10. Bí mật nho nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc dạo này rất chăm chỉ đăng bài viết và tin lên Peachat. Mỗi ngày một bức ảnh bầu trời, ý muốn nói cậu lúc nào cũng nhớ hắn.

Còn đăng ảnh nhiều chính là để Thái Hanh xem đó. Dù hắn chẳng theo dõi cậu, nhưng Chính Quốc luôn tin rằng hắn sẽ xem qua.

Chụp những bức ảnh selfie đẹp trai nhất có thể, chụp trước gương cũng phải long lanh, chọn nhạc giai điệu hay cũng mất cả tiếng.

"Haiz... Thích một người vất vả ghê!"

Nói đúng hơn là thích nghiêm túc một người.

Trong phòng làm việc rộng rãi nào đó, Kim Thái Hanh tranh thủ giờ trưa mở điện thoại lướt xem tin tức thể hiện mình bắt kịp thời đại.

Chứ không phải chỉ để trả lời tin nhắn của nhóc con đâu.

Nói cuộc sống của hắn nhàm chán quả nhiên nhàm chán. Nếu không phải bận rộn bên ngoài thì sẽ "bận rộn online." Nhưng gần đây không như vậy nữa.

Điền Chính Quốc: Em bị ngã rồi, huhuhuu
Kim Thái Hanh: Phóng nhanh vượt ẩu, không oan.

Đúng là Chính Quốc đua xe có xước xát một chút. Trước đây cậu thấy mấy vết xước đó siêu ngầu, bây giờ lại dùng chúng muốn làm nũng với tiền bối Kim. Đây chính là chiêu khổ nhục kế.

Cậu biết Thái Hanh sẽ không nói mấy lời vô tâm, cho nên thoải mái gửi gif một em bé bị ngã khóc to ơi là to.

Điền Chính Quốc: Thì ra lòng người đều lạnh nhạt như vậy (•́︿•̀)
Kim Thái Hanh: Bây giờ mới biết?

Cậu bắt đầu kích hoạt chế độ siêu cấp mặt dày.

Điền Chính Quốc: Vậy tiền bối để em sưởi ấm cho~

Cậu chụp bàn tay trắng trắng mềm mại của mình, gửi cho Thái Hanh.

Hắn mở ảnh, ngắm nghía một lúc, tự hỏi thịt da của đứa nhỏ này sao cứ ửng hồng vậy nhỉ? Không chỉ má, đốt ngón tay cũng vậy nữa. Thật kì lạ.

Một lúc sau cậu lại đăng một tin 24 giờ. Bức ảnh này giống như bị bạn bè chụp lén. Cậu mặc bộ pyjama mỏng tang lại khoác thêm áo phao to ụ, chăm chú hút cà phê, bộ mặt tỏ vẻ mặc kệ nhân tình. Cả người như cục bông tròn ủm.

Thái Hanh nhìn thấy vòng tròn tin màu xanh lá mới mẻ, mọi hôm là màu đỏ cam mà? Hắn không lí giải được điều này, nhưng nhanh chóng không quan tâm nữa.

Bức ảnh đó của Chính Quốc ghi:

Đáng yêu như vậy mà có người không yêu mình.

Thái Hanh để ý Chính Quốc rất chú ý coi trọng hình tượng của bản thân. Ảnh đăng lên không quyến rũ hớp hồn thì cũng sang chảnh long lanh. Bức ảnh này, hình như có hơi phá hỏng hình tượng thường nhật của cậu.

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh ấn xem tin "bạn thân" của mình rồi, hồi hộp chờ hắn nhắn gì đó.

Không ngờ hắn thực sự nhắn.

Kim Thái Hanh: Bức hình này thật lạ
Điền Chính Quốc: Anh chê sao?
Kim Thái Hanh: Chê...

Cậu lặng thầm tan vỡ. Người ta nói chàng trai chỉ chấp nhận bạn khi chỉn chu và chối bỏ bạn lúc xấu xí thì không phải một người yêu tốt!

Điền Chính Quốc: Thôi được rồi, sau này em sẽ không để tiền bối nhìn thấy bộ dạng đó của em...

Hình như đứa nhỏ này tự ái rồi. Hắn chỉ là muốn trêu một chút.

Kim Thái Hanh: Tôi đùa thôi.

Miễn cưỡng coi như dễ thương, Thái Hanh phì cười.

Chính Quốc đen mặt. Người yêu thầm thường nhạy cảm và suy nghĩ nhiều.

Điền Chính Quốc: Tiền bối thật xấu xa!
Kim Thái Hanh: Trước đây em sẽ không đăng những bức hình kiểu vậy
Điền Chính Quốc: Phải. Bộ dạng đó chỉ mình anh thấy mà

Kim Thái Hanh: Tôi không hiểu lắm?
Điền Chính Quốc: Nếu tiền bối để em mời một bữa, em sẽ nói cho anh hiểu

Cậu đã nghĩ kĩ rồi. Đây chính là thời điểm thích hợp để lấy lí do gặp hắn. Tiền bối Kim đã cứu cậu một mạng vào đêm náo động đó. Nhưng vì ban đầu chỉ là người lạ, tiền bối sẽ thấy không thoải mái.

Hiện tại thích hợp hơn nhiều.

Cậu mong gặp Thái Hanh, cuối cùng cũng có dũng khí để nói.

*

"Thưa Tổng giám Đốc. Dự án X phát sinh vấn đề."

Thư kí tiến vào báo cáo, thấy Tổng Giám đốc của họ tay đang bấm điện thoại say sưa.

"Tổng Giám đốc?"

Thư kí gọi lần nữa, hắn mới tỉnh táo lại chút.

"Chuyện gì thế?"

Thư kí hơi bất ngờ với trạng thái này của Tổng Giám đốc. Khi không sếp lớn chưa bao giờ lơ đãng. Hai, ba tuần gần đây lại thường hay cầm điện thoại lướt xem.

"Chỗ này cần phê duyệt của Tổng giám đốc, bên dưới mới dám làm."

"Để tôi xem qua."

Ở bên này Chính Quốc đang lái xe tới lớp học thêm. Cậu "mất giá" mở lời mời hắn ra ngoài, ấy vậy Kim Thái Hanh mãi một lúc sau mới hồi âm: "Tôi hơi bận."

Cậu hơi bĩu môi. Từ ngày gặp hắn, trái tim này như vừa bị kim châm vừa như được đổ mật.

*

Thư kí trở ra ngoài, đem chuyện Tổng giám đốc nói nhỏ với đồng nghiệp thân thiết, không ngờ mấy ngày sau chuyện đã lan ra rộng khắp.

DG.Kim có bí mật nhỏ gì trong điện thoại? Gần đây bị bắt gặp tủm tỉm cười? Người đàn ông trầm ổn trưởng thành cuối cùng đã tìm được "ai đó"?

Cấp dưới rì rầm to nhỏ, không dám để lọt tới tai Tổng Giám đốc của họ. Tuy sếp của bọn họ không phải người cao ngạo khó gần, nhưng chuyện này lộ ra họ sẽ bị đánh giá mất.

Câu chuyện "bí mật nho nhỏ của Tổng Giám đốc" cứ như vậy mà truyền đến tai một người.

Người ấy không hài lòng, sắc mặt trông thực tệ. Giống như bị cướp đi một món nữ trang yêu thích.

*




Chap này ngắn thui vì nó giống như bước đệm á. Chap 12 sẽ đến sớm thui
Buổi tối ấm áp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net