16. Không ai hay biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm trước say xỉn được người thương đưa về nhà, sáng hôm nay Chính Quốc đã ngồi nghiêm chỉnh thi đánh giá giữa kì.

Mỗi người một chiếc máy tính bảng, lạch cạch gõ gõ. Đề thi bao quát gần như toàn bộ kiến thức kì II, Chính Quốc đêm ngày ôn luyện tự tin hoàn thành được hơn 70%, nếu là trước kia có lẽ chưa tới 20%.

Kết thúc ngày kiểm tra đầu tiên, hội bạn thân chỉ ngồi với nhau một chút rồi tất bật trở về chuẩn bị cho ngày thi hôm sau.

Chính Quốc muốn giữ chuyện đêm qua làm kỉ niệm cho riêng mình. Tuy phóng khoáng và thân thiết với họ nhưng dạo đây cậu bắt đầu "người lớn" hơn một chút rồi, không thể tất thảy đều trải lòng làm chuyện phiếm.

"Người kia trông quen mắt quá."

Americano yêu thích trên tay Thục Giang đột nhiên sóng sánh, bọn họ cũng theo đó mà hướng mắt nhìn.

"Người yêu cũ của cậu kìa."

Chính Quốc nghe vậy thì quay lại theo hướng cốc đồ uống của Thục Giang. Người mà Thục Giang chỉ ngồi bàn trong góc, Chính Quốc hơi rùng mình, ban nãy cậu mơ hồ cảm nhận được ánh mắt ai dõi theo mình.

Có vô vàn những cuộc hội ngộ trên đời. Người bình thường sẽ coi mỗi mối quan hệ là mỗi nét chấm phá riêng. Còn Điền Chính Quốc hiện tại chỉ có thể chia ra làm hai kiểu gặp gỡ.

Gặp gỡ với người khác sẽ là lướt qua nhau.

Gặp gỡ với Kim Thái Hanh là quên kéo khóa quần trong lần đầu chạm mặt, sau đó từ thích vì anh đẹp trai đến yêu vì anh dịu dàng là cả một quá trình rối bung nào đó cậu không phân định được.

Người yêu cũ là loại người đầu tiên. Lướt qua nhau, rồi theo thời gian trở nên vô cùng cũ kĩ.

Cũ đến nỗi Chính Quốc phải nheo mắt hỏi:

"Tên gì ấy nhỉ?"

Dương Lý Thục đương nhiên không nhớ tên, chỉ nhớ người kia chắc chắn là dân chơi, và là người yêu cũ của bạn thân họ.

"Hình như là Hạo Hiên."

Chính Quốc vừa nói vừa rút điện thoại. Giờ thì cậu nhớ ra tên này rồi. Cách đây vài đêm thường xuyên nhắn tin cho cậu, và bây giờ vẫn còn nhắn dù đã bị quăng vào Spam. Nhìn từ xa thì dung mạo của tên đó giống ảnh đại diện này lắm.

Lúc bốn người ra về, Chính Quốc bảo hôm nay tâm trạng tốt nên bao nước. Giữa bọn họ có mơ cũng không tồn tại cảnh giằng co trả tiền, cả ba đều nhanh chóng phóng mô tô trở về.

Giữa trưa, trời hưng hửng ấm, Chính Quốc nhìn phía xa có một rặng mây màu tím hình que kem.

Cậu chụp đăng tin Peachat rồi rồi viết một dòng: "Ăn kem mùa lạnh không tốt, nhưng ngon."

Kim Thái Hanh không thích hợp với người như em, nhưng Kim Thái Hanh cũng như que kem đó.

Vừa mới dứt việc người có-vẻ tên là Hạo Hiên vội vã gọi cậu lại.

"Chính Quốc!"

Tính tán tỉnh bừa bãi của Chính Quốc hai tháng theo đuổi Kim Thái Hanh đã nhiều phần thuyên giảm, cậu nghĩ tới người có vẻ xa lạ trước mặt này là người yêu cũ mình thì thấy tự giận bản thân. Trước đây mình đúng là một tên trẻ trâu chính hiệu.

Tuy vậy cậu vẫn nở nụ cười tươi như hoa xuân, hai mắt cong lên lấp lánh, vừa vặn đặt trên rặng má hồng như mây đằng xa. Trời cho cậu nhan sắc, tặng kèm tính đào hoa. Chính Quốc đã dùng khá tốt trong hai mươi mốt năm qua rồi còn gì.

Người có vẻ tên Hạo Hiên đờ đẫn.

"Em... còn nhớ anh không?"

Không biết nhớ là nhớ thế nào, nụ cười của cậu vẫn kéo lên như một con dao láng bóng.

"Em nghĩ là không."

Bất cứ ai từng yêu đương với Điền Chính Quốc đều biết cậu không bao giờ dây dưa với người cũ. Tên này có lẽ hơi ấm đầu, cũng có lẽ thích tỏ ra đặc biệt.

"Em không trả lời tin nhắn anh sao? Dù một câu thôi?"

"Anh biết tên em là gì không?"

"Điền Chính Quốc."

Hạo Hiên càng khảng khái, Chính Quốc càng buồn cười.

"Phải, đó chính là câu trả lời anh nhận được đấy."

Điền Chính Quốc xưa nay chỉ mất hết giá với Kim Thái Hanh, với người khác cậu còn đứng trên bậc thang cao ngất.

"Em có người yêu mới rồi?" Hạo Hiên ho khan, hơi xấu hổ nhưng đút tay vào túi quần làm dáng.

Lúc quay đi Chính Quốc đột nhiên nhớ ra mình hẹn hò với người này tầm đâu đó bốn tháng trước, được hẳn ba tuần có lẻ.

"Anh nên hỏi là em có mấy người yêu mới rồi."

Nói rồi cậu ra hiệu cho nhân viên quẹt thẻ, lại quay sang hỏi Hạo Hiên muốn mình trả tiền cho luôn không. Người đó hốt hoảng, lắc đầu nguây nguẩy.

"Có mấy?" Tên ngốc họ gì đó tên Hiên quả nhiên hỏi thật.

"Sắp lấy chồng rồi."

Điền Chính Quốc vuốt tóc, chậc lưỡi mỉm cười rời đi. Mấy cô gái trong quán đã bắt đầu quắn quéo lấy điện thoại ra chụp ảnh.

"Yên tâm. Người yêu cũ em mời mâm riêng, cỗ to lắm."

*

Trêu ngươi người khác xong cậu bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra. Đeo găng tay và đội mũ cỡ bự, leo lên con xe thoăn thoắt và quen thuộc như cách hít thở hàng ngày, Chính Quốc thấy cuộc đời mình chính thức thay đổi.

Bây giờ cậu sẽ trở về nhà ôn lại bài, thay vì vác xe "phóng nhanh vượt ẩu" theo cách gọi của Kim Thái Hanh. Mấy em gái xinh đẹp ngồi trong quán cafe sang trọng kia cậu chỉ lướt qua để đoán xem họ mặc trên mình quần áo thương hiệu gì.

Cuộc đời cậu còn thay đổi hơn khi Kim Thái Hanh lần đầu tiên đăng tin trong tháng này.

Hắn chụp một bức ảnh cuối chân trời, màu trời nhàn nhạt cam và có một chú chim nhỏ bay qua.

Đề dòng chữ: "Trẻ con."

?

Qua ngày hôm sau, hôm sau nữa, hai người không nhắn tin gì nhiều. Từ lúc Điền Chính Quốc trả lời tin của hắn: "Khi nào em dạy anh chụp ảnh nghệ thuật, không thể để con chim dính vào khung hình như thế được." Kim Thái Hanh điềm đạm trả lời: "Tôi thích chim.", hiện tại đã là tận năm mươi hai tiếng sau.

Thực ra sau đêm từ nhà Kim Thái Hanh trở về không khí giữa hai người bỗng trở nên kỳ lạ. Kim Thái Hanh bận lo việc lớn của hắn, Điền Chính Quốc cũng bận lo chuyện học của cậu.

Hôm qua hắn nhắn tin lúc tám giờ tối.

Kim Thái Hanh: Ngày mai em học cả ngày à?
Điền Chính Quốc: Vânggg
Kim Thái Hanh: Ừ, tôi biết rồi.

Điền Chính Quốc: Sao vậy? Muốn gặp em à?
Kim Thái Hanh: Không, tôi về thăm thầy Jo.

Chính Quốc không biết bản thân khi ấy cảm thấy thế nào mà cả tối hôm qua cậu không trả lời tin nhắn của Thái Hanh nữa. Cậu ôn bài rồi ngủ quên mất, hôm sau suýt nữa muộn giờ thi. Lúc bước ra khỏi phòng, giáo sư Jo khó tính nhìn cậu vừa sửng sốt vừa gật gù.

Kết thúc kì đánh giá, ngày kia là Valentine.

Chính Quốc mỉm cười, chắc chắn sẽ kịp.

Hôm nay Chính Quốc lái ô tô đến trường. Không ngoài dự đoán thế giới xung quanh vẫn xôn xao, nhưng đi đến cổng trường cậu mới nhận ra hôm nay mình không phải là nhân vật chính.

Giờ tan tầm Kim Thái Hanh đến trước cổng trường cậu, mặc âu phục thẳng thớm, tóc bồng bềnh xoăn nhẹ, đứng tựa lưng vào con xe tiền tỉ đậu ở lề đường.

"Biết đẹp trai nên thích khoe ra!" Chính Quốc thầm mắng một câu trong khi lũ người bên cạnh tíu tít ngắm nhìn hắn. Thật ra Kim Thái Hanh đã nổi rầm rộ ở trên confession trường cậu từ gần ba tháng trước. Nói thật hiện tại hắn đứng ở đây cùng với đám cậu ấm cô chiêu, vẫn được coi là công đứng giữa bầy gà.

Rất lâu sau này Kim Thái Hanh thừa nhận, hôm đó hắn không phải nhìn một phát liền nhận ra cậu giữa biển người như trong ngôn tình tiểu thuyết, mà là vì Chính Quốc đi tới đâu đám đông hai bên đều rẽ ra tới đó. Cảm giác quyền lực đó làm cho hắn cảm thấy mình là kẻ may mắn nhất trên đời.

Điền Chính Quốc nhanh chóng tiến về chỗ hắn và quên mất rằng đêm qua mình không trả lời một tin nhắn nào.

"Sao anh lại ở đây?"

"Hôm qua tôi nói rồi."

Chính Quốc nhìn một lượt từ trên xuống dưới Thái Hanh. Rõ ràng là có thể ngồi trong xe, vậy mà lại đứng ra ngoài. Rõ ràng là không cần đỗ ngay chỗ đông người thế này, nhưng vẫn đỗ.

"Bảnh quá."

Cậu châm biếm, cố tỏ vẻ không phải hôm qua vì hắn lãnh đạm quá nên cậu mới giận dỗi rồi đi ngủ đâu. Chẳng hay từ bao giờ Chính Quốc lại dám "giận" cả người mình hai tháng theo đuổi.

"Thích không?" Kim Thái Hanh ẩn ý nhếch miệng, dù hai chữ "Ngủ ngoan" đêm nọ hắn nói rất nhỏ, hắn tin rằng cậu nghe thấy. Nhưng hắn không tin Điền Chính Quốc yêu hàng tá người mà một dấu hiệu từ hắn cậu lại không nhận ra.

"Thích gì ạ?"

"Như thế này."

Nói rồi Kim Thái Hanh nắm tay cậu để cậu ngồi ghế phó lái, hỏi cậu muốn hắn thắt dây an toàn cho không. Chính Quốc sửng sốt, bảo anh lạ quá, hắn gật đầu đồng tình.

"Anh không vào trường gặp giáo sư à?"

Kim Thái Hanh ân cần chu đáo như thế này Chính Quốc nghĩ cậu mới là người phát sốt.
Nghĩ vậy nhưng cậu công tử vẫn đặt tay lên trán anh giám đốc trẻ tranh thủ cơ hội.

"Không. Anh đến đón em về."

Những biến chuyển tế vi nhất giữa hai người họ quyện vào nắng đông, rơi vào vòm mắt tự khi nào mà chính họ cũng không hay.

Một người không nghĩ mình sẽ thích, cuối cùng trở thành yêu thật. Một người không nghĩ mình sẽ thích, cuối cùng không biết vì sao lại lấy lí do thăm thầy giáo cũ chỉ để được gặp một cậu nhóc chút thôi.

*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net