11. Một chút quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dự án khu nghỉ dưỡng của Thái Hanh đã bước vào quá trình khởi công xây dựng. Hắn bận tối mặt tối mũi chạy vạy lo giấy tờ chỗ nọ chỗ kia. Ngày ăn không đủ đêm ngủ khó ngon, lại gặp thời tiết tháng hai buốt giá suýt chút nữa đã đổ bệnh. Hắn vì vậy dạo này tâm trạng không được tốt.

Mai mốt là tới đợt kiểm tra giữa kì quan trọng. Chính Quốc sẽ phải làm không biết bao nhiêu bài tiểu luận khó nhằn. Suốt một tuần đó, cậu vì nụ cười toả nắng vừa gặp đã yêu nào đó, mà cặm cụi chăm chỉ học bài. Kiến thức tiếp nhận bù cũng được kha khá. Giờ chỉ cần chăm chỉ ôn thì kết quả ắt hẳn sẽ tốt lên.

Nhị thiếu gia họ Điền đột ngột thay đổi không khỏi khiến Điền gia hốt hoảng một trận. Điền Chính Quốc nói với anh trai rằng đang theo đuổi thứ bản thân thích, không cố gắng sẽ vuột mất. Hi Duy nói lại với cha mẹ, cả nhà không khỏi vui mừng cùng ngỡ ngàng.

Chính Quốc có thể bỏ xe mô tô phân khối lớn của mình hai tuần trời, nhưng nhắn tin với Thái Hanh cậu quả thực không thể.

Cậu nhớ hắn.

Mở hộp thoại tin nhắn ra, bài hát cậu yêu thích chia sẻ cho hắn, hắn vẫn chưa xem. Tin nhắn dạo gần đây Thái Hanh trả lời rất ít, giống như cho có vậy.

Nhìn xem.

Điền Chính Quốc: Tiền bối, anh biết sắp tới là ngày gì không?
Kim Thái Hanh: Không phải ngày đi làm sao?
Điền Chính Quốc: Anh không có thời gian cho bản thân chút nào
Điền Chính Quốc: Thôi không nói nữa, chút nữa em sẽ về với anh!

Nhìn xem Kim Thái Hanh cần mẫn như thế, cậu một chút cũng không dám làm biếng. Có điều một vài ngày nữa, chính là ngày lễ Tình Nhân. Chính Quốc muốn nhân cơ hội này tiến gần đến hắn thêm một bước.

Cậu cứ nhập mấy câu "Em thật lòng thích anh" Rồi lại xoá đi mất. "Em muốn gặp anh", lại cũng chần chừ rồi thôi. Cuối cùng, chỉ dám nhắn: "Anh đừng bỏ bê sức khoẻ. Chính Quốc sẽ lo lắm."

Ngày xưa cậu yêu đương như gió chớp. Hiện tại lại sợ dục tốc bất đạt.

*

Hôm nay Kim Thái Hanh có công chuyện cần tiếp đãi đối tác, đến chín giờ hơn vẫn ngồi ở công ty tăng ca. Hiện giờ hắn vừa quản lí khách sạn, vừa lo cho khu nghỉ dưỡng của riêng mình.

Thật lòng gắn chục cái mô tơ vào người chạy cũng không hết việc. Áp lực công việc dồn nén, mệt mỏi lâu ngày làm trong người Thái Hanh khó chịu vô cùng.

"Anh đừng bỏ bê sức khoẻ. Chính Quốc sẽ lo lắm."

Tổng Giám đốc họ Kim ngồi trên bàn làm việc phút trước vừa mới mệt mỏi, phút sau đã tỉnh ngủ khi màn hình điện thoại vừa bật sáng. Hắn nhìn hộp thoại 70% đều là tin nhắn của hậu bối má đào, bỗng dưng lại thấy cậu hơi tội nghiệp.

Đứa trẻ kiên trì nhất mà hắn từng thấy.

Đã hơn một tháng nhắn tin rồi, hắn cố tình không đáp trả, cậu nhóc vẫn ở đó hỏi thăm hắn mỗi ngày.

Nếu nói hắn chưa từng ngứa ngáy trong tâm vì những lời tình ý của cậu, đó là nói dối.

Nhìn xem hậu bối chiêu trò đã khiến hắn để tâm như thế nào.

Điền Chính Quốc: Tiền bối ơi, anh ngủ chưa ạ?
Kim Thái Hanh: Mỗi lần chuẩn bị, em lại nhắn tới.
Điền Chính Quốc: Nhắn với anh đã thành quen mất rồi. Không nhắn không thể ngủ được.
Kim Thái Hanh: Tại sao không?
Điền Chính Quốc: Nhớ anh đến thao thức ~

Hoặc mới đây vài ngày trước. Hắn đang họp trực tuyến, cậu bất ngờ gửi một nhãn dán con thỏ giãy giụa lăn qua lăn lại.

Điền Chính Quốc: Em sẽ nằm đây lăn qua lăn lại, cho tới bao giờ anh để ý đến em.
Điền Chính Quốc: Huhu, hôm qua giáo sư Jo của anh mắng oan em nhé
Điền Chính Quốc: Tiền bối à tiền bối ơi

Điền Chính Quốc: Anh ơiii
Điền Chính Quốc: (T-T )

Có trời mới biết lúc ấy Kim Thái Hanh lòng đã rạo rực ra sao. Chính Quốc gọi hai tiếng "Anh ơi" đã khiến hắn ngớ người. Hắn tin không nổi bản thân đã ngoài tam tuần mà bị mấy dòng tin nhắn của đứa nhóc hai mươi làm cho nóng bừng mặt mũi.

Kim Thái Hanh: Không muốn tôi đem con thỏ nhốt lại thì mau đi học bài!
Điền Chính Quốc: Anh có thể nhốt em bên cạnh cả đời được không?

Hắn làm việc xong, lại ngồi xem trạng thái mới của nhóc họ Điền trên trang cá nhân. Cậu chàng mới đăng một bức ảnh chụp trăng sáng, thấp thoáng phía xa là đồi núi chìm trong màn đêm. Thái Hanh đoán không nhầm, cậu có lẽ vừa đi đổ đèo gì đó.

Ting một cái, nhóc con vừa gửi tin nhắn tới.

21:19

Điền Chính Quốc: Nói thật đi, anh chưa ăn tối đúng không?
Kim Thái Hanh: Đoán trật lất

Hắn đoán cậu nhóc đang tìm biểu tượng khóc mếu nào đó.

Kim Thái Hanh: Được rồi. Tôi chưa ăn.

Chính Quốc chỉ đợi có thế

Điền Chính Quốc: Em mang đồ tới cho anh, được không?

Hắn vậy mà khoé miệng kéo lên. Gì đây, cậu nhóc nóng lòng rồi?

Kim Thái Hanh: Trẻ con thì đừng ra ngoài muộn.

Lần này đến Chính Quốc nhếch môi. Đừng nói là ra ngoài muộn, thâu đêm suốt sáng đối với cậu trước nay không phải vấn đề!

Điền Chính Quốc: Em hai mươi mốt tuổi rồi
Kim Thái Hanh: Còn tôi thì ba mươi mốt

Đợi một lúc không thấy cậu hồi âm, Kim Thái Hanh bất lực chuyên tâm làm việc. Chính hắn cũng không hiểu nổi mình. Càng ngày càng có thói quen lướt mạng xã hội.

Nhưng Kim Thái Hanh chưa kịp nghĩ nhiều, ba mươi phút sau Chính Quốc đột nhiên gọi đến.

Cậu đã gửi tin nhắn thoại cho hắn mấy lần, nhưng giọng qua điện thoại nghe khác hơn hẳn. Âm điệu đó mềm mại, còn có chút hấp tấp, giống như lần đầu tiên hai người gặp gỡ...

"Em tới mang cơm cho anh. Ở ngoài khuôn viên khách sạn."

Đêm đông trời lạnh, giọng nhóc con run run lên. Thái Hanh bất ngờ, trái tim như có ai đó gãi nhẹ.

"Sao anh không trả lời. Tiền bối, anh có nghe thấy em nói không?"

"Anh..." Cậu kiên trì gọi lại.

Hắn lúc này mới hoàn hồn, nghe thấy giọng cậu như nhũn ra.

"Em tới đây?"

"Làm tiền bối khó xử rồi. Nếu anh không thích, em sẽ trở về cho anh làm v—-"

Chính Quốc hơi lo sợ. Sợ hắn thấy phiền phức.

"Tôi xuống lấy."

Một câu thông báo, nhưng ngữ điệu của hắn vô cùng dịu dàng. Chính Quốc đơ người, trong lòng âm thầm gào thét.

"Nhưng... nhưng em không biết đường tới chỗ anh."

Khuôn viên của khách sạn Đại An quá rộng lớn. Cậu không rành nên chỉ dám đậu xe ở phía bên kia đường.

"Ở yên đó. Tôi đi tìm em."

Đứa trẻ lắm chiêu này...
Thật khiến tâm can người ta dao động.

*






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net