54. Tiến xa một bước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc từ cửa sổ máy bay nhìn ra, thấy những dải điện giăng mắc dưới lòng thủ đô, sáng rực cả một khoảng đất trời. Những chuyến bay đêm khi nào cũng đem lại xúc cảm diệu kỳ như thế. Cậu nhìn một hồi lâu, đến khi mắt hơi nhức mỏi mới thở ra một hơi, dựa người vào ghế đệm êm ái.

Đèn trên máy bay đã tắt hết, bên tai Chính Quốc không phải tiếng thở đều của những hành khách trước sau, mà là một bài hát với giai điệu cuốn hút hai người cùng nhau tìm thấy. Kim Thái Hanh hình như cũng đã chợp mắt, hắn ở chiếc ghế tựa ngay bên cạnh yên lặng an giấc.

Chính Quốc cố nhoài người sang, nhường lại một bên tai nghe cho Kim Thái Hanh đeo trọn vẹn, thơm hắn một cái.

"Ngủ ngon."

Chuyến bay này sẽ đánh dấu nhiều biến đổi trong cuộc đời cậu lắm đây. Điền Chính Quốc hồi hộp, không biết khi gặp mặt bố mẹ Kim Thái Hanh sẽ như thế nào. Cậu nhắm mắt nhưng trong đầu suy đoán cả ngàn tính huống, liệu sau này mọi chuyện sẽ ra sao. Người nhỏ trằn trọc, dù dịch vụ của khoang hạng nhất có tốt đến mấy, cậu vẫn không tài nào chợp mắt. Chính Quốc đã quen được xoa đầu và xoa lưng để chìm vào giấc ngủ, hiện giờ một vòng ôm cũng không có.

Người lớn hơn ở trong giấc mơ, dường như cũng cảm giác được phần nào trống vắng. Kim Thái Hanh chợt mở mắt, nhìn ra bên ngoài chỉ có mảng trời đen vô tận, một nỗi lo lắng thường trực vụt qua đại não. Hắn lập tức quay đầu, thấy có một cục bông mềm mại nằm cạnh bên mới cảm thấy yên tâm.

"Ngủ ngoan."

Hắn tháo tai nghe nhường cho cậu, Điền Chính Quốc nhịn không nổi, buồn cười ngẩng đầu dậy. Đến bây giờ, suy nghĩ và hành động của họ cũng trở nên giống nhau rồi.

"Em chưa ngủ à?"

"Ừm hứm."

"Sao thế?"

"Đau lưng chết bảo bối rồi."

Chính Quốc mếu một cái, Kim Thái Hanh đã muốn đem cả tính mạng này dâng hiến cho cậu. Tuyệt đối không thể lột tả, ánh tình sáng lên trong bóng tối tỏa ra từ vòm mắt Kim Thái Hanh.

"Khó chiều."

Hắn mắng yêu người nọ một câu, có chút muốn cuộn cậu vào trong chăn, ấp ôm đến sáng. Nhưng hiện tại không được, chỉ có thể để Chính Quốc chịu thiệt đêm nay. Hai người chưa kịp tiếc nuối lưu luyến nhau, đằng sau đột ngột vang lên một giọng nói của trẻ con.

Chính Quốc giật mình quay lại, thấy một chỏm tóc nhô lên từ hàng ghế phía sau. Tâm trạng bất ổn cùng với đèn máy bay mờ ảo làm tim cậu thoáng giật thót.

Thì ra chỉ là một đứa nhỏ đang bất mãn mà thôi.

"Hai anh xì xào gì vậy!"

Kim Thái Hanh nhịn cười trước biểu cảm đa dạng của Điền Chính Quốc, cậu thì thở phào rồi lại nhíu mày vì bị bạn trai châm chọc.

"Anh xin lỗi nha. Nhưng mà em có thể gọi anh là anh, còn người kia..."

Cậu chỉ tay vào Kim Thái Hanh nằm ngay ghế bên cạnh.

"Em phải gọi là chú."

Chính Quốc nói rất nhỏ, thì thà thì thầm, vậy mà làm bạn nhỏ kia mắt chữ A miệng chữ O tò mò, sớm quên mất bản thân bị hai nam nhân này làm phiền giấc ngủ.

"Ồ... vậy anh gọi chú ấy là gì?"

"Em đoán thử xem."

Thái Hanh dần dần đen mặt. Điền Chính Quốc dám ý tứ trêu ghẹo nói hắn lớn tuổi?

"Chú ấy là bố của anh sao? Hai người trông hơi giống nhau đó. Nhưng... chú ấy trông trẻ lắm..." Khuôn mặt phúng phính khó hiểu nom thật ngộ nghĩnh.

"Đúng rồi nè, là bố của anh đó."

Điền Chính Quốc quay lại nhìn Kim Thái Hanh đầy khiêu khích, khiến hắn muốn cắn cho hai cái má đào kia đỏ ửng lên mới thôi.

"Vậy sao lúc nãy hai người hôn nhau!"

Giống như phát hiện ra điều gì đó không đúng, đứa nhóc bất ngờ reo lên. Điền Chính Quốc sợ hãi tròn mắt, hốt hoảng giơ tay suỵt một cái trước mặt bạn nhỏ. Ngại chết cậu mất.

Thật may khoang này không có nhiều hành khách, phần lớn mọi người đều ngủ say. Kim Thái Hanh nhịn hết nổi, làm bộ cốc đầu bạn nhỏ Điền một cái nhẹ tênh.

"Còn em bé này định thế nào đây, ngủ ngay cho anh."

Chính Quốc hứ một cái, nhắm chặt mắt đưa khuôn mặt nhỏ sát lại gần hắn. Không đến nửa giây sau, những cái thơm đã rơi xuống từ trán, đến mi mắt, đến tận môi mềm.

"Đừng sợ, bố mẹ anh rất yêu thích em."

Vẫn là Kim Thái Hanh tinh tế, nhìn ra cậu lo lắng điều gì. Vậy thì cứ nghe theo hắn, Điền Chính Quốc sẽ không lo sợ điều gì nữa.

"Em biết rồi, hì."

"Ngoan, ngủ nhé?"

"Ơ từ từ..."

"Sao nữa nào?"

"Người ta còn muốn hôn hôn..."

*

Lần này, chuyến bay đến California kéo dài gần hai mươi tư tiếng. Đặt chân xuống đất Mỹ là khi trời rạng sáng, chênh lệch múi giờ làm thân thể họ mất đi ba phần sức lực. Kim Thái Hanh đã sớm quen với việc này mười năm nay, Chính Quốc cũng đang tuổi tươi trẻ, không có vấn đề gì, chỉ là hơi uể oải nên bám người nhiều chút. Hai người nghỉ trưa tại một khách sạn quen thuộc của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc trở về vòng tay của bạn trai là một mạch ngủ say như cún con, chiều tối mới chịu mở mắt.

Cơ thể Chính Quốc được chăm sóc quá tốt, thi thoảng sẽ có lúc mềm ra như bột bánh, chảy dài trên giường hoặc trên người Thái Hanh. Điển hình là bây giờ, cậu ngồi ở trên ô tô ậm ừ mấy tiếng rồi lại chìm vào giấc mộng luôn.

"Vất vả cho em rồi."

Kim Thái Hanh xót người, cả đoạn đường chỉ chuyên tâm vỗ về cậu ngủ. Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người trẻ này quá là đẹp đôi đi, liền đánh bạo nói một câu.

["Anh chăm sóc cho bạn trai thật chu đáo."]

Kim Thái Hanh mỉm cười, hoà nhã đáp lại.

["Không phải bạn trai của tôi."]

Người tài xế không nói gì, hình như cũng rất ngạc nhiên với câu trả lời đó.

["Nói đúng hơn là chồng nhỏ chưa cưới."]

Bởi vì định sẵn muốn cùng em chung sống cả đời, nên mỗi ngày đều muốn học cách bảo bọc em nhiều hơn một chút.

*

"Đến rồi a?"

"Ừ, em có mệt không?"

"Hông có mệt."

Dạo này Chính Quốc dễ thương nhỉ? Dù dạo nào cũng thế... hắn tự nhủ, trong lòng một cỗ ngọt ngào dâng lên.

"Giờ em lại sợ rồi. Tay em run nè."

"Có run bằng lúc anh bị ba mẹ em bắt gặp giữa đêm không?"

Nghĩ lại ngày đó là liền rùng mình, Kim Thái Hanh đã trốn trong tủ quần áo mà vẫn không tài nào thoát khỏi ba mẹ Điền. Chính Quốc chậc lưỡi, rùng mình.

"Đáng yêu."

Thái Hanh cứ nhìn thấy Chính Quốc làm gì là hai chữ ấy thoát ra trong vô thức.

Hắn dứt khoát nắm lấy tay cậu, băng qua một đoạn đường, qua một khoảng sân rộng, một hồ nước xanh, đến trước cửa nhà bố mẹ Kim bấm chuông một cách trịnh trọng lạ thường.

Những hành động thân thuộc ấy, hắn đã làm qua vô số lần, nhưng duy chỉ khoảnh khắc này mới có thể đem đến cảm giác hoàn toàn khác lạ. Hắn trở về nhà bình thản vô tư, nhưng nắm tay người yêu nhỏ đứng cách một cánh cửa, trong tâm lại chẳng thể nén nổi bồn chồn lo lắng.

Sau tất cả, những nỗi lo vô hình của Kim Thái Hanh, thật may mắn cũng tan biến rồi.

"Xem ai trở về này!"

"Chào mừng hai con về nhà!"

Hai bố mẹ tuổi đã qua ngũ tuần, nét mặt tươi sáng, giọng nói đượm đầy vui vẻ dang tay chào đón "vị khách" đặc biệt ghé thăm.

Bố Kim vỗ vai Thái Hanh, còn mẹ Kim như thể đã đợi chờ giây phút này rất lâu, bà nắm lấy tay Chính Quốc. Cậu quả thực có chút bất ngờ, nhưng xúc động và vui sướng nhiều hơn. Chính Quốc cao hơn mẹ Kim khá nhiều, lúc cúi xuống ôm chào, cậu lại cảm thấy lòng mình có chút gì ấm áp.

"Mau vào nhà thôi."

"Bữa tối sắp tới rồi."

Đôi mắt Chính Quốc vốn đã long lanh, nay còn rực rỡ hơn trước ánh sáng trong ngôi nhà này. Những ánh điện và chùm đèn tuyệt đẹp có ở khắp nơi, hắt xuống những bức tranh màu sắc, hắt cả vào đáy mắt và trái tim cậu đang đập loạn nhịp.

"Bảo bối, có thích không?"

Lúc này bạn nhỏ của hắn giống như một tiểu tiên tử lạc bước vào một vùng đất xa lạ, tiên tử cứ ngắm nghía mãi và tò mò mọi thứ xung quanh. Trong ánh sáng màu vàng cam ấm áp, Điền Chính Quốc càng trở nên vạn phần xinh đẹp.

"Thích gì ạ?"

"Ngôi nhà này."

Điền Chính Quốc bị những rung động mới mẻ làm cho choáng ngợp, vội bước đến bên cạnh vòng tay qua eo hắn tìm điểm tựa.

"Rất rất thích~"

"Nhà của hai bác siêu siêu đẹp luôn ấy ạ."

Nếu em ấy đã thích thú thoải mái như vậy...

"Sau này anh đưa bé về nhiều hơn, chịu không?"

*









1:34 a.m🤍
Chính Quốc chinh đẹp đã ra mắt pa mẹ chồng. Còn pạn, pạn đó có pồ chưa 🌝 ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net