đến đó."

Nghe vậy, Biện Bạch Hiền còn gấp hơn cả Phác Xán Liệt, thoáng chốc đã tỉnh táo hẳn, lập tức rời giường thay quần áo đánh răng rửa mặt.

Bởi vì đã quen với loại tình huống bất ngờ như thế này nên tốc độ của con người cũng rất nhanh, từ rửa mặt cho đến lúc chạy đến hiện trường vụ án chỉ mất gần hai mươi phút.

Phác Xán Liệt vừa lái xe đi đến khu chung cư liền phát hiện một căn hộ dưới lầu tập trung rất đông người, lái xe đến gần hơn mới thấy một chiếc xe cảnh sát lọt hẳn vào trong đám đông.

Biện Bạch Hiền nhìn quang cảnh xung quanh, phát hiện đây là một khu chung cư cao cấp. Vừa bước xuống xe đã nghe xung quanh tiếng người xôn xao bàn tán.

"Nghe nói người đã chết rồi!"

"Nghe nói là một tiểu thuyết gia vừa mới chuyển đến khu chung cư chúng ta!"


"Nghe nói còn là tác giả viết truyện kinh dị nữa a!"

Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền qua đám đông đi vào tòa nhà, viên cảnh sát dưới lầu cung kính chào hỏi hai người, báo cáo hiện trường vụ án ở tầng mười bảy.

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đi thang máy đến tầng mười bảy, thang máy vừa mở ra liền nhìn thấy cảnh sát đứng đầy ở hành lang, Ngô Thế Huân đang giao việc cho một cảnh viên.

Nghe hành lang bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở, Biện Bạch Hiền nhìn sang, nhìn thấy một người phụ nữ ôm bé gái khóc nấc đang ngồi trên mặt đất, Lộc Hàm ngồi xổm bên cạnh cô vỗ về bé gái, trong miệng vẫn còn đang nói gì đó.

Phác Xán Liệt đi đến chỗ Ngô Thế Huân trước, đối phương nhìn thấy anh ngay lập tức chỉ sang căn hộ bên cạnh, Biện Bạch Hiền cầm lấy thùng dụng cụ từ trên tay Phác Xán Liệt đi nhanh vào trong.

Kim Chung Nhân đang ở trong phòng khách đi kiểm tra xung quanh, trừ hắn ra trong phòng khách không còn người nào nữa. Hắn nhìn thấy Biện Bạch Hiền đi vào, im lặng nhìn cậu chỉ vào căn phòng bên cạnh.

Biện Bạch Hiền dường như đã dự liệu trước điều gì đó, đứng trước cửa một lúc sau đó mới bước vào trong. Phác Xán Liệt đi theo vào trong nhà, vừa nhìn thấy Biện Bạch Hiền đi vào căn phòng kia, lập tức đi vào theo.

Biện Bạch Hiền đi vào phòng nhìn thấy Độ Khánh Tú cũng đang làm công việc giống Kim Chung Nhân ngoài phòng khách, Hoàng Tử Thao nhắm mắt dựa lưng trên tường, vừa nghe động tĩnh Biện Bạch Hiền đi vào lập tức nghênh đón, "Bạch Hiền! Cuối cùng anh cũng đến rồi!"

Biện Bạch Hiền nhìn quanh căn phòng một vòng cũng không phát hiện có thi thể, đang chờ ngón tay Hoàng Tử Thao chỉ về WC, nhưng Hoàng Tử Thao lại đưa tay chỉ chỉ tủ quần áo âm tường đối diện.

"Ở tầng trên của tủ."

Biện Bạch Hiền khó hiểu hiểu nhìn Hoàng Tử Thao, trong tủ quần áo có hai tầng, tầng trên tủ có hai cánh cửa, bề rộng khoảng 70cm, chiều cao cùng lắm chỉ có 40cm.

Trước khi mở cửa tủ Biện Bạch Hiền bỗng dưng quay đầu lại hỏi Hoàng Tử Thao: "Cậu có muốn cùng đến xem không?"

Hoàng đội phó vừa nghe xong mặt đã tái mét, ra sức lắc đầu tỏ ý chống cự.

Biện Bạch Hiền 'Oh' một tiếng, hai tay duỗi thẳng mở mạnh cánh cửa tủ quần áo, sau đó cậu cố giữ bình tĩnh, gương mặt cậu và gương mặt thi thể chỉ cách nhau một đấm tay, bốn mắt cứ vậy nhìn nhau, nhất thời quên phải ứng.




Biện Bạch Hiền tránh bàn tay Phác Xán Liệt, đi đến gần tủ quần áo xem xét tình trạng của thi thể bên trong.

Thi thể nhìn qua có thể thấy xương tay và xương đùi bị chặt đứt, thi thể được bỏ vào trong theo tư thế ngồi chồm hổm giống như ếch, mặt hướng ra ngoài, trên miệng vẫn được dùng thuốc vẽ màu đỏ vẽ thành gương mặt chú hề. Hai mí mắt dùng keo dán dán chặt lên trên, khiến hai mắt mở to. Hai tay bị dán vào mặt trong của cánh cửa tủ, cửa tủ vừa mở toàn bộ thi thể đều lộ ra ngoài, khiến Hoàng Tử Thao chưa kịp đề phòng bị dọa không nhẹ.

"Hung thủ là một người rất có đầu óc." Biện Bạch Hiền nói thầm một mình.

Thời gian Biện Bạch Hiền xem xét thi thể, Phác Xán Liệt quay đầu lại hỏi Hoàng Tử Thao: "Tử Thao, Kris ca và anh Tuấn Miên đâu? Sao không thấy ở đây?"

Hoàng Tử Thao đang muốn chạy ra ngoài bị kêu tên đành phải quay trở lại, nhún vai nói: "Nghe nói bọn họ hôm qua đã đi đến thành phố K rồi, có lẽ bây giờ đang trên đường trở về."

"Đi thành phố K?" Phác Xán Liệt nhíu mày.

Rốt cuộc Biện pháp y cũng lên tiếng, "Tử Thao, cậu qua đây giúp tôi đem thi thể xuống."

Phác Xán Liệt nhìn thấy sắc mặt Hoàng Tử Thao trong nháy mắt trắng bệch, chủ động đi đến chỗ Biện Bạch Hiền, "Hay là để anh làm cho."

Biện Bạch Hiền không một chút cảm kích đẩy Phác Xán Liệt ra, "Anh ra ngoài xem thử Kim Chung Nhân cần giúp đỡ gì không đi."

Phác đội trưởng nhìn trời, Kim Chung Nhân không phải đang xem xét tình hình sao, có gì phải giúp chứ, xử lý cơ thể quan trọng hơn mà?

Nhìn thấy anh vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Biện Bạch Hiền lại giục: "Hay là đến hỏi thăm thân nhân nạn nhân một chút, xem thử có cần giúp đỡ gì không, ít nhất cũng an ủi hỏi thăm một chút a."

Hết cách, Phác đội trưởng đành đi ra ngoài, lúc đi đến cửa còn không quên nói với Hoàng Tử Thao: "Đi đi, Biện pháp y cần cậu."

Hoàng Tử Thao ngẩng đầu nhìn trời, hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết dũng khí đi đến.

Biện Bạch Hiền vừa mang găng tay vừa hỏi Độ Khánh Tú: "Khánh Tú, ảnh cậu đều chụp xong rồi phải không?"


Độ Khánh Tú giơ giơ cameras đến trước mặt cậu, "Đã chụp xong hết rồi, có vài chỗ phải chờ sau khi xử lý thi thể xong mới chụp được."

Biện Bạch Hiền gật đầu, từ trong thùng dụng cụ lấy ra một cuộn thước dài hai mét, một tấm vải trắng trải trên mặt đất. Nhìn thấy thi thể được xử lý sạch sẽ như vậy, cậu cũng không cần phải mặc áo blouse trắng vào.

Hoàng Tử Thao đứng bên cạnh Biện Bạch Hiền luống cuống tay chân, đối phương nghiêng đầu nhìn hắn ngoắc ngoắc ngón tay, "Trước tiên lấy cánh tay từ trên cửa tủ xuống, cẩn thận đừng làm hư."

Hoàng Tử Thao lấy một đôi găng tay từ Biện Bạch Hiền mang vào, đi đến tủ. Nói thật, nhìn thấy gương mặt gần ngay trước mắt khiến hắn không có dũng khí đến gần, nhất là đôi mắt thoạt nhìn vẫn còn thần khí sáng ngời kia.

Bỗng nhiên Biện Bạch Hiền không biết từ nơi nào lấy một miếng vải trắng đắp lên đầu nạn nhân, Hoàng Tử Thao quay đầu nhìn cậu, chỉ thấy cậu đang bĩu môi nhìn hắn, ý bảo hắn bắt tay vào làm việc đi.

Không còn đôi mắt kia nhìn chằm chằm nữa, Hoàng Tử Thao có phần thoải mái hơn, cũng may cánh tay không bị dùng keo dán cường lực mà chỉ dùng keo dán trong suốt thông thường, nhưng phải tháo hơn mười mấy tầng keo dán mới có thể lấy cánh tay xuống được. May là cánh tay còn lại cũng giống vậy, Hoàng Tử Thao cũng đã biết mình nên làm thế nào.

Vấn đề bây giờ là không có cánh tay chống đỡ, thi thể mềm oặt rơi lên người Hoàng Tử Thao, cơ thể mềm oặt đến kì lạ, trong khi hắn vẫn đang đỡ đầu thi thể.

Biện Bạch Hiền nhanh chóng đi đến tiếp nhận thi thể, vừa tháo tấm vải trên đầu xuống liền phát hiện toàn bộ da phía sau gáy đều dính vào nhau, xem ra hung thủ dùng một lượng lớn keo dán cường lực để cố định tư thế ngửa đầu ra sau.

Biện Bạch Hiền nâng hơn nửa phần trên của thi thể, nửa phần dưới dưới sự trợ giúp của Hoàng Tử Thao cũng đã được lấy ra, mỗi người một phần cẩn thận đặt nó trên lớp vải trắng. Độ Khánh Tú vừa thấy thi thể được lấy ra ngay lập tức chạy đến chụp ảnh.

"Khánh Tú, cậu chỉ cần chụp chính diện và mặt bên là được, còn lại để khi nào đưa về tôi sẽ chụp."

Biện Bạch Hiền ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể nhìn một lúc thì Phác Xán Liệt dẫn theo Ngô Diệc Phàm và Kim Tuấn Miên đi vào.

Ngô Diệc Phàm nhìn thi thể lại nhìn Biện Bạch Hiền, "Tình trạng thi thể như thế nào?"

Biện Bạch Hiền tiếc nuối thở dài, "Nếu các anh đến sớm hơn một chút có thể thấy tình trạng của nó như thế nào rồi."

Hoàng Tử Thao bên cạnh bổ sung thêm một câu: "May mà các anh đến chậm."




"Ở đây bất tiện, tôi muốn đem thi thể về khám nghiệm." Biện Bạch Hiền nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, "Thân nhân nạn nhân sao rồi?"

Biện Bạch Hiền gật đầu đứng dậy, nói với Hoàng Tử Thao: "Tôi xuống dưới lầu chờ cậu, cậu đem thi thể xuống."

Hoàng đội phó uất ức nhìn Phác Xán Liệt, Kim Tuấn Miên nhìn thấy liền chủ động đi đến giúp hắn, Ngô Diệc Phàm cũng lên tiếng, "Tuấn Miên cậu cũng cùng Tử Thao theo Bạch Hiền về trước đi."

Sau khi nhóm người Biện Bạch Hiền rời đi khỏi, Phác Xán Liệt và Ngô Diệc Phàm ra khỏi phòng, Kim Chung Nhân nhanh chóng nói: "Tôi ở thư phòng phát hiện rất nhiều tiểu thuyết kinh dị."

Phác Xán Liệt xoay người nhìn Ngô Diệc Phàm, "Xem ra giống như mọi người phía dưới vây xem nói với nhau, nạn nhân là một tác giả tiểu thuyết kinh dị."

"Lại là tác giả tiểu thuyết kinh dị?" Ngô Diệc Phàm nhíu mày.

Phác Xán Liệt suy nghĩ một chút, nói với Kim Chung Nhân: "Mang tất cả cuốn sách đó về, nếu người bị hại đều là tác giả tiểu thuyết kinh dị, thủ pháp gây án lại tương đồng, những tiểu thuyết kinh dị không thể bỏ qua được."

Ánh mắt Ngô Diệc Phàm bỗng sáng lên, "Có thể nào liên quan đến cuốn tiểu thuyết mới xuất bản không?"

Lúc này Lộc Hàm dẫn theo người phụ nữ và đứa bé đi đến, nói với hai người có thể lấy khẩu cung thân nhân của nạn nhân.

Mọi người ngồi trên ghế sopha trong phòng khách, Phác Xán Liệt mở bút ghi âm lên.

Ngô Diệc Phàm hắng giọng, nói một câu "Xin nén bi thương" trước, sau đó liền vào vấn đề chính, "Xin hỏi cô phát hiện thi thể nạn nhân lúc nào?"

Người phụ nữ ôm chặt con gái mình, giọng nói run rẩy khàn khàn, "Sáng hôm nay." "Lần cuối cô nhìn thấy nạn nhân là khi nào?"

"Chính là khuya ngày hôm trước. Hôm qua là thứ bảy, giống như mọi thứ bảy khác tôi đều dẫn con gái mình đến nhà mẹ đẻ ở một ngày, sáng sớm hôm qua lúc chúng tôi ra khỏi nhà anh ấy vẫn chưa thức dậy, sáng nay tôi đưa con gái về nhà lại thấy anh ấy không có ở nhà, nghĩ là có việc gấp liên quan đến sách, vừa muốn thay quần áo đi mua thức ăn, không ngờ. . ."

Nói đến đây, cô lại nức nở.


Chapter 57

"Sách?" Phác Xán Liệt tức thời nắm bắt lấy từ này.

Người phụ nữ nâng đôi mắt ước đẫm nhìn Phác Xán Liệt, "Các anh vẫn chưa biết sao. . . Chồng tôi tên là Tiếu Thành Huân, là một tiểu thuyết gia chuyên viết tiểu thuyết kinh dị, trước đó không lâu cùng hợp tác với hai người khác viết ra một cuốn sách, thật ra chuyện của Quan Thanh Trúc tôi cũng có để ý đến, chỉ là không ngờ. . . Hai người bọn họ nhất định do cùng một người giết! Các anh nhất định phải giúp chúng tôi tìm ra hung thủ. . ." Cô nói, nước mắt lại bắt đầu rơi không ngừng, thậm chí còn muốn gào khóc.

"Tiểu thuyết kinh dị! Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy nó có liên quan đến vụ án!"

Thanh âm Biện Bạch Hiền bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, khiến những người khác đều nhìn về hướng cậu, Phác Xán Liệt mở to hai mắt nhìn hắn, "Không phải em đã về rồi sao?"

Biện Bạch Hiền cong khóe môi cười cười, đi đến chỗ Phác Xán Liệt: "Em đã suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không thể đi được, sự thật chứng minh sự lựa chọn của em là chính xác."

Phác Xán Liệt vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo cậu ngồi xuống bên cạnh anh, "Còn Tử Thao và Tuấn Miên đâu?"

Biện pháp y nhún vai, "Em để bọn họ đem thi. . . đem di thể nạn nhân về trước rồi, em sẽ về sau."

Ngô Diệc Phàm ngược lại chỉ quan tâm đến vụ án, "Bạch Hiền, cậu vừa nói hai vụ án này và tiểu thuyết kinh dị có liên quan đến nhau?"

"Hiện tại chúng ta có thể xác định hung thủ là cùng một người. . ." Biện Bạch Hiền nói, bỗng nhìn sang vợ Tiếu Thành Huân.

Lộc Hàm ngay lập tức hiểu ý của cậu, xoay người lại dẫn cô đi, "Mời cô đi cùng tôi, bây giờ hai người cũng đã mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, sau này vẫn còn cần cô phối hợp rất nhiều."

Vợ Tiếu Thành Huân im lặng một lúc, mới đứng dậy cùng Lộc Hàm đi ra ngoài.

Phác Xán Liệt nhìn bóng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net