Chương 133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cảm giác ngột ngạt khó thở không ngừng truyền tới giống như lồng ngực bị ai đó hung hăng bóp nghẹt.

Tôi muốn sống nhưng lại không thể thở được, hô hấp như bị đình trệ hoàn toàn.

'Cứu tôi với...!'

Lúc này, đột nhiên tôi cảm nhận được có ai đó đang nắm chặt khuôn mặt mình. Sau đó, bờ môi mềm mại ấm áp khẽ phủ lên môi tôi.

Cảm giác giống như vừa có một luồng gió mạnh mẽ từ thân thể anh ta xóa tan sự ngột ngạt vừa rồi.

Thật đáng giận! không biết tôi còn phải trải qua cảm giác chết chóc kỳ dị này thêm bao nhiêu lần nữa?

"Đáng chết! Khụ khụ.."

Cơn ho dữ dội khiến tôi mở hồ tỉnh lại. Nước biển mặn chát vẫn không ngừng tuôn ra từ khóe miệng.

Thật may là tôi vẫn còn sống!

"Huh Huh, Haah, haah..."

Lúc tôi còn đang ra sức hít thở thì một giọng nói vang lên.

"Công nương!"

"...Thái tử."

Mái tóc vàng óng khẽ rủ xuống che khuất tầm nhìn.

Nghe được thanh âm của tôi, đôi mắt đỏ thẫm mở lớn đầy kinh ngạc, còn có sự vui vẻ không hề che giấu.

"Nàng thực sự còn sống. Ta rất vui đấy. Ta còn đang đau đầu nghĩ xem phải thông báo tin buồn với ngài công tước thế nào đây."

Rõ ràng bộ dạng hết sức thảm hại, giống như sắp kiệt sức tới nơi, nhưng cái tên thái tử này vẫn còn tâm trạng cười đùa nham nhở được.

Đúng là không còn lời gì để nói.

Tôi chậm rãi ngồi dậy, ở yên một chỗ, lười phải tiếp chuyện với đồ thần kinh này.

Đột nhiên, tôi nhận ra hang động đã biến mất rồi! Có lẽ do dòng nước biển ồ ạt đổ xuống dữ dội từ các lối ngầm trong hang động có sức công phá quá mạnh vô tình đã biến nơi đó thành đống đổ vỡ, cuối cùng bị nhấn chìm hoàn toàn, không để lại một dấu tích tồn tại nào. Rõ ràng ban đầu chỉ là một hòn đảo trên vùng biển yên ả, thỉnh thoảng có vài con sóng nhè nhẹ vỗ vào bờ mà thôi.

Tôi cũng không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.

"Chúng ta trước đó đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ta còn đang nghĩ chúng ta sẽ bỏ mạng trong biển nước, nhưng may là thằng nhóc đó đã tỉnh lại và hét lên cái gì đó."

Thái tử đơn giản giải thích tình huống lúc đó, lý do chúng tôi có thể thoát thân trong hiểm cảnh.

"Sau đó, chúng ta đã dịch chuyển tới hòn đảo nhỏ không người quanh Soleil."

"A, Raon!"

Vừa mới tỉnh dậy, đầu óc có chút mơ hồ, tôi vô tình đã quên mất thằng bé. Tôi vội nhìn xung quanh một lượt để tìm kiếm Raon.

Tầm mắt lập tức rơi vào thằng bé đeo mặt nạ sư tử đang nằm bất động trên bãi cát gần đó, tôi thử lớn tiếng gọi.

"Em có ổn không?"

"Đừng lo lắng. Có lẽ nó bị kiệt sức vì hao tổn quá nhiều năng lượng lúc dùng pháp thuật thôi."

Cũng đúng, tôi tạm tin tưởng vào lời nói của tên thái tử này vậy.

Nỗi buồn chợt dâng lên.

Trong một ngày đã có quá nhiều chuyện xảy ra, cái cơ thể nhỏ bé này phải chống chọi với biết bao thứ, tiêu tốn không biết bao nhiêu sức lực. Tôi thu lại ánh nhìn Raon đầy lo lắng, hơi bối rối quay sang phía tên thái tử hỏi những điều vẫn còn băn khoăn.

"Chuyện thành lập đế quốc Leila mới sao rồi? Còn cả lũ tàn dư đó?"

"Này."

Callisto đột nhiên đưa tay chỉ ra ngoài biển.

Tôi nhìn theo hướng tay hắn nhưng lại không thấy thứ gì giữa biển Inca.

Thấy vẻ mặt mờ mịt của tôi, hắn bước tới gần, khẽ dùng tay miêu tả hình dáng ngọn đảo ở trên biển.

"Chúc mừng công nương, nàng đã đập vỡ cả một ngọn đảo luôn đó."

Vừa nói mấy lời châm chọc, cái tên thái tử còn dùng vẻ mặt chân thành vỗ tay liền mấy cái để phụ họa.

"Hang động ngầm đã bị sập. Sau khi chúng ta dịch chuyển tới đây không lâu thì toàn bộ hòn đảo đã chìm trong nước biển."

"Cái gì?"

Tôi bối rối hỏi lại, nhất thời vẫn không thể tin nổi có chuyện như vậy xảy ra.

"Dù sao thì, đây là lần đầu tiên ta thấy một hòn đảo nguyên vẹn bị chôn vùi trong biển nước như vậy đấy."

"Vậy thì..."

"Khi trở về, ta phải ban thưởng cho nàng thôi. Để công nhận công lao nàng đã quét sạch lũ tàn dư Leila và căn cứ của chúng."

Hắn nhìn sang hướng tôi, bật cười thích thú.

"Chà, ta vẫn luôn dốc sức truy tìm lũ tàn dư Leila còn sót lại bao lâu nay kể từ lần đối đầu gần đây nhất tại đại hội săn bắn. Có lẽ nên phong cho nàng tước hiệu hiệp sĩ. Nàng nghĩ sao?"

Tôi khẽ cau mày, đúng là hết chịu nổi cái tên này.

"Bây giờ ngài còn đùa được sao?"

"Đùa gì chứ? Ta đang nói nghiêm túc."

Cái điệu cười kia tuyệt đối không có chút nào nghiêm túc.

Chuyện gì xảy ra với cái hệ thống điên khùng này vậy chứ? Có còn công bằng không?

Là pháp thuật của tôi nhẹ nhàng đem một hòn đảo nhấn chìm xuống biển? Đúng là có oan mà không thể nói. Rõ ràng là pháp thuật của hệ thống.

Thôi được rồi, dù sao thì người khác đều thấy là tôi đã làm, bây giờ tôi sẽ phải chịu trách nhiệm về chuyện này.

Không biết phải miêu tả cái cảm giác này thế nào nữa.

Tôi ngẩn người nhìn vị trí hòn đảo "Soleil" đã từng nằm trên biển, bây giờ biến mất không còn vết tích. Một màn sáng đột nhiên xuất hiện phía trước thông báo.

~ Tâp chính: Tìm tung tích bọn trẻ.

[Hãy cứu bọn trẻ khỏi thế lực tà ác.]

Nhiệm vụ thành công!

Phần thưởng: Độ hảo cảm của tất cả các nhân vật tăng 5%, Danh tiếng +50, Mảnh gương ma thuật cổ đại.

(Tổng danh tiếng: 510)

'Hahaaa.'

Tôi miễn cưỡng cười với cái cửa sổ hệ thống đột ngột xuất hiện.

Khi cúi đầu nhìn xuống bàn tay đã thấy mảnh gương tôi nhặt được ở hang động ngầm trong lúc sử dụng pháp thuật.

Nó không còn tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh. Tôi đã không hề thua!

Đó dù sao cũng là một phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ của cái gọi là tập chính.

May là đã cứu được bọn trẻ, nhưng đó là một phần tình tiết trong cốt truyện, không thể tránh được. Càng ngày cái trò chơi này càng khiến người ta tức điên mà.

Đột nhiên tôi bỗng nhớ tới cảnh tượng đã thấy khi nãy. Người con gái mang khăn choàng màu trắng biến mất trong làn sáng xanh nhạt.

'Cô gái đó rất giống công nương thật sự, Yvonne.'

Mái tóc hồng chói sáng, cặp mắt màu xanh lam.

Vừa nghĩ tới đó, trái tim không tự chủ được sự khó chịu, giống như có tảng đá đè nặng.

Chỉ là người giống người thôi. Không thể nào.

Tôi một mực phủ nhận những gì đã nhìn thấy. Chuyện đùa gì thế này?

Làm sao nhân vật chính đầy thánh thiện trong chế độ thường có thể biến thành nữ thần ác độc của lũ ác quỷ Leila được chứ?

"Nàng không khỏe ở đâu à?"

Mãi không thấy tôi nói gì, cái tên thái tử điên khùng lại liếc cặp mắt đỏ thẫm qua xem một cái. Thấy vẻ mặt kỳ lạ của tôi thì hồn nhiên vỗ đầu, dùng vẻ mặt thận trọng hỏi han.

"Đang nghĩ gì mà nghiêm túc vậy? Lông mày sắp dán vào nhau rồi kìa."

Tôi vội ổn định lại cảm xúc, nhìn hắn một lúc, khó khăn mở miệng.

"Thái tử, lúc nãy ngài có nhìn thấy mặt của cô gái choàng khăn trắng không? Có phát hiện chuyện gì không?"

"Không, khi đó hang động sắp sập đến nơi, làm gì có thời gian mà nhìn mặt người phụ nữ đó nữa?"

Nghe được câu trả lời không hề do dự của hắn, trái tim tôi cuối cùng cũng dần trở lại nhịp đập bình thường. Thật là khó hiểu mà! Sao tôi lại an tâm về chuyện này chứ?

Tôi khẽ thở dài, cũng nên nói về một vấn đề nữa.

"Thái tử điện hạ, xin lỗi ngài."

"Gì vậy? Sao đột nhiên lại xin lỗi ta?"

Bỗng dưng lại nhận được lời xin lỗi không đầu không đuôi của tôi, hắn mịt mờ hỏi lại.

Được rồi, tất cả không phải là chủ ý của tôi nhưng là cái hệ thống chết tiệt buộc tôi phải làm chuyện này.

Dù sao thì một hòn đảo đã vĩnh viễn biến mất. Tôi cố trấn tĩnh, lấy hết can đảm mở miệng nói tiếp.

"Ngài đã nói sẽ tiếp quản ngai vàng và trị vì một đất nước hoàn hảo. Thế nhưng, vì pháp thuật của tôi mà một phần lãnh thổ đế quốc đã bị hủy mất rồi."

"Hử?"

Để duy trì độ hảo cảm của hắn, tôi mới phải xin lỗi. Tên điên này còn cười được.

"Công nương, nàng đang đùa ta đấy hả?"

"Gì cơ? Tôi có điểm nào giống như đang nói đùa sao?"

Tôi lập tức bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, rất nhanh lại ỉu xìu.

"...Là vì tôi không thể khống chế được pháp thuật của mình nên những chuyện này mới xảy ra."

"Nhờ nàng mà chúng ta không bị che mắt hoàn toàn rồi đấy."

Không hiểu cái tên Callisto lảm nhảm mấy lời hươu vượn gì nữa.

"Làm sao nàng biết được sau khi chúng ta rời khỏi đây, bọn người Leila đó sẽ không tiếp tục bắt cóc lũ trẻ để hút năng lượng? Cứ đánh sập căn cứ của bọn chúng luôn không phải đỡ tốn sức giải quyết hơn sao?

Tôi thoáng ngạc nhiên nhìn hắn. Không ngờ mấy lời tử tế như vậy có ngày lại phát ra từ tên điên này. Bất giác những nghi vấn trong lòng đã nói miệng.

"Ngài không hoài nghi chút nào sao?"

"Chà, sự đa nghi ngấm vào huyết mạch không cho phép ta ngừng lại đâu. Nàng thấy có đúng không, công nương?"

Hắn khẽ cau mày, vẫn dùng ngữ điệu quen thuộc đáp lại.

"Làm sao một người có thể vòng vo thế nhỉ?"

"Thái tử điện hạ đã từng nói với tôi..."

Tôi có chút suy tư, đắn đo một lúc mới lên tiếng.

"Dù sao thì chuyện tôi có thể sử dụng loại ma thuật mạnh mẽ như vậy, không phải rất khó hiểu à..."

"Nàng cũng không biết còn gì."

Hắn lạnh lùng ngắt lời tôi.

"Ta phải nhắc lại câu ta đã nói khi ở hang động sao?"

"Ánh mắt ngạc nhiên của nàng khi nhìn những con rắn và lũ Leila bị ma thuật giết chết rất rõ ràng. Ta đâu có bị mù, công nương."

"..."

"Nàng không cần giải thích. Những chuyện ta chính mắt nhìn thấy, ta tự có đánh giá của riêng mình."

Tôi chỉ có thể yên lặng dùng ánh mắt mông lung nhìn hắn.

Trái tim đập bang bang như một chú nai nhỏ.

Tôi cũng không biết sự xúc động này là vì bản thân nhận được sự tin tưởng hay là vì mọi chuyện đang đi theo đúng hướng tôi mong đợi.

Nước mắt không thể kiểm soát lăn dài trên khuôn mặt. Trước đây, ngay cả khóc, với tôi cũng là một điều xa xỉ.

"Xúc động như vậy sao? Cảm thấy biết ơn thì nàng có thể hôn ta một cái."

Đúng là không thể cảm động quá một phút. Tên này quả nhiên vẫn là khiến người ta tức giận.

"Ngài nói gì cơ?"

Thấy bộ dạng ngốc nghếch của tôi, cái tên thái tử điên này càng tỏ ra thích thú, rất tự nhiên nói mấy lời càn rỡ.

"Sao thế? Không phải các cô gái khi được người hùng giải cứu đều lấy thân báo đáp sao? Ta nghĩ cho công nương nên chỉ bảo nàng hôn một cái thôi đó."

"Nói thật thì, là tôi đã cứu ngài khỏi tình huống nguy hiểm còn gì."

"Thôi được rồi, vậy nàng có thể ở yên đó. Ta sẽ hôn nàng vậy."

"Tôi từ chối."

Tên thái tử lại khẽ làu bàu cái gì đó, hàng lông mày nhíu chặt.

"Bây giờ, chúng ta phải làm gì để thoát khỏi đây?"

Tôi quay sang hỏi nhưng hắn chỉ nhún vui, đứng dậy đi theo tôi. Tôi bắt đầu thấy hơi tò mò vừa nãy rốt cuộc mấy câu làu bàu của hắn là gì.

"Trước khi ngất, nó nói đã truyền tin cho gã pháp sư lúc nãy. Hắn sẽ tới đây ngay thôi."

Tôi nhìn về phía Raon vẫn đang nằm bất động, khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, một âm thanh chấn động truyền tới từ đâu đó.

Tên thái tử nhìn xung quanh một lát rồi lấy ra đồ vật từ trong tay áo. Là một quả cầu pha lê nhỏ đang phát sáng.

"Chờ chút đi, công nương."

Tên thái tử cười gian, sau đó quả cầu thực sự đã được kích hoạt. Giọng nói bên trong truyền tới rất rõ ràng, có chút quen thuộc.

"Thái tử điện hạ! Ngài đang ở đâu vậy ạ?"

"Đang họp mà ngài lại đi đâu lung tung thế! Làm sao mà lũ pháp sư Leila đó lại đe dọa ngài vậy?"

Tên thái tử nhanh chóng cất quả cầu đi, hơi khó xử nhìn tôi, vội vã nói.

"Công nương, ta phải rời đi trước. Nàng có thể tự quay lại không?"

"Ta có chuyện gấp cần xử lý ở hoàng cung."

Vừa nói xong thì một vòng tròn ma thuật màu vàng xuất hiện ở chỗ hắn đứng.

"Ta nhận được lời triệu kiến từ hoàng cung. Cedric Porter, cái tên chết tiệt đó đã kích hoạt nó."

Đó chính là phụ tá duy nhất của thái tử.

Đột nhiên phải tách ra, trước khi ma thuật đem hắn đi, tôi vội tiến lại gần, hét lên thật to.

"Thái tử!, nhất định phải chú ý chữa trị vết thương."

Mảnh váy áo tôi dùng để băng bó vết thương ở cánh tay hắn đã sớm bị máu nhuốm đỏ.

Răng của lũ quái vật rất có thể mang theo chất độc, khi trở về ngài hãy kiểm tra vết thương ngay nhé."

"Có cần phải nói nhanh thế không?"

Cái tên này thấy bộ dạng cuống quýt của tôi còn cười nhàn nhạt.

Hắn đột nhiên tiến lại gần, giữ lấy một bên mặt tôi. Cảm giác ấm áp mãnh liệt truyền tới đôi môi tôi.

Còn có đầu lưỡi ẩm ướt đang nhẹ nhàng quấn lấy môi dưới của tôi.

Tôi còn ngây ra chưa kịp phản ứng thì hắn đã kết thúc nụ hôn chóng vánh bất ngờ vừa rồi.

"Đó là nụ hôn của ta dành cho ân nhân cứu mạng, công nương."

"Được rồi, gặp lại nàng sau."

Trước khi biến mất cùng với vòng sáng ma thuật màu vàng, cái tên này còn kịp lớn tiếng cười nói rất vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC