Chương 134

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Gì vậy chứ, điên mất thôi…!”

Tôi dần ý thức được vừa rồi cái tên thái tử đã làm chuyện gì với mình, không nhịn được lại mắng chửi hắn hàng trăm lần. Thật muốn dạy cho hắn một bài học nhưng cái tên này đã biến mất dạng. Tôi khẽ giơ tay lên che miệng.

Khoảnh khắc chạm môi ướt át đó…

‘Chết tiệt! Lẽ ra tôi không nên lo lắng cho anh.’ Có lẽ là do lúc đó tình huống quá đột ngột, chỉ là nhất thời mà thôi.

Trái tim tôi giống như không thể kiểm soát, đập nhanh liên hồi, cứ như muốn chui ra khỏi lông ngực. Khuôn mặt nóng rực vẫn không thể tiêu tan trong chốc lát. 

‘Chắc chắn do tâm trạng mình đang tệ thôi!’

Tên điên này lại dám hôn tôi! Tôi sẽ hôn hắn y hệt như vậy, cho hắn tức chết! Cũng không biết nếu chuyện đó xảy ra, hắn có thực sự nổi giận không. Loại cảm xúc dữ dội đang không ngừng dâng lên này…thật xa lạ.

May là có một làn gió mát từ biển đúng lúc thổi tới phía tôi.

Thế nhưng một lúc sau, không còn gió nữa, nhiệt độ nóng ran lại quay lại. Đúng là đáng ghét mà! Sao mãi không hết vậy chứ!

Tôi đành dùng tay khẽ ôm ngực, xoa dịu tâm trạng đang hỗn loạn cùng với trái tim đang đập nhanh bên dưới, yên lặng nhìn về phía bãi cát trắng hắn đứng ban nãy.

Vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt tròn xoe của Raon đang chăm chú tôi. 

“..Ra, Ra, Raon.”

Thật là xấu hổ! Không biết thằng bé tỉnh dậy lúc nào nữa. Hai người một lớn một nhỏ cứ thế im lặng nhìn nhau. Một cơn gió khẽ thổi qua đánh vỡ sự yên tĩnh.

 “Ahhh”

Raon chỉ tay vào tôi, lớn tiếng tố cáo sự thật. 

“Anh ta đã hôn chị! Anh ta đã hôn chị đó!”

Vừa nghe thằng bé lớn tiếng trêu chọc, tôi vội vã lắc đầu, lắc đến trời đất trước mắt muốn rung chuyển. 

“Không phải đâu Raon, mọi chuyện không phải như vậy!”

“Đúng mà, là hôn đó, rõ ràng chính là hôn!” 

“Này! Chị nói là không phải mà!”

Tôi đang định chạy tới ngăn cái miệng lung tung của thằng bé tiếp tục nói nhảm thì một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.

“Tiểu thư.”

Tôi vội dừng lại, nhìn trời đất xung quanh. Vinter với thân hình cao ngất đang lặng lẽ đứng đó, vẫn đeo mặt nạ thỏ, không mang giày. Sao cứ có cảm giác như anh ta vừa chui từ dưới đất lên vậy nhỉ?

“Vin…À không, ngài tới rồi sao.”

Suýt chút nữa tôi đã gọi thẳng tên Vinter theo bản năng. Cái tên thái tử đã không còn ở đây, không cần phải gọi tên anh ta nữa. 

“Ngài...mới vừa rồi có thấy gì không?”

Sao lại xuất hiện vào lúc nhạy cảm này vậy chứ? Tôi căng thẳng nhìn Vinter nhưng cách một lớp mặt nạ cũng không rõ cảm xúc của anh ta. Đúng lúc này, Raon nãy giờ vẫn ngồi ở bãi cát, bỗng nhảy lên, chạy về phía Vinter. 

“Sư phụ! Con xin lỗi,..., thật ra chị Penelope đã bảo con không được chui xuống vách đó, nhưng là con một mực muốn cho các bạn chiêm ngưỡng phép thuật của mình…”

Raon ủ rũ trình bày sự thật vụ việc. Tôi có chút kinh ngạc, hóa ra là như vậy. Không phải Vinter cố ý dùng chuyện này để khảo nghiệm tôi.

— Lũ Leila có thể xuất hiện và bắt cóc bọn trẻ bất cứ lúc nào. Trùng hợp là hôm nay chuyện này lại xảy ra. Dù sao thì tôi cũng không hy vọng có thêm một vụ bắt cóc nào nữa.

— Nghe có vẻ giống một lời thanh minh nhưng tôi thực sự cũng không bình tĩnh giống như cô thấy đâu, tiểu thư.

Đó là những lời Vinter đã nói với tôi khi vừa tiến vào hang động.

Thực ra, lúc đó tôi vẫn nửa tin nửa ngờ. Dù sao thì tôi cũng không đọc được suy nghĩ của anh ta. Biết đâu lại đang bày binh bố trận, cho tôi một cái chết bất ngờ nào đó.

Vinter đặt Raon đang khóc lóc xuống, khẽ thở dài, xem xét một lượt thân thể thằng bé, lên tiếng hỏi.

"Được rồi. Con có bị thương chỗ nào không?"

"Con không sao."

Nghe được câu trả lời của Raon, Vinter lại quay sang phía tôi, dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi thăm.

"Tiểu thư có bị thương ở đâu không?"

"Tôi không sao." 

Tôi khẽ gật đầu, đơn giản nói đúng sự thật. Sau đó, tôi bỗng nhớ tới còn một chuyện khác cần hỏi.

"Ngài đã đưa những đứa trẻ khác về nhà an toàn rồi chứ?"

"Ừ."

"Ngài…"

Tôi định hỏi Vinter có ổn không, lời nói tới nửa chừng lại thôi. Mấy câu này có vẻ khá sáo rỗng, nói qua nói lại có khi anh ta lại thấy tôi giả tạo.

Hơn nữa, tình trạng của Vinter có vẻ còn tệ hơn nhiều so với tên thái tử, có lẽ là vết thương do giao đấu với lũ quái vật lúc nãy, máu đang không ngừng chảy, thấm vào tấm áo choàng bị rách không nhìn ra hình dạng lúc đầu. 

"Muộn rồi, không nên ở đây thêm nữa."

Ngay lúc tôi đang không biết nói gì, anh ta đột nhiên lên tiếng, chìa tay về phía tôi, giọng nói hết sức mệt mỏi. Tôi cũng không thể từ chối mà.

"Được, chúng ta quay về thôi."

Tôi nhanh chóng nắm lấy tay Vinter. Một luồng sáng bao trùm ba người chúng tôi.

***

"Điện hạ thân yêu của tôi, ngài đây rồi!"

Phụ tá duy nhất của thái tử, Cedric Porter, chào hỏi Calisto. Người nào đó vừa được triệu kiến về hoàng cung bằng ma thuật dịch chuyển vẫn còn vẻ mặt sửng sốt.

"Này, ta về rồi."

Có thái tử nào lại giơ tay lên vẫy chào cấp dưới như vậy không?

'Đây là chuyện gì vậy chứ?!'

Cedric thầm nghiến răng kiềm chế cảm xúc.

Thái tử là người nắm trong tay đội quân chủ lực chinh chiến sa trường, vậy mà đôi khi cứ làm ra những hành động điên rồ khó tin. Thật là khiến người ta tức tới muốn bóp cổ!

Gần đây, hoàng gia đã tổ chức rất nhiều cuộc họp khẩn cấp để bàn bạc chuyện quét sạch băng đảng của lũ tàn dư Leila đang núp ở đảo Archina âm mưu phá hoại đế quốc.

Căn cứ của bọn chúng, đảo Archina, có địa hình khá phức tạp. Bao quanh là những vách núi hiểm trở, vùng biển này lại nhiều đá ngầm, sóng dữ, vậy nên, tàu chiến cũng khó mà tiếp cận được.

Hơn nữa, thế lực của chúng cũng mạnh hơn tưởng tượng rất nhiều, thường xuyên tàn sát diện rộng để khiến lòng người hoang mang, tình hình càng trở nên hỗn loạn.

Vì vậy, thái tử đang tìm hiểu bản đồ cổ đại thu thập được từ cuộc thi săn bắn lần trước.

Đang lúc cuộc họp căng thẳng thì bản đồ bỗng xuất hiện một điểm sáng màu đỏ.

Đó là một hòn đảo không được đánh dấu trên bản đồ gần chỗ bọn họ, nhưng không nằm trên đảo Archina.

Mọi người còn chưa hết kinh ngạc vì dấu đỏ xuất hiện đột ngột thì bỗng dưng thái tử đã rời khỏi chỗ ngồi, lao đi như một cơn gió. Đây là hành vi của một người bình thường sao?

Bây giờ mới chịu quay trở lại.

"Ngài lại làm chuyện kỳ quái gì ở Solei thế? Còn bị thương nữa! Xảy ra chuyện gì rồi ạ?"

Cedric vừa hỏi vừa không quên miêu tả tình trạng hiện tại của Calisto một lần nữa.

Thái tử của anh ta lại chỉ cau mày hỏi lại.

“Ngươi lại đe dọa mấy tên pháp sư đúng không?”

“Thần đâu dám đe dọa họ chứ? Thần chỉ nhờ bọn họ xác nhận thông tin một chút thôi."

Nhưng pháp sư được Cedric “nhờ” đã khai sự thật. 

"Bọn họ nói thái tử đột nhiên chạy tới chỗ bọn họ, đe dọa rằng: "Nếu không đem bản thái tử tới Solei ngay lập tức, ta sẽ khiến mấy cây quyền trượng đó biến thành mấy cái đuôi của các ngươi.". Bọn họ cũng không còn lựa chọn khác nên đành làm theo ý ngài đó ạ." 

Cedric nghiến răng bổ sung thêm.

"Nhờ ơn ngài rời khỏi cuộc họp đột ngột, cả đống người vẫn còn đang bực bội chưa chịu rời khỏi cung điện đó ạ. Chúng ta có thể dùng vết thương này để làm lời bào chữa nhưng ngài cũng phải nói cho thần biết rõ sự việc trước đã. Rốt cuộc thì ngài đã làm những chuyện gì vậy ạ."

Dù có gây ra chuyện động trời gì, bị đồn thổi không hay, thì cũng phải cho người phụ tá này biết rõ tình huống để còn ra mặt thanh minh chứ.

Thái tử lại chỉ trả lời lấp lửng.

"Không cần quan tâm chuyện của ta, chỉ cần biết ta đã quét sạch bọn chúng là được rồi."

"Được rồi. Gì ạ? Quét sạch bọn chúng? Chỉ mình ngài đã huyết tẩy hết tất cả sao?"

"Không."

Người nào đó đang vội vã đi về cung thái tử, đột nhiên dừng lại, vẻ mặt cổ quái, hất cằm nói ra một tin sét đánh.

"Ta cùng với thái tử phi tương lai."

"Tương lai…? Gì cơ?"

Cedric lẩm bẩm.

"Là gần đây quá căng thẳng nên tai mình có vấn đề luôn rồi sao? Là nghe nhầm hả?"

Sau đó thì anh ta cũng bỏ chuyện này qua một bên. Thái tử vẫn không dừng bước đi về phía trước, nhanh chóng tiếp tục chủ đề.

"Chúng ta đã đoán đúng. Bọn chúng cũng không dễ dàng gì để di chuyển từ đảo Archina tới Tratan. Thế nên bọn chúng đã đào một cái động lớn để làm nơi ẩn náu ngay gần hòn đảo."

"Ý ngài là căn cứ của bọn chúng ở ngay trên hòn đảo Solei sao?"

"Vậy chúng ta nên thay đổi chiến lược và phái binh lính tới Solei trước."

"Không cần đâu. Bọn chúng tạm thời sẽ án binh bất động một thời gian."

Calisto lập tức chặn họng Cedric đang hăng say đưa ra kế hoạch tác chiến mới.

"Gì ạ? Làm sao ngài…?"

Cedric vẫn còn thắc mắc.

Kẻ đột ngột biến mất một lúc lâu là Calisto lúc này bỗng dưng lại mỉm cười không lý do.

'Rốt cuộc thì thái tử thực sự bị điên thật rồi sao?'

Cedric thầm nghĩ.

Tất nhiên anh ta cũng biết chủ nhân của mình đầu óc không bình thường từ lâu, nhưng bây giờ xem ra bệnh tình khá nặng rồi, còn tự cười ngây ngốc một mình nữa chứ. Trời đất ạ, vẫn may còn về tới đây. 

"Công nương đã phá hủy cả cái hang ngầm đó rồi. Toàn bộ Solei đều đã chìm xuống đáy biển."

Calisto vừa cười vừa dùng giọng điệu thoải mái kể chuyện với Cedric.

Đột nhiên câu chuyện lại quay ngoắt 180 độ, Cedric hơi bối rối trong giây lát, sau đó mới chú ý tới điểm mấu chốt trong lời nói của Calisto, không khỏi kinh ngạc muốn rớt cằm.

"Công nương? Ngài đã ở cùng với công nương Eckart sao?"

"Vậy thì chấm đỏ ban nãy trên bản đồ…chính là vị trí của công nương sao?"

Phục chế di vật cổ đại của Balta thực sự là việc rất nguy hiểm và liều lĩnh.

Vậy nên, thái tử đã đặc biệt ra lệnh cho các pháp sư làm phép lên tấm bản đồ để dùng nó với một mục đích duy nhất là xác định vị trí của công nương.  

Thế nhưng để thi triển được loại pháp thuật đó, cần phải có được máu hoặc một thứ gì đó từ thân thể của chủ nhân. 

Tuy nhiên mọi chuyện hết sức thuận lợi vì Calisto vẫn còn giữ nắm tóc của công nương đã cắt xuống lúc trước dùng để làm sạch tấm bản đồ.

Tuy nhiên, trong quá trình thi triển pháp thuật, các pháp sư đã nói với Calisto xảy ra một vấn đề.

Bản đồ cổ đại đã nhận Penelope làm chủ nhân, tấm bản đồ phụ mới phục chế có vẻ cũng tương tự. 

Lúc đó, chính Cedric cũng không hiểu rõ những lời đó của các pháp sư là có ý gì.

"...Điện hạ, đây không phải là đang phạm tội sao?"

Suy nghĩ vừa chuyển, Calisto dùng vẻ mặt thận trọng chất vấn Cedric.

"Hả? Phạm tội gì chứ?"

Thái tử lập tức nóng nảy.

"Chỉ là một sai lầm không may xảy ra thôi."

"Công nương biết chuyện này chưa ạ?"

"Thần nghe nói trong cuộc thi săn bắn lần trước, ngài bị công nương nói lời chia tay rồi mà."

Bị ánh mắt hung thần của Calisto quét qua, Cedric đột nhiên thấy rùng mình không nhẹ.

Đôi mắt đỏ thẫm giống màu máu tươi như phát sáng một cái, giọng nói bình tĩnh lạ thường của Calisto cất lên.

"Dạo này, có vẻ ngươi cũng hơi ít việc để làm đấy nhỉ?"

Calisto tiến lại vỗ vào vai Cedric hai cái "nhẹ" tới nỗi người cũng muốn lún xuống đất.

"Mau đi làm theo lời ta nói, nghe ngóng xem có tin đồn nào về ta và công nương không. Đừng có đi bàn luận về mối quan hệ tình cảm của người khác. Làm nhiệm vụ của ngươi đi. Hiểu chưa hả?"

"Ực ực! Vâng, thần hiểu rồi ạ."

Cedric ngậm ngùi trả lời, anh ta muốn khóc tới nơi rồi.

Calisto ngừng tay, buông Cedric ra, thỏa mãn tiếp tục xoay người rời đi.

Người nào đó bị ức hiếp vẫn còn càu nhàu phía sau, nhưng cũng lạ là hôm nay không có chuyện gì tồi tệ hơn xảy ra. 

Nụ cười trên mặt Calisto vẫn không tắt mà hắn cũng không nhận ra.

Lúc đầu, cũng chỉ là trêu đùa một chút thôi.

Nhưng mà thấy cô nói dối trắng trợn, còn phải loay hoay nghĩ cách dàn xếp kết cục cũng thật hài hước, thú vị. 

Hắn thường suy nghĩ xem cô sẽ cho hắn một câu trả lời như thế nào đây. Sau đó lại mong đợi ngày hai người gặp mặt lần kế tiếp. Cuộc sống còn có thứ hay ho như vậy! Sau cuộc thi săn bắn, sự hứng thú của hắn về cô cũng không hề giảm đi mà càng mãnh liệt hơn.

Hắn ngày càng hiếu kỳ về cô gái này.

Dù trúng một kích của tên hầu tước già Ellen trong cuộc thi săn bắn, còn có tin đồn hắn theo đuổi công nương, nhưng hắn vẫn không tức giận vì chung quy thì âm mưu lần này của lão già đó không đủ để giết hắn.

Hắn cũng thấy kinh ngạc bởi suy nghĩ và hành động của chính mình.

Ai cũng thấy cô rất đáng yêu khi dùng gương mặt với lớp phấn hóa trang dày cộp như vậy, cố ý diễn kịch.

Hắn từng nghĩ cô chính là một kẻ thường dân ngu ngốc và kiêu ngạo như lời đồn đại.

Nhưng mà dù hắn nhìn thẳng vào cô, cô cũng sẽ không sợ hãi, đôi môi nhỏ nhắn cử động không ngừng lúc nói chuyện với hắn, vô tình cứ như vậy thu hút ánh mắt hắn.

Thế nên, không biết từ lúc nào mà hắn….

"Thái tử điện hạ."

Đột nhiên Cedric lại gọi Calisto, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

"Có chuyện gì?"

"Sao ngài cứ sờ môi nãy giờ vậy? Chỗ đó cũng bị thương sao?"

Thực ra, điều Cedric muốn nói chính là 'Sao ngài lại tự làm tổn thương đôi môi vô tội của chính mình vậy chứ?' Nhưng mà mạng sống của anh ta không thể lãng phí, Cedric lại nuốt mấy lời đó xuống bụng.

Calisto giống như không để ý, đột nhiên phát hiện hành vi của mình nhưng lại nhắm mắt làm ngơ, không quá quan tâm lý do.

Sau nhiều năm lăn lộn trên chiến trường, nơi thấm đẫm máu tươi và xác chết, hắn nghĩ mọi sự hứng thú và ham muốn của bản thân sớm đã mất đi, chỉ còn lại sự thù hận và tàn nhẫn.

Nhưng vào khoảnh khắc này, trong đầu hắn chỉ toàn hình bóng của Penelope Eckart.

Khi hắn hôn cô, cô tròn mắt ngạc nhiên y hệt như một con thỏ nhỏ. Đôi mắt xanh đầy sự xấu hổ, lúng túng. Còn có đôi môi đỏ mọng, mềm mại. Gương mặt giống như phát ra ánh sáng dịu dàng của mặt trăng, có một chút…

"…Xinh đẹp."

"Hả? Gì ạ?"

Cedric bỗng nhiên nghe một câu không đầu không đuôi, mờ mịt không hiểu hắn nói cái gì.

Calisto liếc nhìn cấp dưới đang ngơ ngác, cười nói.

"Có loại chuyện như vậy đấy. Nhưng mà người chưa từng hẹn hò như ngươi sẽ không hiểu được đâu."

"Ai, ai, ai nói thần chưa từng hẹn hò chứ!"

Calisto mỉm cười vui vẻ, bỏ lại cấp dưới đang giận dữ gào thét phía sau mà rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC