Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi phá được hai vụ án hình sự lớn, thị trưởng thành phố K Trần Điện Phong rốt cuộc cũng không nhịn được mở tiệc chiêu đãi đội cảnh sát hình sự. Phác Xán Liệt vốn định dùng Đan Chấn Ngao làm lá chắn, không ngờ Đan cục trưởng chỉ nói một câu đuổi anh đi, "Thị trưởng đại nhân của chúng ta chính là mời đội cảnh sát hình sự các cậu, không có tính tôi
vào.
Sau khi mọi người được mời đến một nhà hàng cao cấp, Trần thị trưởng đích thân đứng ở cửa nghênh đón. Biện Bạch Hiền vừa nhìn thấy Trần Điện Phong mỉm cười nói: "Thị trưởng thật tốn kém quá, người ngoài không biết còn tưởng kinh phí của cục chúng ta nhiều đến vậy, mỗi ngày đều có tiệc rượu xa hoa."
Gương mặt Trần Điện Phong không khỏi có chút nhăn nhúm, cười gượng chuyển hướng sang Phác Xán Liệt, "Vẫn là Phác đội trưởng biết cách dẫn dắt a! Hướng dẫn nhiều nhân vật tinh anh như vậy!" Trần Điện Phong đưa ngón tay đảo qua mọi người, thời điểm đến Biện Bạch Hiền, Biện pháp y lại xoay mặt đi nơi khác --Phác Xán Liệt cũng không thể hướng dẫn cậu khám nghiệm tử thi như thế nào.
"Mặc kệ thế nào đi nữa, mọi người gần đây đều lập công lớn! Việc chi tiền cũng không thể thiếu được!" Trần Điện Phong nghênh đón mọi người vào đại sảnh.
Đại sảnh rộng thoáng không một bóng người, xem ra đã bao trọn tầng dưới này. Biện Bạch Hiền hừ lạnh một tiếng -- quả nhiên có tiền là có thể sai ma khiến quỷ mà.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Trần Điện Phong đứng dậy rót rượu cho Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao, ba người ngoài miệng vẫn nói với nhau rất khách sáo. Phục vụ đứng bên cạnh cũng rót rượu cho mọi người.
Trong bữa tiệc, Tiểu Trương đột nhiên mở miệng nói một câu, "Biện pháp y, có thể nói cho
chúng tôi biết vụ án hôm nay làm thế nào mà anh phá được hay không."
Các đội viên hình cảnh khác cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, Biện pháp y! Vụ án này rõ ràng rất khó phá!"
Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao cùng lúc nâng ly rượu lên nhấm một ngụm, Trần Điện Phong cũng hứng thú nhìn Biện Bạch Hiền, "Sao nào? Biện pháp y không ngại nói ra cùng mọi người chứ?"
Biện Bạch Hiền đặt ly xuống, khóe miệng nhếch lên -- đây là do mọi người bảo tôi nói đấy nhé. Lau miệng, dựa lưng vào ghế, Biện Bạch Hiền chậm rãi nói: "Những manh mối ban đầu đều gợi cho chúng ta suy đoán hung thủ là nữ, bởi vì người sống sót duy nhất trong gia đình đó là bà mẹ, tin chắc mọi người cũng có suy nghĩ đó."
"Phải." Hoàng Tử Thao gật đầu, "Rồi sau đó?"
"Cho đến hôm đi đến bệnh viện tâm thần, Lý Uyển luôn miệng hét 'Thần' và 'Người lùn' làm tôi thay đổi suy nghĩ của mình. Thần tất nhiên phải cao lớn và uy nghiêm, lại còn thêm một người lùn, từ đây chúng ta có thể biết được hung thủ thật ra là hai người. Từ dấu chân mờ mà chúng ta đã thấy ở hiện trường, cho thấy hung thủ thật sự rất thấp bé, nhưng lại có thể đem đầu đứa nhỏ đặt lên đèn chùm cách mặt đất năm mét, phải cần có một người đủ cao, thậm chí người bình thường cũng không thể có khả năng đó. Cho nên tôi liền mạo hiểm đặt ra một giả thiết mới-- đó là có một người lùn và một người khổng lồ.
Trần Điện Phong không hiểu rõ tình tiết của vụ án nên có chút mơ hồ, giơ ly rượu trên tay mình lên, "Biện. . ."
"Biện pháp y, tại sao lại nói người bình thường không có khả năng đó? Chỉ cần lấy cây thang thì mọi chuyện cũng không có gì khó khăn cả! Đêm đó không phải anh cũng leo lên rồi đó sao?" Bị Độ Khánh Tú nãy giờ ngồi im lặng cắt ngang Trần Điện Phong sờ sờ mũi, nâng cốc đưa lên miệng.
"Đúng vậy. Đêm đó tôi nhìn căn phòng một lượt, bên cạnh bàn ăn có vài vết máu không rõ, hẳn là lúc hung thủ di chuyển bàn đã để lại. Mà dấu chân trên mặt đất bên cạnh bàn cũng có dấu vết bị cọ xát, đó là dấu vết do chân bàn cọ xát với nền gạch tạo ra. Từ hai điều này chứng tỏ hung thủ đã trèo lên bàn để đặt đầu đứa bé lên đèn chùm, đây cũng là điều tôi đã suy nghĩ vào tối hôm đó -- nếu là nữ nhân vóc người nhỏ bé sao có thể nhờ cái bàn cao một mét để đặt đầu đứa bé trên đèn chùm có độ cao năm mét." Biện Bạch Hiền dừng lại nhấp ngụm rượu.
Trần Điện Phong lựa thời điểm nâng lý, "Mọi người. . ."
"Nhưng nếu có một người khổng lồ, vậy những vấn đề này đều có thể giải quyết." Nhìn Trần Điện Phong lần thứ hai sờ mũi nâng ly rượu lên miệng uống, Biện Bạch Hiền khẽ nháy mắt. Phác Xán Liệt buồn cười ho khan vài tiếng.

Lúc sau Biện Bạch Hiền tiếp tục nói, "Thật ra lúc đó tôi cũng chưa biết được hung thủ đã làm cách nào để đặt lên trên đó, cho dù có một người cao nhất thế giới đi chăng nữa, cũng
là không có khả năng chỉ dựa vào độ cao của cái bàn mà thực hiện được. Mãi đến khi tôi nhìn thấy ba con trong nhà hàng theo chủ đề."
"A. . . Tôi biết!" Phác Xán Liệt nói tiếp, "Là người ba cõng đứa con trên vai để cậu bé có thể với tới mô hình trên trần nhà?"
Biện Bạch Hiền uống một ngụm rượu, gật đầu.
"Tôi. . ." Trần thị trưởng vẫn bị lạnh nhạt chọn thời điểm lần thứ ba nâng ly, lần thứ ba vẫn bị cắt ngang -- chợt nghe Độ Khánh Tú đột nhiên tỉnh ngộ hỏi: "Vậy bọn họ đã dùng cách này để đưa đầu đứa bé lên trên đó sao?"
"Cũng chỉ có một cách như vậy."
Bữa cơm này thật khiến Trần nghẹn khuất, chỉ muốn bản thân biến mất, để 'Đại gia đình' bọn họ có thể tâm sự chuyện riêng, vì thế mượn cớ đi WC.
Nhìn thấy thân ảnh Trần Điện Phong biến mất khỏi hành lang, Biện Bạch Hiền nhìn Độ Khánh Tú bật ngón cái. Phác Xán Liệt trừng mắt -- rõ ràng là cố ý! Độ Khánh Tú mỉm cười gãi đầu.
Đợi đến khi Trần Điện Phong quay trở lại đại sảnh thì Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đã đi khỏi, ngay cả Hoàng Tử Thao sau đó cũng liền viện cớ rời đi, chỉ còn Độ Khánh Tú và các đội viên khác ở lại cười nói, "Thị trưởng, đội trưởng và Biện pháp y vì có việc gấp nên phải
đi trước, nhờ chúng tôi xin lỗi ngài một tiếng."
"Không có việc gì, không có việc gì. . . Công việc quan trọng nhất mà. . ." Trần Điện Phong ngoài mặt khách sáo, nhưng trong lòng rất tức giận nắm chặt bàn ăn. Rõ ràng hai người này không đặt hắn ở trong mắt!
Trên đường đi đến bệnh viện tâm thần Phác Xán Liệt hỏi Biện Bạch Hiền: "Ngày đó cậu thật sự bỏ thuốc hai người kia?"
Biện Bạch Hiền nhún vai, tỏ vẻ không có.
"Nếu hắn cảm thấy tôi bỏ thuốc, thì chính là tôi làm; nếu hắn không muốn tin, thì dù tôi có thật sự bỏ thuốc cũng không thể áp chế được hắn, đối với nghi phạm dùng thuốc kết quả đối với mình cũng chẳng có gì hay ho cả."
"A, ra vậy." Phác Xán Liệt gật gù, trầm mặc trong chốc lát lại hỏi: "Cậu nói bác sĩ phụ trách Lý Uyển gọi đến để làm gì?"
Biện Bạch Hiền vừa mới ăn no có chút mệt mỏi, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, "Trong điện thoại không phải đã nói rồi sao, nghe thấy âm thanh kì lạ."
Phác Xán Liệt nghiêng tay lái, rẽ vào con đường khác, tiếp tục nói: "Bọn họ nghi ngờ người chúng ta bắt được không phải là hung thủ thật sự, mà hung thủ thật sự vẫn đang tra tấn Lý
Uyển?"
"Đúng vậy," Biện Bạch Hiền hừ lạnh một tiếng, không nói thêm điều gì. Đầu hơi nghiêng qua một bên, bộ dạng muốn ngủ.
Cuối cùng xe cũng đến bãi đậu xe của bệnh viện tâm thần, Phác Xán Liệt nghiêng người đẩy đẩy bả vai Biện Bạch Hiền, "Bạch Hiền, tới rồi."
"Hmm. . ." Biện Bạch Hiền hơi hé miệng, mơ mơ màng màng đáp lại, thay đổi tư thế tiếp tục ngủ.
Phác Xán Liệt bất đắc dĩ nghiêng người qua trước mặt Biện Bạch Hiền, chăm chú nhìn đôi mắt đã nhắm chặt của cậu, "Biện pháp y, có án mạng."
Mắt Biện Bạch Hiền thình lình mở to, dọa Phác Xán Liệt hoảng sợ một phen.
Nhìn thấy Biện Bạch Hiền đã thanh tỉnh hơn phân nửa, Phác Xán Liệt xuống xe đi vòng qua mở cửa cho cậu, kéo cậu xuống xe, "Nếu không đi nhanh thì thật sự sẽ có án mạng đó."
Không tình nguyện bước xuống xe, Biện Bạch Hiền lười biếng bước đi.
Lần này vẫn có người xuống dưới tiếp đón bọn họ như cũ.
"Cụ thể là đã có chuyện gì xảy ra?" Phác Xán Liệt hỏi.
"Hai vị đi theo tôi sẽ biết, thanh âm kia thật sự rất rợn người! Hai ngày nay đều khiến tôi
mất ngủ!" Nhân viên y tế dẫn đường trong lúc nói chuyện đều nhận ra giọng nói có chút run rẩy, có thể thấy hai tay hắn đều nổi da gà.
"Sao cơ?" Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền cùng nhìn nhau một cái.
Ba người vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy bác sĩ phụ trách Tương Nghị đứng chờ sẵn, nhìn thấy bọn họ ngay lập tức chào hỏi, "Phác đội trưởng, Biện pháp y!"
Bắt tay Tương Nghị xong, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đi đến phòng bệnh của Lý Uyển.
"Mời vào!" Tương Nghị quay lại, dẫn hai người đi vào phòng bệnh của Lý Uyển, đây đã không còn là căn phòng bọn họ đến lần trước nữa.
"Thanh âm từ đâu truyền đến?" Phác Xán Liệt nhìn quanh bốn phía hỏi. Còn Biện Bạch Hiền đi đến giường bệnh Lý Uyển đang nằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhân viên y tế dẫn đường một tay chỉ đến vị trí của Biện Bạch Hiền, trả lời: "Chính là ngoài cửa sổ! Mỗi đêm đúng mười giờ là thanh âm kia lại vang lên!"
"Sao? Đúng giờ?" Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền lại nhìn nhau, "Vậy đây là tin tốt rồi."
Nhìn thấy Biện Bạch Hiền bỗng dưng nở nụ cười quỷ dị, nhân viên y tế dẫn đường sờ sờ cổ, còn Tương Nghị chống cằm khẽ nhíu mắt
Hai giờ sau, Phác Xán Liệt cùng Tương Nghị nói chuyện về tình hình của Lý Uyển. Biện Bạch Hiền mơ màng dựa trên ghế sopha, trong mơ cậu nhìn thấy hình ảnh Phác Xán Liệt bị chó đuổi bỗng có thanh âm vang lên. Đó là loại tiếng vang giống như âm thanh trong chốn rừng sâu-- thanh âm khiến xương cốt từng chút từng chút bị vỡ vụn. Càng lúc càng to dần, cuối cùng cũng nhỏ lại. Cái loại âm thanh không ngừng lặp đi lặp lại càng lúc quá trình đó càng tăng dần quả thật khiến người khác cảm thấy rợn người khủng khiếp.
Không biết có phải đang nằm mơ thấy Phác Xán Liệt bị chó cắn hay không mà Biện Bạch Hiền liền cảm thấy xương cốt đang bị người nào đó lay dậy, "Bạch Hiền! Là âm thanh đó!"
Vỗ vỗ đầu để thanh tỉnh, Biện Bạch Hiền mới vừa mở mắt liền thấy Tương Nghị đang tiêm thuốc an thần cho Lý Uyển đang trở nên bất ổn bởi vì âm thanh kia. Lại nhìn thấy nhân viên y tế đứng ở cửa phòng đang bịt tai lại, Biện Bạch Hiền đứng dậy đi đến cửa sổ nghiêng nửa người nhìn ra ngoài, nhìn thấy phía dưới căn phòng này có một phòng trống. Biện Bạch Hiền từ vị trí này lắng nghe, thanh âm quỷ dị này rõ ràng so với lúc nãy càng to dần một cách linh hoạt kì ảo.
"Cậu! Đi xuống dưới đám cỏ này tìm xem thử có cây bút ghi âm nào không." Biện Bạch Hiền chỉ vào người đang đứng tại cửa phòng, lại chỉ bụi cây ngoài cửa sổ, phân phó.
Tiểu nhân viên y tế cả người đều run lên, "Biện pháp y. . . chuyện này. . ." "Bỏ đi, để tôi đi!!" Phác Xán Liệt lắc lắc đầu, hướng đi ra cửa.
"Tôi cũng đi!" Biện Bạch Hiền gọi một tiếng, bước nhanh qua. Để lại nhân viên y tế cùng Tương Nghị với biểu tình phức tạp đứng tại chỗ.
"Cậu khi dễ một tiểu nam sinh như vậy để làm gì chứ." Phác Xán Liệt đi vào bụi cây, nhận tiện kéo Biện Bạch Hiền đi vào.
"Hừ, là đàn ông lại còn là nhân viên y tế, lá gan lại nhỏ như vậy, đời này cậu ta như kết thúc một nửa rồi." Biện Bạch Hiền được Phác Xán Liệt dẫn đi nên thuận lời đi vào đám bụi cây. Quả nhiên thanh âm kia càng lúc càng lớn dần, cũng càng ngày càng linh hoạt kỳ ảo.
Biện Bạch Hiền đi lên hai bước nhặt lấy cây bút ghi âm được giấu trong bụi cây, chỉ vào cửa sổ của căn phòng trống kia, nhìn Phác Xán Liệt nói: "Đem thứ này ném vào trong đó đi, thanh âm này có thể hù chết người đó!"
Phác Xán Liệt bật cười, lấy cây bút ghi âm trong tay Biện Bạch Hiền còn đang phát ra thanh âm rợn người kia tắt đi, "Thanh âm này quả thật rất biến thái."
Biện Bạch Hiền nhìn lên trời, "Thế giới này có rất nhiều người nhàn rỗi, biến thái cũng như vậy mà gia tăng."
"Bác sĩ Tương." Phác Xán Liệt bỗng dưng gọi một tiếng, Biện Bạch Hiền quay đầu lại, nhìn thấy Tương Nghị mặc áo khoác trắng đang đứng ở ngoài bụi cây nhìn bọn họ. Biện Bạch Hiền chán ghét nhìn sang nơi khác.
Tương Nghị đi vào bụi cây, hỏi Biện Bạch Hiền: "Cậu đều đã biết, phải không?"
"Cái này cũng cần tôi phải nói ra sao?" Biện Bạch Hiền dựa người lên tường hất mặt nhìn hắn.
"Chắc rằng Phác đội trưởng cũng rất muốn biết." Tương Nghị mỉm cười đẩy gọng kính mắt.
Trước khi Biện Bạch Hiền mở miệng Phác Xán Liệt đã lắc đầu bật cười, nói: "Anh thật sự là kẻ biến thái."
"Sao?" Tương Nghị dường như không ngờ anh sẽ nói như vậy, có chút kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt.
"Thứ nhất, phòng Lý Uyển đã thay đổi; thứ hai, phía dưới phòng mới của Lý Uyển là một căn phòng trống; thứ ba, bụi cây này là bãi đất hoang ít người qua lại; thứ tư, anh là bác sĩ chữa trị cho Lý Uyển; thứ năm, đều là người học về tâm lý, anh ghen tị với Biện Bạch Hiền." Mỗi một câu nói của Phác Xán Liệt càng khiến sắc mặt Tương Nghị trắng bệch.
"Điều tôi muốn nói chỉ có vậy, còn lại dựa vào tài trí của anh hẳn có thể tự mình thông suốt. Biện pháp y, chúng ta trở về thôi." Phác Xán Liệt nói xong, kéo Biện Bạch Hiền đang đứng ngốc lăng ra khỏi bụi cây, "Đúng rồi, tiện thể nói cho anh biết một điều, sự ghen tị vượt giới hạn thật sự không cần thiết, hơn nữa đôi khi lại chỉ khiến bản thân trở nên thật thảm
hại mà thôi." Nói xong liền kéo Biện Bạch Hiền đi không hề quay đầu lại.
Biện Bạch Hiền bị kéo đi vẫn không quên quay đầu nói vọng lại: "Kỳ thật người như anh không có tư cách trở thành bác sĩ tâm lý, bởi vì vốn dĩ tâm lý anh cũng đã có vấn đề rồi."
"Phác đội trưởng cũng không hề ngốc ha!" Đi đến bãi đỗ xe, Biện Bạch Hiền cười gượng vỗ vỗ lưng Phác Xán Liệt.
Phản Xán Liệt nở nụ cười nhàn nhạt. Biện Bạch Hiền bỗng nhiên hiểu ra, Phác Xán Liệt thật ra rất thông minh, chính là anh không nói mà thôi. Vì thế vẫn là cậu ngốc khi nghĩ rằng Phác Xán Liệt ngốc.
"Tôi tự đi về nhà." Biện Bạch Hiền đột nhiên mở miệng.
"Hả? Không cần tôi chở cậu?" Tay Phác Xán Liệt đang vươn ra mở cửa bỗng dừng lại, có chút khó hiểu hỏi.
Biện Bạch Hiền vẫy vẫy tay, xoay người đi đến trạm xe buýt, "Không cần, Phác đội trưởng lái xe cẩn thận."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net