17. Trọng điểm cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay Chính Quốc lái xe đến trường nhưng chối bảo không mang xe. Thái Hanh biết cậu nói dối, vì Chính Quốc từng bảo cậu ghét để người nhà đưa đón, sẽ nhìn giống công tử bột.

Hắn không phơi bày, chỉ mỉm cười. Chính Quốc không hiểu nụ cười đó lắm, hết dáo dác nhìn xung quanh lại tìm điện thoại trả lời bù tin nhắn đêm qua.

Điền Chính Quốc:
Nắng hôm nay đẹp nhỉ?
Tiết trời cũng không lạnh nữa.
Tiền bối đẹp trai lấn át em rồi.

Cậu lại lục đục khi vào nhật kí điện tử toàn chữ là chữ:

[Ngày 12/2/2022, tiền bối Kim đón mình, hỏi mình muốn anh ấy thắt dây an toàn cho không. Anh ấy đột nhiên đến. Lỡ mình yêu anh ấy nhiều hơn hôm qua thì sao?]

Kim Thái Hanh đang lái xe không nhắn tin được, thấy cậu cứ liên tục bấm bấm, hắn bảo dùng điện thoại trên xe dễ đau đầu, lại nói:

"Người ở đây sao em không hỏi luôn?"

"Em sợ anh mất tập trung."

Hắn định đùa lại em tưởng mình thu hút lắm à, cơ mà tâm trí hắn từ lâu đã gật gù điều đó.

"Em nói thì anh không được chê phiền đâu nhé?"

Chính Quốc quay cả người sang, hai cái má hồng chuyển động. Thái Hanh tự hỏi trước đây đã không biết bao nhiêu người được chiêm ngưỡng xuân cảnh này.

"Tiền bối Kim, chị gái hôm đó là ai?"

"Cấp dưới."

"Thích anh ạ?"

"Không hẳn."

Thái Hanh có vẻ không vui, Điền Chính Quốc hơi mím môi, cậu vẫn quyết định nói tiếp.

"Thấy chưa? Em sợ anh phiền nên không nói." Cậu bĩu môi, quyết tâm dùng cả mỹ nam kế lẫn khổ nhục kế.

"Anh có nói mình phiền sao?"

"Khuôn mặt đẹp trai của anh biểu hiện."

Chính Quốc trước giờ không yêu đương nghiêm túc nên theo đuổi anh vẫn có thể miễn cưỡng tính là... tình yêu đầu đời. Bốn chữ đó tuy vặn vẹo nhưng xét ở phương diện lệch chuẩn nào đó thì vẫn đúng. Nên cậu cũng như chú gà mờ vậy, thấy mặt trời nhô lên thì cất tiếng gáy lớn, đêm xuống sẽ mong ngóng mặt trời. Hoàn toàn không nhận ra mặt trời cũng rất cần tiếng gáy của mình để bắt đầu một ngày mới.

Cậu im lặng một hồi. Kim Thái Hanh tưởng cậu lại suy diễn thành một vở kịch tra nam như cái đêm ba hôm trước. Hắn trầm giọng:

"Cô ấy là người yêu cũ anh."

Chính Quốc giật thốt. Cậu gặp tình địch ngay trước mặt mà còn thấy người ta xinh đẹp.

"Xinh thật."

Kim Thái Hanh liếc cậu một cái. Trong đầu Chính Quốc nhảy số hàng trăm motif truyện ngôn tình mạng: Nam nữ chính chia tay nhưng vẫn còn tình cảm, nam phụ khen cô gái xinh một tiếng thì liền bị nam chính dùng ánh mắt toé lửa đe doạ?

"Xinh em cũng không được ngó ngàng tới."

Thấy chưa? Có ai thấy bộ mặt Chính Quốc lúc này chưa? Vừa méo mó vừa khó coi, cảm giác mình là tờ giấy bị vò nhàu lại kéo tới. Cậu bắt đầu trở thành một nhà viết kịch bằng tâm tưởng đại tài.

Kim Thái Hanh nhìn sang bên cạnh, thấy cậu nhóc ỉu xìu như bánh bao ngâm nước thì buồn cười. Hắn không vội nói gì mà đánh mắt nhìn cậu nhóc lúc xe dừng đèn đỏ. Thủ đô nườm nượp những người, trên cung đường chính dừng đèn hơn hai phút. Cậu nghiêng đầu ngắm hoàng hôn nhàn nhạt. Hắn chợt nhớ hình ảnh Chính Quốc cuộn mình trong chiếc áo lớn đêm nào.

"Anh thích chị ấy không?"

Hắn gật đầu.

Chính Quốc quay cái vèo sang hắn, thiếu điều lồng ngực bung ra.

"Anh thích em không?"

"Ghét em."

Thái Hanh đưa tay xoay chiều quạt gió điều hòa đang phả vào người cậu, sau đó mới yên tâm nói tiếp.

"Thích người ta đến nỗi cô ấy nhắn vài câu anh đã cho vào spam, ghét em tới nỗi tối nào cũng mong em chúc anh ngủ ngon."

Hai mươi mốt năm trong đời Điền Chính Quốc tự hào nhất là miệng lưỡi ngọt ngào tán mười đổ chín. Hai mươi mốt năm trong đời Chính Quốc, Kim Thái Hanh nói bóng nói gió một câu cậu lại đơ toàn thân.

Kim Thái Hanh hận không thể chưng hết ruột gan ra ngoài để mà nói hoa nói lá rằng: Anh phải lòng em mất rồi. Nhưng Chính Quốc vẫn thẫn thờ im bặt làm tâm trạng trạng hắn trùng xuống đôi phần. Nếu bạn nhỏ này theo đuổi hắn vì thích vẻ ngoài của hắn, đến khi hắn yêu nhóc rồi nhóc lại nuôi ý định chạy mất, có lẽ hai mươi năm tiếp theo hẵn vẫn chọn độc thân.

"Chính Quốc đi ăn tối với anh không? Em bảo nợ anh một bữa cảm tạ mà."

Điền Chính Quốc mở máy, nhắn về cho ba Điền Quyền thân yêu của cậu. Viết CapsLock, từng con chữ to rõ tràn trề: "BA À CON ĐI LẤY CHỒNG ĐÂY."
Nhắn vào nhóm Điền Dương Lý Thục: "CHUẨN BỊ HỒNG BAO 50000 NHÂN DÂN TỆ ĐI."(*)

Quả nhiên trên dưới Điền gia đã loạn lên một phen. Chính Quốc tối đó không về ăn cơm với gia đình là thật!

Bởi vì hiện tại cậu đang ngồi trong chính khách sạn dưới quyền Kim Thái Hanh. Đối diện là hắn, bên cạnh là trời đêm bừng sáng bởi muôn ngàn những ánh điện của thủ đô hắt lên, trước mặt là miếng bò bít tết tươi mềm ướt sốt.

Cảnh đẹp người đẹp, Chính Quốc phóng khoáng nói một câu.

"Cứ gọi gì anh thích, hôm nay thiếu gia bao anh."

Kim Thái Hanh nhếch miệng.

"Chỗ này tôi quản."

Chính Quốc hì hì cười, không khí giữa hai người chưa bao giờ gượng gạo. Chính Quốc nhắc lại một ngày xa xôi Kim Thái Hanh vô tình trở thành "anh rể hờ" của cậu. Hôm đó cậu ngồi ở quán ăn sang trọng, bít tết ngon nhất nhì thành phố này, mà không ăn nổi miếng nào.

Kim Thái Hanh rạng rỡ nở nụ cười, vẫn luôn đẹp như hoàng hôn cậu theo đuổi. Chính Quốc cho rằng cả đời này ngoài bản thân ra thì cậu chưa gặp người nào đẹp như anh. Kim Thái Hanh không phải người lạnh lùng, mà là kiểu người nhu thuận ôn hòa biết ứng xử. Nụ cười của anh khi rộ lên bỗng dưng làm Chính Quốc vô thức muốn yêu chiều.

"Tiền bối, anh loạn ngôn rồi. Lúc thì xưng anh lúc thì xưng tôi."

Điền Chính Quốc từ khi mơ hồ cảm nhận được sự dung túng người kia dành cho mình, thì có thêm sở thích chọc ghẹo hắn.

"Anh không cần vì em mà hồi hộp như vậy."

Chính Quốc mặt tỏ vẻ thông cảm. Men đã thấm đến những đầu ngón tay râm ran tê. Khóe miệng cậu tươi tắn kéo cao, và hai má cũng bắt đầu chuyển hồng tới lạ.

"Vậy em muốn xưng hô như thế nào?"

"Em gọi anh bằng chú nhé!"

Chính Quốc bật cười thành tiếng. Kim Thái Hanh á khẩu xoa xoa thái dương. Cậu nhóc này làm hắn đau đầu quá.

"Anh già như vậy rồi à?"

"Già như vậy gọi là daddy được không?"

Lúc đó nhân viên phục vụ đi qua, bụm miệng cười một cái. Thiên địa ơi, Tổng Giám đốc của họ!

"Em quấy thật đấy!"

Chính Quốc tưởng mình nhũn ra vì giọng hắn. Đó cũng là giây phút cậu thề sống chết một là Kim Thái Hanh, hai là không ai cả.

"Daddy~"

Một tiếng của cậu đủ sức hạ gục hắn. Kim Thái Hanh chính thức sốc đến chân tay cũng đơ cứng. Hắn không biết người trước mặt là cáo hay là thỏ.

Nhìn liếc mắt nhếch môi cười ranh mãnh, hắn biết giây phút ấy có người chạy vào tim hắn nằm cuộn tròn trong đó mất rồi.

"Sao thế, anh sợ rồi à?"

Nếu Điền Chính Quốc không nhận ra những đổi thay mang tính bước ngoặt của tiền bối dạo gần đây, thì cậu cũng không bạo gan đùa với lửa như thế. Cậu biết Kim Thái Hanh có cảm tình với mình chứ, nhưng điều đó và việc trở thành người yêu là hoàn toàn khác nhau.

"Ừ. Anh sợ lời tiếp theo anh nói sẽ làm em không chấp nhận nổi."

"Dạ?"

Thấy giọng hắn nghiêm túc hơn, Chính Quốc cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

"Nhưng em hứa không được chặn anh đi."

"Anh muốn gì đều được hết."

"Được rồi..."

Chính Quốc lắng tai nghe. Tiếng xì xào nho nhỏ của những cặp đôi lịch sự bên cạnh giờ phút này bỗng trở nên phóng đại.

"Anh không mau nói đi, em hồi hộp lắm rồi."

Trong đầu cậu nảy ra một ngàn trường hợp, từ anh thích em đến anh không thích em, từ anh yêu em đến chúng ta không nên tiếp tục đâu, thật ra anh có gia đình rồi, anh chuẩn bị kết hôn rồi,... hàng ti tỉ thứ cậu mò mẫm ngờ vực trong sự im lặng tưởng chừng hàng giờ đồng hồ của Kim Thái Hanh.

Thế mà điều hắn nói ra khiến cậu cứng họng.

"Anh phải đi công tác đột xuất."

...và sau đó, không thốt lên lời.

"Một năm."


*





(*) 50000 NDT: ~ 180 triệu VND


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net