53. Những điều cất giấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tờ mờ sáng Kim Thái Hanh thức dậy, hương rượu còn sót lại sau buổi tiệc tối ở Điền gia còn bảng lảng quanh đầu. Hắn nhíu mày, cảm nhận được tay trái tê râm ran, lồng ngực bị đè nặng hơi tức. Là Điền Chính Quốc ngủ say áp lên lồng ngực hắn. Tay cậu nhóc bám chặt lấy cổ hắn, chân quấn quanh eo, không cho hắn cơ hội nhúc nhích.

"Con sâu rượu mập."

Thái Hanh mắng yêu một câu, cựa quậy mãi mới đặt Chính Quốc nằm xuống bên cạnh. Hắn thầm nghĩ, bạn nhỏ này tốt nghiệp rồi, trước mắt có thể tạm quên đi quãng thời gian thâu đêm đèn sách, quên uống bỏ ăn. Kim Thái Hanh muốn rời giường làm chút đồ ăn sáng, người còn chưa rời đi đã bị kéo lại.

Dạ dày không tốt, Chính Quốc ngủ cũng không ngon, hơi ấm vừa biến mất cậu liền thức giấc.

"Chồng đi đâu?"

"Làm đồ ăn sáng cho em."

"Mấy giờ rồi a?"

Chính Quốc không cam tâm, lăn tới chui vào lòng hắn. Cậu thèm ngủ.

"Em không muốn đón bình minh mùa hè sao?"

Thời gian qua không có nhiều cơ hội tận hưởng cuộc sống, Chính Quốc ậm ừ một lúc rồi mới lạch bạch chạy theo hắn. Mùa hè nhiều năm về trước, Điền Chính Quốc từng vô số lần đi phượt qua đêm, rạng sáng nghỉ chân bên một ngọn đồi chờ mặt trời phía bên kia bờ biển.

"Em lên sân thượng trước, anh làm đồ ăn sáng một lát sẽ lên."

Thái Hanh vừa thức dậy là bận rộn với cậu.

"Khoác áo mỏng vào nhé, sương đêm chưa tan."

Chính Quốc gật đầu.

"Nước ấm nữa."

Chính Quốc lại tiếp tục gật gật cái đầu tròn.

"Anh làm bánh crepe nhé?"

Chính Quốc không gật nữa, trực tiếp ôm lấy hắn luôn, âm mũi còn phát ra tiếng cười nhè nhẹ. Cậu vẫn như bao lần, cọ cọ chóp mũi vào cần cổ của hắn, lười biếng.

"Còn làm nũng nữa?"

"Em có đâu."

"Vậy là gì đây?"

Kim Thái Hanh đã quen rồi, vừa làm đồ ăn vừa để cậu ôm mình.

"Đột nhiên muốn ôm thôi."

Chính Quốc thơm má hắn chụt một cái rồi chạy đi, không kịp nhìn thấy nụ cười tươi vương lại trên môi bạn trai cậu.

*

Mặt trời mùa hạ nóng rẫy, nhuộm sáng cả một mảng trời phía Đông. Ở một khoảng trời trong trẻo cách rất xa, mặt trăng nhỏ còn chưa tan hết. Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ngồi trên dải ghế mây, khoan khoái đón không khí tươi mới đầu ngày. Chính Quốc hiện tại lại giống một con thỏ gặm nhấm đồ ăn ngon, lấy bờ ngực Kim Thái Hanh làm điểm tựa vững chắc nhất.

"Thoải mái quá."

Đã khá lâu rồi không được tận hưởng sự tự tại và bình thản này, Điền Chính Quốc cười nói đến mức quên luôn cả chuyện chính. Kim Thái Hanh cười cười nghe cậu luyên thuyên từ đầu đến cuối, từ khi mặt trăng chưa tan đến tận lúc mặt trời đã hiện hữu rõ ràng.

Vừa hay lúc đó có một chiếc máy bay vụt qua bầu trời, Chính Quốc thích thú một lát mới giật mình quay đầu hỏi người yêu.

"Phải rồi! Sao anh đặt chuyến bay mà không nói trước với em?"

Nghe thì giống như một lời trách cứ, nhưng ngược lại trong tâm cậu cảm thấy bạn trai vô cùng lãng mạn. Thấy đối phương không nói gì, cậu lại liến thoắng nói tiếp.

"Không sao. Cục cưng sẽ không nhẫn tâm để anh đi một mình, sẽ đi cùng với anh."

Đương nhiên là đi cùng, sang gặp bố mẹ chồng tương lai mà...

"Yo, ngoan ngoãn đi làm, em sẽ ở nhà sắp quần áo cho cả hai chúng ta."

"Sao anh không nói gì?"

Điền Chính Quốc thấy có gì đó không đúng, quay lại nhíu mày bĩu môi nhìn hắn. Kim Thái Hanh cũng chẳng ngần ngại nhìn thẳng vào mắt cậu.

Ánh mặt trời vàng rực soi rõ từng đường nét khuôn mặt hắn, rải xuống đáy mắt hắn một mảng nâu nhạt trong suốt phẳng lặng. Trái tim cậu giống như vô vàn những ngày trước đây, rạo rực đập mạnh. Không ai nói với ai một lời, Chính Quốc chầm chậm đưa đầu ngón tay chạm vào vầng trán cao rộng, nhè nhẹ trượt xuống sống mũi thẳng tắp, khoảnh khắc đó lại nhìn thấy chiếc nhẫn cầu hôn trên tay mình sáng lóe lên... Cậu thực lòng không miêu tả được cảm xúc mê hoặc kì lạ này, luyến tiếc không muốn rời khỏi.

"Chính Quốc còn đau đầu không?"

Giọng Kim Thái Hanh vốn rất trầm, vừa lên tiếng đã kéo Chính Quốc ra khỏi tưởng tượng xa vời nào đó. Cậu lắc đầu, đơ ra một lúc.

"Sao thế?"

Hắn cười mỉm, chọt vào cái má vừa nhìn qua là biết chủ nhân của nó đang ngại ngùng.

"Còn nơi nào của anh là em chưa từng ngắm qua đâu, hiện tại còn biết ngại à?"

Cái nhếch mép cùng ánh mắt khiêu khích này của hắn, Điền Chính Quốc nhất định sẽ ghi nhớ!

Chính Quốc đối với Thái Hanh là kiểu được chiều thành quen, nói không lại nhấc mông bỏ đi, nhưng chưa lần nào cậu thành công chạy khỏi người họ Kim này cả, không lâu sau đã bám chặt lấy hắn rồi.

Ba mẹ Điền vẫn còn nghĩ cậu ra ngoài ở riêng sẽ không được chu toàn, đâu biết mỗi ngày cậu đều trốn sang đây, ở biệt thự đẹp như lâu đài, mùa đông tự có chăn ấm, mùa hè gió mát chẳng cần lo. Chính Quốc nói bản thân nhận nhiệm vụ sắp quần áo, thực ra là ngồi trên giường líu lo nói chuyện, ngắm bạn trai lựa đồ.

Chuông điện thoại của Thái Hanh đột nhiên reo lớn, Chính Quốc ngó qua thì tròn mắt, im thít nhìn hắn.

"Ai gọi anh đó?"

"Bố mẹ anh."

"Em nghe máy đi."

"Thế cũng được sao?"

Hai người là đang lén ở chung mà!

Cậu run run bấm vào nút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia ngay lập tức truyền đến tiếng nói cười niềm nở.

"Con trai."

Cậu hơi khó xử, trước giờ ăn nói với người ngoài không dịu dàng ngoan ngoãn như nói chuyện với Thái Hanh. Dường như bố mẹ hắn là đang muốn gặp hắn, cho nên mới gọi hai chữ kia. Chính Quốc đưa ánh mắt cầu cứu hắn, lại bị giọng của mẹ Kim làm cho đứng tim.

"Chính Quốc, con trai, có nghe bác nói rõ chứ?"

Cậu lúc này mới ngỡ ngàng, hai bác vẫn giống như ngày nào, gọi cậu hai tiếng "con trai"... Có phải lâu nay điều này chưa từng thay đổi không?

"Con chào hai bác."

"Chính Quốc cười lên đẹp quá đi."

Kim Thái Hanh biết, em bé nhà hắn được khen là sẽ tít mắt cười. Hắn ngắm người yêu nhỏ trò chuyện cùng ba mẹ mãi rồi mới chịu tiến đến.

...

Không biết một nhà bốn người nói với nhau những gì, mà cuộc gọi đến nửa tiếng sau mới kết thúc. Điền Chính Quốc quăng điện thoại sang một bên, đột ngột đè hắn nằm vật ra giường... cưỡng - hôn.

"Nịnh à?"

"Bao giờ?"

"Thế bạn làm sao?"

"Yêu bố mẹ anh!"

Thái Hanh vỗ vào mông xinh kia mấy cái, nói đùa:

"Ở với em, hiệu suất công việc của anh giảm không phanh."

Chính Quốc chẹp một cái, đẩy hắn ra.

"Vậy anh đi mà ở với người khác í."

"Hậu cung ba ngàn giai lệ, trẫm cũng chỉ sủng hạnh một mình ngươi."

Kim Thái Hanh cười thành tiếng, Điền Chính Quốc chẹp một hơi tỏ vẻ khinh bỉ, một tay đẩy phắt hắn ra.

Cái miệng nhỏ nhà cậu mấy phút lại muốn hoạt động một lần, Chính Quốc vừa đăng tin lên mạng xã hội vừa hỏi.

"Hai bác có biết chuyện mình bay sang không anh?"

"Anh chưa nói."

"Hả? Ngày mai là bay rồi, anh vẫn chưa nói sao? Vậy nhỡ hai bác bận..."

"Không cần lo."

Thái Hanh nựng cằm cậu, đưa cho Chính Quốc một đĩa đào rồi tiếp tục vật lộn với va li khổng lồ của cả hai người.

*

Sân bay Bắc Kinh ban đêm vẫn ồn ào náo nhiệt, trong lòng Chính Quốc cũng háo hức theo. Đồng hồ điểm 23h đêm, dù tựa vào vai Kim Thái Hanh, cậu mệt mà vẫn không tài nào ngủ được. Chính Quốc mân mê góc áo hắn, lúc lâu mới cất tiếng.

"Anh đi lâu quá..."

Đột nhiên bạn nhỏ lại nói ra câu này, Kim Thái Hanh khó hiểu một hồi, sau đó mảnh kí ức xa xôi nào đó chợt hiện về trong tâm trí.

"Trước đây còn lâu hơn thế này. Đi hẳn nửa tháng, có khi hơn..."

Điền Chính Quốc cũng không kìm được tủm tỉm.

"Bây giờ không như thế nữa phải không?"

"Ừ. Anh có chuyện cần tính rồi."

"Là chuyện gì a?"

Xung quanh ồn ã, không ít người nhìn họ với ánh mắt ngạc nhiên có, ghen tị có. Nhưng trong mắt cả hai, chỉ có nhau.

"Nuôi thêm một bạn nhỏ ở bên cạnh."

"Bạn ấy lớn rồi thì sao?"

"Em đoán đi."

"Em buồn ngủ rồi, không đoán nữa."

"Vậy anh ôm em ngủ."

Hắn để Điền Chính Quốc dựa hẳn vào người mình, im lặng ôm cậu ngủ. Điền Chính Quốc đối với người ngoài kiêu ngạo mạnh mẽ bao nhiêu, trong lòng hắn cuối cùng vẫn là một bạn nhỏ thích được dỗ dành, thích làm nũng...

Có một chuyện đến bây giờ hắn vẫn chưa nói cho cậu biết. Ngày đó hắn thực sự có kế hoạch bị điều đi nước ngoài gần một năm, đó cũng là lần đầu tiên hắn từ chối yêu cầu công việc. Điền Chính Quốc nào hay, hắn bao nhiêu năm không để cho ai tựa vào vai mình, không để người ngoài vào phòng làm việc của, càng không vì ai gạt bỏ công việc xuống vị trí thứ hai.

Cũng là tại sân bay này, hơn một năm trước Chính Quốc không hề nhận ra, cậu nhóc chưa tỏ tình hắn đã âm thầm muốn ở bên cậu. 


*





Còn ai nhớ 2 chữ "Một năm" gây shock của Thái Hanh năm nào...
quay về chap 18 sẽ hiểu vì được cuộc trò chuyện ở sân bay nhaa ;)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net