14. Tôi đưa em về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc từ nhỏ đến giờ ương ngạnh ít rơi nước mắt, hiện giờ đôi mi lại đẫm lệ vì một người chưa quen bao lâu.

Cánh tay và đầu gối cậu xước xát hết cả, khóe môi cũng rỉ máu.

Cả người đều đau đớn, trái tim cũng xây xước nặng nề. May mắn chỉ có chiếc xe hỏng hóc, toàn thân cậu coi như không bị tổn hại quá nhiều. Chính Quốc ngồi đó, cảm giác tồi tệ không nhấc được thân người lên, như một tờ giấy méo mó tội nghiệp bị nhàu nát.

Cậu bật khóc. Hương rượu xộc lên mũi, lên tận khóe mắt cay xè.

Tút tút... Đầu dây bên kia không bắt máy.

Tút tút... Sự đợi chờ dài đằng đẵng như cuộc tình không có hồi âm.

"Nghe máy rồi sao? Tên tồi tệ này."

"Sau này chúng ta không bao giờ gặp mặt nữa."

"Tôi ghét anh!"

*

Tổng Giám đốc Kim tức tốc rời khỏi bàn làm việc, đến áo khoác cũng không kịp mặc, ngay lập tức rời khỏi nhà. Con xe của hắn phóng như muốn cào nát cả đường lớn. Chính hắn cũng không còn đủ bình tĩnh nữa, tay lái cứ như vậy mà run rẩy.

Nếu hắn không nhanh lên, người nhỏ của hắn sẽ không ổn mất.

Trở về tối hôm qua, chính là buổi tối Điền Chính Quốc mang đồ ăn cho Kim Thái Hanh.

Tối đó từ công ty trở về hắn liền đổ ập người xuống giường. Màn hình điện thoại sáng chói khiến hắn hoa mắt. Lã Hà Vân vẫn không từ bỏ nhắn cho hắn rất nhiều tin hỏi han. Nhưng người hắn đợi chờ không phải cô ấy.

Kim Thái Hanh cố gắng nhấn mở hộp thoại với Điền Chính Quốc, nhắn một dòng: "Ngủ ngon nhé, cảm ơn đã quan tâm tôi."

Đối với cô gái họ Lã vừa quen thuộc vừa xa lạ đó, Thái Hanh chỉ đáp "Sau này đừng gặp lại" rồi thẳng tay, chặn.

Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, sức khỏe khi không cường tráng, cuối cùng vẫn vì bận rộn mà trở bệnh. Kim Thái Hanh nằm li bì đến tận chiều hôm sau.

Chính sự hoa mắt ngày hôm qua đã khiến hắn rất lâu sau này vẫn hối hận. Hắn đã gửi nhầm tin nhắn cho cả hai người họ. Hắn... chặn bạn nhỏ họ Điền kia, lại chúc ngủ ngon Lã Hà Vân.

Khi hắn tỉnh dậy đã là chiều tối hôm nay, bản thân không thể liên lạc với Điền Chính Quốc nữa rồi. Cậu nhóc đã khóa tài khoản vào, số điện thoại cũng chặn hắn. Hắn suýt chút nữa đã lục tung thành phố lên để nói lời xin lỗi người nhỏ.

Thực sự sợ cậu tan biến khỏi cuộc sống của hắn.

*

Kim Thái Hanh theo định vị tìm được Điền Chính Quốc đang ôm mặt khóc bên vệ đường ngoại thành. Hắn hấp tập mở cửa xe, lao đến gọi lớn.

"Điền Chính Quốc!"

Cậu ngẩng mặt, đôi mắt, chóp mũi cùng hai má đỏ hoe, làm trái tim người đàn ông trước mặt phút chốc nổ tung.

"Biến đi."

Điền Chính Quốc lúc này đã bị rượu nồng điều khiển, nhìn không thấy nhận không ra, trời không hãi đất không sợ. Bản tính ương ngạnh, ngang ngược trước giờ đều bộc lộ ra hết.

"Là tôi đây."

Kim Thái Hanh vấp váp cất lời, xót xa thấy vài nơi thịt da cậu trầy xước, lại hốt hoảng nhìn tới chiếc phân khối lớn quen thuộc đang bốc khói bên kia.

"Đau lắm phải không? Tôi đưa em về."

"Cấm động vào. Biết tôi là ai không hả? Là Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc đó có biết chưa?"

"Đều biết rõ rồi. Em ngoan ngoãn một chút."

"Vậy có biết bố tôi là ai không?"

Kim Thái Hanh bất lực.

Mặc sức cho con người đầy mùi rượu kia vẫy vùng mãnh liệt, hắn vẫn bồng cậu thật chắc trong tay. Cẩn thận đặt cậu vào ghế phó lái, thắt dây an toàn rồi đắp tạm cho cậu chiếc áo dạ của mình. Gọi người xử lí chiếc xe của Điền Chính Quốc, hắn mới an tâm rời đi.

Trời lạnh nhưng cả người Thái Hanh đều như lửa đốt, không ngừng giận bản thân bất cẩn, không ngừng trách Chính Quốc kia ngốc nghếch.

"Tại sao phải làm thế chứ?"

Hắn nhìn cậu nhóc nhỏ hơn mình tận mười tuổi mà bản thân từng nghĩ sẽ không bao giờ yêu thích, không kìm được nữa nhẹ giọng mắng một câu. Chính Quốc ngủ say không biết gì. Hàng mi cong vút, đôi má hây hây ửng lên vì gió lạnh, hai phiến môi căng mọng ngọt ngào, cơ thể tỏa ra hương rượu nồng nàn.

Giống như một trái đào nhỏ, lại giống như một trái cấm không ngừng thôi thúc người ta phạm tội.

Kim Thái Hanh lắc đầu cho tỉnh táo, cố thoát mình khỏi suy nghĩ không đứng đắn đối với hậu bối nhỏ. Cả con đường phía trước bỗng trở nên gập ghềnh đối với hắn, bởi vì những suy tư hỗn độn trong lòng.

Hắn cứ lái xe mà chẳng biết nhà cậu ở đâu, rốt cục nên làm gì mới đúng. Hắn nhận ra bản thân đã vô tâm như thế nào, suốt bao lâu lại chẳng biết chút gì thêm về cậu. Ngoài cái tên, trường học, và tính cách vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu.

Thái Hanh vốn dĩ có thể đưa cậu tới bệnh viện, nhưng duy chỉ lần này thôi, hắn sẽ tự cao cho rằng bản thân có thể sơ cứu tốt cho cậu những vết thương đó. Không chỉ là sơ cứu vết xước, còn muốn bù đắp tổn thương đã gây ra cho bạn nhỏ này.

Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc về biệt thự của mình. Trước tiên gọi bác sĩ riêng tới xem qua cho cậu, sau đó an tâm rồi mới bảo bác sĩ trở về, tự mình cặm cụi đắp thuốc, dán bông băng cho cậu.

Cả một quá trình hắn vô cùng tỉ mỉ, chút chút lại ngắm nhìn người này.

Trái tim lâu năm nhạt màu cứ như vậy mà ấm nóng trở lại.

"Chính Quốc, xin lỗi em nhiều."

*

Kim Thái Hanh lúc xuống bếp nấu canh giải rượu cho Chính Quốc đột nhiên nhận được cuộc gọi của vị giáo sư họ Jo. Giáo sư vậy mà cảm ơn hắn, nói rằng lần giao lưu của hắn đã truyền cảm hứng cho nhiều bạn học viên. Đặc biệt, là "cậu nhóc ham chơi nhất lớp" nào đó họ Điền. Jo giáo sư nói rằng cậu bé thay đổi chóng mặt, kết quả mấy bài tiểu luận vừa rồi tiến bộ thấy rõ.

Điền Chính Quốc trước kia quậy phá Kim Thái Hanh biết rõ. Nhưng cậu thay đổi chăm chỉ như vậy, hắn hoàn toàn không hay. Hắn đột nhiên nhớ ra, một lần cậu nhóc nói muốn trở nên tốt đẹp để theo đuổi hắn. Thái Hanh không nhịn được, ý cười ngập tràn đôi mắt.

Kim Thái Hanh trở lại phòng khách, nơi Điền Chính Quốc đang say xỉn mê man nói gì đó.

Hắn nhìn hậu bối nhỏ rất lâu, hình ảnh cậu lần đầu gặp gỡ vụt qua tâm trí hắn, khoảng thời gian cùng cậu chuyện trò cũng chầm chậm tua ngược như một thước phim sắc màu.

"Làm sao đây, không muốn để em theo đuổi anh nữa rồi..."

*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net