41. Cạn ly rượu ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cứu người!"

"Đại tiểu thư rơi xuống hồ rồi!"

"Dương thiếu gia!"

"Mau cứu người!"

Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng hét lớn, nụ cười trên môi liền tắt ngấm. Cậu vội vã lao tới đám đông đang ồn ào tụ lại một chỗ.

Khách khứa tản về quá nửa, chỉ còn lại những gia đình thân thiết ở lại hậu tiệc cùng nhau. Gương mặt ai cũng hoảng hốt trông xem là sự gì. Điền Chính Quốc rẽ đám người, xô lấn bước qua, Kim Thái Hanh cũng theo sau cậu.

Hồ nước hòn non bộ của Điền gia rất rộng và sâu, nước bên dưới lạnh cóng. Cạnh hồ được đắp hoàn toàn bằng đá tự nhiên, đôi chỗ có đá mỏm chìa ra dễ gây thương tổn. Cứu hộ vừa chạy đến đã thấy nhị thiếu gia nhà họ Điền, không chút chần chừ, một đường nhảy thẳng xuống dưới nước.

Mọi thứ xảy ra nhanh như tia chớp, Kim Thái Hanh chưa kịp định thần đã thấy người nhỏ bơi ra giữa hồ, quơ tay cứu cả hai người đang vùng vẫy.

"Cậu điên à, Dương Ánh? Không biết bơi còn ra đây làm gì?"

Kim Thái Hanh thấy tình hình không ổn. Điền Chính Quốc khoẻ mạnh tới mấy cũng không cứu nổi hai người. Điền Anh Nguyên chới với túm lấy cổ cậu, vô thức dìm xuống, trông cô ấy cũng sắp kiệt sức rồi.

Tôn nghiêm gì đó vứt hết cả đi, Kim Thái Hanh gấp gáp cởi bỏ áo vest theo cậu lao xuống dòng nước lạnh. Ánh điện lờ mờ làm lòng hồ trở nên sâu hun hút. Hắn khẽ rùng mình, nước hồ lạnh lẽo như muốn nuốt chửng lấy bốn người bọn họ.

Kim Thái Hanh tới gần, kéo Dương Ánh về phía mình, cố gắng ngụp lặn nói với cậu.

"Dương Ánh để anh!"

Điền Chính Quốc dùng hết sức, khó khăn lắm mới kéo được Điền Anh Nguyên vào bờ.

"Chị bám cái gì! Đuối cả hai bây giờ!"

Chính Quốc uống chục ngụm nước vì Anh Nguyên. Cô cũng là kinh sợ nhất thời, lúc đưa lên bờ lập tức bất tỉnh. Cứu hộ chờ sẵn nhanh chóng cấp cứu, mọi người đứng ở đó đều mất vía một phen.

Dương Ánh cũng được đưa lên, cả cơ thể cường tráng dính nhẹp nước, sắc mặt tái nhợt đi. Kim Thái Hanh đưa Dương Ánh cho cứu hộ rồi lập tức đảo mắt tìm Điền Chính Quốc.

Hắn kéo lấy tay cậu, lực giật hơi mạnh làm cậu khẽ kêu lên.

"Chính Quốc!"

Đáy mắt hắn chằng chịt tia huyết đỏ, có lẽ do nước, cũng có lẽ là do quá tức giận. Kim Thái Hanh đôi môi hơi run rẩy ôm lấy hai má cậu, âm thanh đục ngầu thô cứng khác thường.

"Đau... em."

Kim Thái Hanh thấy cậu nhíu mày vỗ lên bàn tay mình mới ý thức được mình làm Chính Quốc đau. Hắn vội vàng choàng khăn bông quanh người cậu, xoa khô mái đầu ướt nhẹp rồi ôm cậu sưởi ấm.

"Em mất bình tĩnh quá rồi! Nếu không cứu được còn bị họ đó nhấn xuống cùng thì làm sao?"

Kim Thái Hanh đảo mắt khắp cơ thể cậu, thấy quần tây bị rách hẳn một đường, máu đỏ túa ra. Thái Hanh kinh sợ, vội vàng bế cậu lên bước thẳng vào nhà chính. Mọi người ở đó cũng dần dần tản ra. Người thì sợ hãi nhìn theo hai vị tiểu thư thiếu gia vừa gặp chuyện, nửa còn lại chú ý đến hai người tốt bụng ban nãy bây giờ đã biến mất đi đâu.

Cậu ngoan ngoãn ở trong vòng tay hắn, nhìn từ góc này mới thấy ánh mắt người đàn ông ấy có bao nhiêu phần hoảng sợ mất kiên nhẫn. Điền Chính Quốc không dám hé nửa lời, mím môi hôn lên ngực áo ướt nước của hắn. Từng tấc da thịt săn chắc phía sau áo sơ mi đen làm mặt cậu đỏ bừng, tâm trí thét gào.

Đội y tế của Điền gia chăm sóc kĩ càng cho Dương Ánh và Điền Anh Nguyên. Chị gái cậu sức khoẻ không tốt ngất lịm đi, chỉ có Dương Ánh cường tráng hơn đã tỉnh dậy. Suốt quá trình vết thương hở của Điền Chính Quốc được sơ cứu, cậu nắm chặt tay Kim Thái Hanh, không hé nửa lời kêu đau.

"Không sao không sao, vết thương nhỏ này làm sao so được với lúc ngã cua chứ."

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ngồi một chỗ riêng, cậu chọt tay vào bụng hắn an ủi. Kim Thái Hanh bắt lấy ngón tay trắng trẻo lành lạnh, mắt liếc nhìn chỗ khác thở mạnh một hơi.

Lúc nãy hắn rất giận. Điền Chính Quốc vừa rồi cứ thế không suy nghĩ nhảy xuống cứu người. Tuy đó là việc tốt, nhưng cả hai người dưới hồ lúc ấy quá sức hoảng loạn. Anh Nguyên gầy gò cũng thôi đi, Dương Ánh lại là to cao vạm vỡ, hai người đã quẫy đạp bám víu lấy cậu. Hắn tưởng trong phút chốc Chính Quốc đã chìm nghỉm rồi.

Nếu như cậu xảy ra chuyện gì, Kim Thái Hanh cả đời sẽ căm hận chính mình.

"Thái Hanh ơi Thái Hanh à..."

"Em mệt quá đi..."

Mặc kệ ở bên kia người nhà đều có mặt đông đủ, cậu cầm lấy tay hắn dùng dằng làm nũng. Cậu mới không sợ họ, thời khắc này muốn đưa Kim Thái Hanh về ra mắt lắm rồi.

"Mệt ở đâu?"

"Cả người ạ~"

Cậu ôm ngang bụng hắn, dụi dụi. Kim Thái Hanh vẫn còn quấn khăn bông màu trắng, nuốt xuống tức giận, ủ ấm cho bàn tay cậu.

"Đừng tức giận, em biết sai rồi. Sau này sẽ cẩn trọng hơn. Hì hì..."

Cậu đang mệt, Kim Thái Hanh không nỡ trách mắng, nóng giận trong lòng cũng vơi đi hết, chỉ có thể hạ gối đối mặt với cậu, ôn nhu nói:

"Không giận vì em cứu người, giận vì em không biết nghĩ cho bản thân."

"Nên nói với anh một tiếng chứ, hỗ trợ nhau không phải tốt hơn sao?"

"Phải phải phải."

Cậu cười lấy lòng, gật đầu lia lịa. Bên kia người nhà đều nhìn sang bên đây, cậu biết vậy nhưng vẫn hôn lên má hắn. Hai bác và bố mẹ ồ lên một trận, Chính Quốc mỉm cười.

"Anh là tuyệt nhất."

Đại tiệc ra mắt bạn trai cực phẩm của Điền Chính Quốc, bây giờ mới bắt đầu.

Kim Thái Hanh nhắm mắt tận hưởng cái thơm phớt nhẹ của cậu, nhẹ nhàng nói ra một câu.

"Bác Điền nhìn anh..."

"Sau này còn nhìn nhiều."

"Anh cảm lạnh mất. Lên phòng em thay đồ đi."

Kim Thái Hanh định đỡ cậu đứng dậy, Điền Chính Quốc đánh nhẹ vào lưng anh.

"Anh đỡ cái gì?"

"Không đau hả?"

"Ngày trước đua xe em gãy mỗi tay một lần, chân phải hai lần đó anh."

Kim Thái Hanh giật thót, không nói thêm được lời nào!

Cỡ người Điền Chính Quốc nói nhỏ không nhỏ, gần bằng Kim Thái Hanh. Áo sơ mi của cậu hắn mặc hơi chật, cơ ngực và cơ tay lộ ra rõ mồn một. Chính Quốc xấu xa mỉm cười, tranh thủ động chạm.

"Người nhà em chắc là đang đợi ở dưới."

"Thật... à?"

"Nhát gan..."

Bọn họ dội một đợt nước nóng, qua loa tắm rửa sạch sẽ rồi mới xuống dưới nhà. Quả nhiên tiệc đã tan, khách khứa về hết. Chủ tịch Đại An rời đi đã lâu, chỉ để lại cho hắn một dòng tin nhắn.

"Cháu quả nhiên lợi hại."

Kim Thái Hanh không hiểu ý tứ lời này lắm, nhưng giờ phút này không thể quan tâm chuyện ấy được nữa. Họ đi đến tầng trệt mới nhìn thấy, không những Điền gia mà cả Lý gia, Thục gia, Dương gia đều có mặt đông đủ.

Căng thẳng tăng lên gấp bội.

Những người đó là đại gia đình của Chính Quốc. Cậu nắm tay hắn thật chặt, còn hơi cơ hội cạ cạ bắp tay hắn.

"Đừng sợ, người ta làm chủ cho anh."

Trước là Điền gia, sau là Dương gia hết mực cảm tạ Thái Hanh Chính Quốc. Đặc biệt là Kim Thái Hanh, cứu người nhà họ Điền hai lần... Dương Lý Thục ngồi một góc đều bật ngón tay cái.

"Đa tạ, anh rể."

Điền Chính Quốc tủm tỉm cười, Kim Thái Hanh chỉ khiêm tốn gật đầu, chứ thật ra lòng dạ đã xôn xao hết cả.

Người ở đây còn lạ gì với doanh nhân trẻ họ Kim này. Chỉ là hôm nay mới biết, tất cả đều có duyên gặp gỡ, hội ngộ dưới một mái nhà. Mối quan hệ giữa Thái Hanh và Chính Quốc nhìn qua đã rõ, không cần suy đoán hỏi han thêm.

Hai bác của Chính Quốc cảm tạ Kim Thái Hanh, có chút khách sáo chuyện đền ơn đáp nghĩa. Điền Chính Quốc nghe thế, bạo dạn đáp một câu.

"Giao phó con cho anh ấy có tính là đền ơn không?"

Mọi người rì rầm cười một phen. Điền Anh Nguyên cũng bật cười.

Dương gia lại cảm tạ khen ngợi Kim Thái Hanh thêm mấy lần, Điền Chính Quốc xua xua tay.

"Con cũng cứu người mà!"

"Phải ạ. Em ấy đáng khen hơn cháu."

Kim Thái Hanh thực sự rất tự hào, ánh mắt cưng chiều nhìn bạn nhỏ, suýt chút không kìm được xoa đầu cậu rồi. Vậy là cả nhà quay sang vỗ tay cho bé Chính Quốc dũng cảm...

Vương Hoa hơi bất lực, liếc sang chồng mình thấy Điền Quyền cũng chẹp miệng lắc đầu.

"Anh xem kìa."

"Anh xem không nổi nữa."

Vương Hoa ban nãy đã lén nói chuyện với hai bác về việc ba đứa nhỏ. Suy cho cùng, họ mới là người vô tình đẩy bọn trẻ vào thế khó xử. Còn Điền Quyền, sau hôm nay chắc chắn đã đỡ bài xích hắn hơn.

Điền Chính Quốc quan sát sắc mặt của ba, nắm lấy tay hắn thì thầm nói nhỏ:

"Chúc mừng bảo bối, anh qua được cửa rồi."

"Sao em biết?"

"Ba em rung rinh rồi..."

Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh cậu yên lặng, dường như hắn vẫn còn lo lắng. Cậu muốn tựa đầu vào vai hắn, nhưng lúc sau lại chuyển thành luồn tay vào tóc mềm của hắn khẽ vuốt.

"Bây giờ mới có cơ hội nghiêm túc đa tạ anh."

"Sao cơ?"

"Em nói, cảm ơn đêm đó đã cứu em một mạng. Chính Quốc mang ơn anh."

Kim Thái Hanh sửng sốt nhìn cậu.

"Em nói gì thế?"

"Anh giúp em một lần em đền anh một đời nhé?"

Hắn ghé sát tai cậu, sức nóng phả vào làm rặng mây đào hai bên má cậu đỏ ửng lên.

"Ở trước mặt mọi người, em gọi một tiếng xem."

Điền Chính Quốc đương nhiên là không có lá gan ấy, chỉ có thể hít một hơi vững vàng nói:

"Hiếm khi mọi người lại đông đủ như vậy... hôm nay con đưa Kim Thái Hanh về ra mắt ạ..."

Kim Thái Hanh vì bất ngờ mà đỏ mặt. Sau đó, hắn cùng với Điền Chính Quốc đứng lên theo lễ chào người lớn, cạn ly uống rượu mừng.

Ý cười tràn ngập đáy mắt mọi người. Rượu vang lấp lánh, uống vào lòng rạo rực, mong sao tháng năm sau này cũng nồng nàn ngọt lịm như thế.

Dương Lý Thục vỗ tay rào rào, nhốn nháo một hồi. Điền Anh Nguyên cũng chẹp miệng cười. Cô quay sang Điền Hi Duy hỏi thầm.

"Thằng bé từ bao giờ trông ngốc nghếch thế?"

"Kim Thái Hanh thay đổi nó đấy."

"Ồ... Ghê gớm thật, may mà hai người ấy thành đôi."

"Em thấy chị cũng sắp có đôi của riêng mình rồi."

"Em cá chắc, bây giờ chị nhìn lên, cậu thiếu gia họ Dương kia sẽ đảo mắt đi chỗ khác."

Điền Anh Nguyên cũng có nhã hứng, giả bộ lia mắt tới hội bạn của Điền Chính Quốc.

"Đỏ mặt thật kìa..."

*

"Ba... Kim Thái Hanh anh ấy tốt quá phải không?"

Điền Quyền uống nước trà, vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật rằng bản thân thấy cậu trai kia quá tốt! Khi còn là người lạ, hắn cứu con trai ông một mạng, sau này lại cùng cứu cháu gái ông, lúc hợp tác còn thường nghe Điền Hi Duy khen ngợi hắn...

Thực chất lòng ông chẳng có khúc mắc nào to lớn, chỉ là Điền Quyền không cam tâm nhìn con trai út mình yêu thương bao năm xoắn xuýt lên vì người đàn ông khác thôi!

"Cậu ta đối với con thế nào?"

"Không khác gì ba luôn ạ."

"Hừ... Đề cao cũng vừa chứ."

Câu này, thực sự có hai nghĩa!

Tiệc rượu đã tàn, nhưng dư vị đọng lại đêm nay lại như phước lành gieo vào lòng người ta.

Đại trạch ấm cúng chỉ còn người làm ra ra vào vào dọn dẹp. Khoảng sân trống trải hẳn so với vài tiếng trước đây. Kim Thái Hanh cùng Vương Hoa đứng ngoài sảnh nói chuyện gì đó, không lâu sau bà rời đi hắn liền mỉm cười mãn nguyện.

Điền Chính Quốc ở trong nhà mãi mới ra, vừa tới đã nhào vào lòng hắn.

"Mẹ em nói gì với anh thế?"

"Chuẩn bị gả em cho anh để đổi lấy 185 tỉ."

"Em đang giá ít vậy sao?"

"Anh từ chối rồi. Anh lấy miễn phí..."

Ý hắn là cậu không đáng giá chút nào hả?!

"Đáng ghét!"

"Nhưng mà đáng để em yêu."

"Vắng người rồi, hôn em một cái nào."

Kim Thái Hanh cười dịu dàng, nâng niu phiến môi cậu còn vương mùi rượu ngọt.

"Bây giờ về nhà nghỉ nhé?"

"Anh không đi xe tới đây sao?"

"Về bằng xe em là được mà."

Cũng phải, chuyện nhà ai xe ai bây giờ đâu còn quan trọng nữa...

Điền Chính Quốc dẫn hắn vào hầm để xe. Kim Thái Hanh toan mở cửa ô tô thì cậu nhóc đã gọi hắn lại.

"Khoan đã."

"Ơi?"

"Mình không đi ô tô."

Kim Thái Hanh khó hiểu nhìn cậu, Điền Chính Quốc nhanh nhẹn kéo hắn đi sâu vào trong hầm, mở cửa "kho báu" của mình.

Đèn led bật sáng, Kim Thái Hanh choáng váng nhìn gần mười con mô tô oai phong bóng bẩy đỗ san sát nhau, khí thế bức người.

Điền Chính Quốc nhếch môi, vô cùng tự hào nhìn hắn.

"Thích em nào chọn em đó."

Kim Thái Hanh hoang mang nhìn em người yêu nửa thỏ nửa cáo nhà mình, hỏi:

"Thật à?"

"Em đùa làm gì? Anh lái được không?"

Kim Thái Hanh thành thật lắc đầu.

"Vậy lên xe, em chở."

???

Kim Thái Hanh chậm rì chọn bừa một con xe, lại đúng phải chiến mã cùng cậu "ra trận" nhiều nhất. Điền Chính Quốc bật cười nhìn hắn.

Thái Hanh nói tuổi trẻ của hắn không có nhiều vui thú hay cuồng nhiệt. Vậy sau này cậu nhất định sẽ thay hắn sống tận độ quãng đời hai mươi đẹp nhất.

"Nào, thay đồ."

"Hả? Thay đồ gì?"

"Anh định mặc sơ mi quần tây đi phượt thật à?"

...

Bước qua một cánh cửa nữa là phòng thay đồ sáng trưng. Nổi bật giữa nền tường trắng muốt là mấy sạp đồ da bóng bẩy trưng bày hoa mắt. Kim Thái Hanh chọn qua chọn lại kiểu quần áo hắn chưa thử bao giờ, không biết mặc lên có đẹp không...

Điền Chính Quốc chọn bộ đồ xịn mượt mình thích nhất, Kim Thái Hanh chỉ đơn giản là mặc quần jeans bó với áo khoác da đen.

Hắn vừa mới trở ra đã nhìn thấy cục bông trắng hồng hàng ngày của mình thêm mười phần gai góc, bản thân soi trong gương cũng thật khác lạ. Thái Hanh chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày mặc loại trang phục đi ngược phong cách của mình. Nhưng chỉ cần cậu muốn thì hắn đều đáp ứng cả.

Chính Quốc vừa thấy bạn trai liền hào hứng vỗ tay khen ngợi, hai mắt phát sáng như đèn. Người trước mặt cậu, từ dung mạo đến thân hình... quả nhiên là cực phẩm!

Điền Chính Quốc mím môi nhướng mày, ánh mắt sâu xa ý tứ...

"Thực sự đấy, Kim Thái Hanh... Em chỉ muốn ngay tại đây lâm trận."



*









Hai người lên đồ sẽ trông như này nò.
Sao hả, đi cháy phố =)))))

cre: internet.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net