50. Mùa xuân luân hồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười hai giờ đêm, Điền Chính Quốc lo bài vở xong thì mí mắt đã dính chặt vào nhau. Cậu vươn vai ngáp dài, cơ thể biến thành một nắm tròn vo.

Trong đầu hiện tại chỉ có, Thái Hanh đâu rồi, Thái Hanh đâu rồi mau đi ngủ thôi.

"Anh ơi..."

Chính Quốc dù buồn ngủ nhưng lại đi thẳng đến phòng làm việc vẫn còn sáng đèn của hắn. Cũng gần một tuần rồi chưa về chung cư của mình ngày nào, cậu đang tính đến có nên dọn tới đây ở luôn không.

"Lại đây."

Thái Hanh nhìn thấy quả đào nhỏ đào uể oải đi đến thì vui vẻ hẳn lên. Hắn cũng vừa mới hoàn thành báo cáo, hiện tại có thể ôm cậu ngủ ngon rồi.

Chính Quốc cười hiền gật gật, chui vào lòng hắn. Hai chân thon dài thành thục luồn qua kẽ ghế của Thái Hanh, tay ôm chặt lấy cần cổ hắn, tựa đầu vào.

Thái Hanh vuốt dọc lưng cậu nhè nhẹ, cất giọng trầm ấm.

"Anh yêu em."

Khi không lại nói lời ấy... Trái tim cậu mềm nhũn mất rồi, đột nhiên chỉ có thể đáp lại hắn bằng mấy dấu hôn đỏ hồng.

"Em... buồn ngủ rồi."

"Anh bế em về phòng."

Ai nói chỉ có em bé mới được bế lên giường chứ?

Cậu gật đầu, hai mắt không mở ra nổi nữa. Thời tiết dạo đây, buổi sáng âm u nhưng trời lại oi bức, Chính Quốc đâm ra lười nhác, cứ nhìn thấy Kim Thái Hanh là quấn lấy.

"Baby, anh thơm thật đấy."

Điền Chính Quốc hít trọn lồng ngực hương thơm trên cổ áo hắn. Kim Thái Hanh vòng tay qua bế cậu về phòng, cùng cậu chăm sóc da một lúc. Chính Quốc rất là đáng yêu. Rửa mặt xong mùi kem sữa còn vương trên hai má, thịt da căng mịn hồng hào.

Hắn bế cậu ngồi trên bồn rửa mặt. Bốn bề ánh sáng phả vào đáy mắt Chính Quốc làm nơi ấy bùng lên những đốm lửa nhỏ, tựa như chùm đom đóm trên mặt hồ đêm xuân.

"Hôn bé đi."

Cậu kéo cổ áo hắn chun mũi làm nũng, Kim Thái Hanh thấy người yêu nhỏ nhà mình càng ngày càng biết cách dụ người.

"Hôn bây giờ là sáng mai mệt đấy."

Hai người quấn chặt nhau không rời, tiếng cười khúc khích vang ra từ phòng tắm đến tận giường ngủ. Người nói buồn ngủ phút trước phút sau lại cười khanh khách, lăn qua lăn lại chỉ khổ mình hắn thôi.

Chính Quốc lướt Douyin đến nghiện. Ban đầu nghe chuyện ma, lúc sau lại xem đồ ăn, cuối cùng dừng lại ở chủ đề du lịch. Nằm một lúc, cậu vỗ nhẹ bàn tay hắn đang vòng qua eo mình.

"Ước gì được đi du lịch anh nhỉ..."

"Tốt nghiệp xong sẽ đưa em đi bất cứ nơi nào em muốn."

Hiện tại chính là thời điểm cậu áp lực nhất. Kì thi đầu ra của trường cậu nổi tiếng khắt khe và nghiêm ngặt. Để có được tấm bằng loại xuất sắc, Chính Quốc phải cố gắng gấp trăm lần. Chỉ cần nhìn chiếc phân khối đã đóng một lớp bụi dày trong hầm để xe, liền biết cậu đã cuồng chân lâu lắm rồi. Lời hứa cùng Thái Hanh bay sang Mỹ còn chưa thực hiện được...

Thấy bạn nhỏ buồn buồn, hắn xoay người cậu lại, nhẹ nhàng dỗ dành.

"Ngoan."

Điểm yếu lớn nhất của Kim Thái Hanh là đôi mắt long lanh động lòng của Điền Chính Quốc. Điểm yếu lớn nhất của Chính Quốc là được hắn nuông chiều đến sắp sinh hư.

"Không chịu đâu."

Cậu chưa từng tỏ ra mạnh mẽ hay ngạo kiều với hắn, cậu chỉ muốn được cưng chiều trong lòng người đàn ông này. Bao nhiêu năm ngang tàn cuối cùng chỉ để đổi lại những khoảnh khắc bình yên...

Thái Hanh bật cười, muốn cùng Chính Quốc nói chuyện thêm nhưng lại lo cho sức khoẻ của cậu, chỉ đành khoá chặt cậu trong vòng ôm.

"Một là em ngủ đi, hai là anh sang phòng khác ngủ."

"Làm như em cần lắm á!"

Miệng nhỏ nói một đằng, tay cậu lại vòng qua eo giữ chặt lấy hắn.

Dường như hắn cũng sắp cạn kiệt năng lượng sau ngày dài, hàng mi dày dần trĩu xuống. Điền Chính Quốc thương hắn, hôn trán rồi lại bẹo nhẹ má.

"Chồng em ngủ ngon."

"Bảo bối ngủ ngon."

*

Kim Thái Hanh cứ như vậy nhìn người trong lòng an giấc. Trước đây, Điền Chính Quốc có thói quen ngủ một mình, rất hay đạp chăn. Sau này hắn ôm cậu rất ấm, Chính Quốc ngủ cũng ngoan hơn.

Đêm nay, Kim Thái Hanh mất ngủ.

Một tay hắn để cậu gối đầu lên, một tay lướt trên màn hình điện thoại phát sáng.

Ngày 17/2 đang đến rất gần. Mùa xuân luân hồi rồi cũng trở lại. Chỉ khác ở chỗ xuân năm nay Kim Thái Hanh đã muốn đem cậu cả đời giấu đi làm của riêng.

Người nọ ở bên cạnh cựa mình, nói mớ nho nhỏ. Thái Hanh theo thói quen luồn tay qua tóc cậu, hôn trán trấn an.

"Anh đây."

Chỉ mấy giây sau Chính Quốc lại ngủ ngon liền, có lẽ do cậu mệt nên thiếp đi dễ dàng lắm.

Kim Thái Hanh quay lại với việc đang dang dở. Đến tận sáng sớm tinh mơ, khi hài lòng một chút, hắn mới an tâm chợp mắt.

*

Điền Chính Quốc khoanh đỏ rực vào con số 10 trên tờ lịch tháng 2, hai mắt to tròn háo hức nhìn hắn.

Kim Thái Hanh thì vẫn đang loay hoay chuẩn bị cơm trưa cho cậu. Hắn đảo cơm trong chiếc bát lớn, hương vị thơm ngon của thức ăn nghi ngút bốc lên.

"Để em tự làm cho."

"Để anh."

Chính Quốc quyết định giành lấy khay cơm, chỉ tay vào tờ lịch ở trên bàn. Kim Thái Hanh cũng hết cách, chỉ cười cười.

"Anh không quên mà." 

Cơm chiên kim chi của khách sạn rất ngon, Chính Quốc nhanh nhẹn nuốt một miếng rồi mới nói tiếp.

"Kỉ niệm... một năm ngày cưới."

Cậu biết vì lịch học dày đặc nên kỉ niệm một năm không thể đi chơi xa, ngược lại chẳng hề buồn lắm. Ở bên Thái Hanh, ngày nào cũng là ngày kỉ niệm.

"Đến anh cũng không giữ nổi giá cho em."

Chính Quốc mặc kệ, giá gì đó cậu đã mất từ lần đầu nhìn thấy hắn.

"Kỉ niệm một năm ngày anh từ chối em đúng lễ Tình nhân nữa."

"Đó không phải từ chối, anh đã nói rồi mà..."

Oan ức cho Kim Thái Hanh quá!

Tổng Giám đốc trẻ mặc vest nãy giờ cứ đi qua đi lại, người yêu nhỏ của Tổng Giám đốc thì đường hoàng ngồi trên chiếc ghế bao người mơ ước, giải bài tập, ăn cơm chiên, và chắc chắn lát nữa sẽ được Tổng Giám đốc thơm má.

"Nói thật thì... Anh chính là món quà lớn nhất ông trời ban tặng cho em."

"Nhưng mà, có quà thì bé vẫn thích nha!"

Mặc kệ cơm chiên kim chi, bởi vì thỏ con này quá dễ thương nên Kim Thái Hanh cứ như thế ôm lấy hai má cậu thơm thật mạnh xuống.

"Đồ đáng yêu. Em thích gì anh cũng tặng."

"Thích căn nhà của anh đó."

"Mỗi thế thôi?"

"Quà tặng kèm là anh."

Kim Thái Hanh lau đi vết sốt trên khoé miệng cậu, cười nói:

"Thứ gì lớn hơn đi."

Lớn hơn?

"Này được không ạ?"

Điền Chính Quốc đảo mắt, quơ tạm chiếc ví hắn để trên bàn. Trong này có gần như cả gia sản của Kim Thái Hanh, bao gồm mọi loại giấy tờ cần thiết nhất của một đời người. Chính Quốc nói lấy là lấy, Thái Hanh cũng không ý kiến gì.

Hắn gật đầu nhẹ, lòng cậu tan thành vũng nước...

Điền Chính Quốc cũng tinh nghịch loay hoay mở ví. Ví tiền là dạng gập, vừa mở ra liền thấy tấm ảnh nhỏ được cài vào ngăn trong suốt.

Cậu thấy thực quen mắt. Tấm ảnh này...

Hai người đã chụp với nhau cả ngàn bức ảnh. Chỉ riêng bức ảnh này... chẳng phải là tấm hình trên núi tuyết ngày hẹn hò đầu tiên sao?

Một năm qua đi, tấm ảnh còn mới nguyên như lúc ban đầu. Góc ảnh cũng không hề úa màu hay nhàu nát.

"Thái Hanh?"

Điền Chính Quốc hơi sững người, lồng ngực đột nhiên nóng ran.

Kim Thái Hanh đứng bên cạnh, xoa đầu cậu bé cưng chiều.

"Sao vậy?"

"Anh giữ bức hình này bao lâu rồi?"

"Nó ở đây từ ngày nó mới ra đời."

Kim Thái Hanh cầm tấm ảnh phim nhỏ đó lên, nhẹ nhàng nói.

"Đây đã là bức hình thứ tám rồi, bảy tấm còn lại anh cất trong thư phòng. Có lẽ bản đầu tiên đã cũ lắm rồi."

"Bản nào cũng giữ sao?"

"Ừm."

Cuống họng cậu nghẹn lại. Không thốt lên lời nào nữa, Chính Quốc chỉ dang tay đợi một cái ôm từ Thái Hanh.

Không ổn rồi, thực sự không ổn đâu...

"Huhu..."

"Sao thế này?"

Kim Thái Hanh bật cười, đang ăn cơm chiên vui vẻ mà?

"Anh tốt với em quá... huhu..."

Đôi mắt cậu ươn ướt, rọi thẳng vào tâm can hắn một thứ cảm giác xao động cực đại.

Tình yêu của Thái Hanh vừa mãnh liệt vừa lắng sâu. Yêu đương càng lâu, cậu càng nhận ra có những chi tiết chính bản thân mình cũng có thể quên đi, nhưng Kim Thái Hanh thì một lòng khắc nhớ. Hắn không nói một lời, chỉ âm thầm làm vô vàn điều cho cậu. Chờ ngày cậu nhận ra tất thảy chu đáo ấy, Chính Quốc đã chẳng thể nào sống hạnh phúc mà không có Thái Hanh cạnh bên.

*

















Nhớ gì như nhớ các người tềnhhhh của tuiiii
Bao lâu rùi nhòoo
Nhớ dá mann đấy nháaa
Chúc ngủ ngonnnn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net