Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác đội trưởng, tôi nghe nói gần đây mới mở một nhà hàng theo chủ đề, bây giờ chúng ta đi đến đó đi?" Thời điểm ra khỏi bệnh viện tâm thần, Biện Bạch Hiền bỗng dưng dừng lại, Phác Xán Liệt bị bất ngờ đụng phải cậu.
Cũng không có thời gian để than phiền, tâm tư của Phác đội trưởng đã bị nhà hàng theo chủ đề kia hấp dẫn, "Nhà ăn theo chủ đề? Có vẻ khá thú vị." Nói xong liền vung áo khoác lên vai, một tay đặt lên vai Biện Bạch Hiền, bộ dạng du côn ngoắc ngoắc khóe miệng: "Cậu mời khách sao?"
Biện Bạch Hiền đập tay anh kéo ra, trực tiếp mở cửa xe ngồi lên, "Cảnh sát là để phục vụ nhân dân."
Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà có kiến trúc Nhật Bản với hai tông màu đỏ đen chủ đạo, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy những dòng văn tự chú thích không có gì đặc biệt, điều đó lại làm tăng thêm vài phần bí ẩn, khiến người ta nhịn không được phải dừng chân, muốn đi vào khám phá thế giới bên trong rốt cuộc là như thế nào.
"Đây là nhà ăn theo chủ đề mà cậu nói?" Phác Xán Liệt sau khi xuống xe đóng cửa lại, đi
đến bên cạnh Biện Bạch Hiền nói.
"Ừ, hẳn đúng là nơi này." Biện Bạch Hiền khoanh tay trước ngực gật đầu, lại nhìn quanh toàn bộ nhà hàng, khen ngợi: "Loại thiết kế này rất có hơi thở nghệ thuật, hoàn toàn thu hút mắt người, trông không hề tệ."
Mí mắt Phác Xán Liệt giật giật, không dám khen cái gọi là hơi thở nghệ thuật trong mắt Biện pháp y, người lui về phía sau một chút dựa cả nửa thân người lên xe, "Cậu đảm bảo tôi sẽ ăn ngon miệng?"
"Vào xem đi." Biện Bạch Hiền chỉ tay lên tay, khóe miệng có một tia mỉm cười quỷ dị quen thuộc, đi thẳng vào bên trong.
Phác Xán Liệt cảm thấy bản thân anh không thể hiểu được phạm vi suy nghĩ của cậu, cuối cùng đành ngoan ngoãn đi vào.
Dẫn đến bên trong nhà hàng là một hành lang dài hẹp. Trên nền đất bao phủ một màu đỏ máu của các tế bào đang không ngừng chuyển động nhờ vào hiệu ứng ánh đèn màu trên trần nhà. Biện Bạch Hiền đi trên đó cảm giác được máu trong người đang sôi trào, từng tấc tế bào đều đang rất phấn khởi.
Phía cuối hành lang dẫn đến nhà hàng, vừa bước vào nhà hàng ánh mắt của Biện Bạch Hiền
đã hoàn toàn biến thành hai trái tim hồng, nhìn cái gì cũng thuận mắt.
Nội thất của nhà hàng là sự kết hợp hoàn hảo giữa đỏ và đen. Từng góc phòng đều có một con nhện màu đỏ được đặt trên mạng nhện, mặc dù là giả, nhưng với vẻ ngoài và cảm giác khi chạm vào quả thật không thể phân biệt được thật giả. Biện Bạch Hiền thích thú sờ sờ lưng con nhện, kéo nhẹ áo của nhân viên bảo vệ, hỏi: "Có thể cho tôi một con không? Thật sự rất đẹp"
Nhân viên bảo vệ khóe miệng hơi giật, tao nhã nói một câu, "Không thể."
Biện pháp y thất vọng bĩu môi, mất mặt tiếp tục nhìn xung quanh.
Bên cạnh chiếc bàn đang đặt ở giữa nhà hàng có một giá cắm nến, nến được đặt trong một đầu lâu, hai cây nến đỏ cùng với tứ chi bị cắt đứt vẫn còn chảy máu. Biện Bạch Hiền nâng đầu lâu làm bằng thạch anh lên nhìn trái nhìn phải, nếu dùng một thành ngữ để hình dung thì đó chính là —— yêu-thích-không-rời, vừa ngắm nhìn miệng cũng không quên cảm thán: "Thật sự là rất hoàn hảo!"
Nhân viên bảo vệ lại tiếp tục giật giật khóe miệng.
Biện Bạch Hiền đang muốn cầm lấy một đoạn chi bị gãy lên để nghiên cứu những mạch máu trông rất sống động kia thì đã bị người kéo đi. Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền đến cái bàn bên cạnh giữ cậu ngồi xuống sau đó tháo kính mát ra, bất đắc dĩ mở miệng: "Tôi nói này Biện pháp y, cậu cả ngày xem những thứ chẳng-cảm-thấy-nghệ-thuật-chút-nào này mà không thấy mệt sao? Dù thế nào cũng phải dùng ánh mắt như nhìn thấy báu vật chỉ để
nhìn chằm chằm vào những thứ đó mới được à?"
"Tôi đang nói sự thật, những đồ thủ công đó quả thật là rất hoàn hảo." Biện Bạch Hiền bĩu môi, luyến tiếc quay đầu nhìn cái đầu lâu một chút, bỗng nhiên dường như nhớ đến điều gì đó liền quay lại nhìn Phác Xán Liệt, cười nói: "Ha, anh ngại nơi này chưa đủ tối hay sao mà mang kính mát vậy Phác đội trưởng?"
"Khụ." Phác Xác Liệt quay đầu nhìn chỗ khác, "Tôi chỉ là không muốn vì tình yêu của người cuồng 'hàng thủ công' nào đó mà phải nhìn thấy mấy thể loại phạm tội này."
"À. . ." Biện Bạch Hiền đưa tay chống cằm, ánh mắt nhìn theo nơi Phác Xán Liệt đang tùy ý liếc đến, nhìn thấy trong góc phòng một người ba đang cõng con trai trên vai, bảo cậu bé sờ vào mô hình đầu lâu trên trần nhà. Cậu sửng sốt, đôi mắt hơi nhíu lại, đại não nhanh chóng hoạt động.
Lúc này một nữ phục vụ mặc trang phục hầu gái đi đến đặt món ăn, "Chào mừng quý khách đến nhà hàng ma cà rồng, hiện tại tôi rất vinh hạnh được phục vụ quý khách gọi món."
Phác Xán Liệt nhìn thấy bìa menu được đính một đầu lâu liền khẽ nhíu mày, nhà hàng ma cà rồng? Cũng chỉ có những người có những sở thích đặc biệt mới có thể thích nơi này mà thôi, tỷ như vị pháp y đại nhân đang ngồi trước mặt anh đây.
Thấy Biện Bạch Hiền vẫn mãi ngẩn người, Phác Xán Liệt dùng khuỷu tay mình thúc nhẹ vào tay đang chống cằm của cậu. Cái gọi là sự va chạm thức tỉnh người đang nằm mộng chính là như thế này, Biện Bạch Hiền bỗng nhiên có phản ứng với điều gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại ấn số gọi, "Alo, Khánh Tú à. . . . . ."
Phác Xán Liệt nhìn tình hình liền hiểu rõ Biện Bạch Hiền đang nghĩ đến điều gì đó có liên quan đến vụ án, tùy tiện gọi tên hai món ăn với ý muốn đuổi nữ phục vụ đi khỏi đây.
Chợt nghe Biện Bạch Hiền nói điện thoại: "Cậu nghĩ cách điều tra cho tôi trong bệnh viện thành phố có bao nhiêu người mắc hội chứng lùn và bao nhiêu người mắc bệnh khổng lồ. Điều tra ngay bây giờ, khi nào hoàn thành báo cáo kết quả cho tôi."
Buông điện thoại, Biện Bạch Hiền uống một ngụm nước cà chua ép, thấy Phác Xán Liệt vẫn đang nhìn chằm chằm cậu, "Làm sao vậy?"
"Cậu lại phát hiện điều gì liên quan đến vụ án rồi đúng không?" Phác Xán Liệt dịch người gần lại nhìn thẳng vào mắt cậu hỏi.
"Ừ." Biện Bạch Hiền cúi đầu ngắm nghía chiếc nĩa hình cây thánh giá, tùy tiện trả lời: "Nếu suy đoán của tôi là đúng, nội trong hai giờ có thể phá án."
"Có thể tiết lộ cho tôi biết không? Hung thủ là ai?" Càng lúc càng tiến gần kéo khoảng cách chỉ còn một nắm tay.
"Không thể." Biện pháp y tiếp tục ngắm nghía dao nĩa.
"Tôi mới là đội trưởng!" Cố chấp càng tiến gần hơn, mông cũng đã rời khỏi ghế.
"Vậy mời đội trưởng tự mình phá án." Biện pháp y càng mạnh thế nghênh đón ánh mắt bức người của Phác đội trưởng.
". . ." Đây là cái gọi "Hổ lạc Bình Dương bị khuyển khi"(1) sao, Phác Xán Liệt uất nghẹn ngồi lại chỗ của mình.

(1)Hổ lạc Bình Dương bị khuyển khi: đây là câu cổ huấn của Trung Quốc, Hổ rời rừng
xuốngđồng bằng thì mất năng lực, bị chó khinh. Ám chỉ những người bị mất quyền lực hay lợi thế của họ.

Vừa ngồi được một lúc thì phục vụ mang thức ăn lên. Phác Xán Liệt vừa nhìn thấy đã có cảm giác dạ dày đều bị đảo lộn, trong đĩa không biết dùng nguyên liệu gì trang trí thành các đoạn tay chân bị chặt đứt.
Biện Bạch Hiền trái lại hoàn toàn không có phản ứng đặt biệt nào, cầm lấy "giá chữ thập" xiên một khối thức ăn cho vào miệng, nhai nuốt, phát biểu ý kiến: "Hương vị không tồi. Mặc dù nhà hàng này bắt chước phong cách của Nhật Bản, nhưng hiệu quả không hề thua kém Nhật Bản chút nào."
Phác Xán Liệt nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của Biện Bạch Hiền, một lần nữa đeo kính mát
vào bắt đầu ăn. À, nếu bỏ qua cách hình dáng của món ăn, thì hương vị của nó thật sự không tệ chút nào.
Món tráng miệng cuối cùng cũng được mang lên. Chóp của món điểm tâm là socola tạo thành hình đầu lâu, bên cạnh là một thanh socola hình chữ thập được đặt dựng đứng, nhìn thế nào cũng không thấy hợp mắt. Không ngờ Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm một lúc, lại tán thưởng nói, "Sự kết hợp rất hoàn hảo."
Phác Xán Liệt không nhịn được khóe miệng có chút co rút, quả nhiên pháp y đại nhân có lối suy nghĩ thật khác người thường mà.
Sau khi ăn trưa xong khoảng chừng một lúc sau thì Độ Khánh Tú gọi điện báo, "Biện pháp y, trong thành phố chúng ta có một người mắc hội chứng lùn, còn người mắc bệnh khổng lồ không tìm thấy."
"Đã biết, có tra được địa chỉ không?" Biện Bạch Hiền cầm lấy thanh socola cắn một miếng, khẽ nhíu mày, ngọt quá.
"Có, ở khu vực lân cận hiện trường vụ án lần này." Độ Khánh Tú ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, "Chẳng lẽ. . ."
Biện Bạch Hiền uống một ngụm nước, nhàn nhã nói: "Đi thôi, có phát hiện mới. Nhớ kỹ, trước tiên hãy thông báo cho Tử Thao, bất cứ người nào cũng không được để cho bọn họ trốn thoát, tôi và Phác đội trưởng sẽ đến sau."
Biện Bạch Hiền nói chuyện trong điện thoại rất lâu, Phác Xán Liệt cũng tự giác thanh toán tiền.
Khi hai người đến địa chỉ Độ Khánh Tú đưa cho, bên trong đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn. Phác Xán Liệt che chở cho Biện Bạch Hiền rồi mới bước vào cửa, chỉ thấy cảnh tượng bên trong khiến người khác kinh ngạc —— một người khổng lồ cao hơn hai mét ngồi phía cuối dãy bàn đang ôm lấy một người nhỏ bé tầm một mét, bị mười mấy cảnh sát vây quanh chĩa súng vào người.
Gương mặt người khổng lồ có chút dại ra nhưng biểu tình vẫn rất ngạo mạn, điều này khiến cho Phác Xán Liệt có chút buồn cười không hiểu nguyên nhân. Điều chỉnh nét mặt đang muốn mở miệng, đã thấy Biện Bạch Hiền đi qua hắn, từ từ bước vào, "Tất cả mọi người bỏ súng xuống."
"Biện pháp y. . . chuyện này. . ." Đám người Tiểu Trương khó xử nhìn Phác Xán Liệt, người phía sau hướng Hoàng Tử Thao gật đầu, Hoàng Tử Thao nhìn đám người Tiểu Trương nói: "Tất cả buông xuống đi."
Dù sao thì đội trưởng cũng đã lên tiếng, đám người Tiểu Trương phục hồi nét mặt đều buông súng xuống lùi lại vài bước.
"Uống nước trước đi đã, có chuyện gì chúng ta chậm rãi nói." Biện Bạch Hiền vui cười đảo khách thành chủ —— trực tiếp rót nước đưa cho hai người một lớn một nhỏ kia.
Toàn đội cảnh sát hình sự đều đang há miệng chờ xem rốt cuộc Biện pháp y đang muốn làm gì. Phác Xán Liệt thản nhiên khoanh tay trước ngực đứng dựa vào khung cửa, bày ra bộ dáng thư thả xem kịch vui. Đương nhiên, súng trong tay mọi người đều không buông lỏng, sẵn sàng chờ lệnh.
Đối với hành động này của Biện Bạch Hiền, cả hai nghi phạm ngay lập tức hai mặt nhìn nhau. Người có vóc dáng to cao đặt người có vóc dáng thấp bé hơn xuống, hai người nhận lấy ly nước Biện Bạch Hiền đưa cho, có chút cảnh giác nhìn cậu.
"Hai người tên gì?" Biện Bạch Hiền dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với hai người trước mặt.
"Tôi tên Lý Nguyên." Người lùn chỉ vào mình, sau đó lại chỉ vào người to lớn bên cạnh giới thiệu: "Hắn tên Thân Dịch."
"À." Biện Bạch Hiền gật gật đầu, "Không biết hai người có hứng thú nghe tôi kể chuyện xưa không?" Cậu nháy mắt, đi qua chỗ khung cửa Phác Xán Liệt đang đứng dựa vào.
Lý Nguyên cười một tiếng, lắc đầu nói: "Nếu không có hứng thú thì thuốc trong ly nước sẽ có tác dụng, không phải sao?" Hắn quơ quơ ly nước trong tay.
Biện Bạch Hiền nhíu mày, từ chối cho ý kiến, bắt đầu kể chuyện xưa.
"Ngày xưa có một khu làng rất nhỏ, không biết bởi vì nguyên nhân gì, mọi người trong làng đều có vóc dáng thấp bé. Nhưng bọn họ không gặp qua cái gọi là thế giới bên ngoài, vì thế cứ như vậy sinh sống, thật sự rất hạnh phúc. Mãi cho đến một ngày, có một tiểu tử không cam lòng với cuộc sống bình thường nhàm chán suốt ngày chỉ nhìn mặt trời mọc rồi lại nhìn mặt trời lặn như vậy, vì thế hắn đã khăn gói một mình rời khỏi làng."
Nghe Biện Bạch Hiền dùng ngữ khí bình tĩnh kể lại một câu chuyện xưa kì lạ, mọi người nghe đến say sưa, chỉ có ánh mắt Lý Nguyên phức tạp nhìn chằm chằm vào Biện Bạch Hiền.
"Sau đó thì như thế nào, Biện pháp y?" Tiểu Trương thúc giục Biện Bạch Hiền vì bỗng dưng lại dừng lại.
"Sau đó, tên tiểu tử kia rời khỏi khu làng mới phát hiện, thế giới bên ngoài lại to lớn ngoài sức tưởng tượng của hắn, thế nên hắn cảm thấy bản thân không thể hòa hợp với thế giới này. Trong nửa năm, hắn ngay cả một công việc cũng không tìm được. Cái này cũng chưa tính là gì, điều khiến hắn không thể chấp nhận được, đó là việc mọi người dường như dùng ánh mắt khác thường để nhìn hắn. Mà hắn cũng từng đến bác sĩ, biết được bề ngoài của bản thân không thể thay đổi như người bình thường, tâm lý liền càng thêm tự ti."
"Vì thế hắn bắt đầu trầm luân, nghĩ mọi biện pháp để duy trì kiếm sống, dù thủ đoạn có dơ bẩn thì cũng chẳng thành vấn đề. Dù sao thì cũng to mồm rời đi, cũng không thể vì chật vật lại không chịu nổi mà trở về, đúng không?" Nói đến đây, Biện Bạch Hiền thoáng nhìn qua Lý Nguyên, chỉ thấy sắc mặt hắn có chút biến đổi, nhưng vẫn không nói chuyện.
"Thẳng đến một ngày, hắn gặp được một người to lớn có hình dáng hoàn toàn trái ngược
với mình, gặp được người cùng chung cảnh ngộ. Bọn họ trong lúc đó sinh ra một loại đồng cảm thấu hiểu nhau —— Tại sao lại có những người có thể có một cuộc sống vô tư, mà bọn họ lại bị xã hội chà đạp xuống đáy thấp nhất và bị mọi người kì thị? Dĩ nhiên, điều này cũng có thể là do hai người bọn họ tiếp xúc với thế giới bên ngoài quá ít nên thế giới quan có phần bị lệch lạc. Vì thế, bọn họ bắt đầu âm mưu một kế hoạch vô cùng tàn nhẫn —— lựa chọn gia đình hạnh phúc nhất, dùng đám tang của nhà người ta để an ủi số phận bất công của bọn họ."
Chuyện xưa kể đến đây, hai vị nhân vật chính kia sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy trắng.
Biện Bạch Hiền lách qua người Phác Xán Liệt, đi đến bên cái tủ đặt phía dưới cầu thang, đưa tay cầm lấy mặt nạ mang hình ảnh uy nghiêm của vị thần giữ của, lại duỗi tay lấy chiếc áo ba-đờ-xuy màu đen được móc trên giá, cực kì to lớn. Cậu đi đến trước mặt hai người, giơ hai đồ vật khác biệt trong tay, nói, "Đây là lí do tại sao nữ chủ nhà kia nói đã nhìn thấy thần, đúng không?"
Hai người đối diện mồ hôi chảy ròng ròng tự giác đưa hai tay vào còng, Phác Xán Liệt đi qua tiếp nhận đồ vật trong tay Biện Bạch Hiền, "Nhưng vì sao chỉ có một người mặc thứ này?"
"Bởi vì hắn ta không phải là người thành phố." Biện Bạch Hiền nhìn đến Thân Dịch, sau đó lại chỉ về phía Lý Nguyên, "Hắn cho rằng, nếu thật sự sự việc bất hạnh bại lộ, Thân Dịch muốn chạy trốn chạy cũng không phải là việc khó, cho dù cảnh sát đoán ra hung thủ còn một người mắc chứng bệnh khổng lồ, dù sao thì trên toàn thế giới này những người mắc chứng bệnh khổng lồ không phải là ít, vả lại cũng chưa có ai thật sự từng gặp qua hắn."
Lý Nguyên mất tinh thần cúi đầu nói: "Tuy rằng không biết dựa vào đâu cậu lại biết được những điều này, nhưng những gì cậu nói đều đúng. Các người bắt tôi đi đi, dù sao cuộc sống của tôi cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa, cho dù rời khỏi nơi này tôi cũng không có mặt mũi quay trở về. . ."
Biện Bạch Hiền cười cười nhìn hắn chỉ vào đầu mình, "Dựa vào cái này."
Tại hiện trường ngoài hai kẻ tình nghi thì mọi người còn lại đều mở to mắt nhìn, trong đó Độ Khánh Tú mở lớn mắt nhất, hóa ra đều đoán trúng!
Phác Xán Liệt sờ chiếc mặt nạ trong tay nhìn lên trần nhà ——đối với loại năng lực này của Biện pháp y anh chỉ có thể chết lặng!

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net