Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dinh doong——
The Ring! Phản ứng đầu tiên khi Phác Xán Liệt nghe thấy tiếng chuông cửa đó là nhớ đến tên một bộ phim kinh dị. Lăn lộn đấu tranh nhìn qua đồng hồ —— mới 2 giờ sáng. Cau có vung chăn đi xuống giường, Phác đội trưởng rời giường mang theo oán khí hết sức nặng nề.
Sắc mặt u ám xuống lầu mở cửa, vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa Phác Xán Liệt liền ngạc nhiên —— Biện Bạch Hiền! Anh bỗng nhiên nghĩ đến tên của một bộ phim kinh dị khác —— Dexter.
Nhìn thấy Biện Bạch Hiền vẻ mặt buồn bã đứng ngoài cửa, trong tay còn mang theo một túi hành lý to, Phác Xán Liệt khó hiểu hỏi: "Biện pháp y nửa đêm không ngủ được chạy đến nhà của tôi, đây là. . ."
"Nhà của tôi bị di dời. Tôi không có nhà để ở! Đã trễ thế này cũng không thể gọi xe được, tôi là đi bộ đến đây! Sắp chết đói rồi!" Biện Bạch Hiền oán than một câu liền đẩy Phác Xán Liệt đang đứng chặn ở cửa sang một bên, tự nhiên cởi giầy mang hành lý vào.
Phác Xán Liệt dựa tường, "Cho nên cậu đây là định. . ."
"Ở cùng với anh." Biện Bạch Hiền đi vào phòng bếp tự rót cho mình một ly nước, đi ra. ". . ." Phác Xán Liệt rõ ràng cảm thấy miệng mình có chút run rẩy.
"Phác đội trưởng không muốn? Tôi sẽ trả tiền." Biện Bạch Hiền nói xong trực tiếp mang hành lý lên lầu.
Phác Xán Liệt vô lực dựa vào tủ giày, cậu đây là đang đẩy người ta vào con đường không còn sự lựa chọn nào khác sao?
Đi theo Biện Bạch Hiền lên lầu, Phác Xán Liệt vò đầu tóc, "Không phải là vấn đề về tiền, mà nhà của tôi chỉ có một phòng ngủ."
". . ." Biện Bạch Hiền dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn Phác Xán Liệt. Trải qua năm giây trầm mặc, Biện pháp y hào sảng vỗ vai Phác đội trưởng, "Không sao cả! So với việc ngủ ngoài đường thì tôi càng mong muốn ngủ cùng với Phác đội trưởng hơn!"
". . ." Phác Xán Liệt yên lặng quay về giường nằm ngay đơ, "WC hay những thứ khác nhìn sẽ biết, Biện pháp y cứ tùy ý xem đi."
Biện Bạch Hiền gật gật đầu, nhìn quanh phòng ngủ của Phác Xán Liệt một vòng.
Kỳ thật cái goi là phòng ngủ của Phác Xán Liệt cũng không hơn gì một cái phòng ngủ bình thường, toàn bộ trên lầu đều là phạm vi của phòng ngủ. Cái gọi là giường thật ra chỉ là một tấm nệm để sát cửa sổ, phía bên phải của tấm nệm cách một mét là cửa vào WC, ở phía cuối giường là một bàn học dựa vào lan can, phía bên phải cửa WC cách một mét, song song với giường ngủ là một tủ quần áo. Toàn bộ trên lầu đều là hai tông màu đen trắng, cách bài trí cũng gọn gàng sáng sủa. Tóm lại, Biện pháp y rất vừa ý.
Không chút khách khí sắp xếp lại tủ quần áo Phác Xán Liệt chừa ra một nửa để đặt quần áo vào, sắp xếp bàn học của anh chừa ra một nửa để đặt sách mình lên.
Phác Xán Liệt hé mắt nhìn bộ dạng bận rộn của Biện Bạch Hiền, người này thật sự chuẩn bị ở chỗ này lâu dài sao.
Thẳng đến khi rửa mặt xong, thời gian đã gần sáng. Biện Bạch Hiền xốc nửa tấm chăn của Phác Xán Liệt chui vào trong, nhìn gáy Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nói: "Cám ơn anh đã sẵn sàng thu lưu tôi, Xán Liệt."
"Không có gì." Thanh âm mang theo ý cười rõ ràng truyền đến, Biện Bạch Hiền có chút kinh ngạc.
"Vậy tiện thể làm giúp tôi một bát mì đi, Xán Liệt."
". . ." Phác đội trưởng khẽ thở dài không nghe thấy tiếng, đứng dậy.

Mí mắt nhắm chặt bị một tia ánh sáng chiếu xuống, Biện Bạch Hiền khó chịu nhíu mày, đưa cánh tay che lấy mắt. Phác Xán Liệt kéo tấm rèm che ở cửa sổ ra, ánh sáng mặt trời như được giải thoát chiếu vào căn phòng, Biện Bạch Hiền đang lười biếng nằm trên giường bị ánh sáng vàng nhạt ấm áp bao trùm lấy.
Hiện tại là đầu thu, thời tiết đã trở lạnh, Phác Xán Liệt kéo tấm chăn bị đá xuống cuối giường lên đắp cho Biện Bạch Hiền, "Bạch Hiền, khí trời vào sáng sớm rất tốt, cậu có muốn dậy vận động một chút không?"
"Không muốn!" Buổi sáng sớm đến mau quá khiến Biện pháp y dường như ném luôn ý định phải tập luyện thể lực lúc trước lên chín tầng mây, trở mình tiếp tục ngủ.
Phác Xán Liệt bất đắc dĩ lắc đầu, xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.
Chỉ chốc lát sau Biện Bạch Hiền đã bị ánh nắng chói mắt làm cho thức giấc, lười biếng ngồi dậy vặn vẹo thắt lưng, nhất thời không có phản ứng bản thân đang ở nơi nào, kéo tấm chăn sọc trắng đen lên nhìn, lúc này mới đầu óc thanh tỉnh một chút, mỉm cười, rời giường.
Lúc Biện Bạch Hiền rửa mặt xong đi xuống lầu chỉ thấy chiếc bàn ăn bừa bộn vì bữa ăn khuya tối qua đã được thay thế bằng một bữa sáng thịnh soạn, còn Phác Xán Liệt vẫn đang dọn thức ăn ra bàn.
"Good morning." Biện Bạch Hiền vừa kéo lê đôi dép bước xuống hướng Phác Xán Liệt chào hỏi.
"Good morning." Phác Xán Liệt xoay người đi vào phòng bếp mang hai ly sữa đậu nành rồi mới ngồi xuống, Biện Bạch Hiền đã ngồi vào bàn ăn nhìn thức ăn như hổ rình mồi. "Uống sữa đậu nành trước đi." Phác Xán Liệt đưa ly sữa đậu nành cho cậu.
"Cám ơn." Biện Bạch Hiền uống một ngụm, nhíu mắt suy ngẫm, hỏi: "Đây là bữa sáng mỗi ngày của anh à?"
"A, không có, chỉ có sữa đậu nành và sandwich thôi, cậu cũng biết uống sữa đậu nành buổi sáng rất có dinh dưỡng mà. Nếm thử cái này đi." Phác Xán Liệt gắp gạch cua bỏ vào chén Biện Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền gắp thức ăn lên cho vào miệng, nhai hai cái, hài lòng híp mắt, nét mặt mang ý cười. Phác Xán Liệt cũng cười uống một ngụm sữa, thật ngọt.
"Đúng rồi Bạch Hiền, đợi lát nữa cùng đến cục cảnh sát đi."
"Hả?" Biện Bạch Hiền không ngẩng đầu tiếp tục cắn một miếng thức ăn, mồm miệng không rõ hỏi: "Không phải hôm nay không cần đi làm sao?"
"Đan cục trưởng tìm chúng ta có việc." Phác Xán Liệt tùy ý bỏ bánh bao hấp vào trong miệng, sau đó bưng chén rỗng vào trong bếp, lập tức trong phòng truyền đến tiếng nước.
"Anh ăn no rồi sao?" Biện Bạch Hiền cắn một miếng bánh bao ngọt, lại nhìn trên bàn, thức ăn cũng chưa ăn được bao nhiêu.
"Ừ. Đợi lát nữa đem mấy thứ này bỏ vào hộp cùng tôi đến cô nhi viện ở ngoại ô thành phố."
Thanh âm Phác Xán Liệt trầm thấp mà từ tính cùng với tiếng nước truyền ra ngoài.
"Cô nhi viện?" Biện Bạch Hiền đứng dậy dọn dẹp chén bát trên bàn, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ đáp một tiếng "ừ".
Hai người lái xe đến cục cảnh sát trước tiên, vừa mới đến văn phòng Đan Chấn Ngao đã thấy hắn sắc mặt phức tạp hướng bọn họ vẫy vẫy tay. Ngày hôm qua lúc Đan Chấn Ngao gọi điện thoại Phác Xán Liệt đã cảm thấy giọng nói của hắn có chút không bình thường, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện lớn gì sao.
"Đan cục trưởng." Hai người bước nhanh vào, Phác Xán Liệt nhìn sắc mặt hắn, cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Đan Chấn Ngao phẩy tay, ý bảo bọn họ hãy ngồi xuống trước. Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền khó hiểu nhìn nhau một cái, sau đó ngồi xuống ghế sopha, chờ Đan Chấn Ngao nói chuyện.
"Xán Liệt a, hôm trước thị trưởng ban lệnh xuống dưới, nói hai người các cậu rất xuất sắc, bảo tôi điều các cậu lên tỉnh, nói là bên phía tỉnh cũng rất để ý đến các cậu."
"Cái gì?" Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền đồng thời nhíu mày, này chẳng phải rõ ràng là dùng việc công trả thù riêng sao, là vì bữa tiệc hôm đó.
"Cả đội cảnh sát hình sự chỉ điều hai bọn tôi đi?" Phác Xán Liệt hỏi.
"Có thể mang theo ba người, các cậu có thể tự mình lựa chọn." Đan Chấn Ngao rõ ràng cũng có chút đau đầu với lệnh điều đi bất thình lình này.
Biện Bạch Hiền bắt chéo chân, xoa cằm nói: "Việc đề cử này cục trưởng biết không?"
Đan Chấn Ngao bật cười, "Lúc này cậu còn có thể nghĩ nhiều như vậy sao!" Hắn đứng dậy đi đến giá treo lấy áo khoác, vừa mặc áo vào vừa nói: "Mặc kệ như thế nào đều là lệnh của cấp trên, hai ngươi vẫn là chuẩn bị một chút đi."
"Cục trưởng phải đi ra ngoài" Hai người Phác Xán Liệt cũng đứng lên, "Vậy chúng tôi đi trước."
"Đi đi, cân nhắc kỹ càng một chút."
Rời khỏi cục cảnh sát lái xe hướng về phía ngoại ô, Biện Bạch Hiền mở miệng phá tan bầu không khí nặng nề, "Chuyện này cũng tốt, cũng không cần phải tìm chỗ ở mới, cứ vậy dọn ra ngoài."
Phác Xán Liệt không vừa lòng nhíu mày, "Việc này thị trưởng cũng có chút quá phận rồi."
Xe dừng lại trước cổng một ngôi nhà lớn, Biện Bạch Hiền nhíu mày, "Đây là cô nhi viện anh nói đến?"
Ngôi nhà trước mặt một chút cũng không làm cho người ta nghĩ đến đây là cô nhi viện, càng giống một gia đình hạnh phúc ấm áp chung sống cùng nhau hơn. Ở ngoài sân chơi có các cơ sở vật chất vui chơi chứng tỏ nơi đây có nhiều trẻ em. Bây giờ đang là thời gian ăn trưa, trong viện vắng vẻ không có một ai, Biện Bạch Hiền vẫn có thể tưởng tượng ra được hình ảnh vui vẻ cười đùa ở ngoài sân vườn.
"Ngốc lăng ra đó làm gì, xuống xe thôi. Đây là nơi tôi đã lớn lên." Phác Xán Liệt lấy mấy túi to ở ghế sau ra, đóng cửa xe lại.
Biện Bạch Hiền cầm trên tay bánh ngọt mua ở trên đường đến đây, nghe xong lời nói của Phác Xán Liệt có chút ngẩn người, nhìn trong viện sau đó lại nhìn Phác Xán Liệt, thoáng chốc mở to hai mắt, "Phác đội trưởng anh là. . ."
Phác Xán Liệt lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, không khỏi bật cười, nhịn không được đưa tay ra vò loạn mái tóc cậu, "Có gì đâu, vào đi thôi. Đây là nơi tôi thích nhất đó."
Biện Bạch Hiền lấy lại tinh thần, điều chỉnh lại vẻ mặt một chút, đi theo Phác Xán Liệt vào trong. Mới vừa dừng chân ở cửa phòng khách đã có một đám trẻ nhỏ chạy đến vây quanh bọn họ, tranh nhau ôm lấy đùi Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền nhất thời bị cảnh tượng này dọa sợ toát mồ hôi, ngơ ngác đứng yên không nhúc nhích, chớp mắt nhìn chằm chằm vào đám trẻ con. Lần đầu tiên cậu biết Phác đội trưởng lại được hoan nghênh như vậy.
"Anh Xán Liệt đã lâu không có tới!" Một cô bé ngẩng đầu lên mở to đôi mắt nhìn thấy Phác Xán Liệt nói to, mang theo vẻ điềm đạm đáng yêu.
"Đúng vậy đúng vậy! Anh Xán Liệt đã lâu chưa có tới thăm tụi em! Tiểu Tuấn còn tưởng rằng anh Xán Liệt không cần bọn em nữa!"
"Anh Xán Liệt, em rất nhớ đồ ăn vặt của anh!"
Phác Xán Liệt nét mặt ngập tràn ý cười dịu dàng vuốt tóc bé gái đang ôm anh, nhìn đứa nhóc mập mạp nói: "Không phải anh đã mang đến đây rồi sao?" Nói xong quơ quơ mấy túi to lên, lại nhìn sang bánh ngọt trên tay Biện Bạch Hiền.
"Oa! Có bánh ngọt nè!" Ánh mắt bọn trẻ trong nháy mắt bị bánh ngọt hấp dẫn, lúc này mới chú ý đến còn có thêm một anh trai nữa, "Anh Xán Liệt, anh trai xinh đẹp này là ai vậy?"
"À, anh trai xinh đẹp này là đồng nghiệp của anh, là pháp y đó!" Phác Xán Liệt cười cười đi vào phòng khách, đặt đồ vật lên bàn, lại đưa tay nhận lấy bánh ngọt trên tay Biện Bạch Hiền, cố ý nhấn mạnh bốn chữ "anh trai xinh đẹp".
"Oa! Pháp y ca ca!" Cậu bé mập mạp vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Biện Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền có chút đau đầu, tên gọi pháp y ca ca lại một lần nữa xuất hiện.
"Tiểu béo tiểu béo, pháp y là gì vậy?" Lúc này một cô bé gương mặt nhỏ nhắn kéo ống tay áo của cậu bé mập mạp hỏi. Thằng nhóc cào loạn tóc xấu hổ cười cười, đi đến bên cô bé nhỏ giọng nói: "Thật ra tớ cũng không biết! Nhưng mà cậu xem bánh ngọt trên tay anh ấy nhất định rất ngon!"
Cô bé vươn tay đánh cậu nhóc một cái, "Cậu chỉ biết ăn thôi!"
Biện Bạch Hiền giúp Phác Xán Liệt dọn dẹp đồ trên bàn, sau đó đem mấy món ăn dọn ra, tiếp đón các bạn nhỏ, "Các bạn nhỏ mau đến đây ăn nào! Anh Xán Liệt của mấy đứa có làm mấy món rất ngon đó!"
Chỉ một câu nói đã khiến đám nhóc con tập trung lại đây, chen chúc nhau ngồi lên ghế. Phác Xán Liệt một bên vừa cắt bánh một bên hỏi cô bé mới ôm đùi anh, "Viện trưởng di di đâu rồi?"
Cô bé ngồi ngoan trên ghế, nhận dĩa thức ăn Biện Bạch Hiền đưa qua, "Viện trưởng di di đang dọn quần áo vào, dì nói trời mây đen chắc sắp mưa, bảo bọn em không được chạy loạn chờ anh Xán Liệt đến." Nói xong nhìn Biện Bạch Hiền, chuyển sang chuyện khác, "Nhưng mà pháp y ca ca thật sự rất xinh đẹp a!"
"Đúng vậy đúng vậy! Pháp y ca ca về sau có thể thường xuyên cùng anh Xán Liệt đến thăm bọn em không?" Nhìn ánh mắt mong đợi của bọn trẻ, Biện Bạch Hiền giúp một cô bé lau bơ dính trên khóe môi, nhìn Phác Xán Liệt một cái rồi nói: "Tất nhiên rồi! Về sau anh sẽ thường xuyên đem món ăn ngon đến cho các em! Vậy các bạn nhỏ có thể nói cho anh biết vài chuyện xấu hổ của anh Xán Liệt có được không?"
Phác Xán Liệt nghe vậy mở to hai mắt nhìn, "Biện Bạch Hiền không được như vậy nha! Xúi giục trẻ con làm chuyện xấu hửm!"
Không ngờ các bạn nhỏ ở phía sau tranh nhau giơ tay lên, "Em nè!"
Biện Bạch Hiền cười cong khóe mắt, Phác Xán Liệt giận dỗi đem thức ăn dính đầy bơ bỏ vào miệng. Biện pháp y nhìn thấy khóe miệng của Phác đội trưởng dính bơ càng cười to hơn.
Lúc này một giọng nữ trầm ổn từ trên cầu thang truyền đến, "Xán Liệt đến đấy à." Sau khi nhìn sang Biện Bạch Hiền có hơi ngạc nhiên tiếp đón, "A, dẫn theo bạn đến nữa, chào cháu."
Người đang đi tới chỗ bọn họ là một phụ nữ tầm sáu mươi tuổi, tóc đã có điểm hoa râm , nhưng sắc mặt rất tốt, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn Phác Xán Liệt.
Biện Bạch Hiền hướng bà mỉm cười gật nhẹ, "Chào dì." Sau đó đưa cho bà một khối bánh ngọt.
"Cám ơn cháu." Bà nâng tay sờ tóc Biện Bạch Hiền, "Chúa phù hộ đứa nhỏ thiện lương."
Phác Xán Liệt còn chưa kịp bước tới trò chuyện cùng viện trưởng, di động trong túi áo đột nhiên vang lên. Lấy di động ra nhìn vào số hiện trên màn hình, anh thoáng nhíu mày, "Khánh Tú, có chuyện gì?"
Sau khi vừa nghe xong điện thoại gương mặt Phác Xán Liệt có chút nghiêm trọng, Biện
Bạch Hiền lại gần hỏi: "Làm sao vậy?"
Phác Xán Liệt không có trả lời cậu, mà là hướng mọi người trong cô nhi viện chào tạm biệt, kéo Biện Bạch Hiền trở về cảnh cục. Trên đường đi sắc mặt trở nên tái mét, "Lại có án mạng, lại là vụ án giết người liên hoàn."
Biện Bạch Hiền gật đầu, nhưng không đáp tiếp chuyện anh vừa nói, mà là hỏi: "Dì ấy là người đã nuôi nấng anh thành người?"
Sắc mặt Phác Xán Liệt lúc này mới dịu đi một chút, chăm chú nhìn về phía trước khẽ gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net