51. Cầu anh Hôn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm đó, mỗi ngày Điền Chính Quốc đều đặn nhận được một món quà.

Đến ngày 15 tháng 2, là một chiếc đồng hồ thương hiệu cậu yêu thích cùng một bức thư tay thơm ngát.

"Anh tặng dần quà cưới."

Hình như cậu... sẽ lấy chồng thật?

Mới một năm trước ông giời con nhà họ Điền còn chẳng thèm để tình yêu vào mắt cơ mà?

"Anh tiêu xài hoang phí quá nha."

Mắt cậu sáng ngời vì chiếc đồng hồ đẹp đẽ, đôi chân dài nhanh nhẹn chạy tới chỗ hắn, thơm má rối rít cảm ơn.

Chụt.

"Yêu anh nhất nhất nhất!"

Người ta bảo hai tháng đầu bên nhau là khoảng thời gian màu hồng. Nhưng đối với Thái Hanh Chính Quốc, mười hai tháng yêu ngày nào cũng màu hồng cả. Hai người thực sự rất, rất hợp nhau.

"Cái miệng của em thật là giỏi nịnh."

"Chỉ giỏi mỗi nịnh thôi á? Em tưởng anh biết nhiều hơn cơ."

Điền Chính Quốc giở giọng chọc ghẹo cùng đôi mắt gợi tình, quyết tâm không cho hắn làm việc buổi sáng.

Kim Thái Hanh nghe qua liền hiểu. Bạn nhỏ này là ai dạy mà càng ngày càng bạo vậy?

"Miệng nhỏ này còn giỏi gì nữa?"

Hắn nắm lấy một bàn tay của cậu, áp lên môi mình ấm nóng.

Điền Chính Quốc đột ngột leo phắt lên bàn làm việc của hắn, cả gan đẩy laptop sang một bên. Chân cậu không biết tốt xấu ấn nhẹ vào bên dưới của hắn.

Kim Thái Hanh thở hắt, lòng dạ nóng rực.

"Hư."

"Đều là anh dạy."

Cậu trượt xuống lòng hắn, cọ đầu vào cần cổ đòi hôn môi. Kim Thái Hanh vừa uống trà bạc hà, Điền Chính Quốc dây dưa cùng hắn đến nghiện, không muốn dứt ra. Buổi sáng giọng bạn trai trầm thấp vô cùng, tiếng thở mạnh của hắn cũng khiến cậu phát điên.

Kim Thái Hanh để cậu ngồi trong lòng. Nếu xét về tư thế thì hắn đang ở dưới, về nụ hôn cũng là hắn bị động. Nhưng hắn yêu cảm giác này chết mất, có một con thỏ nhỏ đầy ham muốn ở trên thân mình quậy phá không ngừng.

Điền Chính Quốc rời đi, còn không quên cắn môi hắn một cái. Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao mỗi lần Kim Thái Hanh đẩy mình ngã xuống giường thường hôn lâu tới mức cậu muốn nghẹt thở.

Đôi bàn tay to lớn của Kim Thái Hanh ở eo cậu di duyển không ngừng. Lúc Điền Chính Quốc rời khỏi, hắn còn tham lam nhiều hơn nữa. Cậu vội vã che miệng lại, xua xua tay.

"Hông cho!"

Thoắt một cái, Điền Chính Quốc đã ôm chầm lấy hắn để ngăn chặn hành động tiếp theo của bạn trai. Cậu chính là như thế, chủ động khơi mào rồi phũ phàng dập lửa.

Bàn tay Kim Thái Hanh chuyển thành nhịp nhịp xoa lưng cho cậu.

"Mới sáng sớm đã chạy sang lấy quà."

Đêm qua Chính Quốc không ngủ lại đây. Tuần vừa rồi cậu vào guồng ôn thi nên không lưu lại thường xuyên như trước nữa. Kim Thái Hanh cũng vì thế mà đâm ra nhớ mùi của cậu, từng giây từng phút nhìn thấy Chính Quốc đều muốn ôm vào lòng.

"Em buồn ngủ thì chợp mắt một lúc đi. Lát nữa anh nấu đồ ăn sáng, sau đó sẽ cùng em ôn bài."

Chính Quốc gật gật. Cậu thích bạn trai vừa ôm mình vừa làm việc. Cũng không biết tại sao, chỉ là cả thấy rất an tâm.

Có bạn trai tốt thật thích...

"Ngày kỉ niệm một năm, em có lớp học thêm rất muộn."

Đôi tay di chuyển trên bàn phím của hắn khựng lại vì câu nói đó. Dẫu biết thời gian này cả hai đều bận rộn, chỉ là không ngờ ngày hai người ngóng đợi nhất lại chẳng thể trọn vẹn. Điền Chính Quốc dường như nhận ra chuyển động lặng lẽ ấy của bạn trai, hai má tròn cũng trĩu xuống vì buồn bã.

"Chính Quốc xin lỗi anh."

"Anh chỉ xót người yêu anh thôi."

"..."

Một lúc sau, giọng nói của Kim Thái Hanh tựa hồ mất bình tĩnh.

"Em chuyển sang đây sống cùng anh đi?"

Điền Chính Quốc chưa bao giờ có thể từ chối Kim Thái Hanh, lần này cũng không phải ngoại lệ.

"Để em một mình, anh không yên tâm được."

Mặt cậu đỏ ửng, hắn nói như thể cậu là một đứa nhóc nhỏ xíu.

"Em đã là sinh viên năm cuối rồi."

"Anh mặc kệ."

"Anh ngang ngược." Hai má Chính Quốc chín hồng, đánh nhẹ lên ngực hắn.

"Chuyển đến đây đi, anh lo cho em."

Hắn lo cho cậu rất tốt, giống như tất thảy một năm qua, ngày ngày chu đáo chân thành.

"Ba Điền sẽ không để yên cho anh đâu."

"Là chuyện sớm muộn mà." Kim Thái Hanh hôn khắp nơi trên mặt Điền Chính Quốc làm cậu thích thú bật cười.

Chính Quốc ghét những lời hẹn ước xa vời, nhưng lại thích cách Kim Thái Hanh chắc nịch về tương lai.

"Chồng..."

"Em gọi đến quen miệng rồi hửm?"

"Đương nhiên."

"Kỉ niệm một năm, anh cùng em giải bài tập. Thấy sao a?" Cậu mân mê cổ áo hắn, hồi hộp chờ xem Thái Hanh phản ứng như thế nào.

"Chỉ như vậy thôi?"

Điều này thì không hứa được.

*

16 tháng 2.

Trời đột ngột chuyển lạnh, tuyết trắng ghé thăm thế gian muộn màng. Chính Quốc vội vã rời khỏi lớp học thêm, cả cơ thể cao ráo run lẩy bẩy.

Cậu muốn về nhà, cậu nhớ bạn trai.

Những tháng ngày này thực khiến cậu muốn gục ngã.

Ở Bắc Kinh, giờ này chính là giờ cao điểm muộn. Rất nhiều sinh viên như cậu ùa ra từ những cơ sở luyện thi, toả ra mọi cung đường trong thành phố.

Những hàng xe nối đuôi nhau dài như bất tận, người bên trong cảm tưởng cũng sắp bức bối đến nổi tung.

Chín rưỡi tối, mười giờ tối, mười giờ hơn... Thời gian trôi qua trong bất lực và chết lặng.

"Chết tiệt!"

"Ngày đen đủi đáng ghét!"

Tắc đường làm Chính Quốc nóng giận, lại thêm cả điện thoại cạn pin khiến lồng ngực cậu phập phồng liên hồi.

"Bảo bối, em vẫn chưa về được. Điện thoại gần cạn pin rồi."

"Anh đợi em mà."

Giọng nói trầm nhẹ bao dung của người nọ làm sự áy náy trong tim cậu ồ ạt dâng trào. Chính Quốc chỉ vì chuyện ấy đã suýt chút bật khóc.

"Em..."

Ở đầu dây bên kia, Kim Thái Hanh bật cười.

"Em làm sao nào? Về đây anh ôm."

Điền Chính Quốc cũng muốn về nhà lắm, để kịp giờ đón ngày kỉ niệm, để được hắn ôm suốt đêm dài an giấc, cùng hắn làm những điều giản đơn thường nhật, chỉ dần như vậy mà thôi.

*

Điền Chính Quốc cuối cùng vẫn muộn hẹn với bạn trai. Mười một giờ hơn, cậu mới uể oải bước về nhà. Cậu phải công nhận đây là một trong những lần bản thân tệ hại nhất. Đầu tóc rối loạn xạ, gương mặt không còn sức sống, chân tay vì đói mà run rẩy, mí mắt lờ đờ sắp dính lại vào nhau.

Đây rõ ràng không phải bộ dạng chào đón ngày quan trọng. Lúc Kim Thái Hanh mở cửa nhà, gương mặt đẹp đẽ của hắn như toả ra ánh hào quang chói lọi, làm cậu nhận ra dung nhan hiện giờ thậm chí còn không đáng để gặp gỡ bạn trai.

"Gì thế? Sao lại che mặt?"

Không phải người yêu nhỏ ân hận nên khóc đó chứ?

Kim Thái Hanh cố gắng gỡ đôi tay hồng hào đó ra mà không được.

"Thơm anh một cái mới được vào nhà."

Điền Chính Quốc làm theo, nhưng chỉ hé mỗi đôi môi, thơm chụt một cái rồi lại úp tay lên mặt, muốn chạy vù vào trong nhà. Đương nhiên là một con thỏ mệt mỏi không đọ sức được với con cáo khoẻ mạnh. Cậu ngay lập tức bị anh người yêu kéo lại, bế bổng trên tay.

Chính Quốc quyết tâm che mặt! Dung mạo này, cơ thể này... "thị tẩm" được à!?

"Huhu... cho em xuống."

"Làm sao mà che mặt?"

"Hức... trời đất ơi... cho em xuống... Chính Quốc cần tắm rửa ngay..."

Kim Thái Hanh thấy cậu dễ thương quá thể, lại cao hứng trêu chọc vài câu.

"Bỏ tay ra thì tắm một mình, tiếp tục che mặt thì tắm hai mình."

"Nhưng... nhưng mà đang... xấu... huhu."

Dỗ hoài không được nữa, cả hai bàn tay của Chính Quốc bị một tay Kim Thái Hanh khoá lại.

Khoảnh khắc này Chính Quốc chỉ muốn chạy trốn và không bao giờ gặp lại hắn nữa thôi!

"Em đáng yêu."

"Chỗ nào cũng đáng yêu."

Kim Thái Hanh không hiểu là cậu tự chê bản thân mình ở điểm nào? Cậu mãi mãi vẫn là cục bông trắng hồng mềm mại trong mắt hắn.

"Gì chứ? Khuôn mặt chạy hai ca học liên tiếp mà anh vẫn khen được sao?"

Điền Chính Quốc tròn mắt, bạn trai cậu thật kì quặc.

"Người yêu anh đẹp-nhất-thế-gian."

Thái Hanh vừa cười vừa hôn lên hai má cậu. Hắn nói sự thật đó.

"Em tránh anh chứ gì? Như vậy đi, vẫn là tắm hai mình."

Nghe tới đây Điền Chính Quốc ra sức bỏ của chạy lấy người, để lại một Kim Thái Hanh ngẩn ngơ cười ngốc.

*

Đó là lần duy nhất Kim Thái Hanh để cho cậu tắm muộn. Mất một lúc Điền Chính Quốc mới thơm phức trở ra. Đồng hồ chuẩn bị điểm nửa đêm.

Đi qua phòng ngủ ma mị trong ánh đèn vàng, sân thượng xanh mát hiện ra ngay trước mắt. Kim Thái Hanh ngồi ngoài đó, ung dung ngả người trong gió xuân. Bóng lưng rộng được bao phủ bởi viền sáng mặt trăng, tóc mềm bay trong gió. Điền Chính Quốc cảm thấy tuyệt cảnh tĩnh lặng này có phần vô thực. Cậu bước nhanh hơn, tiến đến vòng tay ôm cổ hắn.

"Thái Hanh..."

Trước mặt hai người là chiếc bánh kem nhỏ vị đào, cắm một ngọn nến bé xinh chưa được thắp lửa. Tấm ảnh đầu tiên hai người chụp cùng nhau cũng được cài khéo léo cạnh những trái dâu tươi.

Kim Thái Hanh kéo eo cậu ngồi cạnh mình, không nói không rằng gục đầu vào hõm cổ Điền Chính Quốc hít hà mùi hương. Đợi cả ngày trời giây phút này mới tới, êm ả mà ấm áp.

Bầu trời đêm chưa bao giờ đẹp như lúc ấy. Điền Chính Quốc ngắm sao trên trời, Kim Thái Hanh ngắm sao trong mắt cậu.

Ánh điện rực rỡ và nhạc điệu ồn ã của khách sạn hay quán bar sang trọng nào đó, tất thảy đều không động lòng bằng dải ngân hà trên kia, càng không đẹp đẽ bằng không gian nhỏ bé này. Đến một lúc nào đó, người ta sẽ nhận ra, nhà - nơi có những người mãi bằng lòng chờ đợi, mới là chốn duy nhất có thể níu giữ một trái tim tự do.

Khoảnh khắc giao thoa của ngày và đêm cuối cùng cũng đến. Điền Chính Quốc nhắm mắt thổi nhẹ, khi ánh lửa trên đầu nến vụt tắt, cũng là lúc cậu nằm gọn trong vòng tay Kim Thái Hanh. Mãn nguyện.

"Chúc mừng kỉ niệm một năm yêu nhau."

"Ừm, chúc mừng hai chúng ta."

Kim Thái Hanh đương nhiên rất hạnh phúc. Ngày dài lộn xộn cuối cùng đã được vòng tay của người yêu nhỏ an ổn lại rồi.

"Chính Quốc nhắm mắt lại đi, anh có quà cho em."

"Thái Hanh cũng nhắm mắt lại, em có quà cho anh nè."

"Anh cũng có sao?"

"Đương nhiên rồi! Thái Hanh, anh nhắm mắt trước đi."

Quả thực trong lòng Kim Thái Hanh tưởng tượng đến cả trăm món quà, nhưng đoán chắc hai người sẽ không tặng nhau trùng một thứ.
Nhưng khi vật nhỏ hình tròn lạnh mát nào đó được đặt vào ngón áp út của mình, Kim Thái Hanh chẳng giấu nổi bất ngờ mà phá lệ mở mắt.

"Chính Quốc...?"

"Ơ... sao anh mở mắt rồi?"

Cậu bĩu môi, nhưng giây sau đã cười rất tươi, tự tay đeo cho mình chiếc nhẫn còn lại. Chính Quốc giơ tay mình áp sát tay hắn, khoé mắt cong cong.

Cặp nhẫn này khắc tên, cậu đeo nhẫn mang tên hắn, hắn đeo nhẫn mang tên cậu. Là món quà cậu dày công tự tay chuẩn bị gần một tháng trời.

"Có đẹp không?"

Kim Thái Hanh vẫn còn đờ đẫn, không tin nổi vào mắt mình. Điền Chính Quốc nhìn biểu cảm đó, một nỗi sợ vô thức dâng lên trong lòng cậu.

"Không phải là em ràng buộc anh, chỉ là nhẫn kỉ niệm—-..."

"Chính Quốc, em nhắm mắt vào đi..."

"Dạ?"

Khoé môi hắn run rẩy, đôi tay cũng chẳng thể vững vàng.

Chính Quốc vẫn là nghe theo hắn, cất gọn suy tư rối bời của mình sang một bên. Không lâu sau, từ bàn tay của cậu bỗng nhiên cũng truyền đến một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Ngón áp út phải của cậu được đặt gọn ghẽ một chiếc nhẫn nạm kim cương lấp lánh. Người trước mặt nhìn cậu bằng đôi mắt đong đầy ý niệm thương yêu, hệt như sóng tình vạn năm dào dạt.

Khoảnh khắc này...

Cả hai đều không bật thốt ra lời. Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nhìn nhau cười ngây ngốc.

Suy nghĩ và lựa chọn của họ, sao có thể trùng hợp đến thế?

"Ban nãy em nói quà của em là nhẫn kỉ niệm. Nhưng nhẫn của anh mang một ý nghĩa khác."

"Anh nói đi..."

"Là, em có đồng ý gả cho anh không?"

"Hửm? Trực tiếp như vậy, nhanh gọn như vậy?"

Điền Chính Quốc tựa vào lồng ngực hắn cười cười. Cậu đã gọi hắn là chồng đến quen miệng, thử hỏi xem cậu có đồng ý hay không?

"Nóng lòng."

"Cầu hôn mà thế đó, anh coi có được không?"

"Em nói thật đi, em trao nhẫn cho anh cũng rất giống ngỏ lời. Có phải em cũng có ý đó không?"

"Sao em có thể cầu hôn anh được chứ?"

"Em chỉ cầu anh hôn em."

Nói rồi cậu nhườn người thơm lên má hắn. Ở bên bạn trai là lập tức muốn gần gũi, nói Chính Quốc mê hắn như điếu đổ cũng chẳng sai.

Cầu được ước thấy, mấy phút sau môi Chính Quốc còn căng mọng hơn trái dâu tây trên bánh kem kia.

Trong đêm ấy, có một điều duy chỉ Kim Thái Hanh biết. Đó là giây phút Chính Quốc nhắm mắt lại, khoé mắt hắn đã đỏ tới nhường nào...

*

"Em đồng ý gả cho anh nhé?"

"Chồng."

"Hửm?"

"Em nói không thì sao?"

"Thì anh gả cho em."

"Em vẫn không chấp nhận thì sao?"

"Thì mình gả cho nhau."

"Ủa???"

"Đừng hỏi nữa em, nhấc hông cao lên!"

...

"Em đồng ý gả cho anh nhé?"

"Chậm lại thì gả!"

...

"Em đồng ý gả cho anh nhé?"

"Anh hỏi nhiều quá vậy? Rút ra chưa!?"

...

"Em đồng ý gả cho anh nhé?"

"Anh làm em khản giọng, không trả lời được."

"Vậy thì gật hoặc lắc đầu."

"Sao ép buộc người ta quá trời?"

"Lẩm bẩm gì đó?"

Điền Chính Quốc cuối cùng cũng gật đầu, sức còn lại chỉ có thể gật đầu.

"Nè, Kim Thái Hanh. Em chưa thấy ai cầu hôn như anh cả. Kiếp sau mình làm lại lãng mạn hơn được không?"

*










Cầu với chạ hôn =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net