48. Mãnh sói dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hay lắm!"

"Giỏi thật!"

"Nhất thế giới này luôn rồi!"

Kim Thái Hanh bật cười thành tiếng nghe cậu hằn học. Một tay hắn choàng qua vai cậu, tay kia xoa má Chính Quốc trấn an. Bé nhà hắn từ khi nghe được tin bạn thân cùng chị họ mình bí mật yêu đương thì cứ hậm hực không thôi.

Thái Hanh vốn tửu lượng không tốt, lại tiếp rượu ba Điền Quyền và bác trai cả nên hiện tại đã ngà ngà say. Điền Chính Quốc thậm chí còn không có hứng thú nhấp nửa ngụm rượu, từ lúc đó đến giờ hai phiến môi bĩu ra đã bị Kim Thái Hanh cắn mấy lần rồi. Cậu ngồi lọt thỏm trong lòng hắn, khoanh tay, khuôn mặt nhỏ khó đăm đăm.

Người yêu lớn qua kính chiếu hậu ra hiệu cho tài xế đổi nhạc. Tài xế riêng hỏi ý, Kim Thái Hanh như thường lệ nói:

"The Weeknd."

Giai điệu thân thuộc yêu thích vang lên, lại được bạn trai lớn ôm trong lòng yên lặng dỗ dành, Điền Chính Quốc mới thở hắt ra một hơi, tự đánh lên đùi mình một cái:

"Hừ, tức chết được."

"Thôi nào."

Kim Thái Hanh nựng cằm cậu, thơm thơm liên tục lên má. Nhìn xem, có khác gì dỗ trẻ không?

"Anh nói xem như vậy làm sao được?"

"Ừm, không được."

Hắn chẳng hề dừng lại hành động của mình. Điều đặc biệt là Chính Quốc trong lúc bực bội, bị làm phiền cũng không hề khó chịu với đối phương, tự nguyện để hắn hôn má cả chục lần.

"Cậu ấy không nói với em luôn!"

"Có lẽ đầu xuân định tặng em một món quà bất ngờ?"

"Ừ, bất ngờ. Đợi đến Tết Nguyên Đán cậu ấy rước luôn chị gái của em đi, vậy càng bất ngờ ha!"

Chính Quốc hết tự đập đập vào da thịt mình lại chuyển sang cau mày. Kim Thái Hanh thấy lúc này trông cậu rất là đáng yêu, như cún con tức giận vậy.

"Anh đừng có nhìn em như thế nữa đi."

"Em giận lây cả anh?"

"Giận bọn họ."

Nói tức giận cũng không phải. Hai người đó làm cậu một phen thốt kinh. Điền Chính Quốc có thể lờ mờ nhận ra Dương Ánh dạo gần đây cực kì chú tâm đến điện thoại, không còn thao thao bất tuyệt về giá trị của việc độc thân như trước. Còn Anh Nguyên! Chọn ai không chọn lại nhìn trúng bạn thân của em trai mình. Từ đầu đến cuối cậu ngơ ngác không hay biết gì từ đôi bên, đó mới chính là điều khiến Chính Quốc bực dọc nhất.

Điền Chính Quốc bĩu môi lần nữa, tiếp đến là thở dài rồi dựa hẳn vào lồng ngực hắn. Trần xe gắn những chùm đèn nhỏ li ti mô phỏng trời sao huyền ảo, Chính Quốc nhìn lên cảm thấy vui mắt, tâm trạng tốt hơn chút ít. Trước đây cậu nói mình thích ngắm sao, Kim Thái Hanh là theo sở thích của cậu, lặng thầm trang trí dải đèn này.

Kim Thái Hanh bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, Chính Quốc nhận ra liền bảo hắn dựa vào người mình, bản thân thì xoa bóp đầu cho bạn trai. Giận ai cũng được, bạn trai nhà cậu vô tội mà...

"Không uống được nhiều còn cố."

"Xin lỗi em."

Hắn thoải mái nhắm mắt hưởng thụ cảm giác mềm mại dễ chịu Chính Quốc đem lại cho mình.

Âm nhạc ma mị vang động trong không gian đẹp lung linh, còn có mĩ nam tựa đầu lên vai, tâm trạng cậu hiện tại đã mát mẻ hơn nhiều. Chính Quốc vừa rút ra một bí kíp để nguôi cơn nóng giận:

Phải tìm người yêu điển trai siêu cấp.

Khi bực dọc chỉ cần ngắm lát thôi sẽ hạ hỏa liền...

"Em không cần để trong lòng chuyện ấy." Kim Thái Hanh thấy chân mày cậu vẫn còn dính sát lại với nhau, không yên tâm nói thêm.

"Bọn họ giấu em làm gì chứ? Em không đáng được biết sao?"

"Hai người họ vốn theo chủ nghĩa độc thân. Có lẽ mối quan hệ chưa vững vàng, chưa muốn nói với ai."

Kim Thái Hanh xoa xoa lòng bàn tay cậu, đưa lên môi hôn chụt một cái.

Chính Quốc ngẫm nghĩ một lúc cũng cảm thấy đúng. Sau cùng cậu quyết định gạt chuyện ấy sang một bên, chú tâm xoa bóp đầu cho bạn trai. Cậu sợ hắn lao lực lại phải uống thêm rượu, sẽ dễ đổ bệnh lắm.

"Đừng phiền lòng nữa mà."

Nụ cười ấm áp của Thái Hanh làm cậu chẳng thể nghĩ tới điều gì khác ngoài hắn.

"Em biết rồi. Anh có khó chịu trong người không?"

Hắn thật lòng gật đầu.

"Về đến nhà rồi. Em nấu canh giải rượu cho anh."

Ở một góc tối Điền Chính Quốc không nhìn thấy, Kim Thái Hanh kéo nhẹ khóe môi.

*

Kim Thái Hanh cũng dính người chẳng kém Điền Chính Quốc chút nào, lấy cớ say xỉn tha hồ làm loạn. Hắn cũng không rõ mình có say rượu không, nhưng hắn biết mình say bạn nhỏ trắng trẻo mềm mềm ở trong lòng.

"Nào! Bỏ tay ra."

Điền Chính Quốc một tay khuấy cốc canh giải rượu, một tay kéo bàn tay hư hỏng của ai đó đang luồn vào áo mình ra.

"Anh đừng có mà... a..."

Kim Thái Hanh chạm nhẹ vào hạt đậu đỏ hồng, Điền Chính Quốc đã giật mình, giọng nói mềm nhũn.

"Hửm?" Thái Hanh làm như không biết gì, cười tươi như nắng.

"Uống đi, rồi tránh xa em ra!"

Cậu nhéo một bên má hây hây đỏ của hắn. Người yêu lớn lúc này trông vừa ngốc nghếch vừa quyến rũ, mang lại cảm giác cấm dục mà cũng mời gọi cực kì.

"Anh thích thứ nóng hơn canh."

"Xấu xa!"

Cậu mắng hắn một câu rồi đẩy hắn tới bàn đá tròn, ấn hắn ngồi xuống ghế, buộc hắn uống hết canh giải rượu rồi mới cho đứng lên. Nhưng Kim Thái Hanh nào có chịu. Hắn tuy không tỉnh táo nhưng vẫn đủ sức để khóa chặt cậu trong lòng, ép sát tấm lưng cậu vào cạnh bàn, nhiệt tình dây dưa môi lưỡi.

Hương rượu nồng nàn tỏa ra từ thân thể hắn khiến đầu óc Chính Quốc lâng lâng. Cậu rõ ràng đã nhắm đôi hàng mi, thầm có ý đáp lại hắn, nhưng lời nói ra lại đi ngược với tâm thức chính mình:

"Anh say rồi."

Say hay tỉnh...

"Cũng như nhau cả thôi."

Kim Thái Hanh nhếch mép, đáy mắt nhuốm màu sắc dục hút lấy hồn cậu.

"Sáng mai em phải đi học sớm."

"Không sao, đánh nhanh thắng nhanh."

Hắn bế bổng Chính Quốc lên, sải bước vội vã lên phòng ngủ. Trong thang máy không cưỡng lại được dục hỏa của chính mình, Kim Thái Hanh vén áo cậu lên cao, rải những dấu hôn ngân đỏ chót khắp cơ thể.

"Anh vội vàng quá đó."

Điền Chính Quốc ghì chặt mái đầu đang rúc sâu nơi cần cổ mình, hai mắt nhắm hờ, khoé môi ngọt lịm hé mở. Đầu gối cậu nâng cao, cố tình chạm vào thân dưới nóng rẫy của hắn, buông lời khiêu khích:

"Yêu chết mất."

Kim Thái Hanh biết người nhỏ đang làm loạn, thang máy vừa mở đã sập cửa phòng, mạnh bảo đẩy cậu ngã xuống giường. Chẳng thừa một nhịp, chẳng để Chính Quốc kịp nhăn mặt vì tiếp xúc bất ngờ, hắn đã phủ lên người cậu mãnh liệt hôn sâu.

Điền Chính Quốc chưa kịp thích ứng, những tiếng rên nhỏ bị người bên trên nuốt trọn khiến ngọn lửa trong Kim Thái Hanh càng thêm mất kiểm soát.

Môi lưỡi giao hoà, hương nồng của rượu hoà lẫn với dư vị ái tình, cả hai triền miên không dứt. Điền Chính Quốc hôn môi càng lúc càng giỏi, là một tay Kim Thái Hanh dạy ra. Hắn nghĩ đến điều ấy trong đầu, tay phải lần xuống căng tròn nộn thịt của Điền Chính Quốc bóp mạnh khen thưởng. Cậu cong người, đôi mày thanh tú nhíu lại trên hành mi ướt nhẹp, phiến môi bị người yêu lớn day dứt sưng mọng tự bao giờ.

Kim Thái Hanh rời khỏi món ngon mà hắn nghiện nhất, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo ngắm nhìn từng đường nét khuôn mặt cậu. Hắn miết nhẹ xương hàm sắc sảo, lại điểm nhẹ chóp mũi đáng yêu.

"Anh yêu em."

Điền Chính Quốc đêm nay có lửa sẵn trong người, lại gặp đúng lúc Kim Thái Hanh đột nhiên nhõng nhẹo, cậu mất kiên nhẫn tuốt mạnh cà vạt của hắn.

"Vậy thì yêu em đi."

Kim Thái Hanh đờ người mất mấy giây tiếp nhận câu nói ấy. Tiểu yêu nghiệt bạo dạn như vậy là mở đường cho hắn rồi.

"Em đói à?"

Chính Quốc kéo cao khoé miệng, bàn tay nhanh nhẹn cởi từng đường cúc áo sơ mi của hắn.

"Cho em ăn đêm đi."

Kim Thái Hanh thực sự rất muốn chửi thề, ánh mắt gợi tình này của cậu đã kích thích tột cùng ham muốn ái tình trong hắn.

"Ừ. Miệng nào cũng đút em no."

...

"Kim... Thái Hanh..."

"Gọi chồng."

"Chồng... hức..."

"Không được khóc."

Kim Thái Hanh lạnh lùng ra lệnh, đằng sau điên cuồng thúc tới. Hắn không biết lấy từ đâu sức mạnh khủng khiếp như vậy, xỏ xiên Điền Chính Quốc đến mức bạn nhỏ nghẹn ngào không nói lên lời. Hốc mắt Chính Quốc đỏ hoe, miệng nhỏ chỉ có thể ấm ức phát ra những tiếng hức yếu ớt. Hai chân trụ lâu đã mềm như bún, vậy mà người đàn ông ba mươi đằng sau cậu vẫn chưa chịu buông tha.

"Anh ức hiếp em... sẽ không... yêu anh... nữa."

Khi không Điền Chính Quốc chỉ cần mếu máo một chút, người yêu lớn đã cuống cuồng hết cả. Vậy mà đêm nay cậu khóc lóc xin tha khản cổ, Kim Thái Hanh vẫn nhất quyết kéo cậu vào bể dục vọng nóng bỏng đảo điên.

"Không yêu?" Dứt lời, hắn từ đằng sau một cú lút cán, hại thỏ con dưới thân giật nảy mình, giọt lệ trong suốt tràn ra từ hốc mắt đáng thương.

"K...hông."

"Anh bắt em phải gả cho anh."

Điền Chính Quốc mê man cào nhẹ lên tấm lưng trần đầm đìa mồ hôi của hắn.

"Anh không thương em, anh không nhẹ nhàng với em... nữa."

Trái cấm. Điền Chính Quốc quả thực là trái cấm. Dung mạo kiều diễm, da dẻ hồng mịn, giọng nói thanh trong, uỷ khuất quyến rũ như mèo con dưới thân hắn.

"Em cứ như thế này, anh sẽ muốn bắt nạt em cả đời đấy."

"..."

"Nâng mông."

"Hức..."

"Đáng yêu." Kim Thái Hanh cong mắt cười, hôn xuống sống lưng run rẩy của cậu.

"Cưng còn đói không?"

Hắn bóp nhẹ hai cái má đào đỏ ửng, đưa lưỡi khuấy đảo dư vị nơi đầu lưỡi non mềm của cậu.

"Ngọt không?"

Điền Chính Quốc ngượng chín mặt, thẹn quá hoá giận liền kẹp chặt bên dưới!

"Anh đáng ghét!"

"Sau này mỗi ngày sẽ pha cho em một ly nước dứa."

"Anh...!"

Cậu chưa bao giờ đấu lại bạn trai khoản này, hắn luôn biết cách làm cho cậu hứng phát điên và ngượng đến phát thẹn.

Bạn trai đáng ghét. Cậu yêu hắn chết mất...

Điền Chính Quốc cắn môi giận dỗi nhưng đâu kìm nén được ý cười. Kim Thái Hanh thấy cưng quá cũng gục mặt xuống hõm cổ cậu cười tươi theo.

"Bảo bối à, bảo bối ơi..."

"Dạ?"

"Không đợi em tốt nghiệp Đại học nữa. Qua Tết Nguyên Đán cùng anh sang gặp bố mẹ nhé?"

"Thật a?" Hai mắt cậu long lanh phát sáng, dù hơi sợ nhưng Chính Quốc đã đợi ngày ấy lâu lắm rồi.

"Ừm." Kim Thái Hanh hôn xuống môi xinh, nhìn cậu một lúc lại trầm giọng gọi.

"Bạn nhỏ à, bạn nhỏ ơi..."

"Dạaaa..."

"..."

"Tại sao anh không nói?"

"Em đã mệt chưa?"

Cuối cùng cũng được nghe câu này... Điền Chính Quốc hôn má lấy lòng hắn, gật lấy gật để.

"Tắm rửa nhé?"

"Vâng vâng vâng."

"Ừm, anh cũng thích phòng tắm play."

*















00:30 chúc em bé tắm vui =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net