Chương 1: Tỉnh dậy và cuộc gặp đầu tiên ở dị giới(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Đôi lời của tác giả*

_Xin chào tất cả mọi người, những người đang đọc bộ truyện này của mình, hôm nay mình chỉ muốn nói vài điều với các bạn thôi:

·       Đầu tiên: mình muốn cảm ơn những người đã và đang đọc bộ truyện này của mình

·       Thứ hai: đây là lần đầu mình viết truyện nên lời văn không hay được ( thì từ hồi học Tiểu học đến Phổ thông như bây giờ mà  điểm văn chưa bao giờ vượt quá 7đ phải thôi =)) ) nên các bạn thông cảm

·       Và điều cuối cùng, cho những ai muốn biết thì lịch ra truyện không cố định khi nào thích thì ra( = ̄ω ̄=  ) vì mình còn đi học (nhưng chủ yếu là lười thôi ^_^ ), và có thể sẽ ra từ 1-2 chương/1 tuần nên các bạn hãy đón đọc.

_Rồi vậy thì bây giờ chúng ta sẽ đến với chương đầu tiên của truyện nào.( nếu không tính đến ba chương trước nhé ;) )

==========================================================

POV của main

Tôi thức dậy với một cảm giác đau đớn ở đầu

"Ui da... đừng bảo là ông ta quăng mình xuống đây đấy nhé!"

Nhìn xung quanh, tôi thấy đây có vẻ là một khu rừng nào đó ở thế giới Atalian rồi. Và vì sao tôi biết đây là Atalian à ?

Dễ thôi, vì trước mặt tôi đây là loài thực vật có tên Moon Grass( Cỏ Mặt Trăng ) thứ tồn tại dưới ánh sáng của Blood Moon( Huyết Nguyệt ) và ánh sáng này chỉ xuất hiện vào những dịp đặc biệt ở Atalian này thôi.

Đang có một suy nghĩ mông lung như thế, tôi bỗng có một cảm giác kì lạ về cơ thể của mình. Nên liền đưa tay ra xem

"Eh...tay mình sao nhỏ vậy ?"

Thấy thế tôi liền nhìn khắp cơ thể mình. Và_____

"EHHHHHHHHHHHHH.......CÁI QUÁI GÌ THẾ VẬY !!?!!..."

T...tại...tại sao cơ thể tôi thu nhỏ lại thành một thằng nhóc cơ chứ ?

Ch...Chẳng lẽ khi bị lưu đầy, cơ thể tôi đã bị lão già Nox đó làm cho  teo nhỏ thành ( edogawa conan ;=)) ) thế này

"QUỶ THA MA BẮT ÔNG NOX!!!!..."

(*tác*: ta chưa cho chết là may rồi, còn chửi nữa -_-)

"TẠI SAO LẠI LÀM CƠ THỂ TÔI RA THẾ NÀY!!!"

Tôi vẫn đang chửi rủa ông già Nox thì bỗng__

"UI DA!!..."

Đầu tôi có cảm giác đau như búa bổ và một lần nữa tâm chí tôi lại chìm vào bóng tối vô tận.

___________________________________________________

POV của main

{QUÁ TRÌNH DUNG HỢP MÁU CỦA ĐỆ NHẤT MA VƯƠNG-SATAN ĐÃ HOÀN TẤT

CHUYỂN ĐỔI TỪ CHỦNG TỘC [THẦN] SANG [???] HOÀN TẤT

MỞ KHÓA TẤT CẢ PHONG ẤN TRÊN NGƯỜI CỦA BẠN...THẤT BẠI

THỬ LẠI...THẤT BẠI

THỬ LẠI...THẤT BẠI

THỬ LẠI...THẤT BẠI

THỬ LẠI...THẤT BẠI

THỬ LẠI...THẤT BẠI

THỬ LẠI...THẤT BẠI

THỬ LẠI...THẤT BẠI

THỬ LẠI...THẤT BẠI

THỬ LẠI...THẤT BẠI

....

THỬ LẠI...THÀNH CÔNG

CẤP ĐỘ HIỆN TẠI CỦA BẠN ĐÃ TRỞ VỀ 1  

KẾT THÚC QUÁ TRÌNH DUNG HỢP}

Tôi tỉnh dậy với một giọng nói máy móc vang lên trong đầu

"Ây da...đầu mình đau thật..."

Có vẻ cơn đau ở đầu của tôi đã đỡ hơn lúc trước nhưng vẫn còn khá đau. Mà ểh, ...khi nãy tôi mới nghe Giọng nói của thế giới này thì phải.

Mà theo như tôi biết thì mỗi thế giới đều có Giọng nói của chính thế giới đó, nó do chính vị Thần Khởi Nguyên  Thần của Luật lệ và Nhân quả-Juukari tạo nên để giúp quản lí thế giới giùm mình (trừ một vài thế giới cấp cao như Trái Đất thì ổng sẽ tự mình quản lí ).

Và hình như tôi chỉ nghe được Giọng nói ấy thông báo quá trình dung hợp máu của tôi đã thành công thì phải. Chả trách đó là lý do tại sao tự nhiên có một cơn nhức đầu ập tới tôi

(Ủa vậy là lúc ở trên Thần giới thì nó chưa xong á ?)

Vậy mà sức mạnh của tôi khi đó có thể nói là mạnh nhất Thần giới rồi( nếu đánh solo ), thì bây giờ không biết là nó sẽ ra sao nữa

Với một suy nghĩ như thế tôi bắt đầu ngồi dậy để___

"Haizz... vậy đó không phải mơ à ?"

__nhìn cơ thể mà tôi đang có.

Tôi vẫn đang ở trong cơ thể của chính mình nhưng lại chỉ có hình dáng của một thằng nhóc  4-5 tuổi, kể cả khuôn mặt của tôi cũng trẻ hẳn lại và tôi để ý thấy mái tóc của mình thứ đã trở thành màu bạc khi còn trên Thần giới lại giữ nguyên màu bạc đã.

Kể cả hai con ngươi màu đen lúc trước của tôi cũng chuyển màu nhưng lại thành một màu đỏ như máu vậy, còn lại thì chả khác gì một đứa con nít cả.

Nhưng vẫn khá là may khi tôi vẫn còn là một thằng con trai, chứ nếu mà trong lúc tôi bị Thần Nox thả xuống thế giới này mà tôi bị đổi giới tính thì.........thà chết cho rồi.

Vì như thế thì sao mà tôi "hành sự" được. Được "ấy ấy" với con gái( chứ tôi không muốn là người bị "ấy ấy" nhá ) là ước mơ của mọi thằng đàn ông FA mà, và đặc biệt là một tên sống cô đơn không có ai yêu thương( trừ Jin ) suốt cả mấy chục ngàn năm như tôi nữa chứ ( hu hu hu ).

Nhắc tới Jin thì không biết cô ấy ra sao rồi nhỉ, nếu tôi mà là cô ấy thì chắc sẽ khóc đến cạn cả nước mắt rồi. Đơn giản là khi mình chứng kiến cái cảnh người mình yêu thương nhất phải rời xa mình mãi mãi ngay trước mắt mà mình chẳng làm gì được thì chắc chắc ai cũng sẽ rất đau khổ rồi.( một thanh niên FA cả ngàn năm cho hay :v )

"Thôi thôi thôi, nghĩ mấy chuyện ấy cũng chẳng làm được gì vì mình có còn gặp lại nhỏ được nữa đâu".

(*tác*: ừ ừ mi cứ nghĩ thế đi ( ͡° ͜ʖ ͡°))

"Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cách thoát ra khỏi đây"

Mang trong mình một suy nghĩ như thế, tôi bắt đầu tìm đường ra khỏi khu rừng này. Mà lại quên một điều cũng quan trọng không kém, đó là__

"Ểh...đây là đâu nhỉ ???"

___________________________________________________

POV của main

Tôi đã lang thang trong khu rừng này được 7 ngày rồi (chắc vậy), và tôi vẫn chả biết là mình đang ở đâu nữa. Tôi chỉ biết đây là thế giới Atalian thôi, chứ không biết mình bị Thần Nox quăng xuống đâu của thế giới này nữa, mà nếu có biết thì cũng chưa chắc là tôi có thể tìm đường ra khỏi đây được nữa vì.........tôi là một thằng mù đường bẩm sinh.  

Thật ra, khi còn ở Thần giới tôi đã một lần bị ăn đập vì cái khuyết điểm ấy. Đó là một ngày tôi được Hekaru-Thần của Sinh mệnh nhờ giúp cổ làm thí nghiệm sự sống của một thứ gì đó mà cần đến sức mạnh Không-Thời gian của tôi nên cô ấy đã nhờ Jin thông báo cho tôi, đến cái lúc tôi đi tìm phòng của cổ thì tôi lại lạc đường và bằng một cách thần kì nào đó(chắc là định mệnh)mà tôi đã đi vào......phòng của Jin(=))) mà lại đúng ngay cái lúc cổ vừa từ phòng tắm bước ra và thấy tôi đứng đó nhìn cổ, nên trong khoảng một ngày thì tôi phải đi khắp nơi với một khuôn mặt in năm dấu tay trên má và Jin cũng chả thèm nói chuyện với tôi trong một tháng luôn(L).

E hèm...lạc đề rồi. Quay lại với vấn đề trên, tôi đã ở trong khu rừng này được 7 ngày rồi. Và kể từ khi không còn là Thần nữa thì các nhu cầu sinh học của con người cứ theo đuổi tôi mãi mà tôi lại không biết làm sao để hết, nói một cách đơn giản là từ lúc bị lưu đầy đến giờ tôi chả có gì để ăn cả.

Mặc dù tôi đã lang thang ở đây trong 7 ngày rồi mà vẫn chưa gặp được bất kì con thú nào chứ nói chi đến việc có thức ăn. Mà nếu nói vấn đề về nước thì tôi có thể giải quyết được vì tôi có thể nhớ cách sử dụng Ma thuật để tạo ra nước nên không lo chết khát được, nhưng vẫn không thể tìm được bất cứ thứ gì cả, nên tôi vẫn đang bước đi với một cái bụng gào thét đòi đồ ăn.

Tôi cố gắng gượng hết sức để tiếp tục bước đi(mặc dù chả biết mình đang đi đâu),nhưng điều gì đến thì cũng sẽ đến vì tôi không được ăn lâu rồi nên chút sức lực cuối cùng của tôi cũng đã hết. Lại một lần nữa tôi đã ngất đi và ý thức của tôi cũng chìm vào bóng tối.

___________________________________________________

POV thứ 3

Nằm ở Lục địa Eastern thuộc thế giới Atalian, có một khu vực bí ẩn được toàn thể thế giới Atalian biết đến với cái tên Deadland( Vùng đất chết ) do chưa từng có một ai sống sót trong đó để về mà kể lại cả. Đó là do khu vực này là một khu rừng sống của hàng ngàn con quái vật thuộc cấp độ SS trở lên, một con thú yếu nhất trong đây cũng cân cả một thành phố nhỏ. Khu vực này cũng là một trong 3 nơi nguy hiểm nhất trên toàn thế giới, mà khi ai nghe đến cũng phải khiếp sợ,

Và tọa lạc giữa khu rừng ấy là thành phố Dragonoid của chủng tộc Dragonic(Rồng)-một chủng tộc được biết đến với tính cách hiếu chiến và hung bạo nhất trong tất cả các chủng tộc, họ cũng được nói đến là chủng tộc có sức mạnh mạnh nhất trên thế giới này. Nhưng hôm nay chúng ta sẽ không tìm hiểu về vấn đề này, vì__

-Đùng Đùng Đùng-

-Ầm Ầm Ầm-

-Xẹt Xẹt Xẹt-

"Ha ha ha, ngươi không thoát khỏi ta được nữa đâu, con khỉ kia"

"Khẹt khẹt khẹt..."

Ở trong khu rừng này đang đang xảy ra một trận chiến cực kì kinh khủng giữa một người đàn ông và...... một con khỉ.

"Hây da..."

Với một cú đâm từ cây thương của mình, người đàn ông khoảng 50 tuổi ấy đã làm cho con khỉ nhận phải một vết thương nghiêm trọng ở phần vai trái và điều ấy đã làm cho nó nổi điên lên

"Khẹt khẹt..."

"Ôi,đừng mơ là tao sẽ cho mày kích hoạt kĩ năng [Transform(Biến thân)] đâ..."

Nhưng chưa kịp nói xong thì con khỉ ấy đã làm điều mà người đó định cản. Cơ thể nó từ từ biến đổi, bộ lông màu đen đã được thay thế hoàn toàn bằng một màu vàng với hình tia sét xuất hiện ở cả hai vai lẫn bắp chân, đôi mắt của nó cũng chuyển thành một màu đỏ như máu, răng và móng vuốt thì càng ngày càng dài ra. Cơ thể của nó bây giờ cũng cao hơn 5 mét và vết thương trên ở vai trái mà nó vừa nhận phải đã lành hoàn toàn.

"Ôi giời, mệt rồi đây..."

Bỗng__

"Grrrrrrrrrrrrraaagh"(*tác*:chỗ này mình không biết ghi tiếng gầm nên ghi đại nhá ^_^)

Con khỉ ấy với một tốc độ mà mắt thường không thễ nhìn thấy được đã xuất hiện ngay đằng sau người đàn ông kia và sử dụng kĩ năng[Thunder claw(Vuốt sấm sét)] tấn công vào lưng người đó nhưng

-Rắc-

với một tốc độ không hề kém gì con khỉ, người đàn ông đó đã xoay người lại và đỡ đòn đánh đó bằng cây thương của mình, nhưng xung lực của đòn đó cũng làm cây giáo gãy nát.

Bỗng một giọng nói đầy sát khí cất lên làm cho con khỉ đó khựng lại, đứng im không nhúc nhíc được gì vì quá sợ hãi

"Ôi ôi ôi, tao đã không muốn chơi thật với mày rồi, nhưng giờ không chơi là không được rồi. Có mà chết mất xác cũng đừng trách tao đấy nhé!!"

Người đàn ông đó sau khi kết thúc câu nói liền giơ 1 tay lên trời, rồi hô thật to

"Nhân danh chúa tể của biển cả-Leviathan, ta triệu hồi ngươi [Thần thương Merial]"

Một cây thương có ba đầu bỗng xuất hiện trên tay người đàn ông đó, cây thương ấy toàn thân có màu vàng kim được trang trí với những kí tự cổ xưa được biết đến là Long ngữ. Đặt biệt ở giữa cây thương ấy có một bức hình về một con rồng màu xanh lam đang quấn quanh thân cây thương và trong miệng lẫn móng vuốt của nó đang giữ một viên ngọc màu đỏ và một viên ngọc màu cam.

Và sau khi cây thương ấy xuất hiện thì cơ thể người đàn ông cũng biến đổi. Lúc đầu ông ta chả khác gì người bình thường cả nhưng bây giờ ông ta đã cao hơn 2 mét, từ trên đầu ông ta xuất hiện hai cái sừng chĩa thẳng về đằng sau, đôi mắt đã trở thành mắt của loài bò sát với tròng mắt màu vàng và một đường dọc trong con ngươi màu đen, da của ông ta cũng đã trở thành một bộ da giống với vảy cá có màu xanh lục, đằng sau cũng xuất hiện một đôi cánh lẫn chiếc đuôi có những gai nhọn mọc đầy trên đó,và chúng có cùng màu với bộ vảy kia.

Với một cơ thể như thế ông ta đã làm cho con khỉ đang sợ hãi kia càng ngày càng sợ thêm vì dù gì nó cũng là một con quái vật có trí tuệ ngang ngửa con người, thuộc cấp độ S+ có tên King Thunder Gorilla (Lôi Hầu Vương )

Và nó hiểu thứ mà nó đang đối mặt với là một Dragon thuộc hàng cao cấp nhất trong chủng tộc Dragonic, nên nó chắn chắn rằng phần trăm cơ hội chiến thắng của mình là Zero.

"Vĩnh biệt nhé, khỉ ngu!"

"KHÉCCCCCCCCCCCCC..."

"[Water scythe](Lưỡi hái nước )"

Bỗng mười chiếc lưỡi hái được làm bằng nước xuất hiện ngay bên cạnh con khỉ rồi ngay lập tức xé tan xác nó ra. Chỉ để lại một tiếng kêu trước khi chết và một vũng máu ngay tại chỗ nó đứng, thân thể hay nói chính xác những mảnh vụng của cơ thể từ từ tan ra khi cây [Thần thương-Merial] của người đàn ông kia chạm vào.

"Ha ha, chết rồi mà mày vẫn có ích cho cây thương của ta nhỉ ?"

Bỗng__

"Ông ơi, ông..."

Một giọng nói của một người con gái pha lẫn một sự mạnh mẽ vang lên

"Ông ơi...ểh ông làm gì mà kích hoạt kĩ năng[Long hóa-Nửa phần-] chi vậy ?"

"A à do ông tìm được đối thủ mạnh ấy mà. Mà cháu là..."

Chưa kịp nói xong câu thì ông đã bị kéo đi bởi một cô gái khoảng 12-13 tuổi, với một mái tóc màu xanh lam nhạt, đôi mắt màu vàng quý phái, nước da với một khuôn mặt trắng trẻo, hồng hào và cô đang mặc một chiếc áo sơ-mi dành cho nữ với màu trắng tinh, phía dưới là một chiếc quần dài màu đen bó sát cả cơ thể.

"Thôi bỏ qua chyện đó đi. Ông nhìn nè, cháu vừa tìm thấy một "thứ" này" 

"Thứ á ?"

"Đây ạ!"

Bây giờ thì ông ta mới để ý thấy cháu của mình đang cõng một một thằng nhóc khoảng 4-5 tuổi gì đó sau lưng, một đứa bé có mái tóc màu bạc và đang "trần như nhộng" trên lưng cháu gái mình khiến ông ta có chút bực bội(*tác*:( ͡° ͜ʖ ͡°))

"Hừm! Cháu tìm thấy nó ở đâu vậy ?"

" Ở gần đây thôi, và cháu thấy cậu nhóc ngất ở đây nên nghĩ cậu ta rất có thể bị lạc hoặc bị bỏ rơi, vì vậy cháu quyết định đem về nhà chăm sóc ạ."

"Hả!?! Nhưng Sara này, cháu không thể đem về nhà chúng ta những "thứ" không rõ nguồn gốc đâu"

"Nhưng cậu nhóc này tội nghiệp thế cơ mà, ông không thấy khuôn mặt của nó đã thành màu tím rồi này, cả cơ thể cũng chỉ còn da bọc xương thôi này. Chắc chắc nó đã nhịn đối lâu lắm rồi đấy"

"Ơ ừm......thôi được rồi, nó có thể ở lại. Nhưng ta phải thẩm định coi nó là gì đã"

"Vâng ạ!"

Nói rồi ông ta kích hoạt một trong những kĩ năng của mình nhưng kết quả lại là__

{KHÔNG THỰCHIỆN ĐƯỢC}

"Hử ?"

(Gì kì vậy ?!!, cấp độ kĩ năng[Thẩm định] của mình đã (Max) rồi mà )

"Sao rồi ông ?"

"Từ từ cháu, đợi ông đã!"

Nhưng kết quả vẫn là__

{KHÔNG THỰC HIỆN ĐƯỢC}

"Ểh?......"

(Cái quái gì vậy ?)

"Sao rồi ông ?"

"..."

"Ông ơi!"

"..."

"ÔNG ƠI!"

"Ể...gì vậy Sara ?"

"Kết quả sao rồi ông ?"

"A à, kết quả à ?...ừ...ừ thì...ùm...nó có thể về với chúng ta"

"Yeah!"

"Thôi chúng ta về nhà nào."

"Vâng ạ!"

(Mình nên giữ im lặng về thằng nhóc này với Sara, vì từ trước tới giờ chưa từng có ai mà mình không dùng [Thẩm định] được và nó cũng làm mình khá là tò mò đấy. Với lại Sara mà biết về điều này thì......... mình sẽ mất hình tượng mất)(*tác*:( ͡° ͜ʖ ͡°))

Mang trong mình suy nghĩ ấy hai người (với một thằng nhóc vẫn còn bất tỉnh không biết điều gì đang xảy ra với mình) bắt đầu đi về phía bìa rừng, rồi từ từ biến mất trong những tán cây của khu rừng ấy.

==========================================================

*Đôi lời tác giả*

_Mình xin giải thích một vài điều nhá

v "..." là lời nói của nhân vật

v (...) là suy nghĩ của nhân vật

v [...] là cách gọi tên của kĩ năng

v {...} là giọng nói của thế giới Atalian này

_Rồi tất cả chỉ có vậythôi, chúc tất cả đọc truyện vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net