25. Tiểu Đào ra đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc háo hức bóc quà. Một lớp lại thêm một lớp, đến khi nhìn thấy tượng gỗ hình cậu nhóc có cái đầu khá bự, đường nét khuôn mặt na ná giống mình, hai mắt cậu tròn xoe phát sáng.

"Woaaa..."

Cậu nhóc biểu hiện niềm yêu thích với món quà độc nhất vô nhị này bằng cách la lên be bé. Chỉ cần nhìn hai mảnh trăng khuyết kia, Kim Thái Hanh đã vui vẻ lắm rồi. Hắn biết cậu nhóc này cái gì cũng không thiếu, nên muốn tặng cậu món đồ bản thân tự tay làm nên.

"Quà cho em nhé, có thích không?"

Chính Quốc có ạ không ngừng, không kìm nổi cọ mái đầu của mình vào cổ hắn.

"Em thích thích thích, vô cùng thích."

Cậu giơ người gỗ phiên bản chính mình lên trong nắng. Kim Thái Hanh còn chấm một nét mực nhỏ xíu ở dưới môi búp bê gỗ, quả thực Điền Chính Quốc có nốt ruồi ở đó.

Cậu bé người gỗ này đôi mắt chạm khắc long lanh, hai bên má in hình quả đào, tay cũng ôm một quả đào bự chảng to bằng cả thân người.

Càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Sau khi nghe kể về nguồn gốc của cậu người gỗ, Điền Chính Quốc bỗng nhiên cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

"Chính Quốc cảm ơn anh!"

Kin Thái Hanh rõ ràng đã dành nhiều tâm tư cho cậu. Sau này Kim Thái Hanh cũng không nói anh chuẩn bị món quà này vào khoảng thời gian nào. Lâu dần Điền Chính Quốc không thắc mắc nữa, câu hỏi biến thành anh thích em từ bao giờ.

"Em muốn đặt tên cho bé này."

"Tên là gì?"

Hai người nhìn nhau một lúc rồi cùng bật cười:

"Đào!"

*

Từ đồi Nam đến biệt thự của Kim Thái Hanh mất hơn ba mươi phút. Hắn không có đồ đạc lỉnh kỉnh gì nhiều, nói chào tạm biệt một câu rồi xoay người trở vào trong.

Nhưng Điền Chính Quốc mê người như điếu đổ, sao có thể dễ dàng buông tha cho "con mồi đã nằm trong tay".

Cậu làm bộ lẩm bẩm gì đó trong miệng, dáng vẻ không cam tâm bị bỏ lại.

"Gì mà anh xin lỗi, anh đi năm ngày chỉ ôm em hai cái..."

Phút sau thì Điền Chính Quốc chạy ào từ trong xe ra ôm anh, như đứa trẻ lần đầu đi mẫu giáo không nỡ để ba mẹ về.

Kim Thái Hanh chỉ biết cười khổ. Hắn đã hơn một ngày ăn uống ngủ nghỉ không ra đâu vào đâu, trở về liền dành thời gian cho cậu, nhóc con còn chưa thoả mãn chăng?

"Nhớ anh thế cơ à?"

Giọng hắn vừa dịu dàng vừa trêu ngươi, cậu hừ nhẹ trong họng rồi vẫn tiếp tục hôn lên cổ hắn. Kim Thái Hanh không những nơi đó nhột mà trái tim cũng rất nhột. Hắn ôm mặt cậu lên ép cho hai má đầy ụ thịt.

Thơm thơm.

Má phải một cái, má trái một cái, hai mắt, trên trán, chóp mũi, rồi...

"Em có muốn nổ tung không?"

Hắn nhìn phiến môi hồng nhẹ của cậu, hai mắt không rời. Điền Chính Quốc vẫn chưa cho hắn chạm vào nơi này.

Trong lòng cậu rõ ràng gào thét muốn nhào tới cắn cắn nuốt nuốt Kim Thái Hanh rồi, nhưng lời cậu nói ra thì tràn đầy kiêu ngạo cùng khiêu khích.

Cậu kéo dây thắt lưng của hắn, môi hai người chỉ cách nhau một centimet. Điền Chính Quốc đắm đuối nhìn hắn rồi ánh mắt cậu rơi xuống đôi môi mời gọi của người kia.

Chụt.

Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng là hôn vào không khí, khi mà hai người chỉ cách nhau có nửa centi...

Thứ âm thanh mỏng manh tựa như tuyết rơi mà Điền Chính Quốc tạo ra có bao nhiêu mị hoặc. Kim Thái Hanh đang ở tuổi ba mươi, hắn thật sự khoảnh khắc này không thể đùa được.

Chính Quốc trêu đùa bạn trai lớn nhà mình xong rồi liền thì thầm vào tai hắn, khúc khích cười.

"Hẹn lần sau nhé, baby..."

Điền Chính Quốc rời đi để Kim Thái Hanh đứng thẫn thờ ở đó. Lúc đi còn không quên hôn lên cổ hắn lấy lòng.

Đến tận lúc ngâm mình trong làn nước nóng rồi, Kim Thái Hanh vẫn như mê như tỉnh. Yêu đương với cậu nhóc giống như đi lạc vào một khu rừng xanh mướt đầy lạ lẫm. Mùi quả chín thơm nức toả khắp không gian khiến tâm trí hắn quay mòng. Những trái quả ấy vừa ngây thơ căng mọng, vừa mị hoặc quyến rũ, hái cũng không được không hái cũng chẳng xong.

*

Nghỉ đông nhưng Điền Chính Quốc không quá rảnh rỗi, cậu vẫn còn bài tập theo ngày vì năm sau là năm cuối rồi. Nghĩ đến thôi đã thấy lo sợ, vì cậu phải cố gắng gấp bốn lần người khác.

Điền Quyền gõ cửa tiến vào, người đàn ông của thương trường và của gia đình hôm nay mang bánh ngọt lên cho cậu.

"Chính Quốc, ăn bánh."

"Con không ăn nổi nữa đâu."

Sáng nay cậu vừa được bạn trai vỗ béo, đến khi ngắm tuyết lại hút thêm nửa cốc ca cao. Bây giờ bụng đã no căng rồi.

Nghĩ đoạn, Điền Chính Quốc đưa bánh lên miệng ăn ngon lành.

"Sáng sớm đã chạy ra khỏi nhà."

Điền Quyền ở tuổi lục tuần có Điền Hi Duy và các cháu họ thay nhau điều hành cơ nghiệp, bây giờ ông không còn quá bận rộn như trước nữa. Ông trực tiếp ngồi nhà gật đầu là được. Điền Chính Quốc giật thót, cậu quên mất còn phải đối diện với việc ngày nào ba cậu cũng có mặt ở nhà.

"À, con đi có tí việc."

"Việc gì vậy?"

"Thì... việc của con, không nói ba được."

"Cả đêm mấy hôm trước cũng có người lạ lái xe đưa con về."

Mặc dù Điền Chính Quốc là cậu út được cả dòng họ trân quý thì cũng không thể tuỳ tiện được. Vợ ông Vương Hoa đã khuyên bảo nhiều lần, Điền Quyền cũng gật gù thấy đúng.

"Có phải là ba thoải mái quá rồi không?"

"Không mà!"

Cậu lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt cún con đối lập hoàn toàn với cơ thể to lớn phủ toàn là đồ đen với những hình thù hầm hố.

"Cái xe đó trông hơi lạ."

"..."

"Bác quản gia nói với ba hôm đó con rất vui vẻ."

"..."

"Ba nhớ có buổi tối đang yên đang lành , chín rưỡi con bỗng dưng phóng xe đi."

Cuộc đời trêu ngươi thật. Cậu yêu đương như bão táp trước đây thì không sao, lần đó mới mập mập mờ mờ với Kim Thái Hanh thì liền bị chú ý. Bây giờ trông có khác nào học sinh cơ sở bị ba mẹ phát hiện tội yêu đương không?

"Nói thế thôi, ba muốn con phải cẩn trọng người ngoài."

Con cái của họ Điền không thể gặp bất cứ điều gì nguy hiểm. Điền Chính Quốc lại mang tính cách phóng khoáng, thích tự do, ở ngưỡng cửa trưởng thành hơn ai hết cậu phải thấu rõ điều đó. Điền Quyền là muốn cậu bình an, chọn mặt gửi vàng, gặp gỡ giao lưu với người tốt.

"Không không không, không phải người ngoài đâu ba. Không có nguy hiểm gì hết."

Cậu đẩy baba đang tra hỏi không ngừng ra ngoài, hơi buồn cười nên lắc đầu nguầy nguậy.  Kim Thái Hanh mà nguy hiểm gì chứ, so với hắn con trai ba còn "nguy hiểm" hơn.

Điền Quyền bị đẩy ra khỏi phòng con trai, ánh mặt lại va phải tượng gỗ ở trên bàn. Ông hơi bất ngờ, là loại gỗ có màu hồng nhạt, đường nét thế nào cũng thấy có nét giống Chính Quốc.

"Đây là món đồ gì?"

"Ba đưa con!"

Điền Chính Quốc sửng sốt, giả bộ mếu máo sống chết đòi lại. Điền Quyền lấy làm lạ, giữ gì mà như bảo bối?

"Mau mau mau, con còn đang làm bài nữa kia."

Điền Chính Quốc chỉ vào màn hình iMac vẫn đang bật sáng, trên đó chi chít những chữ là chữ.

"Cho ba mượn xem chút."

Điền lão ngắm nghía một lúc, đoán có lẽ đây là gỗ hồng ngà, rất quý hiếm. Mà Điền Chính Quốc xưa nay, chưa từng có thú vui này.

Chính Quốc nhất nhất không chịu. Sao có thể chứ? Có tiểu Đào ở bên cạnh cũng như có Kim Thái Hanh ở đây. Ba Điền mượn Kim Thái Hanh của cậu sao được?

Điền Quyền bị con trai cưng đẩy ra ngoài. Lát sau, điện thoại Chính Quốc phát ra tiếng cười trầm ấm.

"Ba con nhà em dễ thương thật."

"Em chưa tắt điện thoại sao?" Điền Chính Quốc bị giật mình, thì ra ban nãy cậu chưa kết thúc cuộc gọi thoại với Kim Thái Hanh.

Yêu đương với một bé con, còn sợ ba của bé phát hiện. Nghĩ đến làm Kim Thái Hanh không khỏi bật cười, sau này hắn phải làm sao đây?

"Anh phải đối xử tốt với em, nếu không ba em sẽ..."

"Anh sẽ đối xử tốt với em. Vì anh thích em."

Vì đơn giản là như thế thôi, không liên can gì tới ba cậu cả. Hắn sẽ đối xử tốt với cậu, bởi vì thâm tâm hắn mong muốn điều đó.

Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh là mẫu người nhu thuận nhẹ nhàng ngay từ lần đầu gặp gỡ. Nhưng đôi lúc cậu quên mất hắn là doanh nhân, miệng lưỡi cũng ngọt xắt ra đường. Thế nhưng Chính Quốc vẫn không tài nào gượng nổi, hai má hơi đỏ lên.

"Sao lại im lặng rồi?"

"Không... không có gì, em đang... làm bài thôi."

Sau khi ba rời đi bọn họ bật video call, im lặng nhìn đối phương làm việc. Rõ ràng Kim Thái Hanh thấy cậu ngại ngùng nhưng không nói ra, còn rất có tâm trạng bồi thêm một câu.

"Em giữ tiểu Đào an toàn đấy nhé."

Cơ mà Điền Chính Quốc cũng không chịu thua.

"Ừm ừm, sẽ chăm con trai chúng ta thật tốt."

Mới yêu mà đã như vậy rồi, nhiều khi nghĩ lại Điền Chính Quốc cũng tự ngại với cái miệng nhanh nhẹn của mình.

Không còn chút nào hết, một cọng giá bé tẹo cậu cũng không còn...

*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net