Chapter 61-67 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 61

Từ trước đến nay luôn là Biện Bạch Hiền nghĩ cách Phác Xán Liệt phụ trách thực hiện, lần này cũng không ngoại lệ, ban ngày Biện Bạch Hiền vùi mình ở trong phòng pháp y đọc sách chuyên môn, tối về lúc hai người cùng thảo luận vụ án, cậu sẽ đem suy nghĩ của mình nói cho Phác Xán Liệt nghe, sáng hôm sau mỗi người lại đi đến một nơi. Tất nhiên không thể thiếu màn hôn chào buổi sáng rồi. Lúc đầu Biện Bạch Hiền còn trừng mắt nhìn Phác đội trưởng đang nở nụ cười đến vô hại, nhưng sau này dần dà cũng thành thói quen.

Bẫy cũng đã được hình thành, chỉ chờ ngày hung thủ chui vào. Ngày thứ nhất không có động tĩnh gì, ngày thứ hai vẫn không thấy động tĩnh, nhưng không có người nào lơ là nghỉ ngơi dù chỉ một giây, mí mắt dù gắng mở thật to cũng không thể chống đỡ nổi liền sụp xuống.

Mãi cho đến ngày thứ tư, Độ Khánh Tú từ màn hình giám sát của chiếc cameras mini Hoàng Tử Thao đưa cho thư ký Đường Khắc Tân nhìn thấy cô mở cửa văn phòng Đường Khắc Tân đi vào, ngay lập tức thiết bị nghe lén truyền đến thanh âm khiến Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm nghe được cùng ngẩn ra.

Đường Khắc Tân dường như đang nói chuyện điện thoại, một người ở trong phòng nói chuyện: "Lần trước đưa cho cậu dùng một lần đã hết chưa? Cậu cũng biết thứ này không




dễ gì có được, ở đây nơi được trông coi lỏng lẻo nhất chính là cửa tiệm ở bắc khu, thuận tiện phải phiền cậu tự mình đi đến đó rồi. Cơ hội lần này đều là do ý trời, chúc cậu thành công."

Thư ký từ lúc vào cửa vẫn đứng yên tại chỗ, mãi đến khi Đường Khắc Tân không nói nữa mới đem đồ vật cầm đến cho hắn, "Đây là tư liệu Lý tiểu thư vừa đưa đến."

"Đặt đó đi."

Ngô Diệc Phàm và Độ Khánh Tú cùng nhìn nhau, hắn nhanh chóng gọi điện cho Biện Bạch Hiền, "Bạch Hiền, cậu có biết nơi nào bán ete không?"

Người ở đầu dây bên kia hình như mới vừa tỉnh ngủ, âm thanh có chút khàn, "Chỉ có ở mấy cửa hàng hóa chất, làm sao vậy?"

"Cậu mau liên lạc với Xán Liệt, nói cậu ấy đi đến bắc khu! Lát nữa tôi sẽ nhắn tin địa chỉ qua. Hung thủ có khả năng muốn ra tay rồi, vừa nãy Đường Khắc Tân mới nhận một cuộc điện thoại, hình như là hỏi hắn nơi mua ete. Hắn nói đối phương mua ở cửa hàng bắc khu, Xán Liệt chạy nhanh một chút có thể gặp hắn!"

Biện Bạch Hiền đáp một tiếng "Được" rồi vội vàng cúp điện thoại.

Ngô Diệc Phàm nhìn Trương Nghệ Hưng đang ngồi trên ghế sopha ngủ gật nghiêng trái nghiêng phải, liền đi đến lay anh tỉnh, "Nghệ Hưng!"

Trương Nghệ Hưng chẹp miệng, thay đổi tư thế, lại chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Ngô Diệc Phàm đương nhiên biết mấy ngày nay anh mệt muốn xỉu, nhưng tình huống bây giờ rất khẩn cấp không thể không gọi người dậy. Vậy nên hắn bóp mũi Trương Nghệ Hưng, mãi đến khi người kia hít thở không thông thức dậy.

"Làm gì vậy!" Trương Nghệ Hưng rốt cuộc cũng mở mắt, vẻ mặt buồn ngủ trừng mắt nhìn Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm kéo cậu ngồi dậy, "Mau lại đây điều tra một chuyện! Hung thủ đã xuất hiện."

"Cái gì?" Trương Nghệ Hưng vừa nghe thấy hai chữ 'hung thủ', không cần Ngô Diệc Phàm lôi kéo, chính mình tự đứng dậy vọt thẳng đến màn hình vi tính nhìn trái nhìn phải, không thấy một bóng người nào lại quay đầu trừng mắt với Ngô Diệc Phàm, "Hung thủ ở đâu?"

Độ Khánh Tú tốt bụng giải thích cho anh nghe, "Vừa nãy ở bên Đường Khắc Tân có động tĩnh, có thể hung thủ gọi điện hỏi hắn muốn mua ete, hắn nói cho đối phương một cửa hàng ở bắc khu, anh Bạch Hiền nói ete chỉ có ở cửa hàng hóa chất, anh mau tra xem ở bắc khu có cửa hàng hóa chất nào không."

Nghe Độ Khánh Tú nói xong, Trương Nghệ Hưng không nói lời nào liền ngồi vào máy tính, bắt đầu di chuyện hai bàn tay.


Bên Phác Xán Liệt cũng đã khởi hành đi đến bắc khu, Biện Bạch Hiền nói với anh Ngô Diệc Phàm bảo hai người cùng đi, tuy Phác đội trưởng không tin, nhưng anh cũng không vạch trần cậu.

Bắc khu là một nơi hẻo lánh, cách chỗ bọn họ khá xa, lái xe nhanh mấy cũng mất một tiếng mới đến nơi. Xe vừa đi chưa được năm phút Ngô Diệc Phàm đã nhắn tin địa chỉ qua cho bọn họ, nói đây là cửa hàng hóa chất ở bắc khu.

Cả đường đi không ai nói gì, Phác Xán Liệt chạy xe hơn một tiếng đồng hồ đến cửa hàng hóa chất kia. Dừng xe trước cửa, Biện Bạch Hiền bước xuống xe nhìn xung quanh một lượt, phát hiện nơi này quy mô rất nhỏ, cũng chỉ có một cửa hàng nhỏ, còn bán cả thuốc trừ sâu và phân hóa học.

Sau khi Phác Xán Liệt xuống xe lập tức kéo Biện Bạch Hiền đến bên cạnh mình, dặn dò cậu: "Kể từ giờ trở đi em phải đi sát cạnh anh, miệng và tay cũng không được lộn xộn."

Biện Bạch Hiền nhìn anh, phối hợp gật đầu, chủ động nắm lấy tay Phác Xán Liệt, ngẩng đầu cười hỏi: "Nhưng này là được rồi đúng không?"

Phác Xán Liệt lộ vẻ "Này cũng không tệ", nắm lấy tay Biện Bạch Hiền đi vào cửa, bên trong chỉ có một người phụ nữ, đang ngồi trước màn hình TV xem áo len.

"Xin chào." Phác Xán Liệt cố gắng kéo lực chú ý của người bên trong về phía mình.

Người phụ nữ bên trong nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy có khách hàng ngay lập tức ra đón, "Hai vị muốn mua gì?"

Phác Xán Liệt nhìn quanh cửa hàng một vòng, đáp: "Tôi muốn mua ete."

Người phụ nữ nhướng mày nhìn Phác Xán Liệt, chậm rãi nói: "Xin đưa chứng minh nhân dân."

Phác Xán Liệt không nói thêm lời nào đưa chứng minh nhân dân cho cô, người phụ nữ xoay người đi đến máy photocopy photo một bản, sau đó đưa chứng minh nhân dân trả lại cho Phác Xán Liệt. Lấy từ bên trong một bình nhỏ đi ra, "Mười vạn."

"Mười vạn?" Phác Xán Liệt không dám tin nhìn cô, "Một bình nhỏ thế này mà đến mười vạn?"

Người phụ nữ lạnh lùng cười, "Cái này chỉ có bác sĩ mới được dùng, cậu có tiền cũng chẳng mua được. Nếu đã tới chỗ này mua, tôi nghĩ người giới thiệu anh đến đây cũng sẽ nói rõ với anh rồi chứ?"

"Nếu là bác sĩ dùng, chỉ cần đưa chứng mình nhân dân là đủ rồi sao?" Phác Xán Liệt thăm dò người phụ nữ kia.




Người phụ nữ nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt một lúc, bỗng có chút đề phòng, chợt nghe Phác Xán Liệt nói tiếp: "Ete là chất có sự kiểm soát chặt chẽ, lại không cần phải đến cục cảnh sát lập hồ sơ sử dụng chất độc hại, chỉ cần xuất trình chứng minh nhân dân thôi sao?"

Không đợi người phụ nữ kịp phản ứng lại, Phác Xán Liệt đã lấy giấy phép công tác của mình giơ lên trước mặt cô: "Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, chúng tôi nghi ngờ cô bán vật phẩm quản chế phi pháp, bây giờ muốn dẫn cô về đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra."

Người phụ nữ trừng mắt nhìn giấy phép công tác của Phác Xán Liệt một lúc vẫn chưa có phản ứng, đợi đến lúc phản ứng lại thiếu chút nữa đã quỳ trước Phác Xán Liệt, run rẩy đảm bảo mình sẽ không bán dược phẩm phi pháp nữa.

Phác Xán Liệt cất giấy phép công tác của mình, để làm cô ta bình tĩnh lại, "Chúng tôi hiện tại đang điều tra một vụ án mạng, nghi ngờ hung thủ đã mua ete từ cửa hàng của cô để thực hiện việc giết người."

"Sao cơ?" Người phụ nữ mở to mắt ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, há miệng thật to.

Lúc này Biện Bạch Hiền từ đầu buổi vẫn ngoan ngoãn không lên tiếng ở phía sau Phác Xán Liệt bỗng nhiên đi đến phía trước, lấy một tấm ảnh trong điện thoại đưa đến trước mặt người phụ nữ, "Người này có từng đến mua ete chỗ cô không?"

Người phụ nữ nhíu mày một lúc, bỗng nhớ ra: "A! Hình như có, để tôi đi lấy chứng minh nhân dân photo đến để các anh nhìn cho rõ."

Sau khi người phụ nữ đi vào, Phác Xán Liệt hơi nheo mắt nhìn Biện Bạch Hiền hỏi tại sao di động của cậu lại có ảnh chụp của Đường Khắc Tân, anh vẫn còn để ý chuyện lần trước Biện Bạch Hiền khen Đường Khắc Tân đẹp trai.

Ngược lại Biện pháp y chỉ cười híp mắt nói: "Vừa nãy trong lúc anh nói chuyện với cô ta, em bảo Trương Nghệ Hưng gửi ảnh đến, còn có tấm này." Vừa nói vừa lướt sang tấm khác, là hình ảnh người đàn ông áo trắng được lấy từ trong video cameras giám sát quay lại.

Người phụ nữ cầm hơn mười tờ photo đi ra, Phác Xán Liệt nhìn thoáng qua xấp giấy, nhìn người phụ nữ nói: "Cô bán cũng không ít người nhỉ."

Người phụ nữ nghe thấy những lời này mồ hôi lạnh chảy ròng, chỉ có thể lúng túng cười cầu hòa.

Biện Bạch Hiền lật vài trang giấy liền phát hiện chứng minh nhân dân photo của Đường Khắc Tân, rút ra đưa cho Phác Xán Liệt xem. Phác Xán Liệt nhận lấy, cười lạnh: "Không ngờ hắn lại dùng thân phận thật của mình để đi mua thứ này."

Phác Xán Liệt giương mắt nhìn người phụ nữ, "Ngày hôm nay có người nào đến đây mua ete không?"

Người kia lẩm bẩm: "Có. Hắn vừa mới đi thì các anh đến, tôi còn nghĩ hôm nay không biết buôn bán sao lại tốt như vậy, nào ngờ lại là chuyện lớn thế này."


"Người vừa đến dáng dấp như thế nào? Hắn có đưa chứng minh nhân dân ra không?

"Cao gầy, đội mũ mang kính râm, nhìn không rõ mặt, hắn đưa chúng minh nhân dân của người này, nói là bạn hắn nhờ mua."

"Vậy mà cô cũng bán?" Phác Xán Liệt nói câu này càng khiến người phụ nữ kia thở cũng không dám thở mạnh.

Biện Bạch Hiền lại lấy điện thoại ra, lướt đến ảnh chụp của tên áo trắng đưa cho cô nhìn, "Cô xem thử có phải là người này không?"

Người phụ nữ tiến đến nhìn một chút, chỉ vào điện thoại nói: "Thoạt nhìn trông rất giống, nhưng lúc hắn đến đây không mang khẩu trang."

Biện Bạch Hiền gật đầu, giơ bình nhỏ cô ta vừa lấy ra hỏi: "Bọn họ đều mua ete này sao?" Nhìn thấy cô ta do dự, Phác Xán Liệt lạnh lùng nói: "Nói thật đi!"

Người phụ nữ lúc này mới gật đầu lắp bắp nói: "Không. . . không phải. . ." Nói xong đi vào bên trong lấy ra một bình nhỏ khác, "Người vừa nãy đến mua thứ này."

Biện Bạch Hiền nhận chiếc bình, nhìn qua nhãn hiệu, nheo mắt hỏi: "Lại là ete khan."

"Ete khan?" Phác Xán Liệt nhíu mày, cái tên này anh đã từng nghe Biện Bạch Hiền nói qua.

Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm bình ete khan, thầm nói: "Bây giờ hắn lại muốn làm gì đây. . ."

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền một lúc, sau đó quay qua người phụ nữ nói: "Bây giờ đem tất cả dược phẩm cấm phi pháp ra đây, tôi sẽ không dẫn cô về cục, chỉ có điều cô không được bán những thứ này nữa, sau này người của cục chúng tôi sẽ đến đây kiểm tra định kỳ."

Người phụ nữ khóc không ra nước mắt ngập ngừng một lúc, rốt cuộc vẫn đi vào trong nói chồng mình đem hai rương lớn chứa dược phẩm cấm ra, Phác Xán Liệt vừa nhìn thấy thiếu điều chửi tục một câu, "Các người muốn ngồi tù đến phát điên rồi à?"

Biện Bạch Hiền không nói lời nào, bắt đầu lặng lẽ đem cái rương ra ngoài, Phác Xán Liệt nhìn thấy vậy nhanh chóng đi đến giúp, Biện Bạch Hiền dùng vai cản anh, "Anh đi mở cửa đi."

Phác Xán Liệt chạy đi mở cốp xe, đem hai chiếc rương lớn bỏ vào trong, phát hiện chỉ có thể bỏ vừa một chiếc, đành nhét chiếc rương còn lại vào ghế sau.

Biện Bạch Hiền vừa ngồi vào ghế phó lái lập tức gọi điện thoại cho Ngô Diệc Phàm, "Kris ca, tên áo trắng dùng chứng minh nhân dân của Đường Khắc Tân đi mua một lọ ete khan, có lẽ hai ngày này hắn sẽ hành động, bên phía anh phải theo dõi cẩn thận, căn dặn bọn họ




hai ngày này ngàn vạn lần không được lơ là, nếu không sẽ uy hiếp đến sự an toàn tính mạng của Cao nữ sĩ."

Biện Bạch Hiền vừa cúp máy Ngô Diệc Phàm, nhìn thấy Phác Xán Liệt đang quay đầu xe vừa quay lại dặn dò vợ chồng đang khép na khép nép đứng trước cửa tiệm: "Hai người vẫn nên bán thuốc trừ sâu và phân hóa học đi, đừng suy nghĩ lệch lạc làm những việc thế này nữa, nếu không bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bắt hai người vào ăn cơm tù."

Hai vợ chồng ra sức gật đầu, "Dạ dạ dạ" trả lời, "Hai vị cảnh sát đi thong thả."

Biện Bạch Hiền cười cong mắt nhìn Phác Xán Liệt nói: "Không ngờ cảnh sát còn có thể cáo mượn oai hùm một lần ra vẻ uy phong như vậy."

Phác Xán Liệt nhìn gương chiếu hậu đạp phanh lại, một tay đặt trên tay lái, cũng cười theo, "Bỏ đi, em là đại nhân, cảnh sát bọn anh còn phải nghe theo đường đi nước bước của em mà. Đúng không? Pháp y đại nhân."

Biện Bạch Hiền khẽ mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Biện Bạch Hiền vừa gọi điện tới, Ngô Diệc Phàm điều động tất cả mọi người trở về, bao gồm cả Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân đang cắm cọc trước công ty Đường Khắc Tân, cùng với cả Phác Xán Liệt trực ở cục cảnh sát. Bọn họ đều được bố trí ở gần nhà Cao Huệ Thiến, vậy nên hiện tại xung quanh tòa nhà Cao Huệ Thiến đều là những chiếc bẫy chủ chốt.

Ngày đầu tiên Phác Xán Liệt ở khu căn hộ kia, Biện Bạch Hiền cầm sách đi đến phòng Lộc Hàm, đây là lần đầu tiên cậu đi lên tầng ba. Cậu rất ít khi lên tầng trên, trong suy nghĩ của cậu, trên tầng trên của mỗi căn nhà đều là phòng ngủ, chẳng có gì hay ho để tham quan, chỉ có một lần đi qua tầng hai để tìm Độ Khánh Tú.

Lúc Biện Bạch Hiền gõ cửa phòng Lộc Hàm cũng vừa lúc anh tắm xong từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa đi ra mở cửa, nhìn thấy Biện Bạch Hiền có chút ngạc nhiên, "Bạch Hiền?"

"Lộc Hàm. Tôi có thể vào không?" Biện Bạch Hiền nghiêng đầu nhìn vào bên trong.

Lộc Hàm nhanh chóng nghiêng người để cậu đi vào, "Đương nhiên là được, vào đi." Nói xong, trực tiếp đem khăn ném lên ghế, "Trong phòng anh cũng không có chỗ nào có thể ngồi, cậu cứ ngồi lên giường đi."

Biện Bạch Hiền nhìn quanh căn phòng, phát hiện bố cục của căn phòng cũng giống phòng bọn họ, một phòng vệ sinh một tủ quần áo, một cái giường, một bàn một ghế, cậu cũng không khách sao ngồi lên mép giường.

Lộc Hàm tùy ý ngồi bên cạnh Biện Bạch Hiền, tò mò hỏi: "Làm sao vậy? Tìm anh có việc gì sao?"


"Không có chuyện gì." Biện Bạch Hiền quay đầu đối mặt với Lộc Hàm, "Anh, đêm nay trong nhà chỉ còn hai chúng ta." Vừa nói xong nhìn thấy trong mắt Lộc Hàm thoáng ngổn ngang mới ý thức lời mình nói mang ý nghĩa khác, vội vàng giải thích: "Ý tôi là, đọc sách một lúc, muốn ngủ lại không ngủ được, buồn chán nên đến tìm anh tâm sự."

Lộc Hàm mỉm cười, nhìn cậu hỏi: "Nhớ Xán Liệt sao?"

Biện Bạch Hiền cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay, "Sao có thể, anh ấy vừa đi mới được vài tiếng."

Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn cậu, "Có lẽ bởi vì Xán Liệt không có ở đây, cậu một mình ngủ không quen?"

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm, không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại nhìn hai chiếc gối trên đầu giường: "Anh và Thế Huân quen nhau sao?"

"Hả?" Lộc Hàm bị cậu hỏi như vậy có chút mờ mịt.

Biện Bạch Hiền chỉ vào chiếc gối nói: "Hai người ngủ cùng giường này."

Lộc Hàm hai má thoáng đỏ, gật đầu lắp ba lắp bắp nói: "Đúng vậy, Ngô Thế Huân rất dính người, đòi phải ngủ cùng với anh."

"Tôi nhìn ra được, Thế Huân rất thích anh."

Lộc Hàm im lặng một lúc lâu mới nói: "Anh cũng nhìn ra được."

"Tôi còn tưởng hai người đang quen nhau, anh không thích Thế Huân à?"

"Không phải là không thích, chỉ là, Thế Huân tính tình còn quá trẻ con, cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, đôi lúc cảm thấy lời của em ấy nói ra đều là suy nghĩ của một đứa trẻ con."

"Anh lo lắng Thế Huân thích anh chỉ là nhất thời cao hứng?"

Biện Bạch Hiền thăm dò hỏi một câu, thấy Lộc Hàm mím môi không trả lời liền nói tiếp: "Anh có thể không biết, tôi và Thế Huân từ nhỏ đã là bạn của nhau, tuy rằng mất hai năm không có liên lạc, nhưng tôi rất hiểu Thế Huân là đứa nhỏ như thế nào."

"Thế Huân là đứa nhỏ gia đình giàu có, từ nhỏ đã quen cao ngạo, lúc nhỏ nó không chịu chơi cùng những đứa trẻ khác, nó nói vì tôi thông minh mới chịu chơi với tôi, thật là đứa nhỏ cứng đầu. Sau này nó nghĩ công việc tình báo rất ngầu, vậy nên dùng tiền của gia đình thu thập một vài tin tức chẳng có ích lợi gì cho gia đình, cũng giúp đỡ tôi rất nhiều lần."

"Thế Huân là đứa nhỏ có lòng cầu tiến, từ việc cậu ấy tự nguyện bỏ cuộc sống cậu ấm đến thành phố M làm việc đã cho thấy được điều đó. Còn nữa, nó vẫn khư khư theo anh bưng trà rót nước, tôi nghĩ đây chính là biểu hiện thích anh rõ ràng nhất của nó."




Nghe Biện Bạch Hiền nói xong, Lộc Hàm suy nghĩ điều gì đó khẽ gật đầu.

Chapter 62

Ngày thứ ba Phác Xán Liệt rời đi, Biện Bạch Hiền ở trong cục đợi không nổi nữa, gọi điện đến một nhà hàng nổi tiếng đặt món ngon cho mọi người, thật ra cũng mang theo hai hộp bánh trứng đến khu căn hộ Phác Xán Liệt đang ở.

"Hôm nay là ngày thứ 9 rồi." Biện Bạch Hiền đứng trước cửa sổ nhìn xuống, vừa cắn một miếng bánh trứng nói.

Phác Xán Liệt cười đi đến bên cạnh cậu, "Hắn không nên xuất hiện, có Biện pháp y em ở đây hắn càng phải trốn đi."

Phác Xán Liệt chưa nói dứt lời, Biện Bạch Hiền đã nhìn thấy Kim Chung Nhân bỗng nhiên dừng xe dưới lầu nhanh chóng bước xuống xe chạy vào trong, vội vàng túm lấy tay áo Phác Xán Liệt, "Anh nhìn xem! Chung Nhân đang làm gì vậy?"

Phác Xán Liệt men theo ngón tay Biện Bạch Hiền nhìn đến, vừa lúc thấy Kim Chung Nhân vừa gọi điện thoại đi vào tòa nhà. Lập tức điện thoại trong tay vang lên.

"Anh Xán Liệt, mục tiêu xuất hiện!"

Trong giọng nói của Độ Khánh Tú không được bình tĩnh lắm, thậm chí có chút run rẩy.

Phác Xán Liệt kéo tay Biện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net