chap1 phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức đưa tin khiến ai náy đều bàn hoàn,lo sợ.nhưng không lẽ cứ như thế mãi.
Bà tamako trấn an rồi nhanh chống thúc giục mọi người:
- nhanh,nhanh lên ko gôm 1 vài món đồ quan trọng theo ko cần nhiều ta mau ra sân bay nhanh lên.
Ông Nobi cùng N và Đ chia ra lấy đồ cần thiết nhanh chống sau 5 phút đã đứng trước nhà. Bà tamako thì còn bận bên trong nhấc máy gọi cho taxi đến đón nhưng lúc sau bà bước ra nói.
- hiện giờ cả taxi không còn hoạt động chúng ta đành đi bộ vậy còn 3 tiếng nữa là tàu không gian chạy rồi.
-Đ nhanh lấy chong chóng tre ra đi chúng ta đi đến sân bay
-ừ ha.
Thế là bốn người bay trên trời đến sân bay
SÂN BÂY QUỐC TẾ TOKYO
- Đ chúng ta đến rồi.
Đông quá
" THÔNG BÁO! MỜI MỌI NGƯỜI ĐẾN XẾP HÀNG NGAY NGẮN TRÁNH GÂY KHÓ KHĂN CHO VẤN ĐỀ DI CHUYỂN LÊN TÀU. VÀ XIN MỌI NGƯỜI CHÚ Ý TRA TRÊN BẢNG THÔNG TIN ĐỂ CẬP NHẬT THÔNG TIN VỀ NHỮNG NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC PHÉP LÊN TÀU PHẢI Ở LẠI VÌ SỐ LƯỢNG CÓ HẠN. CHÂN THÀNH CẢM ƠN"

Khi nhân viên phát thanh lên tiếng, cả gia đình Nobi ngước lên nhìn. Trên bảng thông báo hàng ngày tên chuyến bay giờ hiện lên những dòng chữ. Người gia trên 70 khoing được lên tàu và những học sinh không đủ năng lực học tập cũng như thể chất trong đó bất ngờ thay có một cái tên được đặt biệt nổi lên bởi chữ đỏ" NOBI NOBITA"
- Chuyện gì vậy. Không thể N không thể bị bỏ lại đc.( Bà tamako hốt hoảng)
- không sao đâu ba mẹ. Hai người đi đi . Con ở lại được mà. Con đi cũng chỉ là gánh nặng mà( N gương mặt rơn rớn nc mặt ôm mẹ một cái rồi chạy lẫn đi vào đám đông
- N không con mau quay lại đây.
Bà tamako đau buồn khụy xuống khóc.
Đ không bt phải làm gì nhanh chóng nói. " Mẹ để con đi tìm N cho đừng lo"
- chị tamako.
Bà tamako ngẩn mặt gương mặt ko có gì là giống một người đang khóc cả.
- ồ chào mẹ shi, mẹ C, và cả mẹ Su nữa mọi người ở đây à.
Ba N thì nhanh chóng lại bắt tay với ba người đàn ông đi cùng
- Ồ chào anh lâu rồi ko gặp nhỉ.
- vâng lâu ko găp( ba người kia cũng chào lại.
- Tamako, N đâu sao ko thấy( mẹ shi lên tiếng)
- phải đấy cô bạn ấy đâu rồi ạ( shi)
- N ấy à. Nó chạy đi rồi. Dù sao nó chả đc lên tàu mà. Nó không đc đi thì xem như vk ck tôi bớt một gánh nặng dù sao thì sau này muốn sinh bao nhiêu chả có chẳng cần 1 đứa yếu đuối.( Bà tamako vừa nói vừa vẫy tay ý như đây chỉ là một chuyện vui đùa. Nhưng cũng phải 1 gánh nặng thì ai chả muốn vứt bỏ nhỉ)
- vâng,cô nói phải tương lai nhân loại không nên có loại như thế.
Thế là học 3 gia đình 9 con người gần như quên mất rằng cậu dù thế nào cũng là 1 con người cũng có quyền sống. Hoá ra đó giờ ba mẹ cậu luôn quan tâm là vì chính sách nhà nước. Hoá ra bạn bè cậu Shi ,C,Su đều là kẻ hai lòng.
- Mọi người ở đây cả à!( Đ dần tiến lại mọi người)
-Đ con có tìm nó ko.
- con đuổi theo nhưng ko kịp. Dù sao nó chẳng quan trọng. Có kiếm cậu ta sau này cũng đỡ vaif lời với chắc cậu ta. Dù sao kẻ vô dụng kia cũng sẽ chết thôi.
Đ nói ra những lời đó 1 cách dững dưng như đó là việc hiển nhiên nhưng họ nào ngờ chính những lời ấy đã cắt sâu trong trái tim cậu. Phải cậu đang ở sau họ cách họ 1 cái cột to. Cậu đã quay trở lại. Cậu muốn mình ba mẹ mình lần cuối. Muốn nhìn thấy gương mặt thân thương ấy nhưng hoá ra cậu cũng chỉ là kẻ thừa thải vô dụng. Hoá ra từng người đều chẳng ai thực sự xem cậu như một con người đáng sống đến cả.... Cả Đ người cậu tin tưởng cũng cho là thế. Vậy câu nói kia. Câu nói cậu là một người tốt là thật hay cũng chỉ là giả dối . Hay chính Đ cho rằng N chỉ có lòng tốt nhưng chỉ là vô dụng?? Đó là điều khó bt được nhưng chắc 1 điều cậu ta Đ cũng như bọn họ xem N là 1 kẻ vô dụng mà thôi.
Hai hàng nước mắt cậu lăn dài. Cậu khóc. Khóc 1 cách thương tâm. Sau lưng cậu tốp người rời đi. Bước vào hàng chuẩn bị rời TD chỉ còn cậu hèn mọn ở đây. Khóc ai hay. Đau ai thấu.
- N,sao cậu còn ở đây. Ko lên tàu.
N ngẫn lên đôi mắt đỏ ửng đẫm lệ
- Đêki!!!
Mình viết truyện 1 cách chậm rãi. Mình muốn mọi người đọc 1 cách hiểu rõ và chuyện mình sẽ cố đảm bảo các tag mình ghi. Nhưng mình xẽ phát triển cốt truyện chậm rãi một chút. Đó là lý do phần 3 vẫn chưa xong chap1. Mong mọi người ko chê và luôn ủng hộ cũng như vote cho mình và bình luận để mình có động lực viết tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net