35. Những phút không anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh sau khi đến ngoại thành giám sát tiến độ của khu nghỉ dưỡng, thì lập tức trở về khách sạn họp khẩn cấp vì bê bối của chi nhánh ở Trùng Khánh. Tổng Giám đốc lịch thiệp nhã nhặn thường ngày hôm nay mang vẻ mặt như bầu trời trước cơn bão, âm u mù mịt không ai dám lại gần.

Trong cuộc họp, bản báo cáo của các phòng ban phát hiện sơ xuất, tuy hắn chỉ cau mày nhưng lời nó ra trầm đục làm cấp dưới phát run. Mọi người nhất mực nghe theo không dám trái lời.

Đến ban trưa hắn mới cầm di động cá nhân lên, thấy một dòng tin nhắn thì mi tâm giãn nở, lông mày không dính chặt vào nhau nữa. Là người yêu nhỏ nhắn tin. Chỉ ba chữ "em nhớ anh" của cậu đã làm trái tim héo hon của hắn rộn ràng trở lại.

Sáng nay thực lòng hắn có thất vọng, nhưng là thất vọng về bản thân mình nhiều hơn. Dù gì Điền Chính Quốc nhỏ hơn hắn mười tuổi, hắn nên bao dung thấu hiểu cậu mới phải.

Những tưởng bận rộn kết thúc có thể lái xe đến trường tìm Chính Quốc gặp cậu một lát, không ngờ lại có việc nghiêm trọng đến mức chủ tịch tập đoàn gọi cả một ban Giám đốc đến gặp mặt. Kim Thái Hanh, Giám đốc Lí, Giám đốc Hạ, cả phó Giám đốc cũng bị triệu tập.

Giám đốc Lí nhất nhất đưa trưởng phòng Lã đi theo, khăng khăng nói rằng cô ấy có hướng giải quyết cho chuyện này. Hắn cư nhiên không đồng ý. Nhưng thời gian gấp gáp, mọi người đều phản đối chuyện cãi cọ, mặc kệ để Lã Hà Vân cùng đi theo.

Kim Thái Hanh bắt đầu nghi ngờ, phải chăng giám đốc Lí và Lã Hà Vân có quan hệ đặc biệt? Chuyện không đến tay trưởng phòng, Lí Ân Ân cũng đều giao cho cô ta làm cả. Trên chiếc xe vội vàng khởi động trưa hôm nay có khá nhiều người. Kim Thái Hanh để thư kí lái xe, bản thân ngồi ghế phó lái, cả đoạn đường lặng im, nét mặt khó coi không hé nửa lời.

Vừa ra khỏi cổng chào lớn, hắn đã mơ hồ nhận ra nhóc con nhà hắn tới đây. Kim Thái Hanh nói dừng lại, xin phép mọi người đợi hắn vài phút. Không ngờ Lã Hà Vân ngồi gần cửa cũng lập tức mở cửa xe bước xuống!

Kim Thái Hanh đâu còn tâm trạng để ý người phụ nữ kia, sải bước nhanh chóng qua đường tiến về hướng chiếc ô tô của cậu.

Kì lạ là cửa xe không hề hạ xuống. Hắn đã bước tới gần như vậy, cậu chưa hề nhận ra? Lòng dạ hắn nóng rẫy, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Cho tới khi hắn hạ thấp thân người gõ vào cửa kính, nhìn rõ mới biết Điền Chính Quốc đã say giấc ngủ. Kim Thái Hanh ôn nhu cười, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến khi thấy hàng mi cong dài an tĩnh của cậu. Hắn gõ vào cửa kính xe hai, ba lần nữa, tiếng động bên tai phát ra khá lớn. Nhưng Điền Chính Quốc vẫn không tỉnh lại.

Thái Hanh nhíu mày, trái tim nhói lên một nhịp rồi đập loạn.

Khuôn mặt cậu xanh xao, môi nhỏ cũng không nhuận sắc như thường ngày. Không phải ngủ, mà là... ngất đi?

Thái Hanh mất bình tĩnh gọi lớn một cách vội vã. Người ngồi trong xe đóng cửa kín lâu dần sẽ dẫn đến thiếu khí, người nhỏ còn đang bất tỉnh. Kim Thái Hanh mất bình tĩnh gọi đám người ngồi trong xe đỗ bên kia đường.

"Mang vật gì có thể phá cửa kính xe ra đây giúp tôi!"

Suốt khoảng thời gian chờ đợi hơn mười phút, cuối cùng Kim Thái Hanh cũng có thể nâng bình cứu hỏa nặng trịch lên đập vỡ cửa xe! Hắn chỉ dám làm tấm kính dày kia rạn nứt mảng lớn, cố gắng không để mảnh vỡ văng vào tâm can của hắn đang nhắm chặt mắt nằm trong đó.

"Anh xin lỗi, xin lỗi em..."

Kim Thái Hanh cứ lẩm bẩm như thế không ngừng, gần mười con người vây xung quanh nhìn tia mắt hắn đỏ đọc cũng hoảng hốt theo, duy chỉ có một người trên khuôn mặt tuyệt nhiên không biểu lộ gì...

Mười đầu ngón tay rỉ máu vì rỡ kính hắn cũng mặc kệ, Kim Thái Hanh nhoài người vào xe, nhanh chóng tìm chốt khóa xe để mở cửa từ bên trong. Động tác nối tiếp nhau vô cùng nóng vội, tưởng như chỉ một chút nữa thôi bản thân hắn sẽ người mất mạng vậy.

"Chính Quốc, Chính Quốc!"

"Cậu ấy chắc là bất tỉnh rồi, đưa cậu ấy lên phòng đi, hốt hoảng như thế không được việc!" Giám đốc Hạ tỉnh táo hơn, vội thúc giục hắn.

Kim Thái Hanh chỉ có thể gật gật liên hồi.

"Phải phải, tôi... tôi đưa cậu ấy lên phòng."

"Mọi người đi trước đi... Đợi tôi một lát, tôi theo sau."

Kim Thái Hanh bế cậu trong lòng, vững chãi sải bước nhưng mồ hôi trên trán vì lo lắng nên đã chảy ròng. Hắn đặt cậu trên giường, lấy một cái khăn lạnh thấm nước lạnh lau mặt cho cậu. Chính Quốc vẫn mê man, làm ruột gan hắn sôi sục, trái tim như có ai đó rạch làm đôi.

Đến bây giờ, Kim Thái Hanh mới nhận thấy bản thân khoảng thời gian này đã quá vô tâm. Chính Quốc ăn uống qua loa, hắn lại dựa vào lí do bận rộn mà ít lui tới chăm sóc cậu hơn. Cho dù áp lực công việc là thật, nhưng để Chính Quốc chịu thiệt thòi thì tất cả lầm lỗi đều thuộc về hắn.

Hắn dặn dò nhân viên chăm sóc cậu, phải nhanh chóng giúp Chính Quốc tỉnh lại, đặc biệt phải chuẩn bị bữa trưa đầy đủ dinh dưỡng cho cậu. Bản thân còn việc hệ trọng không dám ảnh hưởng tới nhiều người, Kim Thái Hanh giận mình không thể phân thân ra.

Hắn hôn lên trán, lên má, lên đôi mắt say ngủ của cậu nhiều lần, hôn lên cả bàn tay đã yên vị dưới lớp chăn mỏng kia.

"Tối nay sẽ đền cho em nhé, tất thảy đều chiều theo ý em."

"Anh xin lỗi, một lát nữa sẽ về ngay."

Kim Thái Hanh còn cặm cụi làm gì đó mới nhanh nhanh chóng chóng rời đi. Bản thân hắn cũng chưa ăn uống gì cho cam, vẫn là vì bạn nhỏ kia mà không có bụng dạ.

"Chăm sóc em ấy giúp tôi nhé."

"Chu đáo một chút, sau khi tỉnh lại em ấy thích ăn gì cứ để em ấy tùy hứng."

"Nói với Chính Quốc tôi sẽ nhanh chóng trở về."

*

Điền Chính Quốc tỉnh dậy không lâu sau đó, đầu óc choáng váng và chân tay rã rời, mất một lúc mới tỉnh táo nhận ra đây là phòng nghỉ của Kim Thái Hanh. Tờ giấy note màu vàng ở kệ đầu giường thu hút ánh mắt của cậu.

"Anh xin lỗi vì không ở lại được với em, anh đi một chút sẽ về ngay. Nhấn chuông ở đầu giường để gọi món em thích, nhớ ngoan ăn uống đầy đủ nhé."

Bên dưới còn có hình vẽ mô phỏng Đào Đào cầm một trái tim lớn.

"Yêu ba nhỏ của Tiểu Đào."

Điền Chính Quốc đọc mấy dòng chữ, ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng hai chiếc má xinh đã ỉu xìu. Đáy mắt cậu khẽ xao động, cố gắng ném ra sau đầu hình ảnh cuối cùng bản thân nhìn thấy trước khi ngất đi...

Cậu lại lục tìm điện thoại, vừa bật mạng lên màn hình liền nhảy tới mấy chục tin nhắn của người yêu lớn.

Bé, anh sai rồi

Anh không nên để em ngủ thêm, anh quên mất giờ học mùa hè của em sớm hơn hai mươi phút.

Anh không nên để em một mình áp lực rồi mệt mỏi

Em có thể giận anh, nhưng đừng rời xa anh

Sau này anh đảm bảo chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại

Tối nay em muốn ăn gì, anh nấu cho?

Nghỉ làm buổi chiều dành thời gian cho bé, có chịu không?

Anh muốn hôn em

Anh cũng nhớ em...

...

Điền Chính Quốc hừ mạnh, trái tim vì mấy lời ngọt như đường đó mà rộn rã loạn nhịp. Tuy không hiểu vì sao anh và người yêu cũ lại chung xe, nhưng sự ấm ức trong cậu đã vơi mất phần nào. Ngày hôm nay sao mà sóng gió quá, Điền Chính Quốc quyết định lôi nhật kí điện tử ra viết vài dòng.

14:17, em bây giờ giống như lúc theo đuổi anh, vừa thấy anh thật đáng ghét nhưng không ngừng yêu anh được. Đáng giận!

Trong lòng cậu biết rõ Thái Hanh rất thương mình, nhưng nhìn thấy chuyện kia không tránh khỏi tổn thương. Vừa giận bản thân vừa giận người yêu, đây là cảm giác kì lạ gì nhỉ?

Điền Chính Quốc chưa kịp đối mặt với mớ tâm trạng hỗn độn đó thì đã quyết định lấp đầy cái bụng rỗng của mình. Không ăn no sẽ không có sức khỏe, không giận được bạn trai...

Mới đó đã có người bấm chuông, cậu nhanh chóng ra nhận đồ.

Bên ngoài có một xe đồ ăn thơm ngon mạ vàng, bên cạnh là cô nhân viên mặc đồng phục gọn gàng, mỉm cười với Chính Quốc.

"Kim Tổng dặn dò em ăn nhiều một chút đó. Ngon miệng nhé!"

"Thái Hanh nói vậy ạ?"

"Phải. Kim Tổng quan tâm em lắm đó."

Cảm giác chiến thắng dâng lên trong lòng, cậu sâu sắc liếc nhìn người phụ nữ đứng cạnh cô nhân viên, quan sát nụ cười dần trở nên sượng sạo của Lã Hà Vân. Người này thích cậu quá hay sao, đi đâu cũng theo tới cho bằng được?

Nhân viên phục vụ đi rồi, Điền Chính Quốc rất tự nhiên kéo xe đồ ăn vào trong phòng, toan đóng cửa. Lời nói của cô nhân viên chắc đủ đánh một đòn khá mạnh vào tâm lí Lã Hà Vân rồi.

Nhưng có lẽ Điền Chính Quốc đã quá đề cao đối thủ, Hà Vân không dễ buông tha cho cậu như thế.

"Kim Tổng sao lại để em ra nỗi này? Hai người có chuyện gì sao?"

Chính Quốc luyến tiếc rời mắt khỏi xe đồ ăn, quay lại lạnh nhạt nhướng mày.

"Anh ấy bận rộn, em cũng nên thông cảm cho Thái Hanh một chút."

"... Ừm... Dù sao, chị cũng từng ở bên anh ấy đủ lâu để có thể thấu hiểu. Em đừng nghĩ gì cả, chị chỉ muốn tốt cho hai người thôi."

Điền Chính Quốc tiếp tục nhìn vào mắt cô ấy chằm chằm. Ánh mắt sắc lạnh như gươm chiếu thẳng vào gương mặt thục hiền thuỳ mị kia. Giá như tâm tư cô ta cũng được vậy thì tốt biết mấy.

Chính Quốc ồ lên một tiếng, nhếch mép nhẹ tênh.

"Nếu có giận, em cũng đừng để bụng quá lâu, đừng khiến anh ấy lao đầu vào công việc để quên đi, áp lực sẽ lớn lắm..."

Cậu tuyệt đối không nói gì, gương mặt biểu lộ mấy phần khinh thường, mười phần mặc kệ.

"Tiếp tục đi? Dạy tôi cách yêu bạn trai tôi hay lắm, tôi muốn nghe thêm."

"Chị không có ý đó." Lã Hà Vân mỉm cười, ánh mắt sáng bừng tựa như cô thực sự đang ban phát niềm vui vậy.

"Nếu có nhìn thấy gì, em cũng đừng suy nghĩ nhiều nha..."

Lã Hà Vân tinh ý đảo mắt đi chỗ khác, cái kiểu nói khiến người ta nóng ruột tò mò, muốn biết lại không dám biết...

"Bọn chị chỉ là đi công chuyện nên mới ngồi chung xe."

Lã Hà Vân hữu ý tạo những vết nứt nhỏ trong lòng Điền Chính Quốc, cô vội vã mở cửa bước xuống cùng lúc với Kim Thái Hanh cũng vì mục đích đó. Nếu cậu chưa nhìn thấy, cô sẽ để cậu dằn vặt tò mò. Nếu lỡ cậu chứng kiến rồi, cô nhờ vào một câu đó có thể khẳng định bản thân và Kim Thái Hanh vẫn còn sự ràng buộc.

Điền Chính Quốc khinh bỉ lòng dạ cô ta kém tự trọng. Lã Hà Vân là kiểu trà xanh không tiến cũng chẳng lùi, không dùng những chiêu trò hạ đẳng cũ rích, giả bộ yếu đuối như trong ngôn tình cẩu huyết. Cô ta không bộc lộ trước mặt Kim Thái Hanh, nhưng lại muốn từ đằng sau đâm cậu nhiều vết kim nhọn.

Trước đây Điền Chính Quốc không thích suy nghĩ nhiều, từ ngày ở bên cạnh một người tinh tế như Kim Thái Hanh, cậu cũng học được thêm mấy phần nhạy bén.

Hà Vân căn bản không so được tới cậu. Cô ta càng cố gắng, cậu càng cảm thấy Hà Vân thảm bại.

Thâm ý của Lã Hà Vân hiện lên rõ mồn một qua kiểu đả kích như có như không. Mà Điền Chính Quốc cũng chẳng phải đứa ngốc, cậu mới là chủ trò.

Từ đầu đến cuối Chính Quốc im lặng, làm cho Lã Hà Vân bẽ bàng. Cậu dứt khoát đóng cửa, thẳng thắn muốn cô ta rời đi.

Không còn tâm trạng ăn uống nữa, cậu bực dọc chùm chăn kín đầu. Mấy lời nói của Lã Hà Vân không ít thì nhiều cứ chạy vòng vòng trong đầu cậu. Một câu bọn chị, hai câu chị từng bên anh ấy, ba câu chị hiểu anh ấy.

Cô ta hiểu gì? Cô ta có hiểu bây giờ Thái Hanh đã là người yêu cậu không?

Im lặng là đỉnh cao của khinh bỉ gì chứ, tức chết cậu rồi. May mắn khi nãy cậu còn giữ được nét mặt lạnh nhạt, gián tiếp khích bác ngược lại cô ta. Kim Thái Hanh ơi Kim Thái Hanh, thời đại học anh có mắt như không rồi, tại sao lại dính phải cô người yêu cũ ngang ngược thế này?

Cậu nghiến răng bấm loạn bàn phím, cuối cùng đáp lại cả tràng dài tin nhắn của Thái Hanh bằng đúng một chữ.

Điền Chính Quốc: Bực!

*









Nay tui định không up nhưng thấy mấy bà sợ ngược zữ quá nên thương tình...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net