Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHIÊN NGOẠI 1

Quá khứ của Biện Bạch Hiền

Biện Bạch Hiền từ nhỏ đã sống trong một gia đình đầm ấm, tuy không quá giàu có, nhưng bởi vì bà nội sinh sáu người con, thành viên gia đình đông đúc, hơn nữa quan hệ giữa các thành viên trong gia đình vô cùng hòa thuận, đặc biệt sự gắn kết và yêu thương nhau của đại gia đình luôn là điều khiến cậu tự hào nhất.

Bởi vì là con trai độc nhất trong nhà, khuôn mặt động lòng người, tính cách lại thông minh, Biện Bạch Hiền từ nhỏ ở nhà đã được cưng chiều hết mực, các bác đều đối xử với cậu như con ruột trong nhà. Có cái gì ngon cũng đều đến nhà cậu cho cậu trước, những điều ấy Biện Bạch Hiền đều âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Năm Biện Bạch Hiền 15 tuổi, người ông cậu yêu thương nhất qua đời, cậu vẫn luôn nhớ mãi vào cái ngày hôm đó. Khi cậu mang bài kiểm tra đạt điểm tối đa của mình bước vào cửa nhà, các bác gọi cậu đến quỳ lạy ông nội một cái, thế nhưng cậu không chịu quỳ, một mình chạy thẳng vào trong phòng khóa trái cửa lại, cứ như vậy suốt một ngày.

Ông nội cậu qua đời cậu không khóc, có người nói cậu không hiểu chuyện, nhưng cậu không quan tâm, ông nội cậu qua đời trong lòng cậu rất đau, điều ấy chỉ cần một mình cậu biết là đủ rồi. Cũng chính từ lúc đó, Biện Bạch Hiền quyết định muốn làm bác sĩ, cứu giúp hàng vạn người bị bệnh tật hành hạ như ông nội mình. Ông nội bị bệnh tốn không ít tiền chữa trị, gia đình vốn tương đối đầy đủ trong một khoảng thời gian ngắn đã trở nên túng thiếu. Ba cậu tuy là giáo sư đại học, nhưng mẹ lại không có thu nhập ổn định, Biện Bạch Hiền đi học cũng cần một khoản tiền lớn.

Cậu nhớ rất rõ vào khoảng thời gian cậu thi lên đại học, mẹ đã bắt đầu bài bạc. Ba cậu không hề đồng ý với hành vi này của bà ấy, thà rằng bản thân cực khổ chứ không để bà sa vào con đường đó. Trong khi những người khác ngay từ đầu lại không hề tỏ ra thái độ gì, cũng bắt đầu từ khoảng thời gian mẹ cậu suốt ngày đánh bài không trở về nhà, gia đình cậu bắt đầu nổ ra những cuộc cãi vã, Biện Bạch Hiền cũng vì vậy đăng ký vào khoa Pháp y.

Ba cậu tính tình rất ôn hòa, mẹ cậu vì thế càng thêm cáu kỉnh, Biện Bạch Hiền thường xuyên bênh vực cho ba mình mỗi khi bị mẹ cậu mắng chửi, ba mẹ cũng vì kiêng dè cậu nên không làm to chuyện. Nhưng mỗi lần cậu đi học về lại sẽ nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Sau này cậu mới biết, mẹ cậu đã lạc lối.


Sau này cậu mới hiểu, gia đình đầm ấm của cậu hai mươi năm qua bắt đầu đổ vỡ. Mà điều đó, chính là ngòi nổ.

Ngày Biện Bạch Hiền tốt nghiệp đại học chỉ có ba cậu đến, vốn tưởng rằng cùng một thành phố, ba mẹ sẽ đều đến. Mặc dù ba đến chúc mừng cậu, nhưng cậu vẫn luôn có cảm giác mất mát.

Hôm đó ba cậu trêu chọc lấy mũ cử nhân cậu đang đội trên đầu xuống đội lên đầu chính mình, "Sao hả con trai? Ba đội nó cũng rất đẹp trai đúng không?" Vừa nói vừa ôm lấy Biện Bạch Hiền, nhìn đứa con cao bằng mình nói, "Con ba cũng đã tốt nghiệp đại học rồi. . ."

"Ba!" Biện Bạch Hiền nhìn thấy ba mình như sắp khóc, không hiểu ba đang xúc động cái gì, buồn cười ôm lấy vai ông, "Đây không phải là chuyện đáng để vui vẻ sao ba?"

"Đúng vậy, đáng để vui vẻ. . ." Ba Biện lau lau khóe mắt, lấy chiếc mũ xuống một lần nữa đội lên cho Biện Bạch Hiền, "Nhưng mà con trai à, thành tích con tốt như vậy, sao không tiếp tục nỗ lực học hành làm nghiên cứu sinh?"

"Bởi vì còn muốn sớm đi làm kiếm tiền nuôi ba!" Biện Bạch Hiền vừa nói vừa lấy chiếc mũ đội trên đầu xuống ném lên cao, hô to: "Cuối cùng cũng đã tốt nghiệp rồi! Sau này sẽ đến lượt con nuôi ba mẹ!"

Biện Bạch Hiền không phải không phát hiện ra, mỗi khi cậu nhắc đến "Mẹ", ánh mắt ba cậu thoáng nhòe đi. Nhưng cậu vẫn làm bộ không biết gì vẫn cứ nghĩ mối quan hệ ba mẹ đang rất tốt, nhưng sự thật dường như không đơn giản như cậu tưởng tượng.

Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, ba Biện muốn đưa cậu đến nhà hàng ăn cơm chúc mừng, Biện Bạch Hiền ôm lấy cổ ba mình, cười nói: "Hôm nay là ngày con chính thức tốt nghiệp, bữa tiệc này hẳn phải để con mời, con biết một nhà hàng tên là Tị Phong Các, thịt bò ở đó rất ngon!"

Ba Biện mỉm cười vỗ nhẹ lên bàn tay rũ ngang trước ngực mình của Biện Bạch Hiền, "Được rồi! Vậy nghe theo con trai!"

Đi đến Tị Phong Các, Biện Bạch Hiền mượn cớ đi vào nhà vệ sinh gọi điện cho mẹ, vì gọi ba cuộc vẫn không ai nhấc máy, nên cậu đành nhắn cho mẹ một tin nhắn đơn giản.

Lúc ăn cơm, nhờ lực quan sát nhạy bén, Biện Bạch Hiền phát hiện ba mình cứ do dự muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ mở miệng: "Ba, ba rốt cuộc muốn nói gì vậy?"

Ba Biện thở dài, bỏ đũa xuống, "Bạch Hiền à, ba muốn. . . sắp tới sẽ ly hôn với mẹ con. . ."

Biện Bạch Hiền mở to hai mắt một lúc lâu vẫn không chớp mắt, điều cậu lo lắng nhất vẫn xảy ra. Hé môi một lúc, cậu cứng ngắc hỏi một câu: "Vì sao?"

"Mẹ con, bà ấy. . . đã không còn cần đến cái nhà này nữa." "Ba. . ."

"Ba không sao." Ba Biện cầm lấy khăn ướt trên bàn lau mặt, "Ba không phải còn có con sao, Bạch Hiền nhà chúng ta đối với ba mà nói mới là quan trọng nhất."




"Ba à. . ."

"Vâng ạ, con nuôi ba."

Mặc dù là vậy, nhưng Biện Bạch Hiền vẫn chưa cam tâm, chí ít cậu cũng phải biết rốt cuộc là tên đàn ông nào đã phá hủy gia đình của cậu.

Ngày hôm ấy mẹ cậu vẫn không đến, Biện Bạch Hiền vừa vội vàng tìm việc vẫn không quên điều tra người đàn ông lừa mẹ bỏ đi.

Lần đầu tiên cậu hẹn Ngô Thế Huân đến quán bar là vào một tuần trước sinh nhật mẹ cậu, Biện Bạch Hiền vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề, "Thế Huân, anh biết em rất rành về những chuyện điều tra, vậy có thể nhờ em giúp anh điều tra một người được không?"

Mặc dù từ nhỏ đã quen biết với Biện Bạch Hiền, một chút chuyện nhỏ này cũng không thể từ chối được, nhưng mà -- "Điều tra người khác? Anh nghĩ em mở sở trinh thám à?"

"Em đừng có mà hù anh, em có bao nhiêu năng lực chẳng lẽ anh không biết?" Nhìn thấy Ngô Thế Huân có phần suy tư, Biện Bạch Hiền lại bổ sung thêm một câu, "Chuyện này đối với anh rất quan trọng!"

Ngô Thế Huân ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của cậu, không thể làm gì khác đành khẽ gật đầu, "Em sẽ cố. Muốn điều tra đến đâu?"

"Càng chi tiết càng tốt!"

Vào ngày sinh nhật của mẹ cậu, ba cậu kéo Biện Bạch Hiền đi đến một cửa hàng hoa, ngay lúc cậu ngạc nhiên nhìn ba mình, ông vẫn điềm đạm như thường ngày nói: "Hôm nay sinh nhật mẹ con, con tặng bà ấy một bó hoa là được rồi." Nói xong lấy ví ra trả tiền, nhận lấy bó hoa đã được nhân viên cửa hàng gói thật đẹp đưa cho Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền nhận lấy bó hoa cúi đầu thoáng nhìn qua, vài bông hoa hồng đỏ tươi ướt át có vẻ rất chói mắt, suýt nữa kích thích cả tuyến lệ của cậu.

Tình yêu của ba dành cho mẹ cậu đều nhìn thấy, đến bây giờ cậu vẫn không thể hiểu được tại sao mẹ lại chọn người đàn ông khác. Cậu không hiểu, người đàn ông kia có vì muốn mua được món ăn mẹ thích dù đường xa bao nhiêu cũng không một lời than thở, có sẽ vì sinh nhật mẹ mỗi năm mà dẫn con trai mình mua một bó hoa hồng tặng cho bà hay không, có nhớ mua lê về chưng nước đường phèn tuyết lê mỗi lúc tâm tình bà không thoải mái không, có sẽ vì chuyện của họ hàng mẹ mà tận tâm tận lực chạy đôn chạy đáo khắp nơi không. . . cậu thật sự không hiểu.

Đang lúc cậu bất động không nói gì, ba vỗ nhẹ vào người cậu, "Mau đi thôi, còn ngẩn người ra đó làm gì, tối mời mẹ một bữa cơm."

"Ba có đi không?" Biện Bạch Hiền ngẩng đầu hỏi.


Ba Biện có hơi sửng sốt, "Ba. . . đi làm gì? Hôm nay là sinh nhật mẹ con, muốn mời thì đợi đến sinh nhật ba rồi mời cũng không có muộn."

"Con biết rồi."

Chạng vạng tối Ngô Thế Huân mang kết quả điều tra trong vòng một tuần đến đưa cho Biện Bạch Hiền.

"Người đàn ông kia tên là Hồ Vĩ Thắng, người trong thành phố, nhà ở là một khu biệt thự ở phía đông ngoại thành, có một xưởng sữa chữa ô tô, có vẻ là người có tiền, 43 tuổi, đã kết hôn."

"Hết rồi?" Biện Bạch Hiền trừng mắt hỏi.

"Cái gì nữa? Vậy còn chưa đủ? Anh còn muốn biết gì nữa?" Ngô Thế Huân cũng trừng mắt lại.

Khoảng chừng nửa tháng sau, Biện Bạch Hiền nhận lời mời thực tập pháp y của cục cảnh sát thành phố K. Quen biết với Phác Xán Liệt cũng là thực tập sinh, là một người ấm áp như ánh mặt trời, làm việc cẩn thận, nhiệt tình với mọi người. Tính cách như vậy khiến cậu nhịn không được lại muốn đi bắt nạt anh.

Phác Xán Liệt rất hay thích chạy đến gần cậu mỗi lúc cậu đang nghiên cứu tài liệu mà Ngô Thế Huân đưa cho, hỏi một câu: "Xem gì vậy? Lại nghiêm túc như thế?"

Mỗi lần như vậy cậu đều cầm tập văn kiện đập lên người anh.

Sau khi chính thức nhận vị trí pháp y, nhìn thấy tập tài liệu trong tay càng lúc càng hoàn thiện, nhưng vẫn không thể nắm được nhược điểm nào của người đàn ông đó, Biện Bạch Hiền thật sự rất đau đầu. Chẳng lẽ thật sự phải đến tìm vợ của hắn nói chuyện?

Hôm nay vừa dặn dò Ngô Thế Huân bắt tay vào điều tra vợ của Hồ Vĩ Thắng xong, Phác Xán Liệt lại hùng hùng hổ hổ chạy đến lôi cậu đi, "Khu Đức Hoành có một người đàn ông bất ngờ tử vong, toàn thân đều bị kiến vây quanh, hiện tại rất cần cậu."

Ngồi trên xe Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền mới kịp lấy hơi hỏi, "Toàn thân bị kiến vây quanh? Hoành tráng như vậy à?"

Phác Xán Liệt liếc mắt, "Đối với cậu mà nói là hoành tráng còn với tôi mà nói chỉ có sợ hãi mà thôi."

Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu phản chiếu Phác Xán Liệt, lại hỏi một câu: "Anh biết Ngô Thế Huân à?"

"Hả?"

Sau khi đi đến hiện trường tử vong, Biện Bạch Hiền thừa nhận bản thân cậu có chút sợ hãi, cậu chưa từng nhìn thấy tình cảnh nào quỷ dị như vậy. Bầy kiến chằng chịt vây quanh khiến người đàn ông gần như một tấc da cũng không thể nhìn thấy, hơn nữa chỗ lớp da lộ ra lại tập trung rất rất nhiều kiến.




Xung quanh người vây xem rất đông, Phác Xán Liệt tháo dải cách ly để Biện Bạch Hiền đi vào, Biện Bạch Hiền đi vào hướng đội trưởng đội cảnh sát hình sự Kha Hữu Vi khẽ gật đầu, "Phải xử lý sạch sẽ đám kiến này mới có thể tiến hành khám nghiệm."

Kha Hữu Vi gật đầu, "Không thành vấn đề." Nói xong xoay người gọi hai viên cảnh sát đi mượn súng bắn nước cao áp, lại quay đầu hỏi Biện Bạch Hiền, "Biện pháp y, dựa vào những gì cậu đã nhìn thấy, nói xem tại sao lại xuất hiện tình huống này? Chẳng lẽ nạn nhân có khả năng bị bệnh tiểu đường?"

Biện Bạch Hiền đến gần nhìn đàn kiến đang vây chặt lấy thi thể, ngồi xổm xuống nhìn thật kỹ những con kiến to hơn kiến thường một chút, hơi nheo mắt lại, chậc một tiếng, "Đây hình như không phải là loài kiến thông thường. . ."

Điều tra viên Độ Khánh Tú từ trong balo đang đeo trên người lấy ra một cái túi và một cái nhíp, ngồi xổm xuống đối diện Biện Bạch Hiền, cẩn thần gắp mấy con kiến trên thi thể bỏ vào túi.

Bỗng nhiên sắc trời tối đi rất nhanh, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn trời, hóa ra là có đám mây đen che mất ánh mặt trời. Phác Xán Liệt đứng bên cạnh Biện Bạch Hiền, đưa cho cậu một chiếc hộp, "Trợ lý vừa mới đem tới, hình như không được khỏe lắm nên tôi để cậu ta đi nghỉ ngơi rồi."

Ngước đầu nói một tiếng cám ơn, Biện Bạch Hiền nhận lấy hộp dụng cụ đặt xuống đất, mở ra, lấy găng tay cao su mang vào.

Người ở hiện trường đều lặng lẽ nhìn một loạt động tác nhanh nhẹn của cậu.

Chỉ có Phác Xán Liệt đứng bên cạnh mới nghe được lời Biện Bạch Hiền như đang nói với mình, "Xem ra mưa đến còn nhanh hơn so với súng bắn nước cao áp rồi."

Vừa dứt lời, Phác Xán Liệt cũng cảm giác được có giọt nước mưa rơi trên trán anh. Mưa nặng hạt ngay lập tức kéo đến, trong nháy mắt đám người dời đi hơn phân nửa, chỉ có những người cực kỳ tò mò mới đứng yên tại chỗ quan sát đến cùng.

Biện Bạch Hiền dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh, nâng cằm nhìn cơn mưa lớn đang gột rửa đám kiến trên thi thể, bỗng nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một cây dù, cậu ngẩng đầu nhìn lên, nở một nụ cười cảm kích đối với người vừa đến.

Phác Xán Liệt nhìn trợ lý của Biện Bạch Hiền đang đứng bên cạnh anh bung dù, mà chiều cao của cây dù vừa ngang tầm đến mắt anh, phẫn hận lau mặt thấm đầy nước mưa -- chỉ có Biện pháp y nhà cậu là người à?

Thi thể dần dần lộ ra, người ở hiện trường cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt muốn ói. Thi thể bị bầy kiến cắn vô cùng thê thảm, trên làn da chi chít những lỗ nhỏ chỗ trắng chỗ đỏ, ngay cả quần áo cũng có đầy lỗ nhỏ.

Trợ lý của Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn cây dù màu đen -- thi thể như vậy muốn khám nghiệm quả thật cần đòi hỏi năng lực chống buồn nôn rất cao.


Biện Bạch Hiền cầm lấy hộp dụng cụ bên cạnh muốn đi tới, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Biện Bạch Hiền không có thói quen nghe điện thoại trong lúc làm việc, trợ lý lấy điện thoại trong túi ra, vừa muốn nhấn tắt lại bị Biện Bạch Hiền ngăn cản.

Biện Bạch Hiền nhìn hai tay giao nhau trước ngực làm động tác ngăn cản của mình, thoáng ngẩn người, cậu cũng không biết tại sao lại muốn ngăn cản trợ lý tắt điện thoại đi nữa, chỉ là trực giác mách bảo rằng cuộc điện thoại này cậu phải nghe.

Nhìn thấy Biện Bạch Hiền hướng hắn khẽ gật nhẹ, trợ lý vuốt màn hình, đưa điện thoại đến bên tai Biện Bạch Hiền.

Chưa qua 10 giây, sắc mặt Biện Bạch Hiền trở nên trắng bệch, hô hấp dồn dập, hộp dụng cụ trên tay cũng rơi trên vũng nước mưa.

Ngay lúc Biện Bạch Hiền xuất hiện ở bệnh viện, đèn trong phòng cấp cứu cũng vừa lúc tắt đi. Một bác sĩ trẻ tuổi đi ra trước, thấy Biện Bạch Hiền chạy nhào đến, tháo khẩu trang xuống quan sát cậu một lượt, hỏi: "Là Biện Bạch Hiền phải không?"

"Là tôi!" Biện Bạch Hiền thở hổn hển hỏi: "Ba tôi sao rồi?"

"Thành thật xin lỗi, người mất vì bị thương nặng ở gáy nên qua đời tại chỗ, chúng tôi đã tận lực cứu chữa, nhưng. . ."

Người mất. . .

Lúc Biện Bạch Hiền nghe thấy hai chữ này con ngươi co rút mãnh liệt, vị bác sĩ trẻ tuổi còn chưa nói dứt lời đã bị cậu đẩy qua một bên, chạy thẳng vào trong phòng cấp cứu, nhưng lại vì câu hỏi của người kia mà ngẩn người.

"Cậu có biết người đã khuất lúc trước mắc bệnh trầm cảm không?" Biện Bạch Hiền sửng sốt, quay đầu lại, "Bệnh. . . trầm cảm sao?"

"Đúng vậy, lúc ông ấy được đưa vào đây có gặp bác sĩ tâm lý giỏi của bệnh viện chúng tôi, bác sĩ tâm lý nói rằng người mất lúc trước vẫn hay đi đến tìm hắn." Bác sĩ nói xong không để ý đến Biện Bạch Hiền nữa, cầm tờ đơn trong tay bước đi.

Lúc này y tá ở lại dọn dẹp bên trong cũng đi ra ngoài, nhìn thấy Biện Bạch Hiền đang sững sờ ở cửa, "Anh gì ơi? Anh là người nhà người mất đúng không?"

Người mất. . . người mất. . .

Biện Bạch Hiền hít một hơi sâu, nghiêng người tránh qua một bên, bước vào căn phòng cấp cứu khiến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Càng đến gần chiếc giường trắng, Biện Bạch Hiền cảm giác được hai bàn tay của mình càng run hơn, trái tim bị bóp càng thêm chặt, tầm nhìn càng nhòe đi.




Người ba ngày hôm qua vẫn còn nói trong điện thoại rằng sẽ vì con trai mà sống thật tốt, giờ đây lại nằm dưới tấm vải trắng, toàn thân lạnh ngắt.

Tay kia run rẩy kéo tấm chăn đang phủ trên gương mặt ông xuống. Trên gương mặt ba cậu có vết máu, nơi gò má bị cọ xát rách cả da, vùng xung quanh lông mày dường như đang nhíu lại.

Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng vuốt ve gò má ba mình, "Ba à. . . ba đau lắm đúng không. . ." Nắm lấy tay ông đặt đến vị trí tim của chính mình, "Chỗ này. . . cũng đang rất đau đúng không ba. . ."

Một giọt nước mắt rơi lên cánh tay của cậu, Biện Bạch Hiền hít một hơi, "Ba à, con sẽ báo thù cho ba."

Lúc mẹ Biện chạy đến bệnh viện, Biện Bạch Hiền vừa lúc đi ra khỏi cửa bệnh viện. Cậu quay đầu nhìn bóng lưng mẹ mình, "Thật đáng tiếc, mẹ à, làm bà uổng công đi đến đây rồi, tôi đã nói với bệnh viện không cho bất kỳ người nào đến gặp ba nữa."

Vừa dứt lời, điện thoại vang lên.

Vừa nhìn màn hình là Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền thản nhiên nhận, "Phác đội phó tìm tôi có việc?"

"Lúc nãy thấy cậu vội vội vàng vàng rời đi, không sao chứ?"

"Tôi đang ở bệnh viện, bây giờ anh có rảnh không, dẫn tôi đến sở cảnh sát giao thông một chuyến đi, những chuyện khác nói sau."

Đối với lời nhờ vả của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt đương nhiên cũng thẳng thắn đồng ý. Quay đầu lại thoáng nhìn Kim pháp y đang cầm dụng cụ chọc tới chọc lui những lỗ nhỏ bị kiến cắn trên người nạn nhân, rụt cổ một cái, đi ra ngoài đến chỗ Biện Bạch Hiền.

Lúc Phác Xán Liệt đi đến bệnh viện, chỉ nhìn thấy Biện Bạch Hiền một mình đứng ngơ ngác trong mưa, phía sau cậu khoảng một mét vẫn có chỗ có thể trú mưa. Lái xe chạy đến trước mặt cậu, bóp còi hai cái, Phác Xán Liệt hạ cửa xe xuống, quay sang gọi Biện Bạch Hiền: "Cậu điên rồi à? Dầm mưa như vậy không thấy lạnh hả? Mau lên xe!"

Biện Bạch Hiền nhìn anh cười cười, "Tốc độ của Phác đội phó không tệ nha."

Phác Xán Liệt bĩu môi, mỗi khi Biện Bạch Hiền gọi anh như vậy, anh vẫn luôn có cảm giác mãnh liệt rằng mình đang bị trêu chọc, mặc dù anh biết Biện Bạch Hiền không có ý đó. Nói như vậy có phải anh đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử không nhỉ, nghĩ đến đây lại không khỏi cười gượng.

Biện Bạch Hiền vừa ngồi lên xe, lau nước mưa trên người, Phác Xán Liệt vừa khởi động xe vội vã đặt câu hỏi: "Cậu muốn đi đến sở cảnh sát giao thông làm gì?"


"Ba tôi vừa xảy ra tai nạn giao thông qua đời rồi." Biện Bạch Hiền nhàn nhạt trả lời.

Phác Xán Liệt ngây ra, bất ngờ đạp phanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net