23. Đào vị xuân hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hừng đông nhàn nhạt điểm sắc đường chân trời, đại lộ chạy vào trung tâm thủ đô còn vương tuyết trắng. Hơi ấm làm tuyết tan ra. Kim Thái Hanh ngắm nhìn thành phố vẫn còn mơ ngủ qua cửa sổ ghế lái chính.

Cụ thể là ngắm Điền Chính Quốc.

Hắn chìm đắm vào giai điệu ma mị bên tai. Gu âm nhạc của hai người rõ ràng khác nhau, nhưng đĩa nhạc cậu chọn lại khiến hắn hứng thú. Mải miết, mê man và quyến rũ.

Kim Thái Hanh nhắm mắt tận hưởng không gian quyện hòa hoàn hảo của âm nhạc và ánh sáng. Môi hắn phớt một nét cười rất nhẹ, mũi giày nhịp nhịp xuống sàn.

"Đi đâu ạ?"

Điền Chính Quốc đã cởi măng-tô, khoác lên người áo da đen bóng.

"Đưa em đi nói chuyện người lớn còn gì?"

"Nhưng là ở đâu?"

"Khách sạn."

Người ngoài lỡ nghe thấy chắc chắn sẽ tưởng đây là hai con người không đứng đắn, trong đầu toàn chuyện đen tối. Kim Thái Hanh vốn có ý muốn đưa cậu đến khách sạn nơi hắn làm việc để ăn sáng, sau đó cùng nhau ngắm lễ hội tuyết ở đồi cỏ ngoại thành. Hai chữ ấy vào tai Điền Chính Quốc liền biến thành mấy lời ong bướm. Bụng bảo dạ, cậu ho khan.

Tiền bối của cậu thích thì cậu chiều thôi.

"Được ở đó cùng anh bao lâu?"

Kim Thái Hanh: "..." đến bây giờ thì không suy nghĩ trong sáng được nữa.

"Anh thua em rồi." Hắn che tay lên mặt, cười đến cả người cũng rung.

Chính Quốc nhướn mày mím môi tỏ vẻ kiêu hãnh, khoản chọc ghẹo ngả ngớn thì không biết ai mới là tiền bối đâu.

Đường vắng người, cậu thong thả lái xe, ngón tay với đốt xương ửng hổng nhịp nhịp lên vô lăng, vẻ lãng tử cư nhiên phô bày. Hai người không trêu chọc nhau nữa, Điền Chính Quốc mới nghiêm túc hỏi:

"Anh có mệt lắm không? Đằng sau còn có kẹo."

Phòng trường hợp người cậu yêu quá mất sức chẳng hạn.

"Anh không thích ăn kẹo."

Kim Thái Hanh ngả lưng vào ghế, thả lỏng toàn thân ngắm nhìn người nhỏ ở bên cạnh. Góc nghiêng của Điền Chính Quốc rất bén, cấu trúc xương hàm nhỏ nhưng sắc, mũi cao, lông mi cong dài. Ngũ quan của cậu kết hợp hài hòa, thần kì khơi dậy nhiều xúc cảm khó tả trong lòng hắn.

"Chocolate Valentine, của riêng anh thôi đó."

Sao Chính Quốc có thể nói mấy lời đó mà không chớp mắt chứ, làm tâm hắn rộn ràng náo nức.

Kim Thái Hanh giương nhẹ khoé môi, đón lấy hộp kẹo trong veo đẹp mắt Điền Chính Quốc đưa cho mình.

"Cảm ơn em."

Nếu không thể đón lễ Tình nhân cũng nhau thì muộn hơn một chút cũng chẳng sao cả.

"Anh chưa từng thấy loại chocolate này trước đây. Đẹp lắm."

Thái Hanh cười rộ, thực sự rất đẹp. Hương kẹo toả ra ngan ngát, vừa có vị chocolate vừa có hương ngọt thanh nhè nhẹ.

"Đương nhiên là chưa nhìn thấy rồi."

Trên thế giới này chỉ có hai hộp. Một hộp của cậu, một hộp cậu để dành tặng cho hắn.

Kẹo được bảo quản rất tốt, hình dáng còn nguyên vẹn. Một quả đào chocolate chỉ to bằng nắm tay trẻ nhỏ, Thái Hanh nhìn thấy thì tim liền mềm nhũn.

"Nói cho anh bí mật thứ hai nhé. Chocolate đó em tự tìm hiểu nguyên liệu và nhờ người làm ra. Tuy em không tự làm nhưng mà... em vẫn có công đúng chứ?"

Cậu cười hì hì. Cậu đã mất rất lâu để lựa chọn gia vị thành phần, tỉ lệ giữa sốt đào và chocolate đó.

Ngọn lửa trong lòng Kim Thái Hanh nhen nhóm cháy, làm giọng của hắn đột nhiên mang âm vực khác thường. Rất sâu, một độ sâu tuyệt đối.

"Tại sao lại là hình đào?"

"Không phải anh thích ăn đào sao?"

"Anh chưa từng thích đào."

Điền Chính Quốc mở tròn mắt quay sang nhìn hắn. Đáy mắt cậu phản chiếu ánh sáng của bầu trời, trong veo như hồ biếc. Mặt hồ ấy vừa gợn sóng, Kim Thái Hanh nhận ra nơi ấy có tiếc nuối, cũng có buồn bã tủi thân.

"Em nhìn thấy một quả đào bằng ngọc thạch treo trên xe anh, trong xe cũng thoang thoảng hương đó. Nên em cứ nghĩ..."

"Nhưng mà tiền bối à anh có thể ăn chocolate, sốt đào chỉ có một chút xíuuu mà thôi."

Cậu đưa hai ngón tay thon lên chụm vào nhau, môi cũng chu ra muốn bày tỏ "một xíu thôi mà."

Mặt hồ trong mắt cậu bừng sáng trở lại. Kim Thái Hanh ngắm nhìn mà không khỏi xót xa. Cậu nhóc này vì hắn mà hao tâm tổn sức quá rồi.

Giây phút cậu cười rộ lên, hai má hồng được điểm lên bởi nắng nhẹ, ngọn lửa trong tâm hắn đã bùng lên mạnh mẽ.

"Điền Chính Quốc, em dừng xe bên đường được không?"

Kim Thái Hanh tỏ ra kì lạ, cậu khó hiểu nhưng cư nhiên nghe theo, vừa chuyển lái vừa tròn xoe mắt hỏi:

"Làm gì ạ?"

Kim Thái Hanh lặng lẽ hít một hơi sâu. Những điều muốn nói từ lâu đã trở thành chấp niệm nhỏ trong hắn.

"Nghe anh nói này. Anh chỉ có dũng khí nói một lần thôi."

"Không đi khách sạn nữa ạ?"

"..."

Kim Thái Hanh cười bất lực, sự nghiêm túc của hắn bị cậu phá vỡ mất rồi. Nhưng không sao, bạn nhỏ tức là vẫn còn nhỏ. Hắn cẩn thận để hộp kẹo sang một bên, vươn người mở khoá dây an toàn cho cả mình và Điền Chính Quốc, sau cùng mới nhỏ giọng nói.

"Ở đây luôn đi."

Điền Chính Quốc: "..."

"Không được!"

Cậu dứt khoát hét lên. Loại tình huống làm người ta hồn điên phách đảo gì đây? Tuy rằng Điền Chính Quốc đã biết phần nào tâm ý của hắn, đã cùng hắn làm những hành động mờ mờ ám ám, nhưng không thể chưa xác định mà ở trên xe... Kim Thái Hanh suy nghĩ có phải thoáng quá rồi không?

Chính Quốc nghĩ ngợi lung tung rồi tự mình lắc đầu nguầy nguậy, quay người định mở cửa xe chạy mất!

Tiền bối của cậu rất nhanh nhẹn giữ cổ tay cậu kéo lại, cả hai người chỉ cách nhau chừng mười centimet. Cậu cảm nhận được cả hương bạc hà quyến rũ vương vấn quanh đầu mũi, còn thấy cả ánh mắt của hắn mộng mị đê mê.

"Em chạy đi đâu?"

"Này này này... anh đừng làm bừa." Cậu vẫn tiếp tục lắc đầu sợ hãi. "Em khóc đấy."

Kim Thái Hanh không ngờ mình hình tượng của mình trong tâm trí Chính Quốc lại méo mó tới vậy. Hắn bật cười, giọng nói tràn ngập vẻ cưng chiều.

"Anh rất đứng đắn, chỉ có em là nghĩ đen tối thôi, nhóc ạ."

"Hỏ?"

Cậu chưa hoàn hồn, phát âm rất đáng yêu, khiến hắn muốn cắn lên môi nhỏ mấy cái.

"Anh bảo nói chuyện người lớn, tức là việc trọng đại. Chuyện mà có khả năng thay đổi cuộc sống của một người."

Cậu không quấy nữa, lúc này thu hết chín cái đuôi cáo liền biến thành thỏ, ngoan ngoãn ngồi im, dựa cả người vào ghế quay sang nhìn hắn. Cậu căn bản chưa từng có kinh nghiệm cho những tình huống như thế này.

"Sao anh cứ làm Chính Quốc hồi hộp thế?"

Cậu đảo mắt quay mặt đi, tim đập thình thịch.

"Nhìn anh."

Nói rồi Kim Thái Hanh nhẹ miết cằm cậu, buộc Điền Chính Quốc mặt đối mặt với mình.

"Muốn nói em nghe một chuyện."

Đợi cậu nhóc tập trung rồi, hắn mới nhẹ nhàng giãi bày, giọng điệu như tâm tình thủ thỉ, cũng giống như rót mật vào tai người ta.

"Lần đầu tiên gặp em ở giảng đường, anh nhìn em hơn mười lần. Lúc nào anh lia tới, cũng thấy em đăm chiêu nhìn anh không rời."

"Anh muốn hỏi Chính Quốc, lúc ấy em đã nghĩ gì?"

Muốn đem anh về nhà, ngang ngược chiếm dụng anh từ đầu đến cuối. Cậu trả lời thật thà như vậy có được không?

"Em nghĩ anh vừa đẹp vừa giỏi, muốn làm quen anh."

Kim Thái Hanh cười, ấm áp như hoàng hôn.

"Mỗi thế thôi à? Không làm gì hơn?"

Điền Chính Quốc hơi đẩy hắn ra, hỏi hôm nay anh rốt cục bị gì thế. Mặt cậu sắp đỏ như nấu chín luộc sôi rồi.

"Anh cũng không biết. Anh nghĩ mình có vấn đề khá lâu rồi đấy."

Điền Chính Quốc nín thở, im lặng nghe anh nói. Giọng Thái Hanh trầm thấp, chầm chậm khiến cậu không tài nào thoát chạy.

"Bí mật đổi bí mật. Anh kể Chính Quốc nghe chuyện của anh, nhé?"

Cậu dạ một tiếng nhỏ xíu như tiếng mèo con, khiến hắn muốn ôm vào lòng.

"Suốt gần mười năm ra trường, anh tập trung làm việc không ngừng, ngụp lặn thành bại vô số lần. Trước giờ anh không quan tâm đời sống tình cảm cho lắm. Anh thấy yêu đương thật phiền, suýt nữa đã theo chủ nghĩa độc thân. Sự nghiệp đối với anh là vị trí hàng đầu."

"Xưa giờ trong máy anh toàn là ảnh hợp đồng, giao ước đối tác, ảnh chụp các kiểu trang trí phòng khách sạn... Nhưng năm qua năm, anh dần cảm thấy chúng thật thiếu sức sống."

"Bây giờ trong máy anh vẫn luôn có những kiểu ảnh đó..."

"Nhưng có thêm hai mươi lăm bức ảnh bầu trời, gần hai trăm ảnh chụp màn hình những tin nhắn của em mà anh nghĩ mình sẽ không bao giờ quên."

Điền Chính Quốc nín thở lắng nghe. Chẳng phải đây là phương thức cậu thầm lặng tỏ tình hắn mỗi ngày hay sao?

"Tháng trước là đầu năm, anh rất bận. Tầm đó hàng năm người thân của anh không bao giờ nhắn tin dài dòng, họ sợ anh phiền phức."

"Nhưng tháng trước ngày nào mình cũng nói chuyện rất lâu. Anh bằng lòng nghe em kể chuyện, để em trêu chọc anh, để em nói nhớ anh."

"Anh thừa nhận, ban đầu anh để em thao thao bất tuyệt chuyện này chuyện khác, là muốn em nhận ra anh thực chất chỉ là một người trưởng thành nhạt nhẽo. Anh sẽ không làm em vui, anh muốn em tìm đến rồi rời đi một cách tự nguyện."

Cậu cúi đầu, trái tim như bị ai đè một lực mạnh.

"Tại sao anh lại nghĩ như thế chứ?"

Đối với cậu, Kim Thái Hanh luôn luôn dịu dàng ân cần chứ không hề nhàm chán. Cậu cũng chưa từng muốn rời đi.

"Ngoan, ngẩng mặt lên nào. Cũng không thể trách ai được. Lúc đó, anh chưa có ý nghĩ gì đặc biệt."

Kim Thái Hanh dùng ngón trỏ nâng cằm cậu lên.

"Em biết không, anh từng nghĩ em chỉ là cậu nhóc muốn dạo chơi nên tìm đến anh, sau đó chán nản rồi sẽ rời đi nhanh chóng."

"Sau này, anh lại sợ em thấy chán."

"Anh ngoài ba mươi rồi, em thì còn cả tuổi trẻ phía trước."

Nhiệt độ trong xe vừa đủ dễ chịu, nhưng hơi thở của Chính Quốc lại nặng nề. Thái Hanh để ý thấy đôi mắt cậu chăm chú nhìn hắn thì bật cười. Hắn đưa tay vuốt nhè nhẹ lưng người nhỏ.

"Hít thở đi, đừng căng thẳng."

Cậu như tỉnh lại, nhanh chóng đáp.

"Em không quan tâm tuổi tác!"
Cậu chỉ quan tâm một là hắn, hai là không ai khác.

Kim Thái Hanh chống tay lên ghế tựa, nhìn cậu nhóc dựa hẳn thân người vào ghế lái. Anh vẫn rất thong thả, như kể một câu chuyện từ năm này sang năm khác, mùa này qua mùa kia.

Tưởng chừng chẳng phải chuyện của mấy tháng ngắn ngủi nữa.

"Ừm, bây giờ anh cũng không quan tâm."

Hắn sẽ không nói cho cậu biết, cảm giác nhận ra mình siêu lòng rồi, bồi hồi và mơ hồ như thế nào.
Hắn sẽ không nói cho cậu biết, chính xác là từ bao giờ hắn bắt đầu quan tâm một người ngang tầm với công việc.
Hắn sẽ không nói cho cậu biết, những do dự lo lắng của bản thân trước kia và cả mai kia.

Hắn sẽ không trả lời câu hỏi "Tại sao ngày đó anh lại đến bệnh viện thăm em" khi xưa cậu thắc mắc.

Vì chính hắn cũng không biết được, tâm can mình bỏ chủ từ bao giờ. Có thể là từ tháng trước, có thể là từ lúc cậu nói nhớ nhung. Có thể là lâu lắm rồi, tận khi số mệnh đã an bài sắp xếp.

Chỉ riêng ái tình, hắn cho phép mình tin rằng ông trời đã sẵn lòng định đoạt.

Hắn muốn Điền Chính Quốc ngay giờ phút này biết rằng, cậu là người khiến tim hắn loạn nhịp.

Bầu trời của Kim Thái Hanh cũng là bầu trời của Điền Chính Quốc. Gió hạ tuyết đông của Kim Thái Hanh, cũng là mưa thu xuân nguyệt của Điền Chính Quốc.

"Anh xin lỗi vì sự chần chừ của mình làm em mệt mỏi, vì không dứt khoát bước tới bên cạnh em. Anh xin lỗi, vì không hiểu được tình cảm của em, khiến em tổn thương và buồn lòng."

"Anh xin lỗi Chính Quốc vì xa em năm ngày mà chỉ ôm em đúng hai cái."

Chóp mũi Điền Chính đỏ ửng, hai hàng mi rũ xuống. Cậu như chú thỏ buồn tủi bị đánh cắp hết tất cả số cà rốt cả mùa mình gắng sức thu gom.

"Ba chữ mà anh muốn nói, là anh xin lỗi sao?"

Ngực trái rất đau, rất đau, cậu vì sự hi vọng vô hình nào đó, vượt qua rất nhiều, rất nhiều thất vọng, không phải để nghe ba tiếng này.

"Em không muốn nghe ba chữ ấy."

Cậu quay đi, tựa đầu muốn chìm sâu vào ghế, hai tay đặt trên vô lăng, đột nhiên muốn lao vụt về phía trước.

Kim Thái Hanh thấy em bé này dường như nghe nhầm trọng tâm rồi. Hai phiến môi hắn run rẩy nhưng ý cười lại không hề nhạt đi.

"Đó không phải ba từ anh muốn nói."

Cậu lắc đầu, hắn thì cười sâu. Nụ cười không biểu lộ rõ hàm ý, chỉ biết hắn đang vô ngần hạnh phúc.

"Thật ra anh không thích ăn đào, từ trước đến giờ đều không thích. Nhưng từ lúc nhìn thấy hai má em lúc nào cũng ửng hồng, anh bắt đầu ám ảnh với trái đào. Khối ngọc thạch hình đào, hương đào pha với bạc hà, anh làm tất cả trong vô thức."

"Đến lúc chúng xuất hiện xung quanh anh rồi, anh mới biết thực chất điều anh quan tâm hơn cả, là em."

"Ba chữ của anh, em đoán ra chưa?"

Một cơn xúc cảm mới lạ ập tới, mạnh mẽ trào lên cuống họng. Đầu óc cậu quay mòng mòng, hồi lâu mới mấp máy môi.

"Anh thích em sao?"

Thời khắc này cuối cùng cũng đến.

Vậy mà Kim Thái Hanh lại lắc đầu.

Suýt nữa Điền Chính Quốc đã mếu máo.

"Anh thích em thì quá bình thường, không phù hợp với chúng ta."

"..."

Hắn đưa tay lau nhẹ hàng mi ươn ướt của cậu, chạm nhẹ lên chóp mũi đỏ hồng.

"Muốn hôn em."

"Ba chữ đó là, muốn hôn em."

Điền Chính Quốc tim hẫng một nhịp, không tin vào tai mình, chỉ có thể đưa tay che mặt. Đến lúc Kim Thái Hanh gỡ bàn tay mềm mềm ấy ra, cậu cũng không biết mình đang khóc hay cười.

Cậu rõ ràng vui sướng muốn hát lên, nhưng lại không thể được vì cổ họng nghèn nghẹn quá. Giống như chỉ đợi một tia nắng hạ, cả rừng hoa đều bung nở trong phút giây.

"Anh bắt nạt em đúng không... huhu..."

Cậu chỉ làm bộ uất ức, sau cùng vì cảm động mà mắt lại ngấn lệ. Thân thế của Điền Chính Quốc có thể khiến người ta e sợ, nhưng rốt cục cậu vẫn là thiếu niên muốn yêu và được yêu mà thôi. Chẳng có gì lạ lùng cả, ngược lại sau này có hắn rồi, cậu có thể thoải mái bộc lộ tất thảy cơ mà.

"Không, anh muốn hôn em."

"Chỉ được thơm má, không được thơm môi."

Bạn nhỏ của hắn bình tĩnh rồi liền nói một câu làm hắn á khẩu.

"..."

Cậu nhìn hắn, khuôn mặt đã đỏ hai vành tai còn đỏ hơn.

"Nếu như anh hôn em ngay bây giờ, em sẽ nổ tung mất, thật đấy."

Điền Chính Quốc cả người sung sướng đến phát run, câu từ nói ra cũng lộn xộn. Kim Thái Hanh phải đặt một tay lên đùi cậu trấn an.

Điệu nhạc vẫn vang lên đều đều, thanh âm hút hồn ma mị.

Ở đây còn có cả một bạn nhỏ với hai chiếc má đào khả ái, ngây ngô chưa tiếp nhận được sự việc. Kim Thái Hanh có đứng đắn cấm dục tới mấy cũng vẫn là con người, cảnh xuân trong trong không gian nhỏ hẹp này sắp bức hắn phát điên.

Hắn xoay người thơm vào má mềm của cậu, rồi ôn nhu mỉm cười như nắng.

Điền Chính Quốc cứng đờ, bao nhiêu phóng khoáng ranh mãnh thường ngày trốn biệt đâu mất.

"Cái nữa nhé?"

"Gì cơ...?"

"Má bên kia."

Cậu vô thức gật, trông rất ngốc. Kim Thái Hanh bật cười thành tiếng, yêu chiều nâng hai má cậu lên thơm nhẹ lần nữa.

"Hình như anh bị nghiện má của Chính Quốc mất rồi."

*

Sau cú sốc ấy, Điền Chính Quốc không thể tập trung lái xe.

Mặt Điền Chính Quốc rất nóng.

Môi Điền Chính Quốc không thể kéo xuống nụ cười.

Điền Chính Quốc đang yêu đương nghiêm túc.

Điền Chính Quốc muốn ôm Kim Thái Hanh.

"Ban nãy là anh tỏ tình em à?"

Hắn gật.

"Nhưng em không muốn thế. Em vẫn chưa đồng ý."

Thích phát ngất mà còn nói chưa đồng ý?

"Em muốn tỏ tình trước cơ."

"Đều như nhau mà?" Kim Thái Hanh thư thả trò chuyện, tận hưởng giây phút hoan hỉ của hai người.

"Em thích cảm giác theo đuổi được nam thần trong lòng."

"Theo đuổi được nam thần và được nam thần tỏ tình, cảm giác nào vui sướng hơn?"

Kim Thái Hanh nhếch môi, với tay chuyển nhạc và đạp chân ga.

"A little bit scandalous, but baby, don't let them see it
A little less conversation and a little more touch my body..."(**)

Điền Chính Quốc vuốt tóc thôi cũng đủ hấp dẫn, cậu nháy mắt đưa tình với hắn, đáp một câu nhẹ tênh.

"Cảm giác được nam thần hôn vẫn là thích nhất."

*



















(**) Into you - Ariana Grande.

2 bạn đã về bên nhau( ˘ ³˘)

mình ước mọi người có thể nghe được đoạn Chorus cuối của "Into you" vang lên trong cảnh Thái Hanh đạp ga nó flying high như thế nào... ôi mẹ ơi

viết xong chap hạnh phúc vỡ oàaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net