Chương 41: Trường học khiếm thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cậu với lấy gậy chống đi ra ngoài, lấy ra chìa khóa, giả bộ như không biết có chuyện gì, khệnh khạng đi vào văn phòng hiệu trưởng.

*Khệnh khạng nguyên văn 大摇大摆: ý chỉ lúc đi đường cứ nghiêng nghiêng ngả ngả , lắc lư. Bắt nguồn từ 《Nho lâm ngoại sử》 của Ngô Kính Tử triều đại nhà Thanh.

Không ngoài dự liệu của cậu, quả nhiên Bạch Tẫn đã được thả ra ngoài.

Bên trong phòng ngoài cậu ra, còn có 3 bảo tiêu áo đen.

Mấy bảo tiêu nghe thấy có người mở khóa mấy cánh cửa, phản ứng đầu tiên là hiệu trưởng đến, đợi đến khi nhận ra không phải, họ lấy súng ra chĩa ngay đầu người nọ.

Vậy mà Hứa Tri Ngôn lại không có động tác gì.

Cậu gõ gõ gậy chống trên tay, mò mẫm đi đến trước bàn làm việc, dường như không nhìn thấy đám bảo tiêu bên cạnh,  tự tin lẩm bẩm một mình.

"Ể? Anh rể kêu mình đến phòng làm việc lấy văn kiện...... phiền quá đi, rốt cuộc là văn kiện nào, hoàn toàn không phân biệt ra được."

"Hay là mang hết qua cho ảnh, nhưng anh rể nói là để ở trên bàn mà... sao lại không có."

Miệng cậu cứ lầu bầu lẩm bẩm, vẻ mặt cũng đầy bối rối, thật sự giống như một người mù đến lấy hồ sơ cho người anh rể hiệu trưởng.

Các bảo tiêu đối diện nhìn nhau.

*Đối diện nhìn nhau nguyên văn 面面相觑: là một câu thành ngữ, phiên âm miàn miàn xiāng qù, ý nghĩa là cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không biết nên làm thế nào mới tốt. Dùng để hình dung mọi người bởi vì kinh sợ hoặc bất đắc dĩ mà nhìn nhau, đều không phát ra tiếng động. Xuất phát từ 《Hải Chí》.

Trong đó có một người thả nhẹ bước chân, đi lên phía trước, súng trong tay chĩa vào đầu thanh niên.

Nhưng thanh niên đang lục lọi văn kiện không có bất kì phản ứng nào, động tác trên tay rất nhanh, hình như rất căng thẳng, ánh mắt vẫn mù tịt vô thần.

Bảo tiêu cất súng, lắc đầu với đồng bọn, làm động tác tay suỵt.

Hai bảo tiêu còn lại cũng đeo súng lại trên thắt lưng.

Đây là người em vợ của Vương Lai, cũng là một người mù không thấy được gì, vậy thì bọn họ cũng không cần xử lý người này làm gì, tránh gây ra xung đột.

Ba người còn nhân lúc Hứa Tri Ngôn lục lọi tìm đồ thì nhấc chiếc lồng lên, để sau khi thanh niên tìm được đồ khỏi phải đụng trúng.

Nhưng ngay khoảnh khắc chiếc lồng được nhấc lên, đột nhiên trong phòng xuất hiện một đám khói lớn!

"Piu —piu —piu"

Sau ba tiếng động vang lên, ba bảo tiêu chưa kịp hét lên thì đã nằm la liệt dưới đất.

Bạch Tẫn vừa được thả ra khỏi lồng híp mắt, rốt cuộc cũng dám mở miệng.

"Anh đến rồi! Anh đến đưa tôi đi đúng không?"

Nghe thấy sự phấn khích không thể kiềm chế trong giọng nói của thiếu niên,  Hứa Tri Ngôn gật đầu: "Ừm, tối nay sẽ đi."

Thời gian cấp bách, cậu xóa bỏ hiệu ứng của bom khói, không kịp lục soát vật tư, sau khi nhặt một khẩu súng, cậu dắt theo Bạch Tẫn nhanh chóng rời khỏi phòng hiệu trưởng.

Mặt trời vừa xuống núi, quái vật vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng mà Hứa Tri Ngôn lại cảm thấy bản thân có chút nhức đầu, cả người rất không khỏe.

Vừa đi vừa mở giao diện trò chơi, tình hình không hề lạc quan.

【Tên: Hứa Tri Ngôn】

【Trạng thái: Suy yếu, tinh thần lực khá thấp】

【Ngưỡng tinh thần: 0-59】

【Tinh thần hiện tại: 19 (khá thấp)】

【Nhắc nhở: Khi tinh thần lực thấp hơn 20, tố chất cơ thể của người chơi sẽ từ từ hạ xuống, có thể kèm theo các tác dụng phụ như đau đầu choáng váng, yêu cầu người chơi kịp thời bổ sung tinh thần lực.】

Phòng An Toàn phiên bản quá khứ không có cách nào khôi phục tinh thần lực, xem ra phải nhanh chóng trở về điểm thời gian chính xác tìm Phòng An Toàn mới dược, nếu không với mức tinh thần lực thấp như này sẽ làm ảnh hưởng đến sự phán đoán tình huống trước mắt của cậu, điều này làm cho chiếc ba lô đạo cụ vốn không được phong phú của cậu càng như thêm sương trong tuyết.

*Thêm sương trong tuyết 雪上加霜: hoạ vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề)

Hứa Tri Ngôn lắc lắc đầu, cảm thấy các triệu chứng đã giảm đi một chút.

Cậu không trực tiếp đưa Bạch Tẫn đến cửa hông, mà trái lại đưa đối phương đến một tòa nhà giảng dạy gần với phòng hành chính.

Bạch Tẫn ngoan ngoãn để Hứa Tri Ngôn kéo đi, một chút dấu vết phản kháng cũng không có.

Tại nơi mà Hứa Tri Ngôn không nhìn thấy, ánh mắt của cậu ta như có lại ánh sáng, mắt không dời nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thanh niên trước mặt, dường như với cậu ta mà nói, người này chính là thần minh cứu thế...

Nhưng loại biểu tình này lại biến mất hoàn toàn sau khi vào phòng tiện ích của tòa nhà giảng dạy này.

Bạch Tẫn ôm một bọc quần áo, biểu tình từ hoang mang biến thành kinh sợ.

"Đây... đây là gì vậy?"

"Quần áo đó, nhanh chóng thay đi, tài xế đã chờ sẵn bên ngoài, thời gian của chúng ta rất gấp rồi." Hứa Tri Ngôn trả lời.

"Nhưng, nhưng quần áo này sao lại không giống bộ tôi hay mặc hằng ngày?" Bạch Tẫn sờ vào hoa văn bằng ren trên đó, linh hồn như bị đả kích.

Hứa Tri Ngôn cho rằng đối phương ngại ngùng, cong eo sờ tóc thiếu niên.

Cậu dùng giọng điệu đương nhiên mà nói: "Chúng ta phải cải trang, nếu không bọn họ biết cậu chạy rồi, mọi người đều sẽ đuổi theo, vừa tìm là sẽ thấy ngay."

Nói xong, cậu lấy quần áo giũ ra xem, là một bộ váy ngắn kiểu âu màu xanh lam được gia công khá ổn, có rất nhiều nơ bướm hồng bằng ren được đính trên chiếc váy dài qua gối này, mang theo một vẻ đẹp mất não.

*ý là cái váy nó xấu quắc mà mắm Ngôn thấy nó đẹp

**Váy ngắn kiểu âu: là loại váy theo phong cách phục cổ có nguồn gốc từ phong cách Victoria. Phong cách Victoria là phong cách phục hồi nghệ thuật được hình thành dưới thời kì trị vì của nữ hoàng Victoria ( 1837- 1901). Nó lần nữa giải thích ý nghĩa của sự cổ điển, loại bỏ các yếu tố máy móc và lý tính trong thẩm mỹ, bắt đầu một loại định nghĩa hoàn toàn mới về giá trị nghệ thuật đối với cuộc sống con người, đó chính là "phong cách Victoria."

Đặc điểm của trang phục là: vận dụng lượng lớn ren, sợi chỉ nhỏ, viền đăng ten, ruy băng, nơ bướm, kỹ thuật cắt may nhiều tầng, nếp gấp, dệt chun vào vải, và còn các kiểu dáng cung đình như áo cổ đứng, quần cạp cao, tay áo công chúa,...

"Tôi tự mình lựa cho cậu đó, yên tâm đi! Không xấu!"

Ngay khi chiếc váy xuất hiện, tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp gần như áp đảo, tầng tầng lớp lớp khá ngoạn mục.

【Hahahahahaha đây là loại công chúa đồng quê gì đây, tôi cần được cấp cứu!】

【Heheheh các người nhìn Tiểu Bách Vạn đi, cậu ta còn cảm thấy bản thân đã hóa trang cho người ta rất đẹp rồi.】

【Đợi đã, chẳng lẽ các người không muốn biết đứa trẻ đó từ đâu ra sao?】

【Có lẽ là bắt được trong phòng hiệu trưởng, tay phải Tiểu Bách Vạn đã có thêm đạo cụ mới, nói không chừng là cái giá khi giải cứu NPC này!】

【Mắt của tôi hahahahaha】

【Thật mẹ nó không xấu! Sao cậu ta có thể nói ra như vậy!】

Vài phút sau, một thanh niên mặc tây trang đeo kính dắt theo một cô gái cao gầy gió thổi là gãy xuất hiện tại thao trường, bọn họ giống như đến dự buổi hội họp nghi thức này, nhưng cô gái này đi có vẻ chậm.

Bạch Tẫn đã đơ ra cả rồi.

Cậu ta bước từng bước một như chú vịt con vậy.

Hứa Tri Ngôn rất tự tin với tay nghề của mình, sờ sờ tóc giả của Bạch Tẫn, cậu còn cố ý buộc tóc hai chùm trên bộ tóc giả đó.

"Tuy rằng là lần đầu tiên buộc tóc, nhưng cảm giác rất không tồi!"

"......"

Bạch Tẫn sờ sờ hai chùm tóc lỏng lẻo bên thấp bên cao của mình, cảm thấy đường đi dưới chân hình như ngày càng gập ghềnh nguy hiểm.































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net