24. Mười bảy tháng Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe của hai người tiến vào trung tâm hành phố. Lúc này trời đã sáng rạng, nắng bất ngờ rải xuống những hàng cây cao. Kim Thái Hanh nhìn cậu bé có vẻ buồn ngủ, lúc này đã không còn luôn miệng nói như nửa tiếng trước nữa.

"Em tranh thủ ngủ đi."

Điền Chính Quốc đang vui vẻ nên không muốn, cậu nghĩ mình đang say thì đúng hơn. Cậu nhìn hắn một hồi lâu, nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Nghĩ đến trước đây, cũng nghĩ đến bây giờ. Nghĩ nhiều tới nỗi thấy người trước mặt bỗng trở nên xa lạ. Hình ảnh Kim Thái Hanh cười tươi trên giảng đường như mới hôm qua. Chớp mắt, cậu và hắn đã ở bên nhau rồi.

"Kim Thái Hanh..."

Đợi hắn hửm nhẹ, cậu mới e dè hỏi tiếp.

"Chúng ta... sẽ tốt đúng không?"

Điền Chính Quốc không còn vô lo như trước nữa, khi yêu thích một người tâm tư đương nhiên nặng nề hơn.

"Đâu ai biết sau này sẽ thế nào, đúng chứ?"

"Vâng..." Cậu hơi mơ màng, nhưng vẫn mỉm cười tươi tắn.

"Anh tưởng Chính Quốc sẽ không để tâm lo lắng những điều đó."

Cậu nhóc trưởng thành hơn hắn nghĩ nhiều. Hắn đã vượt qua rất nhiều cách trở để thích cậu một cách vô tư nhất, Kim Thái Hanh đã yêu thì sẽ không yêu với tâm thế được mất.

"Em chỉ cần vui vẻ và yêu anh thôi."

"Có biết chưa?"

Bất ngờ thật, một người cẩn trọng từng đường đi nước bước như hắn lại có ngày dùng lăng kính trong veo để cảm nhận ái tình. Hắn xoa đầu cậu một cái, hài lòng nhìn đứa nhỏ thích thú gật đầu lia lịa.

Điền Chính Quốc quay mặt đi, từ lúc thích Thái Hanh cậu biết ngại rồi.

Chỉ ngoan ngoãn được lúc, bạn nhỏ của hắn đã bắt đầu lần mò bày trò. Cậu rón rén gõ gõ lên bàn tay hắn đang đặt ở cần số xe. Tay Kim Thái Hanh vừa thon vừa dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng, Điền Chính Quốc muốn cảm nhận hơi ấm từ bàn tay đó.

"Làm gì đó?"

"Em muốn nắm tay."

Kim Thái Hanh phì cười, khi trước cậu tìm đủ mọi cơ hội chạm vào hắn, từ cần cổ đến trái tim, mượn cả bờ vai của hắn, bây giờ bên nhau rồi nắm tay cũng hỏi trước ư?

"Chính Quốc ngoan ghê."

Hắn nói rồi đan mười ngón tay của họ vào nhau, cảm giác mềm mại từ thịt da của Chính Quốc khiến tim hắn run rẩy.

"Em ngồi im nào."

Điền Chính Quốc cứ như chú sâu nhỏ xoay sở không ngừng, hắn đột nhiên cảm thấy hai người họ giống như một bố một con trai đưa nhau đi chơi.

"Em tìm điện thoại!"

Cậu cả người ngoáy tít nhưng nhất định không chịu buông tay Kim Thái Hanh.

"Không được buông tay."

Thì ra đây là cảm giác yêu một đứa nhỏ. Dư vị lạ lẫm thú vị này khiến hắn hơi choáng váng vì độ quậy của Điền Chính Quốc.

"Giữ yên đấy nhé, em quay boomerang!"

*

Việc đầu tiên Kim Thái Hanh làm sau khi công tác trở về không phải là nghỉ ngơi, mà là đưa bạn nhỏ tới khách sạn ăn sáng vì sợ cậu mệt mỏi.

Đại An là tập đoàn khách sạn lớn mạnh, chi nhánh đầu não nằm ở thủ đô Bắc Kinh. Vừa vặn Kim Thái Hanh dùng mười năm tuổi trẻ để ngồi ở chức vị cao chót vót. Hắn không thường đưa người nhà đến đây. Cho nên khi theo sau hắn là một thanh niên dung mạo động lòng, cùng hắn nắm tay bước tới, từ tiếp tân cho đến nhân viên nhà hàng đều một phen sửng sốt.

Đáng lẽ hôm nay là ngày nghỉ phép của hắn, nhưng Kim Thái Hanh không muốn Điền Chính Quốc dậy sớm chịu cực. Lúc hắn bước tới khu vực nhà hàng khách sạn, hai tiếp tân nhìn cậu một giây rồi kính cẩn cúi chào cả hai.

Kim Thái Hanh ôm eo cậu, bắt được ánh mắt của cấp dưới thì gật đầu đùa nói.

"Con trai nhỏ của tôi."

Hắn vừa nói vừa tiện tay kéo eo bạn nhỏ sát vào người mình, cảm nhận được Điền Chính Quốc hơi đơ ra. Cậu ngẩng mặt bất mãn nhìn hắn, không muốn công khai cậu sao?

Thực ra, trên dưới bộ phận nhà hàng đã náo loạn một phen từ tận đêm nào đó. Ở tầng cao nhất của tòa nhà, Tổng Giám đốc nhà họ cưng chiều dỗ dành một cậu nhóc. Những bức ảnh bọn họ chụp lén được nhanh chóng truyền tay khắp nơi, không khó để nhận ra cậu trai này chính là người trong ảnh.

Kim Thái Hanh đưa một tấm thẻ đặc biệt gì đó cho nhân viên, mỉm cười rồi nhanh chóng dẫn cậu đi thẳng.

"Lát nữa em muốn ăn gì?"

Kim Thái Hanh ghẹo người yêu xong lại hỏi ráo hoảnh, xoa xoa eo cậu nhẹ nhàng. Mọi hành động rõ ràng chỉ có người ngốc là nhìn không rõ. Kim Tổng có một tiểu bảo bối muốn đem chiếu cáo toàn thể thiên hạ đây mà.

"Ăn nhẹ nhàng thôi ạ."

Cậu hướng mắt về khu vực nhà hàng rộng lớn, ánh sáng từ bức tường kính phản chiếu vào đáy mắt cậu màu ngọc biếc. Nói Điền Chính Quốc chỉ là một học sinh cao trung có lẽ cũng không ai dám ngờ vực.

"Con đi chọn chỗ ngồi trước nha!"

Điền Chính Quốc chun mũi, bước nhanh vượt lên, không cho Kim Thái Hanh ôm eo mình nữa. Ở phía sau, mấy cô nhân viên trẻ lặng thầm quắn quéo.

Thế gian có những thứ không thể nhìn lâu, nhìn lâu đau tim không ai chịu trách nhiệm được đâu.

Kim Thái Hanh chỉ động dao nĩa một chút, uống nửa cốc cà phê, dành toàn bộ thời gian còn lại chú tâm nhìn Điền Chính Quốc ăn ngon.

Tay cậu vừa tưới mật ong lên bánh, miệng nhỏ vừa nói liên hoàn.

"Bây giờ em sẽ bắt đầu kể tội của bố nhé."

"Ừ em nói bố nghe xem."

Hai người họ cứ như gặp phải tri kỉ, đối phương ghẹo một nhất định phải đáp một mới chịu. Họ dành hầu hết khoảng thời gian trước đây vào những dòng tin nhắn, chẳng biết từ bao giờ đã quen cách nói chuyện của nhau.

"Em rất nhớ bố nên hai giờ đêm vẫn chưa ngủ được."

"Gọi anh." Kim Thái Hanh bật cười thành tiếng, muốn nhéo hai cái má hồng nhuận của người nhỏ.

Điền Chính Quốc không biết tốt xấu, hạ giọng thủ thỉ, đủ để hắn nghe thấy, và đủ để vành tai hắn đỏ bừng.

"Không có anh nên không ngủ được."

Đúng lúc đó nhân viên đi tới mang đồ uống tới, nghe được cách xưng hô của hai người nọ thì bụm miệng cười, ruột gan nhộn nhạo. Cô phải mau chóng trở về chia cơm với đồng nghiệp thôi. Tổng Giám đốc độc thân lâu năm của họ yêu đương dễ thương quá thể.

"Ăn ngon không?"

Điền Chính Quốc đang ăn nên chỉ ừm ừm, môi nhỏ không ngừng di chuyển, rất hưởng thụ bữa sáng. Kim Thái Hanh bỗng chốc nhớ lại cả tá bình luận dưới những tấm ảnh Chính Quốc đăng lên mạng, một trăm người thì đến tám mươi bình luận khen cậu ngầu.

Hắn cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng là Điền Chính Quốc đáng yêu...

*

Băng qua một con đường rừng đã quy hoạch có những cây thường xanh cao chót vót, bọn họ tới ngoại thành dạo ngắm hội tuyết. Hàng năm, khu đồi cao phía Nam được trang hoàng lộng lẫy cho mùa lễ hội cuối xuân. Những ngày tuyết mới rơi, khách tham quan tới đây chưa đông, cả không gian rộng ngợp, thoáng đãng dễ chịu.

Mọi khi, Điền Chính Quốc cùng bạn bè chỉ ghé chơi trượt tuyết rồi xuống đồi đua xe. Nhưng năm nay tiết trời lạnh thấu xương, cậu cũng không còn nhiều nhã hứng nữa. Kim Thái Hanh thì đặc biệt thích nơi này, thích những ngôi nhà gỗ ngủ yên trên sườn đồi lộng gió. Mấy món đồ lưu niệm tinh tế trong các quán nhỏ luôn khơi dậy niềm yêu cái đẹp bất tận của hắn.

"Em muốn làm gì?"

"Em muốn lái xe lên sườn đồi rồi ngắm cảnh thôi."

"Anh còn tưởng em sẽ đòi trượt tuyết, đi xe tuyết hay làm gì đó sôi động một chút."

Trong mắt hắn, Điền Chính Quốc chính xác là một thiếu niên sôi nổi đem tới niềm vui.

"Để lần khác cũng được."

Ngày đầu hẹn hò, mấy hoạt động kia không được thích hợp cho lắm, cậu thầm nghĩ. Trước đây cậu chơi đến mệt rồi, bây giờ chỉ muốn trải nghiệm gì đó nhẹ nhàng cùng người yêu thôi.

Những trận tuyết đầu mùa không báo trước mà đổ xuống rất dày, ngọn đồi màu xanh thẫm đã bị mảng trắng muốt nhuộm sắc phân nửa.

Bọn họ men theo đường dành cho xe ngắm cảnh đi lên những con dốc thoải. Cảnh vật bên ngoài như bức họa thoạt nhìn giản đơn mà chứa đựng tâm tư một đời nghệ sĩ.

"Em muốn mở cửa sổ trời ngắm cảnh."

Điền Chính Quốc vừa nói giây trước, giây sau đã nhoài người lên cửa sổ trời, ngẩng đầu đón gió. Kim Thái Hanh cố lắm mới không giật mình để kéo cả thân người cao lớn của con thỏ này xuống.

"Lạnh!"

Hắn hẹn hò gì chứ, hắn là đang trông trẻ mà.

"Aisshh... tôi hẹn hò với một người hệt như ba tôi."

Kim Thái Hanh lườm yêu cậu một cái, giây sau liền cảm nhận bên má mình được chạm nhẹ bởi một đôi môi mềm.

Chụt.

Kim Thái Hanh: cqzkf@\₫:$~!!

*

Lên tới lưng đồi, hai người xuống xe, chọn một vị trí đẹp để thưởng cảnh. Điền Chính Quốc nhanh nhẹn ôm đống đồ uống nhẹ đi trước trong khi Kim Thái Hanh mở hành lí lấy ra một hộp quà màu xanh lơ bắt mắt.

Điền Chính Quốc ngồi trên chiếc ghế nghỉ làm bằng gỗ, thu vào đôi mắt cả thế gian bé nhỏ dưới chân đồi. Thái Hanh từ phía sau chầm chậm tiến đến, bước nhẹ như đặt chân qua một cánh cửa vô hình.

Sau lưng hắn là ba mươi năm nhàn nhạt đã qua, trước mặt hắn là một gam màu hoàn toàn tươi mới.

Mơ mộng, vô thực, nhưng đẹp đẽ đến say lòng.

Điền Chính Quốc thấy người nọ đến, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, rồi lại dang hai tay.

"Tiền bối, em lạnh quá đi!"

Hắn đan tay mình vào tay cậu, để cả người Điền Chính Quốc dựa vào mình dụi dụi. Hơi ấm từ chiếc áo dạ của cậu không khiến thịt da hắn bớt lạnh, nhưng đủ để đốt lên ngọn lửa ấm áp trong tâm hắn.

Kì lạ thật. Một người chưa bao giờ yêu đương nghiêm túc, một người mười năm không yêu thêm ai, lại tìm thấy ở nhau sự hoà hợp không tưởng.

"Cảnh đẹp đúng không?"

Một câu mở đầu để gợi ra những chuyện những năm qua của một người trưởng thành. Một cái gật đầu để kể lại muôn vàn những trải nghiệm thanh xuân rực rỡ của người trẻ tuổi.

Kim Thái Hanh không mặc áo vest quần tây nữa, Điền Chính Quốc không khoác áo da quần bò nữa. Bọn họ ngồi tựa vào nhau, kể những câu chuyện của bản thân và tận hưởng một thế giới êm ả chỉ có nắng vàng vương trên bờ vai đối phương.

"Anh, chúng ta có đi nhanh quá không?"

Từ khi em cảm nắng anh từ ánh nhìn đầu tiên, đến lúc anh thơm lên má em vài tiếng trước ấy?

"Có."

Nhanh thật, anh cũng không tin được. Bắt đầu một mối quan hệ yêu đương với em là chuyện trái dự định đầu tiên của anh trong đời.

"Hơi kì lạ nhỉ?"

Điền Chính Quốc cong môi, Kim Thái Hanh thơm lên má cậu.

"Còn suy nghĩ nhiều anh sẽ không hôn em nữa."

Mười năm không quan trọng đến thế, đối ngược không quan trọng đến thế. Giây phút này, nên mặc kệ đi.

Điền Chính Quốc gật đầu, mi tâm thả lỏng. Phải, mặc kệ đi.

Cậu cầm chiếc máy ánh nhỏ lên, kéo Kim Thái Hanh sát về phía mình.

"Chúng ta chụp ảnh kỉ niệm nào!"

Hôm ấy là 17/2, trên nền tuyết lạnh đầu mùa, Điền Chính Quốc híp mắt cười mãn nguyện, Kim Thái Hanh hôn lên má cậu ngọt ngào.

Tấm ảnh ấy sau này nghiễm nhiên nằm trong ví tiền của Kim Thái Hanh. Một chiều năm nào đó, tấm ảnh ấy ngả màu, hắn lại rửa một tấm mới cứng nhét vào vị trí cũ...

*














cảm ơn 17/2 của mình


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net