2. Tình cờ bất mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hanh cũng không hiểu vì sao bản thân ngày ấy lại đưa cho nhóc con card liên lạc của mình.

Có lẽ bởi hai cái má của hậu bối trông thật đặc biệt, nhìn giống như má phúng phính của mấy đứa nhỏ nhà hắn vậy.

*

Dương Ánh vỗ vai Chính Quốc, giọng điệu khiêu khích vừa đấm vừa xoa.

"Cậu đúng là mặt dày, không biết xấu hổ."

"Một lần cúi xuống đất, trăm lần ngẩng đầu cao."

Như vậy mới làm nên việc đại sự, ba Điền dạy cậu đó. Chỉ là lần này Chính Quốc có lo lắng một chút, cúi mặt vì ngượng thì lần sau gặp lại còn dám ngẩng đầu cao không?

Mà... bao giờ gặp lại Kim Thái Hanh đây?

Chính Quốc rất nhanh không nghĩ nữa, bởi vì hữu duyên thiên lí năng tương ngộ. Hiện tại cậu muốn đi ăn, đi chơi, lái xe khỏi thành phố, còn muốn đêm nay đua mô tô ở ngoại thành.

Đừng khinh thường cậu, khuôn mặt trông có chút non nớt này thực chất là một tay đua cừ khôi đấy. Mặc đồ da, đeo găng tay, đội nón bảo hiểm và ngồi lên con xe phân khối thì họ Điền cậu lại làm cả chục cô nàng gục ngã ngay thôi.

Nhưng cậu chưa kịp thoả mãn đam mê của mình thì đã chán nản cùng cả đám bạn ra về. Chiều đó, ngọn đường đèo quen thuộc bị đóng cửa, nghe nói có người đã thầu miếng đất đó để xây thành khu nghỉ dưỡng.

Chính Quốc bực mình chửi rủa, có tin nhà ông đây mua lại không?

Nhưng cậu không bực bội quá lâu, chau mày sẽ để lại nếp nhăn. Thay vào đó, Chính Quốc phóng vù con phân khối lớn mới tậu ra đường bờ biển.

Nắng gió nhu hoà, biển trải ra dát vàng bất tận. Ánh mặt trời đẹp như nụ cười mỹ nam ban nãy vậy.

Chính Quốc từng gặp rất nhiều người. Nam nữ đều có. Đương nhiên họ đều xinh xắn hoặc đẹp trai, bởi vì cậu vốn ưa ngoại hình. Nhưng những người trưởng thành chín chắn hơn Quốc nhiều tuổi, cậu chưa quen bao giờ. Cậu sợ họ nhàm chán, nhạt nhẽo, không chiều theo nổi những cuộc chơi triền miên của mình.

Cậu có xe, có nhà rất lớn của ba mẹ, có ngoại hình, có bạn bè chí cốt, có học thức, tuy cậu bỏ tiết hơi nhiều... Cậu trước giờ luôn quan niệm, hà cớ gì phải chạy theo thứ gọi là ái tình khiến con người ta mất ngủ mất ăn.

Nhưng Thái Hanh cười đẹp quá. Nụ cười có sức công phá như một cú đấm ngọt ngào, khiến tim vừa rơi mất mấy nhịp đã rộn ràng xốn xang.

Phải làm sao bây giờ?

*

Cậu về nhà đúng giờ ăn tối. Chính Quốc dù đi chơi nhưng ít khi bỏ bữa cơm gia đình. Vừa về tới nơi đã nghe thấy Điền phu nhân nghiêm nghị.

"Quốc nhi, bữa tối."

"Em nhẹ nhàng với nó chút. Chắc con mệt rồi, về muộn vậy mà."

Điền lão gia - Điền Quyền nhìn thấy con trai ông cưng nhất trở về rất mừng rỡ. Con ai mà lại đẹp trai tới thế kia chứ.

"Đi đua về mệt hả?"

Điền Quyền nhìn phu nhân của mình nói con một chút liền không chịu nổi rồi, nhanh chóng đưa bát cho con, bảo Chính Quốc mau ăn ăn.

Chính Quốc chào ba mẹ, nhưng nét mặt không vui vẻ lắm, vừa ngồi xuống đã hỏi anh hai là Điền Hi Duy đang ở đâu.

"Anh con hình như sắp đồ chuẩn bị đi công tác ở Singapore, sắp tới rất bận. Nên hiện tại muốn nhờ con việc này."

"Vâng."

Cậu đáp một tiếng, mặt không có biểu cảm gì.

"Điền Anh Nguyên về nước cũng được một thời gian rồi rồi. Bên nội sắp xếp con bé đi xem mắt."

Điền phu nhân - Vương Hoa, bà nghiêm túc nói.

"Vậy chuyện này có liên quan gì nhà ta sao?"

Chính Quốc ngoài mặt tỏ vẻ khó chịu rõ ràng. Chị họ Anh Nguyên lá ngọc cành vàng du học về, tính tình kiêu căng cao ngạo, không tiếp thu được chút tinh hoa nào của phương Tây.

Điền Chính Quốc cậu thuộc dạng giao du khắp nơi, thích con gái phóng khoáng, dễ gần, cậu và chị họ Anh Nguyên căn bản không thể xếp cùng một chỗ.

"Chính Quốc."

Nghe mẹ nghiêm giọng, cậu mới thôi.

"Anh Nguyên là con gái bác ruột con. Con lại học trường của bác. Nghỉ học, chơi bời bao nhiêu bác vẫn để con ung dung ở lại trường? Con còn không biết giữ ý tứ?"

Điền Quyền ngồi yên không nói gì, con trai ương ngạnh lần này khó mà bênh.

"Hôm Anh Nguyên đi xem mắt, hai bác bận nhờ ba mẹ đến đó coi giúp đối phương thế nào. Con cũng đi cùng đi. Coi như, tỏ chút thành ý với gia đình bác."

Đầu Chính Quốc ong ong. Nghe có vẻ liên quan thật, chị họ đi xem mắt không phải đi một mình là được rồi sao? Lúc nào cũng muốn người kè kè bên cạnh.

"Chính Quốc, nghe ba mẹ đi."

Vẫn là Điền Quyền cưng con trai, dùng thái độ mềm mỏng vỗ vỗ lên vai Chính Quốc.

Cậu ngồi thêm chút nữa liền đứng dậy rời khỏi, còn không quên nói.

"Với cả, mẹ à, hôm nay con không có đua xe."

*

Một nhà ba người lớn ngồi dùng bữa ở một nhà hàng sang trọng. Điền Quyền và Vương Hoa trông đợi đối phương của cháu gái. Chính Quốc ít khi ăn mặc sơ vin đóng thùng thế này, có hơi bức bối.

Điền Chính Quốc ngồi nghịch nghịch miếng bít tết, chốc chốc lại chống tay lên cằm ngao ngán một hơi.

Vị cũng ngọt, nước sốt cũng đậm đà.

Tạm được, nhưng cái đĩa này không sáng bằng nụ cười của Thái Hanh (?)

Chính Quốc bật cười với cách so sánh khập khiễng của mình, mấy hôm nay đầu óc cậu không ổn. Hình như là trúng tia sét ái tình, trong lòng cứ chốc lại nhớ tới tiền bối đẹp trai đó.

Chờ mãi chị họ không đến, cậu hơi mất kiên nhẫn ra ban công hít thở một chút. Khoảnh khắc này làm cậu nhớ những đợt gió lớn quật vào người lúc lao mình trên đường đua...

Móc trong ví nhỏ lại thấy danh thiếp của Thái Hanh. Chán nản, Chính Quốc không biết nghĩ gì mà bấm vào số điện thoại cá nhân trên đó.

Cậu vẫn luôn hành động đầy cảm tính như vậy.

Phóng tầm mắt nhìn đám người thượng lưu ra ra vào vào trong sảnh nhà hàng, Chính Quốc bất chợt thầy bóng ai có chút quen mắt.

Đầu dây bên kia không bắt máy, thuê bao bận. Vừa vặn hay bóng dáng "quen mắt" kia cũng rút điện thoại, hành động giống như từ chối một cuộc gọi.

Chính Quốc cố gắng nhìn thật kĩ, đôi con ngươi mở lớn như không tin vào mắt mình.

Đối tượng xem mắt của Điền Anh Nguyên - người chị họ cậu không ưa chút nào, thế mà lại là Kim Thái Hanh cậu để ý!

*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net