4. Xin chào, anh rể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai người đó trao đổi phương thức liên lạc rồi. Phải làm sao đây, mất mỹ nam rồi..."

Chính Quốc dũi dũi, lau hết nước mắt vào tay Dương Ánh. Đèn điện nhập nhoè cùng điệu nhạc ồn ã trong club làm giọng cậu loãng ra, nhỏ xíu.

Dương Ánh thở dài, đẩy Chính Quốc ra xa, phủi phủi áo tỏ vẻ uyên bác, lắc đầu.

"Tán tỉnh nhiều người, cuối cùng người mình thích lại cùng người mình không ưa hẹn hò."

Người đó lại còn là chị em cùng dòng họ với Điền Chính Quốc.

"Haha... từ bỏ mất thôi..."

Chính Quốc uống rất nhiều. Càng uống càng cay, càng cay lại càng uống.

Uống thêm chút nữa nụ cười ôn nhu của Thái Hanh hiện ra trước mắt.

Cậu biết lần này bản thân tiêu thật rồi.

Chính Quốc say khướt, một giờ đêm lăn lộn trên giường. Cậu chỉ thấy buồn phiền, thêm chút tiếc nuối, pha nhiều chút cay cú.

Cuối cùng cũng không kiềm chế được mà mò ra chiếc card có thông tin liên lạc của Thái Hanh.

Lần thứ hai bấm vào dãy số gọi.

Đợi hơn mười giây, đầu bên kia bắt máy. Chính Quốc nấc lên một cái, hơi rượu vấn vít nồng nàn quanh mũi.

Trong men say cậu mê man nói rằng.

"Tiền bối, em là người quần áo xộc xệch xin anh phương thức liên lạc đây. Anh còn nhớ em không?"

*

Thái Hanh chau mày. Cả ngày bận bịu, đặt lưng xuống điện thoại liền reo, hắn tuy bực bội nhưng vẫn kiên nhẫn bắt máy trả lời.

"Tiền bối, em là người quần áo xộc xệch xin anh phương thức liên lạc đây. Anh còn nhớ em không?

Không hiểu vì sao Thái Hanh hơi giật mình. Người bên kia chắc hẳn là nhóc hậu bối vừa lạ vừa quen. Giọng nói ngọt ngọt vài ngày trước đêm nay lại biến thành khàn khàn hụt hơi. Gọi muộn như vậy, phiền phức quá đi.

"Nhận ra. Có việc gì không?"

"Hiện tại tiền bối rảnh không? Truyền chút kinh nghiệm công việc được không... ạ?"

Trong mê man, sự bạo dạn và mặt dày của Chính Quốc cũng không hề thuyên giảm. Giọng mũi có chút mất sức của cậu thi thoảng lại đứt quãng, khiến Thái Hanh nhận ra tên nhóc kì quặc này hình như say rượu rồi.

"Không được. Muộn rồi."

"A... vậy sao?"

Tiếng Chính Quốc "a" lên thật nhỏ, sau đó lại im lặng thật lâu... Thái Hanh có chút bất lực, cơ thể hắn cũng đang kêu gào được nghỉ ngơi.

"Đúng vậy, tuổi trẻ đừng uống rượu."

"Người anh xem mắt là chị họ của em."

Chính Quốc mượn rượu nói ra, câu trước câu sau xiên xọ chủ đề. Quả nhiên lời đó làm Thái Hanh bất ngờ tột độ, nhưng vài giây sau lại trở về như cũ.

"Vậy em tên là gì?" Mới nói, hắn chưa có biết tên cậu nhóc này đâu.

"Hình như... Điền Chính Quốc ạ."

Thái Hanh bật cười, thầm nghĩ bây giờ uống rượu vào má của Chính Quốc có phải sẽ hồng hơn bình thường không?

"Nghỉ ngơi đi. Sau này đừng gọi cho ai lúc đêm muộn. Người khác sẽ thấy phiền lắm."

Nói phiền nhưng giọng điệu trầm ấm chậm rãi của Thái Hanh chẳng mang ý tứ đó chút nào. Đợi một lúc lâu sau Chính Quốc không trả lời, Thái Hanh định tắt máy, thì giọng nói lí nhí của Chính Quốc lại nhè nhẹ vang lên.

"Từ giờ anh sẽ là... anh rể của em sao?"

Nhóc con này bất thường thật đấy.

"Tôi không. Em tìm người khác đi."

Nói rồi tắt máy, Thái Hanh cau mày, người trẻ bây giờ đều nghĩ yêu đương kết hôn dễ dàng như vậy sao.

*

Chiều hôm sau Chính Quốc mới tỉnh rượu. Sáng nay lại bỏ tiết rồi. Dù sao hôm nay cũng là thứ Bảy, cậu muốn đổ đèo cùng anh em.

Hội người Chính Quốc, Dương Ánh, Lý Nguỵ cùng Thục Giang (*) không bỏ cuộc, muốn đem xe vào chặng đường đó để đua. Nhưng hôm nay đám người đứng bảo vệ ở đó còn đông hôm mấy hôm trước.

"Hai tuần nữa mới thi công. Tại sao bây giờ không được vào?"

"Bên chủ đầu tư yêu cầu như vậy. Mấy thằng nhóc này ra chỗ khác chơi đi."

Cha nó, Điền Chính Quốc chửi thề, lũ người chán sống này!

Kim Thái Hanh vừa tới kiểm tra mặt bằng thì nhìn thấy cảnh ồn ào đó. Còn có cậu nhóc mặc bộ đồ đua chuyên nghiệp chuẩn bị xông xáo đánh lộn.

"Dừng lại."

Giọng nói uy lực mạnh mẽ vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Dương Ánh ngỡ ngàng, là tiền bối đẹp trai đang làm Chính Quốc vật vã, không ngờ có duyên hội ngộ ở đây.

Chính Quốc bị Dương Ánh huých khuỷu tay, quay ra nhìn thấy Kim Thái Hanh thì vừa hoảng hốt vừa xấu hổ, toàn gặp mỹ nam trong tình huống chẳng ra làm sao. Hôm thì đi muộn, khoá quần không kéo, hôm thì côn đồ, náo loạn giữa thanh thiên bạch nhật.

Thái Hanh thầm cảm thán, Trái Đất hắn đang sống dạo này bất ngờ thu nhỏ, tình cờ bước chân ra ngoài vẫn đụng mặt nhóc Điền.

Má của hậu bối hây hây đỏ. Nét mặt khả ái, dễ thương này quá đối nghịch với bộ đồ da bụi bặm cậu đang mặc kia.

Thái Hanh mặc vest đen, cả người ngời ngời khí chất. Chính Quốc hai tay đút túi quần bối rối, ánh mắt ném tứ tung.

"Có chuyện gì?" Thái Hanh điềm tĩnh hỏi người bảo vệ mặt bằng.

"Thưa anh, có một đám thanh niên cứ muốn vào đây đua xe. Chúng tôi đã ngăn cản rồi, ban nãy họ còn làm loạn."

Chính Quốc muốn ngã quỵ. Dạo này cậu thật đen đủi. Thì ra chủ đầu tư lại là Kim Thái Hanh, cậu hoá ra suýt chút nữa phá hỏng công việc làm ăn của hắn!

Thục Giang là người mềm mỏng nhất trong hội, nhanh chóng lên tiếng.

"Xin lỗi."

Thái Hanh gật đầu, không có ý chấp nhặt đám nhóc này. Hắn nhìn sang Chính Quốc, bâng quơ hỏi một câu.

"Tỉnh rượu rồi à? Tỉnh rồi liền đi phá phách?"

Khoé mắt Chính Quốc nổ đom đóm, nhìn Thái Hanh trống rỗng.

Thế quái nào?

Lý Nguỵ, Thục Giang bị làm cho ngớ người. Biết Chính Quốc giao lưu rộng rãi, nhưng đâu nghe cậu kể quen người đàn ông lớn tuổi này? Chỉ có Dương Ánh nhanh trí, nhanh chóng bảo cả đám rút lui. Không khí ở đây khiến họ muốn nổ tung rồi.

"Đừng làm loạn."

Ánh mắt của Thái Hanh sắc bén, Chính Quốc liếc qua cảm thấy lành lạnh. Tiền bối đẹp trai có lẽ ghét mình hơn một chút rồi.

Chính Quốc bỗng trở nên nhỏ bé, chỉ dám đáp một câu "Xin lỗi tiền bối.", bởi nghĩ sau này còn cùng hắn gặp mặt nhiều lần. Chắc là trên bàn tiệc của Điền gia đi?

Cậu không cùng hội bạn thân trở về, một mình xé gió chạy xe trên đường bờ biển.

Chính Quốc đó giờ trịch thượng mà nay lại nín lặng trước một người đàn ông vừa mới gặp. Trước đây dù không đúng, cậu vẫn cố chấp đến cùng. Nhưng ban nãy lúc nhìn thấy Thái Hanh uy nghiêm đứng đó, Chính Quốc chỉ muốn trốn ngay đi.

Trong đầu thoáng qua mấy cái tên vừa lạ vừa quen, Giao Giao, Nhi Nhi, Phong Phong,... gì đó, bọn họ đều là những tay ăn chơi có tiếng, gần giống như cậu, hình như là người yêu cũ, cũng có thể từng mập mờ. Chính Quốc không quan tâm lắm. Cuối cùng, vẫn nghĩ tới Kim Thái Hanh.

Điều cậu quan tâm bây giờ là một thân quần tây áo vest của hắn đứng cạnh thanh niên nghịch ngợm quậy phá như mình, nhìn thế nào cũng không cùng một tổ hợp.

Thái Hanh hẹn hò với Điền Anh Nguyên có lẽ hợp lí hơn nhiều. Trong lòng Chính Quốc nổi một trận mâu thuẫn, vừa buồn bực vừa ấm ức.

Gió xuân không nên lạnh lẽo thế này chứ. Mới đầu năm tâm trạng của Chính Quốc đã xuống dốc rồi.

Quả nhiên, phàm là những điều không thể chạm tới, càng khiến người ta bận tâm.

*

(*): Hội bạn thân của Chính Quốc gồm 4 người: Chính Quốc, Dương Ánh, Thục Giang, Lý Nguỵ.

Điền Chính Quốc thường gọi họ là hội "Dương Lý Thục". Tổ hợp bốn ông giời con này không đùa được đâu

Sau này sẽ biết vì sao không nên đùa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net