26. Ngọt ngào thường nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó mặt trời đã đứng bóng, Kim Thái Hanh ở khách sạn họp xong vẫn không thấy Peachat của Điền Chính Quốc hoạt động. Đã mười hai tiếng đồng hồ bạn trai nhỏ không trả lời tin nhắn của hắn.

Hắn bàn bạc công chuyện với đồng nghiệp một hồi rồi lại lập cập lên mạng tra gõ gì đó. Được một lúc, hắn phải xuống gặp mặt đối tác ở sảnh khách sạn. Suốt quá trình đó tâm trạng hắn rất nóng vội, khi người khác đi rồi thì mặt mũi hắn khó đăm đăm.

Yêu đương tưởng mình trẻ ra mà hình như cũng không phải lắm.

Thái Hanh lúc nghỉ ngơi gõ một dòng chữ lên Weibo: "Người yêu không trả lời tin nhắn của bạn, rốt cục là sao?"

Màn hình hiện ra một topic có độ hot khá cao, hắn ấn vào lướt mấy trăm bình luận bên dưới.

"Nam tử thế mà cũng thắc mắc sao? Anh bị cho ăn bơ rồi."

"Có nghĩa là anh đã phạm tội tày trời với em ấy."

"Cũng có thể em ấy chán anh."

"Chỉ là giận dỗi bình thường thôi, yêu đương đều phải trải qua."

"Người đặt topic này hơi ngốc, chúng ta giúp anh ấy đi."

Ừm, người tra câu hỏi này cũng hơi ngốc.
Giận dỗi? Điền Chính Quốc cùng hắn yêu đương một tuần trời chưa khi nào giận dỗi, bạn ấy thích làm nũng hơn.

Chán nản? Thái Hanh hơi sợ chữ này. Nhưng có lẽ cũng không phải đi. Trước khi đi ngủ cậu còn nói muốn hắn tới ôm mà?

Phạm tội tày trời? Hắn nâng niu trân trọng cậu từng chút một. Hắn đã nói gì sai sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn quyết định nhắn cho tin cho cậu.

Kim Thái Hanh: Anh đã làm gì khiến em không vui sao?

Điền Chính Quốc không trả lời.

Kim Thái Hanh: Trưa nay em muốn ra ngoài ăn gì đó không?

Không phải cậu bé này theo đuổi xong thì liền để hắn vào một góc đó chứ?

Kim Thái Hanh hơi hoảng rồi, trên đường đi xuống dưới sảnh vì cúi mặt nhắn tin nên va phải một cái cột trụ. Nhân viên cấp dưới nhìn thấy chỉ có thể nghiên răng nghiến lợi không bật cười thành tiếng.

Đột ngột, hắn quay lại nhìn bọn họ.

Nhân viên: !!!

"D... dạ... chào buổi trưa, Tổng Giám đốc."

Một lúc sau hắn mới gật, quay người đi, rồi lại xoay người lại.

Sau đó, lại... quay bước đi. Sao có thể hỏi cấp dưới chuyện người yêu không trả lời tin nhắn chứ. Hắn đúng hoảng đến mất tỉnh táo luôn rồi.

"Kim Tổng có chuyện gì vậy?"

"Trông hơi... ngô nghê nhỉ?"

"Cô be bé cái miệng lại!"

"Bộ dạng kia chỉ có thể là bị em trai nhỏ đó giận dỗi."

*

Cửa phòng ngủ Chính Quốc vang tiếng chuông inh ỏi. Cậu lăn lộn trên giường một lúc, mắt nhắm mắt mở bật điện thoại lên, không thèm nhìn thông báo.

Đúng lúc Kim Thái Hanh gọi điện tới, cậu mơ màng đáp.

"Chào buổi sáng, tiền bối."

Sao cậu nhóc lại gọi hắn là tiền bối, xa lạ như vậy chắc chắn là giận rồi.

"Anh... không làm gì sai chứ?"

"Hở?"

Cảnh vật trước mắt vẫn hơi mịt mờ, đầu óc Chính Quốc không tỉnh táo lắm.

Thời tiết chuyển lạnh hơn, nhiệt độ xuống âm độ C, Điền Chính Quốc đã biến thành một nắm tròn tròn chỉ biết thích vào chăn ngủ.

Mỗi sáng thức dậy thấy ngoài trời tuyết trắng xoá, cậu quên mất mình có người yêu thì ngủ một mạch tới trưa.

Vị bạc hà mát lạnh của kem đánh răng xộc thẳng lên mũi làm cậu tỉnh hẳn. Kim Thái Hanh gửi cho cậu một tràng dài tin nhắn, gọi nhỡ năm sáu cuộc và cả chục lần hắn hỏi cậu giận dỗi gì sao.

Và gì thế này, đồng hồ điểm 12 giờ trưa?

"Huhu..."

Cậu xấu hổ, tự thấy mình có lỗi, không biết làm thế nào đành giả vờ biến thành nạn nhân. Đã đâm lao thì đành theo lao vậy.

"Anh tồi lắm, thật đấy, hu hu..."

Kim Thái Hanh một phen hoảng loạn.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà."

"Nói anh nghe xem, anh sẽ không mắc sai lầm đó nữa."

"Anh xin lỗi Chính Quốc..."

Hắn đối với Chính Quốc quả thực coi cậu là đứa nhỏ, nhưng là một để nhỏ để dịu dàng nuông chiều. Cảm giác bảo bọc đó mỗi ngày khiến hắn hạnh phúc như đi qua dải mây trời mềm mại.

"Sai lầm của anh là gì anh biết không?"

Với kinh nghiệm giao tiếp nhanh nhạy bao năm, hắn biết cái giọng ngòn ngọt này chuẩn bị làm hắn đau đầu một trận.

"Anh không biết."

"Sự tồn tại của anh thôi đã khiến em chịu không nổi, làm gì cũng nhớ anh."

"?"

Hắn thầm nhủ, bạn trai nhỏ lại bày trò...

"Nhớ anh quá nên đêm qua ngủ mơ thấy anh liền không dậy được nữa."

"Anh ở trong giấc mơ giữ chân em tới tận mười hai giờ trưa..."

"Haiz! Quả nhiên sai lầm của anh quá lớn. Khiến em sinh hoạt không điều độ, em ngủ nhiều da thịt sẽ nhão ra, sau đó anh sẽ bỏ em theo người khác."

"Đó chính là kế hoạch của anh đúng không?"

Điền Chính Quốc lấy đà nói một hơi dài, nói xong tự thấy bản thân bá đạo.

Kim Thái Hanh ở bên này thở hắt một hơi. Thì ra không phải làm thinh giận dỗi gì cả, lí do hắn bị Chính Quốc bơ đẹp nửa ngày trời là do cậu ngủ nướng!

Hắn trộm nghĩ người yêu nhỏ có thể lấn sân sang diễn xuất cũng được, giọng điệu hùng hồn như thể mình thực sự bị hại vậy.

"Phải phải, đó chính là kế hoạch của anh."

"Anh xin lỗi, anh sai rồi."

Tới lượt Điền Chính Quốc nhắn một dấu "?", cậu lại làm bộ xót xa cho chính mình.

"Vậy là tôi đã nhìn rõ lòng người lạnh lẽo đến mức nào."

"Quả nhiên, anh không yêu thương tôi."

"Đúng là như vậy, chẳng thể sai được nữa rồi."

Kim Thái Hanh bật cười, rõ ràng người không được yêu thương quan tâm là hắn, cuối cùng vì cậu quá đáng yêu nên bản thân lại không thể làm gì được.

"Kế hoạch của anh đúng là khiến người em mềm ra hơn chút."

Điền Chính Quốc dong dỏng cao, cậu tập thể hình nên chân tay rắn chắc. Một chữ mê thôi cũng không đủ hình dung. Căn bản Kim Thái Hanh dạo này quá bận rộn nên ít thời gian đến phòng Gym, cơ bụng đã mờ đi không ít. Hắn là ngần ngại trước em người yêu đang tuổi ăn tuổi lớn của mình.

"Nhưng anh có thể bỏ em đi theo ai đây?"

Điền Chính Quốc biết vậy, nhưng cậu vẫn thích bày trò quấy nhiễu hắn.

"Chúng ta không phải còn có Đào Đào ràng buộc à?"

Hình như Kim Thái Hanh học được từ cậu rất nhiều câu tán tỉnh kiểu vậy. Hoặc hắn đã giấu mấy cái đuôi hồ ly đằng sau nụ cười dịu dàng từ lâu rồi mà cậu không biết.

Điền Chính Quốc luôn là người nghịch ngợm trước, cũng là người đỏ mặt câm nín trước.

Bọn họ tiến triển nhanh có lẽ không phải vấn đề gì lớn, vừa yêu đương vừa chầm chậm thấu hiểu tâm tư đối phương cũng chẳng sao cả.

Ngược lại mỗi ngày đều được nếm thử dư vị mới mẻ, đặc biệt kích thích.

"Anh có thôi đi không hả?"

"Được rồi, nhưng ngủ nhiều như vậy không tốt."

Kim Thái Hanh bật chế độ baba lên, Điền Chính Quốc tặc lưỡi. Ở dưới nhà ba Điền cũng đang gọi cậu.

"Em biết rồi biết rồi mà..."

"Mau xuống ăn cơm đi, em đã bỏ bữa sáng rồi."

"Dạ dạ dạ."

Điền Chính Quốc bước xuống cầu thang, vẫn còn mè nheo bạn trai.

"Anh nói ba chữ đi, em sẽ ăn trưa ngay."

"Anh nhớ em."

Cậu thoả mãn, sau đó ừm ừm, cũng nói lại ba chữ với Kim Thái Hanh.

"Em tắt đây!"

Người nào đó ở đầu dây bên này: ?

Kim Thái Hanh: Anh muốn tranh quyền nuôi tiểu Đào!

Ba phút sau.

Điền Chính Quốc: Anh phải nuôi cả ba nhỏ của Đào Đào nữa.
Kim Thái Hanh: Anh từ chối.

Điền Chính Quốc gửi một tấm ảnh cậu nháy mắt chu môi sang cho hắn.

Điền Chính Quốc: Bé ngoan đừng quậy nữa.

Kim Thái Hanh vuốt mặt, vừa bất lực vừa không thể nhịn cười. Cậu bé càng ngày càng thích trêu chọc hắn, sau đó lại ngoảnh mặt làm ngơ như mình vô tội.

Kim Thái Hanh: Em gọi ai là bé?
Điền Chính Quốc: Gọi anh đó tình yêu

Chỉ cần rời khỏi vòng tay hắn một ngày, Điền Chính Quốc nhất định sẽ nói mấy lời làm hắn lập tức muốn chạy đến tìm cậu.

Hệt như tiểu yêu tinh vậy.

Kim Thái Hanh: Em chưa thử, sao biết là bé?

*










2 con người này yêu nhau bớt 🌚 điii :))
Toàn các chúa tể flirt, ông tổ ngành yêu,
tổng tư lệnh sỉ lẻ lưới tình :)))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net