15. Chính Quốc, ngủ ngoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần mười một rưỡi Chính Quốc tỉnh dậy đầu óc vẫn còn đau nhức. Nhưng bụng không khó chịu lắm, không có cảm giác muốn cho ra ngoài thứ gì, cổ họng cũng thông thoáng.

Điều tiếp theo làm thanh niên hai mốt hoảng loạn chính là cảnh vật xa lạ trước mắt. Không gian mờ ảo bởi ánh đèn vàng hắt lên từ đầu giường, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Bên cạnh cậu có một mái đầu bồng bềnh màu nâu trầm, nằm gục bên mép giường. Cảm giác này, Điền Chính Quốc không biết nên miêu tả thế nào cho đúng.

Vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, vừa hoang mang vừa ngộp thở.

Cậu nín thở rút tay mình ra khỏi tay người đàn ông kia. Dù sao Chính Quốc khỏe mạnh có võ, cùng lắm là cho tên kia một trận vì đã đưa cậu tới đây.

Không ngờ tay vừa rút ra người kia đã trở mình thức dậy, dứt khoát nắm chặt tay cậu.

"Này, tên điên kia!"

Chính Quốc đã ngồi hẳn dậy, sẵn sàng tư thế phòng thủ chuẩn bị tấn công.

Hắn phì cười, cậu nhóc vẫn như lần đầu gặp gỡ, biến hóa vô cùng đa dạng.

"Là tôi."

Thái Hanh trầm ổn ngẩng mặt lên, một phen khiến hậu bối họ Điền mở to mắt, ngỡ ngàng tột độ.

"Anh..."

Dường như Chính Quốc vừa tỉnh rượu nên trí nhớ còn mịt mù, bất chợt quên mất ai là người khiến hôm nay của cậu trở nên tồi tệ.

"Anh làm gì ở đây?"

"Đây là nhà tôi."

"Tại sao em lại ở nhà anh?"

"Bắt cóc em."

Lấy về làm của riêng.

Tâm trí Chính Quốc nổ đùng một cái, thấy thế giới xoay mòng mòng, hắn nói gì cậu đều không hiểu. Đây chắc chắn là mơ!

Chính Quốc còn đang vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái, Kim Thái Hanh mang cho cậu một cốc nước, nhẹ nhàng bảo cậu uống đi.

"Uống thêm nước giải rượu đi."

Chính Quốc tròn mắt ngẩng đầu nhìn hắn. Trông cậu chẳng khác gì một chú thỏ con lạc đường về hang của mình.

"Sao vậy?"

Điều tiếp theo bạn nhỏ này không ngờ đến, Kim Thái Hanh xoa xoa đầu cậu rồi xoay người rời đi.

"Lát nữa em tỉnh táo hẳn, tôi giải thích cho em nghe."

Hắn vừa mới quay đi, Điền Chính Quốc như giật mình tỉnh mộng, kí ức kích hoạt. Cậu ném phăng cái gối vào hắn, thay đổi một trăm tám mươi độ.

"Tôi muốn trở về nhà!"

Cậu cả ngày hôm nay vừa ủy khuất vừa tức giận, nghĩ bản thân mình bị coi như một món đồ chơi. Kim Thái Hanh lợi dụng cậu thích hắn, muốn dây dưa liền dây dưa, muốn vứt bỏ liền vứt bỏ phải không? Đã vậy, không còn tiền bối hậu bối gì hết, và tốt nhất đừng gặp lại nhau. Dù điều đó khiến cậu tổn thương như tim vỡ từng mảnh.

Kim Thái Hanh quay lưng về phía cậu, dưới góc độ ánh sáng này dường như trông hắn cao to hơn một chút. Không rõ biểu cảm của hắn là gì, chỉ thấy hắn đứng chôn chân ở đó một lúc, rồi mới xoay người tiến về phía giường.

Thì ra đây chính là con người của Chính Quốc lúc tức giận, không cả thèm xưng em với hắn.

Cũng đáng yêu.

Kim Thái Hanh đến bên mép giường, nhìn con thỏ đang phun ra lửa giận. Hắn quỳ gối, cậu ngồi trên giường lạnh nhạt quay mặt đi.

"Nghe tôi nói một chút không được sao?"

Điền Chính Quốc dựa thế càng ương ngạnh.

"Không?"

Thái Hanh bật cười.

"Em ở trong nhà tôi. Có chạy cũng không thoát đâu."

Ai nói Kim Thái Hanh lâu ngày không có người yêu sẽ trở nên khô khan? Hắn ta là thương nhân, miệng lưỡi ngược lại đôi khi còn ngọt như kẹo.

Chính Quốc tự dằn lòng không được chấp mê bất ngộ chìm vào giọng nói trầm khàn quyến rũ của đó.

"Anh đem tôi về nhà giữa đêm, trong khi bản thân đã thích người khác?"

"Tra nam."

Chính Quốc vùng dậy, Thái Hanh nhanh chóng kéo cả người cậu ngồi phịch xuống. Cậu nhóc sau cơn say cả cơ thể như nhũn ra, không tài nào chống cự.

Điền Chính Quốc đẩy tay hắn ra, đột nhiên cảm thấy bị ức hiếp. Cậu bởi vì quá ủy khuất, quá tức tối, quá nghẹn ngào mà hai mắt xuất hiện một màn sương trong suốt.

"Sau này tôi không bám theo anh nữa. Tôi hận anh."

Người đàn ông ngoài ba mươi bị dẫn hết từ bất ngờ này đến khó hiểu khác. Hắn đâu có thích người khác, hắn thích đứa nhỏ ngang ngược này mà? Nhưng nhìn Chính Quốc sắp rưng rưng, hắn lại cuống cuồng giải thích, nếu không chút nữa hắn sẽ biến thành một tên xấu xa trong mắt cậu.

"Đừng khóc, đừng khóc... Ngoan nào."

Sau đó hắn nhanh chóng giải thích lưu loát rõ ràng. Từ chuyện đêm qua hắn gửi nhầm tin nhắn, đến việc mệt mỏi ngủ tới chiều nay, đồng thời khẳng định giữa hắn và cô gái họ Lã không có gì cả.

Chính Quốc mắt chữ A miệng chữ O bị tên xấu xa nào đó xoay mòng mòng. Cậu mơ màng cảm nhận được Thái Hanh chạm rất nhẹ vào tay mình. Cái chạm như bướm trắng lướt hoa, nhưng có sức mạnh như dòng điện xẹt qua đại não.

"Người đó không phải người tiền bối thích sao?"

"Không."

"Em còn tưởng anh dùng em để khiến chị ấy ghen, sau đó anh sẽ thu phục người ta-..."

Kim Thái Hanh bóp nhẹ mi tâm. Chuyện cẩu huyết trẻ con đó sao hắn có thể làm chứ?

"Từ trước đến giờ anh không có đối tượng?"

Cậu hỏi dồn dập, giống như muốn đem hết tất thảy nghi ngờ làm sáng rõ.

"Hiện giờ có rồi."

Chính Quốc hậm hực, hắn lại nói mấy chữ trêu ngươi đó. Nhiều khi cậu tự hỏi có phải do bản thân quá mất giá nên Thái Hanh được nước bắt nạt không.

*

Kim Thái Hanh đưa cậu về nhà, tâm trạng như có một làn gió mát thoảng qua, rất dễ chịu.

Còn Chính Quốc mặt mũi nãy giờ vẫn nhăn nhó phụng phịu. Hắn không rõ cậu đang cảm thấy như thế nào, nhưng nhất định sau này sẽ không để cậu buồn bực nữa.

Thái Hanh nhịp nhịp vô lăng, chốc chốc lại lướt mắt qua hai má đào ngủ say bên cạnh tự bao giờ. Lúc dừng đèn đỏ, hắn lén lút chạm nhẹ đầu ngón tay vào má cậu, liền muốn tham lam nhéo thêm một cái.

Hai má của Chính Quốc là cực phẩm mỹ hảo. Mềm mại, mịn màng và hồng hào. Xúc cảm kì lạ và dịu ngọt khi tiếp xúc khiến hắn tan chảy.

Cậu nhóc ngồi bên cạnh ư a mấy tiếng, có lẽ là ngủ mê, rúc sâu vào áo ấm của hắn. Hình ảnh ấy nhen nhóm khơi dậy sự hài lòng của người đàn ông nọ.

Một lúc sau, cậu tỉnh dậy, giọng mê ngủ, lí nhí hỏi.

"Chúng ta đi đâu?"

"Đưa em về nhà."

"Làm sao anh biết nhà em?"

"Lúc em say không ngừng chửi mắng bắt tôi đưa về Điền gia. Lúc đó tôi mới biết em là một thiếu gia."

Chính Quốc đỏ mặt, không biết cậu có lỡ nhả lời kì quặc không. Đây đã lần thứ hai cậu say xỉn đối diện với hắn.

"Anh biết Điền gia ạ?"

"Có ai mà không biết gia thế khủng của nhà em?"

Hắn liếc mắt, hắn cùng Điền Hi Duy anh trai cậu còn quen biết nữa là...

Kim Thái Hanh từ khi nhận ra cảm giác đặc biệt với Chính Quốc thì không còn quá cứng nhắc như trước. Một phần bởi Điền Chính Quốc nhiều lúc dễ thương như vậy khiến hắn kìm lòng không nổi.

"Anh không phải cũng rất giàu à?"

Đi đón người say rượu bằng Porsche bóng loáng.

"Làm sao so được cùng em?"

Kim Thái Hanh khiêm tốn lắc đầu. Chính Quốc híp mắt, xòe hai bàn tay trắng trẻo ra cười tươi rói.

"Em làm gì có? Em chỉ giàu tình cảm thôi."

Không khí trên xe ít ngượng ngùng hơn Điền Chính Quốc tưởng. Đến tận hôm nay cậu mới được chiêm ngưỡng trực diện nụ cười rạng rỡ của ai kia, thầm ngộ ra một thứ tuyệt vời hơn cả những cung đường đua nắng gió.

Còn Kim Thái Hanh chầm chậm thừa nhận. Nếu ngày đó hắn không nhận lời mời về trường giao lưu, làm sao bây giờ có thể ngắm nhìn đứa nhỏ khả ái đang không ngừng líu lo bên cạnh?

Điền Chính Quốc nhỏ hơn hắn mười tuổi, lại đem hắn trở về mười năm thanh xuân, đem sức sống gieo vào những ngày dài nhàn nhạt của hắn.

"Nhưng em chưa muốn về."

Cổng đại trạch đã mở rộng, nhưng cậu vẫn lưu luyến nhìn con người đẹp trai trong xe. Tình cảnh này giống các cặp đôi yêu nhau không nỡ rời xa sau một tối hẹn hò.

"Nghỉ ngơi cho tốt, mai còn đi học."

Chính Quốc bĩu môi, thở dài mở cửa xe. Cậu ở cạnh Thái Hanh bao lâu cũng không đủ. Hắn vươn tay muốn xoa đầu cậu một cái, nhưng bắt gặp ánh mắt của cậu thì chuyển thành vẫy tay.

"Em biết rồi. Em sẽ rất nhớ anh."

Chính Quốc tiếc nuối, vì không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Bất ngờ là lần này Kim Thái Hanh gật đầu.

"À, còn nữa... Cảm ơn tiền bối vì đã giúp đỡ em nhé."

Cuộc gặp gỡ của họ là một sự kì ngộ. Rõ ràng Chính Quốc là người theo đuổi, nhưng lại là người mang ơn Kim Thái Hanh tận mấy lần.

"Sau này không được uống rượu đến mức say xỉn như thế nữa."

Nghe hắn nhắc nhở, đôi mắt cún con của cậu sáng lên. Chính Quốc gật đầu rồi vui sướng rảo bước vào nhà. Chưa bao giờ đêm ấm như hôm nay.

"Chính Quốc..."

Kim Thái Hanh đột nhiên gọi tên cậu. Cậu quay qua "Dạ" một tiếng, hắn liền mỉm cười, nhìn cậu bằng ánh mắt thẳm sâu.

"Ngủ ngoan."

*



Tâm sự.

Như mọi người thấy, Chính Quốc thể hiện sự yêu thích với tiền bối rất rõ ràng. Muốn liền nhắn tin, nhớ liền nói. Bởi vì tính cách của cậu trước giờ vẫn vậy, phóng khoáng tự do.

Nhưng việc Thái Hanh thích Chính Quốc chỉ được giấu sau từng sự thay đổi nhỏ nhất. Từ cách nhắn tin, đến việc xem trạng thái trên MXH của Chính Quốc mỗi ngày, sợ Chính Quốc hiểu lầm không ngại đêm lạnh đón cậu, đưa cậu về nhà. Và dù hai người thực chất chỉ là mối quan hệ không tên nhưng Thái Hanh đã cố gắng dỗ dành và giải thích cho cậu hiểu.

Mỗi người đều có cách riêng để thể hiện tình cảm của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net