Chapter 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền chạy đến cục, Đan Chấn Ngao liền khẩn cấp mở một cuộc họp. Trước khi cuộc họp bắt đầu Đan Chấn Ngao vỗ vai Phác Xán Liệt, nói với anh tạm thời không cần chuyển đi. Phác đội trưởng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người ngồi xuống, Độ Khánh Tú đem slide ảnh chụp tại hiện trường chiếu lên cho mọi người xem. Khi đoạn phim được chiếu lên, tất cả mọi người đang ngồi đều trợn to mắt. Bốn tấm ảnh trên màn hình được xếp thành chữ "ĐIỀN", nhìn từ góc độ đều là đứng trước cửa thang máy chụp từ trên xuống, trong thang máy trống không, thang máy dường như vốn dĩ đã dừng lại ở một tầng nào đó. Bởi vậy nhìn từ trên xuống dưới sàn thang máy loáng thoáng có bóng người, nhìn kỹ có thể nhận ra là bóng người đang quỳ trên mặt đất.
Tiểu Trương "hey" lên một tiếng, "Bốn ảnh chụp giống nhau thế này thì có thể nhìn ra điều gì?"
"Không." Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đồng thời phản bác, Biện Bạch Hiền tiếp tục nói: "Đây là bốn thang máy khác nhau. Nhìn khoảng cách của những cái bóng, vẫn là được chụp từ những tầng khác nhau."
"A. . ." Tiểu Trương hoài nghi kêu lên một tiếng. Lúc này Độ Khánh Tú mở một đoạn video khác cho mọi người xem, "Người dẫn đường bảo hai nơi này vừa vặn có camera giám sát, cho nên mới có đoạn ghi hình này."
Nhấn vào nút play, đoạn video từ từ chiếu lên, thời gian trên đoạn video giám sát là vào chiều ngày hôm qua lúc 03:42. Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo trắng đang cầm hồ sơ đứng trước cửa thang máy ấn nút mũi tên đi xuống, con số màu đỏ bắt đầu nhảy từ tầng 17 xuống tầng 11, sau đó dừng lại, tầng 11 chính là tầng người đàn ông đó đang đứng. Cửa thang máy mở ra người đàn ông theo bản năng tiếng về phía trước, ngay lúc cửa thang máy mở ra, nhìn thấy bên trong thang máy không có ai, người đàn ông rõ ràng giật mình sửng sốt một chút, lập tức theo bản năng nhìn xuống dưới.
Ngay tại lúc đó, trong nháy mắt trên đoạn video xuất hiện một thứ quỷ dị —— người đàn ông bị quăng ngã. Nói nó quỷ dị là vì ngay lúc có một lực nào đó đẩy ngã người đàn ông, nhưng trong đoạn video lại không xuất hiện một người thứ hai hay thứ gì khác cả.
"A!" Đội viên đội hình cảnh kinh sợ hét lên một tiếng, ngay cả Phác Xán Liệt cùng Đan Chấn Ngao cũng mở to mắt nhìn, không thể hiểu nổi. Độ Khánh Tú và Hoàng Tử Thao đã xem đoạn video từ trước chỉ nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai.
"Ss. . ." Biện Bạch Hiền nhíu mày hai tay vuốt mặt, rõ ràng với hiện tượng này cũng không thể tìm ra lời giải thích hợp lí, "Đoạn băng này không phải được làm giả chứ?"
"Còn có một cái khác." Độ Khánh Tú mở tiếp một đoạn video nữa, mọi người ngồi nghiêm chỉnh, tư thế giống như đang chơi một trò chơi đã chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp đại quái thú nào đó.
Người thứ hai trong đoạn video là một người phụ nữ, xem chừng người phụ nữ nội trợ, cô cũng gặp tình huống tương tự như người đàn ông vừa nãy.
"Ôi mẹ ơi! Đây không phải là cách ma quỷ thường làm sao! Lần sau tôi thà đi thang bộ còn hơn!" Mấy đội viên hình cảnh đội đã sợ hãi ôm cổ.
"Lúc cảnh sát khu vực báo án có nói gì thêm không?" Phác Xán Liệt mười ngón tay đan vào nhau chống cằm.
"Thân phận của các nạn nhân thì sao? Có liên quan gì đến nhau không?" Biện Bạch Hiền tiếp lời hỏi.
"Tổng cộng có bốn nạn nhân. Một người là phụ nữ nội trợ bình thường, một người thuộc thành phần tri thức, một người là giáo viên trung học, dường như đều không có liên quan gì đến nhau. Còn một nam nạn nhân nhân tính chưa rõ, trên người anh ta không mang theo vật gì có thể xác định được thân phận, địa điểm vụ án mạng là ở công ty thương mại nước ngoài, nhưng công ty lại tuyên bố không biết những người này. Hiện tại bốn thi thể đã được đưa đến phòng khám nghiệm tử thi của Biện pháp y."
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người hình cảnh đội bắt đầu thảo luận đoạn băng ghi hình kia, cuối cùng vẫn là đem nó đến phòng nghiên cứu.
Biện Bạch Hiền nghe thấy hai chữ "tan họp" liền vội vàng chạy tới phòng khám nghiệm tử thi, Phác Xán Liệt vừa muốn đi theo xem kết quả cuối cùng như thế nào thì bị Đan Chấn Ngao gọi lại.
"Xán Liệt!"
"Cục trưởng." Phác Xán Liệt xoay người đi đến chỗ hắn, Đan Chấn Ngao có chút xúc động vỗ vai anh, "Thật may là cậu vẫn chưa đi!"
"Cục trưởng, tôi sẽ nhanh chóng phá án!"
"Được, tôi tin năng lực của cậu." Đan Chấn Ngao gật đầu, lại vỗ vỗ cánh tay Phác Xán Liệt, "Đi thôi."
Phác Xán Liệt sau khi xử lý xong một số thứ, thay bộ quần áo khử trùng đi vào phòng khám nghiệm chỉ thấy Biện Bạch Hiền mặc một chiếc áo khoác màu trắng, khẩu trang đeo qua tai, đi qua đi lại giữa bốn thi thể, thỉnh thoảng dùng bàn tay mang găng tay cao su ấn ấn lên thi thể nạn nhân.
Lúc này Hoàng Tử Thao đột nhiên đi đến đây, nhìn thấy Phác Xán Liệt liền gọi một tiếng "Đội trưởng". Biện Bạch Hiền lúc này mới ngẩng đầu nhìn bọn họ.
"Bạch Hiền, Tiểu Vương nói những vật này được tìm thấy trên thi thể nạn nhân vẫn chưa xác định được thân phận. Hoàng Tử Thao đứng tại chỗ, một bước cũng không tiến về phía trước, hướng Biện Bạch Hiền chỉ chỉ cái túi đặt cạnh cửa.
Biện Bạch HIền không nói gì, chỉ đi lại bên cạnh tử thi quan sát.
"Trang phục chỉ là áo sơ mi trắng bình thường, còn thắt cà-vạt, xem ra là nhân viên. Trên cổ tay trái có một khoảng da màu trắng rộng 3cm, là do thói quen đeo đồng hồ lưu lại, có thể thấy là một người thuận tay phải." Biện Bạch Hiền kéo tay thi thể nhìn các đốt của ngón tay giữa, "Ngón giữa tay phải ở bên trái không có vết chai nhô ra, xem ra không phải làm công việc về viết lách."
Đang nhìn vào, đột nhiên phát hiện lòng bàn tay phải có một vết chai nông trên làn da nâu trơn nhẵn, đó là do sử dụng chuột lâu dài lưu lại. Cậu buông tay người chết, đi đến trước mặt Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao, "Nghề nghiệp của người này có liên quan mật thiết đến máy vi tính."
"A?" Hoàng Tử Thao thấy tốc độ quan sát sự vật của Biện Bạch Hiền có phần không bắt kịp, nhưng ngay lập tức gật đầu, "Tôi sẽ bảo Khánh Tú đi điều tra."
"Có phát hiện ra điều gì không?" Phác Xán Liệt tìm khẩu trang đeo vào, đi vào bên trong.
"Không có, giống như thật sự bị ngã vậy, một chút thương tổn bên ngoài do đồ vật gây ra cũng đều không thấy." Biện Bạch Hiền đi phía sau Phác Xán Liệt, "Kỳ lạ, rốt cuộc là ngã như thế nào."
Phác Xán Liệt trước khi đi vào tầng hầm đã nhìn thấy ngoài cửa sổ trời chuyển tối bắt đầu có mưa rơi, lúc này mới hỏi Biện Bạch Hiền: "Có muốn về ăn cơm không, rồi từ từ nghiên cứu một chút."
"Mấy giờ rồi?" Biện Bạch Hiền tháo khẩu trang xuống, Phác Xán Liệt giúp cậu tháo găng tay cao su, "Sáu giờ hơn."
"Ừ." Biện Bạch Hiền vận động cơ thể cứng ngắt một chút, xương cốt phát ra thanh âm "rắc rắc". Hai người khử trùng tay xong lái xe trở về nhà.
"Nguy rồi!" Biện Bạch Hiền vừa vào cửa nhà đã cuống cuồng chạy lên lầu. "Sao vậy?" Phác Xán Liệt cởi giày, nhìn bóng dáng Biện Bạch Hiền hỏi.
"Quần áo đều ướt hết rồi!" Thanh âm Biện Bạch Hiền rõ ràng truyền từ ban công, hòa cùng với tiếng mưa rơi tầm tã, tựa như hai người trong lúc đó khoảng cách rất xa nhau.
Phát Xán Liệt vểnh tai nghe, ngọai trừ tiếng mưa rơi ở bên ngoài không còn thanh âm nào nữa, trực tiếp đem nguyên liệu thức ăn mới mua từ siêu thị vào trong bếp.
Bận rộn trong bếp hơn nửa tiếng, Phác Xán Liệt mang thức ăn ra khỏi bếp, Biện Bạch Hiền đang cầm một máy tính xách tay ngồi trước bàn ăn, cơ thể có chút nghiêng về phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, dường như đang nghiên cứu cái gì đó.
Phác Xán Liệt xoa xoa hai tay, cởi tạp dề đứng phía sau Biện Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền đang xem lại đoạn video ngày hôm nay được chiếu ở cảnh cục một lần nữa, hỏi Phác Xán Liệt: "Có phát hiện ra điều gì không?"
Phác Xán Liệt nhìn kỹ trong chốc lát, vẫn là lắc đầu đành chịu. Nhìn thấy Biện Bạch Hiền phiền muộn cúi thấp đầu, anh vỗ nhẹ lên vai cậu, "Được rồi, từ từ sẽ tìm ra, đừng khẩn trương như vậy. Ăn cơm trước đã." Nói xong liền gập laptop lại, đặt nó trên bàn trà.
Biện Bạch Hiền cầm chén đũa lên vẫn còn lầm bầm: "Kỳ quái, trên người bốn nạn nhân đều không thấy vết thương xây xát bên ngoài, lực đẩy mạnh kia rốt cuộc là xuất phát từ đâu?"
"Ăn cơm!" Phác Xán Liệt lấy đũa gõ vào chén nhắc nhở, lúc này mới làm cho người đối diện ngoan ngoãn im miệng.
"Phác đội trưởng, anh từng có bạn gái chưa?" Biện Bạch Hiền đang ăn canh lại bất ngờ hỏi một câu.
Phác Xán Liệt sửng sốt, giương mắt nhìn cậu, "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
Biện Bạch Hiền nhún vai, "Không có gì, anh nấu ăn ngon vậy, hẳn là lúc trước đã từng nấu ăn cho bạn gái không ít?"
Phác Xán Liệt nhăn mặt nhíu mày, cắn đũa ậm ờ nói: "Tôi không có bạn gái."
Biện Bạch Hiền cắn đũa cười cười, Phác đội trưởng không được tự nhiên ho khan một tiếng, "Nếu ngon thì cậu ăn nhiều vào."
Sau khi ăn xong Độ Khánh Tú gọi điện đến nói rằng các chuyên gia đã nghiên cứu về đoạn video, không hề có dấu vết làm giả. Tiện thể thông báo cuối cùng đã điều tra ra được thân phận của nam nạn nhân kia, là nhân viên kỹ thuật của một công ty máy tính, làm việc ở công ty cũng được vài năm. Sau khi hỏi thăm công ty cũng như gia đình nạn nhân, mọi người đều nói rằng nạn nhân bình thường sống giản dị, cũng chưa từng gây xích mích với ai.
Quái lạ, bốn nạn nhân đều không có liên quan gì với nhau, lại đều là những công dân tốt. Vậy rốt cuộc vì cái gì lại bị sát hại? Vụ án này xem như không có manh mối gì, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền sau khi nghe xong nhìn nhau một cái, cả hai cùng đưa tay vuốt tỉnh mặt mình.
Mưa to gió lớn bên ngoài vẫn không ngừng hắt vào tường nhà. Buổi tối sau khi tắm xong hai người ngồi xếp bằng trên ghế sopha, xem đi xem lại hai đoạn video hơn mười lần, càng xem lại càng thấy khó hiểu, tựa như lực đẩy này thật sự từ trong không khí mà đến vậy.
Gập laptop lại, Biện Bạch Hiền ôm gáy, cả thân ngửa về phía sau, tựa lưng vào ghế sopha nhìn trần nhà, "Phác đội trưởng tôi nói này, thật sự không có ma quỷ chứ, rất kỳ lạ!"
"Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật." Phác Xán Liệt quay đầu lại nhìn cậu, chỉ thấy chiếc áo sơmi trên người Biện Bạch Hiền vì làn da trơn mềm mà tuột hẳn xuống xương quai xanh, làm lộ bờ vai phải. Nhìn trong chốc lát, Phác đội trưởng không biết ma xui quỷ khiến gì lại vươn tay ra giúp cậu kéo áo cao lên, mở miệng vừa định nói điều gì đó, bỗng nhiên tiếng sấm ầm vang cắt ngang lời anh. Nguồn điện trong nhà ngay lập tức bị đứt cầu dao, trong nháy mắt bốn phía chìm vào trong bóng tối.
"Cạch——" một tiếng, laptop trên đùi Biện Bạch Hiền rơi xuống mặt đất. Phác Xán Liệt chưa kịp phản ứng đã cảm giác Biện Bạch Hiền gắt gao túm lấy áo anh, "Phác Xán Liệt, bật đèn. . ."
"Bạch Hiền? Cậu làm sao vậy?" Phác Xán Liệt khó hiểu quay đầu nhìn cậu, đột nhiên nghĩ đến Biện pháp y không phải là sợ bóng tối chứ, đang muốn cười nhạo một chút lại phát hiện cậu có chút kỳ lạ. Đôi mắt của con người trong không gian tối tăm ở một mức độ giới hạn nào đó vẫn có thể nhìn thấy được, thế nhưng Biện Bạch Hiền dường như hoàn toàn không nhìn thấy anh.
"Mau. . ." Biện Bạch Hiền giục.
Phác Xán Liệt đứng dậy định đi đến chỗ công tắc nguồn điện, nhưng hai tay Biện Bạch Hiền ôm chặt khiến anh không đi được, đành phải ngồi lại trên ghế sopha, cúi người nhặt laptop lên khởi động máy, ánh sáng màn hình phát sáng trong một phạm vi nhỏ. Phác Xán Liệt thấy rõ gương mặt Biện Bạch Hiền —— cảm nhận được ánh sáng cậu dường như nhẹ nhõm thở phào, nhưng hai mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột chiếu đến, anh cũng chưa từng cảm giác được sự mất mát như lúc này, anh nhìn thấy đôi mắt Biện Bạch Hiền luôn mở to dường như đang âm thầm suy nghĩ điều gì đó.
Trầm mặc một lúc, Biện Bạch Hiền nghẹn giọng nói: "Tôi ghét bóng tối."
Phác Xán Liệt thoáng sững người. Lúc bình thường nhìn thấy thi thể kinh khủng thế nào gương mặt cũng không gợn sóng, tim cũng không đập nhanh, một mình có thể ở trong phòng khám nghiệm tử thi mấy chục tiếng đồng hồ lại có loại sợ hãi như vậy. Không nói thêm điều gì, Phác Xán Liệt đặt laptop lên bàn, nhẹ giọng nói: "Không sao rồi, có tôi ở đây."
Đêm đó Phác đội trưởng mất ngủ, biết rõ không có khả năng nhưng vẫn nhịn không được muốn biết về quá khứ của Biện pháp y, cuối cùng vẫn là mở to mắt đến lúc trời sáng. Mãi cho đến khi mặt trời đã dần lộ rõ trên bầu trời phía đông, Phác Xán Liệt nhấc nửa người ngồi dậy, đem đầu Biện Bạch Hiền không biết đã gối lên cánh tay anh từ lúc nào nhẹ nhàng dời đi, đứng dậy giúp cậu đắp chăn. Cử động tay trái một chút, nhất thời kinh ngạc —— đã không còn cảm giác. . .

Ở dưới lầu bận rộn trong bếp một lúc, bảy giờ rưỡi liền lên lầu gọi Biện Bạch Hiền dậy, chỉ thấy cậu đã tỉnh, ngồi xếp bằng trên giường ngây ngốc nghĩ điều gì đó.
"Bạch Hiền, cậu dậy rồi? Nhanh rửa mặt xuống lầu ăn sáng." Phác Xán Liệt kéo cậu ra khỏi giường, tự mình xếp chăn lại.
"Rốt cuộc thì lực đẩy kia được tạo ra như thế nào. . ." Biện Bạch Hiền lẩm bẩm đi vào phòng tắm, Phác Xán Liệt khóe miệng cong lên, hóa ra vẫn đang suy nghĩ về vụ án. Nghĩ nghĩ một chút, Phác Xán Liệt hướng phòng tắm nói to: "Nếu cậu muốn biết như vậy, chi bằng chúng ta dựng lại hiện trường vụ án đi?"
"Dựng lại hiện trường?" Biện Bạch Hiền một miệng đầy bọt kem thò đầu ra, hỏi Phác Xán Liệt: "Làm thế nào để dựng lại?"
Phác Xán Liệt sắp xếp lại gối trên giường xong, xoay người đi đến trước mặt cậu nói: "Rất đơn giản. Tự tôi sẽ đóng vai người bị hại."
Biện Bạch Hiền ngẩn người, lập tức giơ bàn chải đánh răng trong tay gõ đầu anh một cái, "Anh ngốc à! Hiện tại thân phận của các nạn nhân đều không có liên hệ gì với nhau, anh sao có thể khiến hắn đến tìm anh? Cho dù biến thái vẫn làm việc vô cùng logic, anh là muốn tự tìm cái chết hả?" Nói xong lại gõ vào cửa một cái, Biện Bạch Hiền tức giận đóng cửa phòng tắm lại, bỏ Phác Xán Liệt ở ngoài đang sờ sờ mũi, "Cũng không phải nói thật, phản ứng lại kích động như vậy . . ." Bộ dạng ra oai hung dữ như thế này cùng với bộ dạng hoàn toàn không biết gi tối qua căn bản là hai người mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net