Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Vương Thiên Vũ chạy lại thì thấy Lưu Mạc Thiên đứng kế Trần Diệp Hy liền ngạc nhiên hỏi:

    - Sao anh lại ở đây?

  Còn chưa kịp trả lời thì Trần Diệp Hy đã kéo tay của Vương Thiên Vũ lại ngạc nhiên:

      - Gì vậy! Cậu có quen với tên khốn đó sao?

       -Sao cơ?! Cậu cũng biết anh ấy à

  Lưu Mạc Thiên đương nhiên nghe được những lời mà Trần Diệp Hy vừa nói. Mặt mày không vui, ánh mắt không hề mang theo một tia dễ chịu nào trầm giọng :

      - Em vừa nói ai là tên khốn?

  Lưu Mạc Thiên ánh mắt áp bức, giọng nói kia cũng mang đầy hàn khí. Cậu hơi giật mình , trong giây phút đó cảm thấy rét lạnh vô hình yết hầu không tự giác được mà trơn trượn một nhịp, đến cuối cùng vẫn lớn tiếng đáp lại:

      - Còn không phải hay sao, tôi nói đúng quá nên anh mới như vậy chứ gì!

      - TRẦN DIỆP HYY!!

  Tiếng thét phi thường chói tai nghe ra được sự giận dữ cực độ, ánh mắt bốc hoả đáng sợ nhìn thẳng Trần Diệp Hy. Lưu Mạc Thiên tức giận liền mở cửa xe hướng cậu mà bước tới, tơ máu cơ hồ che kín nhãn cầu.

  Không cần nghĩ nhiều cũng biết tên điên cuồng kia muốn đánh người, dù sao thì nhìn cũng biết cậu không lại hắn nên liền nhanh chân chạy ra sau nắm lấy tay của Vương Thiên Vũ. Hành động kia của Trần Diệp Hy làm cho người nào đó thích thú có cảm giác phi thường ấp áp.

  Lưu Mạc Thiên còn chưa nguôi giận vậy mà bây giờ còn thấy Vương Thiên Vũ và Trần Diệp Hy thân thiết hai bóng lưng kề sát nhau nhìn vô cùng chướng mắt, trong lòng hắn không hiểu sao lại khó chịu trầm giọng nói:

      - Mau lại đây!

   Khi Vương Thiên Vũ còn chưa kịp nhận thức sự việc đang sảy ra thì Lưu Mạc Thiên đã nhanh chóng tiến tới nắm lấy cổ tay của Trần Diệp Hy kéo cậu ra khỏi Vương Thiên Vũ
Lưu Mạc Thiên vì chút tức giận nên dùng lực xiết tay cậu đến đỏ khiến Trần Diệp Hy  đau mà nhíu mày:

     - Aa.. đ...đau

Cậu hoảng sợ, trong đầu Trần Diệp Hy lúc này có một suy nghĩ hắn không có ý tốt, cho nên dùng toàn bộ sức lức muốn thoát ra:

      - Này, mau buông tôi ra!

Hắn chính là không quan tâm những lời cậu nói, đang tính lôi cậu lên xe thì Vương Thiên Vũ đã đi đến gỡ tay đang nắm chặt Trần Diệp Hy ra

      - Anh tại sao lại làm vậy với Tiểu Hy chứ?!

    - Hai người có quen biết?!

Lưu Mạc Thiên không trả lời câu hỏi của Vương Thiên Vũ lộ rõ vẻ chán ghét mà nhìn xung quanh " tiểu hy?! " gọi cũng thân thiết như vậy, nhân cơ hội vừa nãy khi Vương Thiên Vũ gỡ tay của Trần Diệp Hy ra khỏi , hắn không để ý một chút thì Trần Diệp Hy đã chạy mất rồi. Kìm nén tức giận Lưu Mạc Thiên lạnh giọng nói với em họ của mình:

      - Lên xe!

[ Vương Thiên Vũ là em họ của Lưu Mạc Thiên, ba của cậu là chú hắn. Lúc lên 7 tuổi thì ba mẹ hắn đã mất, từ đó hắn sống với gia đình Vương Thiên Vũ. Lên năm 16 tuổi hắn đã tự lập, nhờ vào tài sản của ba mẹ để lại mà Lưu Mạc Thiên đã xây dựng lên được chỗ đứng như bây giờ. Trải qua những ngày tháng tinh phong huyết vũ, chờ đợi cho đến ngày trở thành một người đứng trên đỉnh cao nhất cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cũng có rất nhiều kẻ thù năm đó cản trở hắn nhưng tất cả đều đã bị hắn dùng mọi thủ đoạn làm cho tan nhà nát cửa, dày vò đến thê thảm. Chỉ là Lưu Mạc Thiên từ thuở nhỏ đã có nhiều kí ức đau thương nên tuổi thơ ấu trong sáng đã hoàn toàn bị huỷ hoại, lạnh lẽo cô đơn và tàn nhẫn đã giúp hắn trưởng thành...]

Vương Thiên Vũ còn đang mải mê nghĩ về Trần Diệp Hy thì không để ý mình đã vào xe. Bên trong xe đóng kín cửa, không khí im ắng quỷ dị đến ngột ngạt. Một lúc lâu sau vẫn không thấy Lưu Mạc Thiên nói gì Vương Thiên Vũ mới lên tiếng hỏi:

       - Anh tại sao lại quen biết với Trần Diệp Hy thế?!

       - Câu đó phải hỏi ngược lại cậu!

Mặt Vương Thiên Vũ thản nhiên trả lời:

       - Đương nhiên, cậu ấy là bạn học chung với em mà. Mà anh hỏi để làm gì.

       - Anh khuyên em nên tránh xa cậu ta ra.

  Vương Thiên Vũ hơi bày tỏ thái độ với câu nói của Lưu Mạc Thiên.  Sao anh ấy lại quen biết với Trần Diệp Hy, mà vừa nãy cậu có hỏi cũng không nói. Chuyện này không sao vì anh ấy không trả lời thì ngày mai cậu sẽ hỏi Trần Diệp Hy, nhưng sao anh lại ghét cậu ấy chứ?!

       - Sao anh lại nói như vậy, tiểu Hy cậu ấy rất tốt mà! Hơn nữa em... em cũng thích cậu ấy..

Những từ sau cậu nói tưởng chừng như rất nhỏ nhưng đã lọt hết vào tai của người bên cạnh. Không biểu hiện gì lắm nhưng Lưu Mạc Thiên có chút tức giận trừng mắt nhìn Vương Thiên Vũ

      - Thích sao?! Em không biết mình là ai, mà lại đi thích một nam nhân?!

Vương Thiên Vũ luôn lo lắng về chuyện đó nhưng thích một người phải quan trọng cái nhìn của người khác sao?! Chưa kịp nói thì Lưu Mạc Thiên lại lên tiếng :

        - Cũng nên từ bỏ đi chuyện này nếu mà để cho chú biết thì không xong đâu, với lại cậu ta cũng không có tốt lành như em nghĩ đâu!

  Lưu Mạc Thiên tâm rất không ổn, tại sao hắn lại khó chịu?! Hừ, nực cười. Xem ra hắn đã coi thường Trần Diệp Hy rồi,  cư nhiên câu được cả Vương Thiên Vũ...

------------❣️------------❣️--------------

  Về nhà, Trần Diệp Hy liền chạy thẳng lên phòng, miệng thì lầm bầm, vứt cặp xuống giường chửi rủa hắn:

         - Hừ, cái tên khốn Lưu Mạc Thiên, vừa nhìn mặt đã không thấy ưa rồi. Huhu cái tấm thân trong trắng này của mình, tính để dành lấy vợ vậy mà bị hắn cưỡng bức trắng trợn mà giờ còn đòi tiền nữa, hơn 17 nồi bánh trưng rồi mới nợ một đống tiền siêu to khổng lồ này... Aizz, biết lấy đâu ra tiền trả đây. KHỐN KIẾP, LƯU MẠC THIÊNNN!!

   Mạnh miệng thế thôi nhưng bây giờ trong lòng cậu đang khóc bảy bảy bốn chín dòng sông đây. Số tiền đó chắc chắn cậu sẽ không có khả năng trả, mà bây giờ thì vẫn chưa nghĩ được cách nào khác. Haiz, tiền ở trên kia cao quá mãi mãi không độ tới mình... Đang mải mê suy nghĩ thì Trần Diệp Du bước vào phòng nói:

       - Anh ơi dì gọi xuống ăn cơm.

       - Ừ, xuống liền

Trần Diệp Hy vừa nói vọng ra liền đứng dậy xoa xoa cái bụng nói:

      - Thôi tạm gác lại chuyện đó vậy, trước tiên phải lấp đầy bụng cái đã.

  Trần Diệp Hy ham ăn, cậu ăn cũng rất nhiều nhưng không hiểu sao ăn như vậy mà người cậu vẫn nhỏ, bụng cũng không múi nào ra múi nấy được như người ta. Cũng không cao bằng người ta, trong lớp cậu cũng là người lùn nhất. Nhiều lần cậu cũng nghĩ tới việc đi tập để phát triển chiều cao cùng cơ thể nhưng lại thôi, nhắc lại thật là đáng buồn mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net