13. Đều kết thúc rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hội Dương Lý Thục để ý từ sáng tới giờ Điền Chính Quốc, ông giời con của họ cứ thẫn thờ không tập trung, quầng thâm mắt hiện rõ ràng và sắc mặt trông thực tệ.

"Nói đi, cậu và chú đó có chuyện gì vậy?" Thục Giang cầm cốc Americano, rón rén hỏi.

Lý Nguỵ huých vai Thục Giang một cái, họ Thục liền nhún vai. Đúng là chú mà?

Chính Quốc vẫn đờ đẫn như tượng.

"Hôm qua đem cơm tối cho người ta à?" Lần này đến Dương Ánh tâm lí hỏi han.

Chính Quốc gật nhẹ.

"Tiến triển tốt vậy còn gì?"

Điền thiếu gia của họ lại im lặng. Trong đáy mắt không nhìn ra loại mất mát to lớn đến nhường nào.

"Rốt cục đã có chuyện gì?"

Lý Ngụy cuối cùng đã hết kiên nhẫn, anh muốn nhanh đi đón bạn gái một chút. Bây giờ đã là mười hai rưỡi trưa, họ ngồi đây gần một tiếng rồi vẫn chưa thể cạy nửa lời từ Chính Quốc.

Chính Quốc nghe âm thanh lớn thì giật mình, liếc Lý Ngụy một cái rồi thở dài. Trên mặt hiện lên rõ hai chữ: Thất vọng.

Một lát sau, khi ba thằng bạn bắt đầu kiên nhẫn, Chính Quốc mới hừ một cái rõ to, gọi với lại:

"Tối nay không học thêm nữa, cùng đi bar thôi!"

*

Cả ngày hôm nay Chính Quốc đều không động tới điện thoại, không nhắn tin, Dương Lý Thục lấy làm lạ, nhưng thấy bạn bè vui vẻ nên họ ném hết thắc mắc ra sau đầu.

Bốn chiếc phân khối lớn xé gió ầm ầm, lướt phóng như đốt cháy những khúc cua. Họ chọn con đường yên ắng ở ngoại thành. Hai bên đường mắc những cột điện cao, thắp sáng lung linh, trải dài như một con đường chạy thẳng ra ngoài vũ trụ. Phía xa xa còn có biển đêm, có thủ đô lộng lẫy hoa lệ...

Tất thảy đều đẹp đến nao lòng.

Đó chính là cuộc sống của Điền Chính Quốc trước đây. Con mô tô hùng hổ, bộ quần áo da hầm hố, những cuộc chạy đua với gió, mặt trăng và mặt trời cùng tiếng cười thâu đêm suốt sáng.

Tất thảy đều đẹp như vậy cho đến khi cậu gặp Kim Thái Hanh, người đàn ông lạ lùng bước tới và lạ lùng làm cậu phần nào thay đổi. Sách vở thay vì tiệc tùng, nhìn về tương lai thay vì nhìn vào những vui thú trước mắt. Lần đầu Chính Quốc tự ti, lần đầu Chính Quốc nghiêm túc.

Và trong tiếng gió gào nhẹ bên tai, cậu khẽ rùng mình, ước có thể cởi bỏ mũ bảo hiểm để hít vào đầy lồng ngực hương vị của một cuộc sống cũ.

Cậu cười khẩy. Trước mắt đều đẹp đến như vậy, nhưng mối tình đơn phương của cậu thì không.

Chính Quốc vượt lên ba người bạn của mình trên đường lớn. Cho tới tận khi vào quán bar rồi, cậu cũng uống nhiều nhất và gục xuống trước.

Thực ra tửu lượng của Chính Quốc không quá tốt, khi có tâm sự gì đó cậu thường dễ say và nói nhiều hơn.

"Uống ít thôi ông cố. Lát nữa không lái được xe về." Dương Lý Thục thấy bạn mình bắt đầu có dấu hiệu dở khóc dở cười thì ngăn chén tiếp theo.

"Đếch sợ." Chính Quốc nhếch mép.

Thục Giang lấy tay gõ gõ vào cái chân tháng trước vừa bó bột của mình, cười nhạt.

"Say rồi đó."

Dương Ánh được đà hỏi lấn tới.

"Cậu với tiền bối xảy ra chuyện gì?"

Rượu vào lời ra, Điền Chính Quốc cuối cùng cũng chịu nói.

"Kết thúc rồi."

"Cái gì?!" Cả ba cùng đồng thanh.

Mới tối hôm qua đưa cơm quan tâm, còn được người ta mời lên phòng làm việc, làm sao hôm nay có thể chấm dứt?

"Kể rõ!" Ba người lại đồng thanh lần nữa.

Điền Chính Quốc đúng dạng chẳng còn gì để mất, úp mặt xuống mặt bàn, nếu không phải giữ thanh danh cho họ Điền có lẽ cậu đã khóc oa oa.

"Từ đầu là tớ cố chấp."

"Anh ấy không thích tớ. Từ đầu đã có người khác, vậy mà còn cùng tớ dây dưa."

Dương Lý Thục ồ lên một tiếng, xem ra họ khá thất vọng. Cũng đúng, có người đàn ông nào ngoài ba mươi, vừa tốt mã vừa giàu có, mà lại đơn thuần đáng tin?

"Tối hôm qua tớ đưa đồ ăn cho tiền bối. Giữa chừng thì có một chị gái xuất hiện, là cấp dưới nhưng xưng hô vô cùng gần gũi, còn gọi cả tên Thái Hanh."

"Là ai?"

Chính Quốc cười khẩy, đáp lời Dương Ánh.

"Không hỏi cũng biết, là đối tượng của Thái Hanh chứ còn ai nữa?"

"Sao cậu biết?"

"Anh ta chính là sợ chị gái mình thích buồn, đêm đó trở về, lập tức vứt bỏ tớ."

"Anh ta nói đừng gặp lại, sau đó liền thẳng tay chặn."

"Mẹ kiếp... haha... Điền Chính Quốc ông đây vậy mà dính phải tra nam."

*

Điền Chính Quốc mắt đỏ ngầu, dùng hết sức vặn ga lao đi trên con đường cạnh biển sau khi rời khỏi quán bar. Đêm lạnh đã xuống hẳn, trời không có trăng sáng, không có sao xa, cậu vẫn vù vù phóng xe đi mặc dù trong người vô cùng khó chịu.

Cậu đột nhiên nhớ đến cách đây một tháng, hội bạn của cậu gây ra tai nạn, Thái Hanh đã cứu bọn họ một mạng. Cậu cùng Thái Hanh đã có những phút giây vui vẻ, dù chỉ là qua một chiếc màn hình.

Ban nãy Dương Ánh nói rằng, cậu thay đổi bản thân suốt một tháng qua cuối cùng chỉ vì một người không ra gì. Chính cậu cũng khó chấp nhận, tiền bối Kim từng như mặt trời rạng rỡ, cuối cùng mặt trời đi mất, đem theo cả hi vọng của cậu cũng vụt tắt vào màn đêm.

Điền Chính Quốc nghiêm túc theo đuổi Kim Thái Hanh. Nhưng nghiêm túc đến mấy người đó vẫn bỏ cậu lại, không một chút day dứt.

Nói đi liền đi. Nói không gặp lại liền chặn.

Cậu những tưởng Kim Thái Hanh lạnh nhạt đêm qua, và tiền bối Kim dịu dàng trước đó vốn chẳng cùng một người.

Đèn trước mắt nhập nhòe, Điền Chính Quốc lảo đảo dần dần mất lái.

Chiếc phân khối với sức nặng khủng khiếp văng khá xa, bốc khói.


*






14/2 tặng 2 chap cho có cặp có đôiii -->


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net