30. Nuôi thỏ trong nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc an an ổn ổn chuyển vào căn hộ mới đã là chuyện của nửa tháng sau. Nhà cửa an định, những vị khách tới hỏi thăm cũng đã thưa dần.

Giờ thì đến vấn đề đau đầu nhất, Chính Quốc không biết nấu ăn. Nhưng Điền gia đưa một đầu bếp đến, cậu chần chừ không chịu.

Bởi vì cậu muốn bạn trai nấu ăn cho mình. Thái Hanh nấu ăn rất ngon. Tuy không phải mấy món cao lương mĩ vị, nhưng đồ ăn hắn làm có thể khiến cậu vui vẻ cười ngốc cả ngày.

Việc gì khó thì chui vào lòng bạn trai, bạn trai lo...

"Làm sao đây? Không biết nấu ăn oa oa oa..."

Nói sâu xa hơn chính là, anh có thể thu nhận em mỗi tối được không? Em sẽ ngoan ngoãn dành buổi tối ở bên anh, chăm chỉ làm bài tập, ngoan ngoãn xem anh làm việc. Tối chín giờ sẽ về nhà nghỉ ngơi...

Cậu dụi mặt vào hõm cổ hắn, điệu bộ hệt như một cục bông bị gió đung đưa. Kim Thái Hanh để người nhỏ trong lòng hết nghịch tóc lại sờ tai, rất tận hưởng thời gian được cậu làm phiền.

"Tan làm rồi thì đừng làm nữa mà..."

"Mau quan tâm em đi."

"Ừ, quan tâm em." Thái Hanh nâng mặt cậu hôn nhẹ lên má, lên môi và lên khoé mắt có phần mệt mỏi.

Hắn quả thực đóng laptop lại, xoa lưng cho người trong lòng, vỗ nhẹ như dỗ trẻ. Người đàn ông dịu dàng ôn nhu khi yêu đương sẽ cưng chiều người ấy lên tận mây xanh vậy đó.

"Em định tối nào cũng tới đây?"

"Anh dám phiền không?"

"Anh không phiền. Nhưng em nên học nấu ăn."

"Tại sao chứ?" Chính Quốc cau mày.

"Vì anh cũng muốn được người yêu làm đồ ăn ngon cho mình."

Chỉ một lời ấy mà Điền Chính Quốc háo hức cùng hắn tới siêu thị lựa một loạt dụng cụ đồ bếp. Nói đúng hơn là hắn tỉ mỉ lựa chọn, Chính Quốc chỉ đi theo và kéo áo hắn tới quầy trưng bày rượu Tây và bia tươi.

"Không được uống đồ có cồn nhiều, hại sức khoẻ."

Baba thứ hai của cậu dịu giọng dặn dò, còn không quên nhéo eo cậu.

"Ừm ừm."

Cậu lười nhác dựa cả người vào vai hắn, tưởng tượng đến khung cảnh uyên ương mới cưới cùng nhau từng bước xây dựng tổ ấm nhỏ. Nghĩ xong rồi thì nhắm mắt cười hi hi.

Kim Thái Hanh mặc áo len mỏng, cậu cọ má thấy rất mềm, rất thơm, còn lén hôn lên đó.

"Em thích bộ đĩa này, hay bộ đĩa này?"

"Anh chọn đi."

"Chắc em không dùng ấm pha trà đâu nhỉ? Mình lấy cốc chén bình thường thôi nhé?"

"Vânggg."

"Thuỷ tinh hay men sứ?"

"Anh thấy cái nào đẹp thì lấy thôi à..."

"Chính Quốc..." Kim Thái Hanh không lựa đồ nữa, quay người lại nhanh chóng hôn chụt một cái lên môi cậu.

"Nếu em còn không nghiêm túc lựa, anh sẽ mua toàn bộ quầy hàng này. Sau đó ngày nào cũng bắt em rửa sạch sẽ đến mức soi gương được thì thôi."

Cậu bĩu môi nhưng lại vui vẻ quay ra quan sát tỉ mẩn từng món hàng.

"Em thích loại nào?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu, ôn nhu không rời.

"Đều xem cả rồi. Loại nào cũng không đẹp..."

"Bằng anh!"

Chẳng ai biết được Thái Hanh Chính Quốc lựa đồ gia dụng gì mà tới tận hai tiếng. Xe đựng hàng một nửa là xoong nồi thìa đũa, một nửa là chục loại đồ ăn vặt sặc sỡ sắc màu. Chân gà sốt, cổ vịt tưới me, bò xé mực khô,... gì gì cũng có. Điền Chính Quốc đã phải đánh đổi chúng bằng những nụ hôn vụng trộm đấy.

Cô thu ngân thấy hai người tiến lại thì sửng sốt, trái tim quắn quéo vì gặp tận hai nam thần, cơ mà bên ngoài vẫn vô cùng chuyên nghiệp làm việc.

"Tổng chi phí là 995 nhân dân tệ. Cảm ơn quý khách đã sử dụng và tin dùng dịch vụ của chúng tôi."

Kim Thái Hanh nhìn hoá đơn rồi lại nhìn Chính Quốc. Cô nhân viên nở nụ cười thương mại quen thuộc, thật muốn giữ chân hai mỹ nam này nán lại thêm chút.

"Đồ ăn vặt chiếm nhiều phải không ạ?"

Thái Hanh mỉm cười gật đầu, cảm nhận ngón tay người nào đó ở eo anh đã bấu chặt hơn.

"Cô thấy đó, bạn nhỏ này rất khó nuôi."

Khó nuôi vậy thì hãy để tôi được nhận về, người thu ngân trộm nghĩ.

Điền Chính Quốc giữ bộ mặt xa cách lành lạnh, đưa thẻ ngân hàng ra.

"Tôi tính tiền."

Bây giờ Thái Hanh mới thấy tận mắt, cậu đối với người lạ khác một trời một vực. Nét đáng yêu khi ở cạnh thường thấy bay biến hết sạch luôn rồi. Cảm giác bản thân trở ngoại lệ của một ai khiến lòng hắn ấm áp thoả mãn.

"Dùng thẻ của tôi."

Kim Thái Hanh sao có thể người yêu nhỏ trả tiền!

Cô thu ngân không biết làm thế nào, ngại ngùng cười nói.

"Chỉ có thể dùng một thẻ thôi ạ."

"Ừ, quẹt thẻ của tôi." Chính Quốc vẫn kiên định không rút tay về.

"Đừng nghe em ấy."

Cô nhân viên: ...

"Thẻ của anh ấy cũng là thẻ của tôi!"

Kim Thái Hanh nghe xong câu đó thì rút tay về, khoé môi vô thức giương lên.

Thẻ của anh ấy cũng là thẻ của tôi, đồ của anh ấy cũng là đồ của tôi. Cậu chiếm hữu kiểu dễ thương như vậy làm hắn yêu chết mất thôi.

Lúc hai người đi khuất, cô nhân viên mới lắc đầu chẹp miệng. Trai đẹp đều yêu nhau hết, lại còn là kiểu yêu đương khiến người ta muốn úp mặt xuống gối la hét vì mệt tim!

...

"Bạn nhỏ, đi nhanh quá, đợi anh với nào."

"Hừ!"

"Thẻ của anh cũng là của em, anh cũng là của em. Định bỏ lại anh sao?"

Kim Thái Hanh sau khi ổn định thắt dây an toàn cho cậu mới nựng cằm Chính Quốc vài cái.

Chính Quốc bắt chước kiểu cười hiền của hắn ban nãy rồi nhăn mắt.

"Anh cười đẹp lắm."

Thái Hanh phì cười. Rõ ràng ban nãy hai người không mua giấm, vậy mà giờ trong xe lại có mùi chua...

Hắn không nói nhiều, trực tiếp rướn người sang ôm lấy má cậu hôn sâu.

"Môi em cũng ngọt lắm."

"Khi ghen đặc biệt ngọt hơn."

*

Cậu mở nhạc lớn, đu đưa chân ngồi ở ghế bành, đợi Kim Thái Hanh sắp xếp đống đồ ban nãy xong cậu dự định sẽ ra ôm hắn, sau đó hôn má hắn, hôn xuống cần cổ hắn, sau cùng là...

"Chính Quốc, vào đây nào."

Tới rồi! Cậu nhanh nhẹn chạy vào trong bếp, nhưng chưa kịp hoàn thành kế hoạch vài giây trước đưa ra đã bị hắn khoác lên người một chiếc tạp dề màu xám đậm.

"Anh dạy bé nấu ăn."

Một câu này ngữ điệu vừa nhẹ nhàng vừa bảo bọc. Thiên địa ơi Chính Quốc chịu không nổi đâu! Dù cậu có biếng nhác cũng cam tâm lăn vào bếp hàng giờ đồng hồ để được ở cạnh hắn.

Vấn đề là... Kim Thái Hanh thực sự dạy một cách nghiêm túc, từ lí thuyết cách rửa rau không nát, đổ dầu vào chảo vừa phải, định lượng nước khi cắm cơm... Hắn không để cậu hôn một lúc nào luôn?

"Sau này anh nhỡ đi công tác xa, em có thể tự chăm lo thật tốt cho bản thân mình."

"Hôm nay sẽ thực hành luôn cho em học tập nha?"

Kim Thái Hanh khua một đường dưới bồn nước, thành thục rửa rau một lần. Hắn bảo Chính Quốc làm theo, rau phải rửa ba lần mới sạch. Cậu gật gật gù, cẩn thận rửa từng lá bắp cải xanh bóng.

"Không cần nhẹ đến vậy."

Kim Thái Hanh hoá vai một người thầy kiên nhẫn bảo ban học trò, Chính Quốc hơi buồn cười nhưng cố kìm lại vì ánh mắt nghiêm túc của hắn.

Cậu nhanh nhẹn vẩy rồi lại vẩy lá rau đáng thương, cười tít mắt, lúc sau còn búng ngón tay làm hạt nước li ti bắn lên mặt hắn...

Kim Thái Hanh day trán. Biết trước cậu không có ý định vào bếp nhưng hắn vẫn cố chấp dạy nấu ăn. Xem ra bữa tối nay còn lâu mới có cơm.

"Nghịch!" Kim Thái Hanh vỗ nhẹ mông cậu, lại nhéo má một cái.

"Ông giời con, để anh rửa nốt."

"Chạy ra kia, đập ba quả trứng anh xem."

"Coi thường người yêu anh quá rồi đó!"

Cậu lon ton chạy ra rồi lại chạy về, đập trứng cũng phải đứng sát vào hắn, khuấy trứng một trăm vòng mỏi tay sẽ quay sang mếu máo.

"Không làm nữa đâu."

Kim Thái Hanh đang làm sốt steak, ánh mắt lúc nào cũng hướng về Điền Chính Quốc vì không yên tâm.

"Đổ trứng nhẹ nhàng thôi đó nha."

Thực ra những chuyện đơn giản này Chính Quốc có thể làm được, thậm chí nhanh chóng là đằng khác. Nhưng mà ở bên bạn trai nắp chai bằng nhựa cậu cũng mở không ra!

Đến tám rưỡi hai người mới ngồi vào bàn ăn. Ba mươi phút nữa theo lịch Điền Chính Quốc cần phải về nhà. Hôm nay cậu ăn nhanh hơn mọi ngày, không la cà kể chuyện nọ chuyện kia nữa.

Sức khoẻ thanh thiếu niên quả nhiên dồi dào, Kim Thái Hanh bỗng chốc cảm thấy thành tựu khi nhìn cậu ăn ba bát cơm trong vòng mười lăm phút.

"Cùng con trai lớn trưởng thành."

"Anh nói gì?"

Điền Chính Quốc cố gắng bụm miệng vì đang ăn, vô tình hai cái má hồng hồng căng ra phúng phính. Từ lúc yêu nhau sức kiềm chế của hắn tụt giảm đáng thương, chỉ ngắm cậu một lúc đã muốn đè ra hôn hôn cắn cắn.

"Về nhà học bài rồi nghỉ ngơi sớm, nếu không mệt thì hãy gọi điện cho anh."

Hắn đứng dậy rót cho cậu một cốc nước cam và chu đáo đẩy khăn giấy về phía cậu. Cậu đã quen với tính cách của Thái Hanh từ lâu, nhưng sự nhẹ nhàng yêu chiều nơi hắn ngày ngày cậu đều muốn hưởng.

Ăn uống xong xuôi vừa tròn chín giờ tối.

"Không muốn về."

Chính Quốc dựa cả người lên hắn, chân tay rắn chắc vòng ra sau người hắn ôm chặt lấy. Căng da bụng chùng da mắt, koala của hắn bắt đầu nỉ non bằng chất giọng ngọt lịm tan chảy.

"Em ở lại với anh nha?"

"Mỗi một hôm nay thôi..."

"Nha nha nhaaa..."

"Em buồn ngủ lắm không thể dậy nổi."

Kim Thái Hanh vẫn trầm ổn xoa lưng cho cậu, thi thoảng sẽ luồn tay vào mái đầu tròn xoa xoa vì sợ cậu đi học ngày dài mệt mỏi.

"Nếu như anh để em ngủ lại đây, em có ngủ thật không?"

"Thật mà!"

Điền Chính Quốc nghe vậy thì vui sướng suýt chút nhảy cẫng. Được Thái Hanh ôm ngủ chẳng khác nào được bao bọc bởi vô vàn tấm chăn ấm. Người yêu nhà cậu thơm tho, còn biết cách ôm cậu vào lòng săn sóc từng chút một. Cậu được thương lắm đó...

"Trên douyin nói rằng ôm người mình yêu ngủ rất có lợi cho sức khoẻ, còn có thể kéo dài tuổi thọ..."

Cậu phải làm mọi cách thôi, cậu muốn ôm Kim Thái Hanh ngủ ngon một đêm, tuyệt đối sẽ không nghịch ngợm phá giấc hắn đâu.

"Vừa mới chuyển nhà đã tự do như vậy." Kim Thái Hanh ngoài thì nhướng mày, bên trong trái tim đã mãnh liệt gật đầu.

Được âu yếm cục bông mềm mềm này trong tay, sao hắn có thể không thích chứ?

"Không có phép tắc!"

"Hoàng thượng, người chính là phép tắc." Cậu hôn khắp khuôn mặt điển trai của người yêu lấy lòng, hôn xong còn tặng hắn một nụ cười rực rỡ hơn cả nắng hạ.

"Vậy ta lệnh cho ái khanh không được phép cử động."

"Làm gì a?"

"Sủng hạnh ngươi."

Quả nhiên, cửa ải cuối cùng mà Thái Hanh không vượt qua được, là ánh mắt chưa đựng cả trời sao của Điền Chính Quốc tha thiết long lanh nhìn mình.

*

Mười một giờ cậu vẫn còn gối đầu lên tay hắn xem phim. Kim Thái Hanh sau khi hoàn tất công việc thì chỉ nằm im cùng cậu tận hưởng khoảnh khắc bình yên hai người.

Lúc họ ôm nhau ngủ, Kim Thái Hanh cũng chỉ xoa lưng, xoa tóc giúp cậu ngủ ngon.

"Muốn Thái Hanh hôn chúc ngủ ngon."

Chính Quốc chu môi, Thái Hanh lại chỉ thơm lên má cậu.

"Hôn thật rồi đêm nay em ngủ sẽ không ngon."

Cậu không phải nhóc con trong sáng, hắn nói gì cậu đều hiểu, hiểu rồi lại muốn trêu chọc hắn.

"Em với bò sốt vang, thứ nào ngon hơn?"

"?" Trời, đi làm một ngày mệt người yêu còn hỏi câu này nữa...

"Em ngon hơn đúng không?"

Điền Chính Quốc ra mặt đanh đá, Kim Thái Hanh che mặt cười tới hai vai cũng run.

"Anh ăn nó ngon lành như vậy, tại sao lại bỏ mặc em chứ?"

"Thôi mà, tha cho anh..." Ánh mặt hắn đượm ý cười, ngón tay đã siết chặt trên thịt da mịn màng của cậu.

"Ba em biết sẽ đánh chết anh."

"Em chắn cho anh."

Bọn họ người tung kẻ hứng đến một giờ sáng. Kim Thái Hanh vẫn say sưa nói tiếp về chuyện những năm qua, Điền Chính Quốc cũng chăm chú nghe, còn bóp đầu cho hắn. Một lúc sau, mí mắt đã dần dính lại với nhau.

"Ôm anh ngủ thôi, ngày mai muộn học mất."

Cậu ngoan ngoãn gật đầu cái rụp.

"Vâng~ người yêu ngủ ngon."

"Bạn nhỏ ngủ ngon."

Thơm má bạn nhỏ.

*











23:10
Các bạn nhỏ ở đây cũng ngủ ngon('ε )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net