Chap11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  

      Anh bắt đầu cắn mún cổ Trần Diệp Hy, cậu khó chịu :

- Aa~....

   Trần Diệp Hy khẽ rên vì cảm thấy hơi đau ở cổ, nơi mà Lưu Mạc Thiên đang cắn mút. Tiếng rên của cậu bất chợt bị anh hưởng ứng, nó như một liều thuốc làm khơi dậy cơn thú tính trog anh.

-ROẸT~...

Áo của cậu bị anh xé thành hai mảnh lộ ra làn da trắng hồng của cậu làm cho hắn thêm thèm khát cơ thể cậu. Ngay lúc đó cậu giật mình tỉnh dậy thì thấy cả người hắn đang đè áp sát trên người cậu:

    - Nè, a...anh làm gì vậy ?!
   
    - Em đoán xem~...

Hắn áp sát tai cậu giọng khàn khàn nói.
Cậu nghe vậy liền hết sức vùng vẫy để thoát khỏi:

    - Anh ko đc lm vậy. T...tôi là con trai mà. Với lại tôi và anh ko có quen biết a.

Cậu vùng vẫy khua tay lung tung.

- Anh mau buông... Ưm~

Chưa kịp nói hết câu, Lưu Mạc Thiên chụp lấy tay cậu ghì chặt xuống dưới và chiếm lấy môi cậu.
Môi hắn không ngừng mút lấy môi cậu làm cho môi của cậu thêm sưng đỏ,hắn lấy lưỡi tách răng cậu ra luồn vào bên trong bắt lấy lưỡi đinh hương của cậu hút hết mật ngọt trong khoang miệng cậu, Lưu Mạc Thiên đắm chìm vào nụ hôn ngọt ngào của cậu, hai lưỡi cuốn lấy nhau tạo nên tiếng  dâm mỹ, tư vị nước bọt tạo nên mùi vị không thể tả. Trần Diệp Hy không thở được nữa liền đánh mạnh vào vai của hắn, lúc này Lưu Mạc Thiên mới luyến tiếc rời khỏi môi cậu. Mặt cậu đỏ ửng mà lườm hắn, Lưu Mạc Thiên thấy biểu cảm đáng yêu của cậu liền cười nhẹ nói với giọng giễu cợt:

    - Phản ứng như thế, là nụ hôn đầu sao?!

     - A...anh còn cười được sao, không biết xấu hổ à mà lại đi cưỡng hôn tôi!

Trần Diệp Hy tức đến mặt đỏ bừng quát hắn rồi quay mặt đi chỗ khác. Lúc đó góc nghiêng của khuôn mặt cùng xương quai xanh hiện lên đẹp hoàn mỹ với cổ trắng nõn.
Lưu Mạc Thiên thấy vậy liền nhanh chóng cúi xuống cắn mạnh một cái làm cậu giật nảy người.

  - Aaaa..., đau..a~

Anh nghe tiếng cậu hét liền ngẩng đầu lên nhìn cậu. Mặt cậu rơm rớm nước mắt lườm anh mím môi rồi quát:

  - Anh là chó sao..., cắn đau chết đi được.

Nói xong cậu khóc nấc lên như một đứa trẻ vừa bị mắng. Anh nhìn hành động trẻ con của cậu liền cười rộ lên.

  - C...cười gì chứ...hức, đau quá..huhu.
Cậu phồng má vừa chửi vừa khóc nức nở.

Anh thấy cậu như vậy không khỏi thích thú với tính trẻ con của cậu. Lưu Mạc Thiên lại tiến tới chiếm lấy môi cậu lần nữa, nhưng là nụ hôn ngọt ngào không mạnh bạo như vừa nãy.

  - Ưm...,um...

Cậu vẫn nhất quyết từ chối nụ hôn của anh. Anh rời môi cậu :

  - Em có biết là em là người đầu tiên dám làm vậy với tôi không.

   - Tôi làm gì anh chứ...?!

   - Em chửi tôi là chó, còn dám đánh tôi em nghĩ tôi nên phạt em sao đây??
Cậu hơi chu chu miệng phồng má lên cãi lại :

   - Đều tại anh hết, tôi chả làm gì cả.
Anh thấy cậu vậy liền nhịn cười, mặt giả vờ nghiêm túc gằng giọng :

   - Hay nhỉ, còn dám cãi sao?!

   - T...tôi..

Cậu định cãi lại nữa mà nhìn thấy nét mặt của hắn thì liền cúi gằm mặt xuống như là đứa trẻ làm sai bị mẹ mắng. Anh nhìn thấy vậy liền che miệng cười thầm.

(Sún: bé nó cx bt sợ đoá nha😆😂)

Lưu Mạc Thiên trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thích thú với cậu nhóc này. Cậu cứ làm những hành động đáng yêu như thế thì làm sao mà anh chịu được chứ. Không gian yên tĩnh hẳn đy, Lưu Mạc Thiên lên tiếng :

   - Cho tôi...!!

Vừa nói xog Trần Diệp Hy chưa kịp trả lời lại, anh đã đè cậu ra mà hôn ngấu nghiến. Trầ Diệp Hy bây giờ mới hiểu câu nói của Lưu Mạc Thiên mà ra sức vùng vẫy.

   - Không được, anh không được làm vậy.

Anh liền nắm lấy tay cậu lại ghì xuống giường rồi tiếp tục. Cậu sợ hãi nước mắt tuôn ra

    - Không, t...tôi không muốn anh thả tôi ra.

Lưu Mạc Thiên dừng lại ngẩng lên nhìn cậu. Cậu mím môi vì mới khóc nên mắt đẫm nước mắt thêm khuôn mặt hơi ửng đỏ, cậu bây giờ nhìn  càng thêm mê người.

   - Em không muốn, nhưng tôi thì có.

   - Tại sao chứ, nếu anh muốn thì tìm người khác đy, tôi ko muốn.

   - Nhưng em đã quyến rũ tôi, còn chửi!

Nói xong anh liền tiếp tục, cậu sợ hãi không muốn điều đó sảy ra với mình. Nước mắt cậu trong vô thức tuôn ra.

    - Đừng mà, tôi sẽ ko dám nữa.

    - Dừng lại đi, tôi cầu xin anh mà, hức...hức..

    - Cầu xin cũng vô ích thôi, tôi ko thể dừng lại được a.

Anh khàn giọng nói với cậu. Tay của hắn dần trượt xuống kéo khoá quần của cậu ra. Trần Diệp Hy càng sợ hãi hơn mà ra sức vùng vẫy.

   - Không được, đừng mà...dừng lại đi.
Cậu vừa khóc vừa thét lên trong vô vọng. Lưu Mạc Thiên vẫn ko quan tâm mà tiếp tục.Hắn khàn giọng nói bên tai cậu:

  - Tại em mà tôi lên rồi này, phải chịu trách nhiệm chứ!

Giọng nói ma mị làm Trần Diệp Hy rùng mình, đôi tai đỏ lên Lưu Mạc Thiên nhịn không được mút lên đôi tai đó, chiếc lưỡi ranh ma liếm quanh vành tai cậu.

- Giúp tôi đi~Hắn thổi hơi vào tai cậu

   - Tôi giúp bằng cách nào a~ Mặt ngây thơ hỏi lại

   - Mút nó chỉ đơn giản vậy thôi

   - HẢ, ý anh là bắt tôi khẩu giao à, đơn giản quá ha, gì chứ tôi còn nhỏ ngây thơ trong sáng chứ đâu có bị ngu đâu, anh muốn tự đi mà làm.Hứ

    -Tiền kính xe phải làm sao đây?!

Hắn không lạnh không nhạt nói với cậu.

Trong đầu cậu đã hiện lên gì đó, cậu cười thầm rồi nói với hắn

    - À, ờ tôi làm là được chứ gì, haizz. Anh đứng lên đi để tôi...

Anh không nghi ngờ gì hết mà làm theo lời cậu nói.

  - Phải chuẩn bị trước thì mới được nha~Trần Diệp Hy nháy mắt cười với Lưu Mạc Thiên(Sún : T thấy có j đoá sai sai..)

  - Hảo a, bắt đầu đi

  - Được thôi~...Cậu nhếch mép cười

    *BỊCH*

-A,aaaa...aa..aaaaa Trần Diệp Hy cậu đứng lại cho tôi.

Lưu Mạc Thiên gằn từng chữ trên mặt đổ mồ hôi hột .

-Tôi đâu có ngu mà đứng lại để cho anh bắt, xin lỗi vì đã lỡ chân nên đá hơi mạnh  .Tạm biệt à mà thôi vĩnh biệt vĩnh viễn đừng gặp lại a~...

Nói xong cậu lấy đại cái áo của anh mặc rồi chuồn lẹ.

((Sún: ko chạy thì ở đấy cho nó mần thịt à :))

  -TRẦN DIỆP HY CẬU ĐNG ĐỂ TÔI BẮT ĐƯỢC CẬU.

Nghe thấy tiếng hét bảo vệ liền chạy  lên xem thì thấy cậu chủ đang nằm ôm *** mặt thì như bị mất hồn.

PHỤT

Tất cả bảo vệ nhịn cười không nổi,có những bảo vệ lén quay mặt ra chỗ khác cười nhỏ.Lưu Mạc Thiên bực mình vì hình tượng gây dựng bao nhiêu năm qua nay bị oắt con phá hết gằn giọng quát:

- Lập tức đi bắt cậu ta về đây cho tôi

- Vâng_ cả bọn đồng thanh đáp

Cả bọn lại phải nhịn cười. Lưu Mạc Thiên nổi cơn thịnh nộ.Đám người bảo vệ ai lấy đều lạnh sống lưng, gì chứ đụng đến cậu chủ là không xong đâu còn tấm thân trong trắng chưa có người lấy đi thì bọn họ chưa muốn chết đâu.

- Dạ tụi em lập tức đi tìm liền ạ_nói rồi cả bọn chạy đi

Còn Lưu Mạc Thiên nằm đấy sát khí đùng đùng u ám cả một căn phòng.

(Sún: còn đứg dậy được ko a😂😂)

Au: Tui đã trở lại rùi đây, có ai quên tui hăm. Xin lỗi m.n nhìu vì trog thời gian qa ko ra truyện, tại vì tôi thấy truyện của mik nhảm qá nên tính là ko viết nx nhưng bh tui quyết định lại r sẽ viết tiếp. Đây là bộ truyện đầu tui viết nên có sai sót j mog m.n bỏ qa. Mong mọi người ủng hộ truyện của tui nhìu hơn nha.

Từ bh tui sẽ viết truyện trở lại nên là hai ngày sẽ có 1chap nếu có thời gian tui sẽ ra sớm hơn.
Cảm ơn m.n nhìu vì đã ủng hộ truyện của tui nha❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net