56. Chạm vào hồn ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Rating: R - a special gift]

*

"Kim Thái Hanh...hức... tại sao còn chưa... ra..."

Kim thái Hanh vừa buồn cười vừa thương nhóc con tội nghiệp ở dưới thân, nhưng sức lực hắn quá tốt, chuyện khiến người ta mặt đỏ tim run kia có thể ép theo ý muốn được hay sao? Chung quy cũng là Điền Chính Quốc năm đó mắt nhìn người như thần, gần như phương diện nào bạn trai cậu cũng xuất sắc...

Điền Chính Quốc chăm chỉ ngụp lặn bên dưới, cơ thể săn chắc mịn màng đã mềm nhũn ra, còn bị bàn tay to lớn của Kim Thái Hanh trấn áp điều khiển, nước mắt nóng hổi không hẹn mà đọng lại trên hàng mi dài. Cậu bạo dạn bày trò này trước, xung phong nổ phát súng đầu tiên, lại làm như bản thân bị bắt nạt đáng thương. Bất quá, ai chấp thì chấp, Kim Thái Hanh không màng tất cả, ngược lại còn cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi với bảo bảo của mình.

Hắn ôn nhu luồn tay qua mái tóc, nâng cằm cậu dịu dàng vuốt ve, dùng ánh mắt thương xót gọi cậu trở lại vòng tay mình.

Môi sưng hết rồi, mắt tròn cũng ướt nhẹp. Điền Chính Quốc kỳ lạ lại giống như đứa trẻ bị tước đi cây kẹo mút ngon lành, nằng nặc đòi làm cho xong. Cậu không tin nhan sắc và kỹ năng của mình không thể khiến người yêu lớn thoả mãn cho bằng được.

"Nhưng... nhưng em muốn..."

"Còn lâu mới ra."

Hắn thành công làm mặt cậu đỏ phừng phừng vì ngượng. Thái Hanh nhịn xuống cảm giác trướng đau ở thân dưới, dùng hàng chục cái chạm môi nhu thuận để dỗ dành Điền Chính Quốc.

"Em còn bướng nữa, ngày mai không có sức, như vậy không tốt đâu."

Đợi Chính Quốc ngoan ngoãn một chút, hắn mới dứt khoát đứng dậy.

"Đừng mà, em không muốn ngủ một mình đâu."

Hắn vừa quay lại đã thấy bé con mình hằng ngày sủng nịnh nắm lấy vạt áo mình không buông, biểu cảm nũng nịu kia làm đầu óc hắn không sao tỉnh táo, chỉ muốn ngay tức khắc đè cậu xuống, dạy cho cậu một bài học.

"Anh vào phòng tắm thôi."

"Anh coi thường em!"

Biết cậu nghĩ ngợi sinh giận, Kim Thái Hanh lại phải quay bước mỉm cười nói.

"Em có nhớ mỗi lần cùng nhau, chúng ta dây dưa bao lâu không?"

Nhớ, cậu đương nhiên là nhớ. Bởi vì thực lòng bạn trai quá cuốn hút, rơi vào vòng tay hắn là không thể nào thoát được...

"Anh vẫn là coi thường em, cho rằng em không thể giúp anh chứ gì!"

"Anh không tin em?"

"Từ bao giờ vậy hả?" Mấy tiếng phía sau, cậu hất mặt đi nói lí nhí.

Chụt.

Là hắn, không đợi một giây hôn xuống đôi môi nhiệt tình mấp máy kia.

"Có đâu, môi xinh này rất là giỏi."

Còn có thể làm hắn phát điên, rút cạn mọi ẩn nhẫn và tỉnh táo trong hắn, triệt để đánh tan chút lý trí kiên định cuối cùng.

Khiến hắn trong một khắc lột phăng áo thun đang mặc trên người, thô bạo đẩy Điền Chính Quốc ngã xuống giường, dùng bắp đùi chắc khoẻ của mình giam chặt người dưới thân không cho cậu một khe hở nhúc nhích.

Hắn, ba mươi hai tuổi, ở độ tinh thần và trí lực của người đàn ông sung mãn nhất. Sau một năm trải nghiệm, Điền Chính Quốc hoàn toàn khẳng định nồng độ testosterone của hắn lớn đến bất phàm, khiến cậu mỗi lần lăn giường không khóc nức nở thì cũng nghẹn ngào đến khàn cổ họng. Nơi tư mật không biết đã vì sơ suất mà tổn thương đến bao nhiêu lần, Điền Chính Quốc vẫn chứng nào tật nấy, bức hắn cả đầu trên lẫn thân dưới nóng như lửa thiêu.

Kim Thái Hanh không nói nửa lời, dịu dàng trong mắt mới đó đã trốn tiệt, chỉ để lại dục vọng tối đen như vực thẳm, bao trùm trấn áp làm cậu khe khẽ lạnh sống lưng.

"Đừng... không mà..."

Cậu sai rồi, Chính Quốc biết mình sai rồi.

Kim Thái Hanh thoát y cho bản thân xong, cũng là lúc thân thể trắng hồng của Điền Chính Quốc hoàn toàn phát đỏ. Cậu nhìn những múi cơ và đường gân máu kia không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ đây vẫn phải ngượng ngùng che tay, tránh đi ánh nhìn trần trụi của người đối diện.

"Trốn?"

Hiện tại hắn giống như đã hoàn toàn biến thành một con người khác, hành động mạnh bạo hơn làm Điền Chính Quốc giây trước sợ sệt, giây sau đã bị luồng điện chạy dọc thân người kích thích.

"Em bỏ tay ra mà nhìn cho kĩ."

"Nhìn kĩ rồi thì cả đời này khắc nhớ cho anh."

Chính Quốc rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Đôi lúc cậu tự hỏi sâu trong bản ngã của mình có phải tồn tại một ham muốn máu M hạng nhẹ không. Bởi vì mỗi lúc Kim Thái Hanh hoang dại và cuồng dã như thế này, cậu chỉ hận bản thân yêu thích đến dục tiên dục tử.

"Dịu dàng của anh đâu?"

"Em vừa mới ăn sạch rồi đó."

Báo hại Điền Chính Quốc cả thân chín đỏ, hắn mon men tìm đến môi cậu ve vuốt. Cặp đùi nóng bỏng cũng dần trườn lên, đè nhẹ trên lồng ngực cậu. Hắn chỉ nói duy nhất một câu, không báo trước mà lập tức đem hạ thân lửa đốt thô to vỗ nhẹ khoé môi người nhỏ.

"Bữa sáng ngon lành."

Sau đó không còn âm thanh nào xứng đáng lọt tai hai con người đang mải miết trở về với ham muốn bản năng, ngoài tiếng thở dốc trầm khàn nặng nề của Kim Thái Hanh, và tiếng nấc đứt quãng tựa như nghẹt thở của Điền Chính Quốc.

Con thỏ đáng yêu, đáng tiếc không biết tận hưởng khi mãnh hổ còn đang say ngủ. Nếu như vừa mới trước đó mấy phút, nước mắt của cậu còn làm hắn xót xa, thì hiện tại hàng lệ nóng đó như giọt dầu bỏng cháy, đổ vào ngọn lửa ham muốn của Kim Thái Hanh đang vút lên cao ngất.

Tiếng giao hoan ái muội phát ra từ vòm miệng đang run rẩy, Điền Chính Quốc đáng thương vô lực nghiêng đầu sang một bên. Quai hàm và cổ họng hoạt động quá công suất, đã sớm ran rát từ lâu. Cậu chỉ có thể ấm ức ư ư lên vài tiếng, cánh tay chắc khoẻ chống lên ngực Kim Thái Hanh biến thành mấy cái đẩy nhẹ hều.

"Ngon không?"

Nồng.

Kim Thái Hanh chưa giải phóng, tính khí nóng ran mới đó lại lớn thêm một vòng, giống như sắp phát nổ mà phải vội vã trùm thêm một lớp áo trơn nhẵn, điên cuồng tìm mật huyệt nhỏ chôn thân.

Một khắc...

"Aarrrghh...."

Điền Chính Quốc trợn tròn mắt, con ngươi đảo ngược ngập trong bể nước, oằn mình thành một thể hình cung tuyệt đẹp. Người nhỏ nấc lên một tiếng, không tránh được tiếp xúc đường đột, run rẩy ré lên. Mà thanh âm mê hồn ấy, vừa đủ làm con quái vật ở trong tiểu huyệt tuyệt đối nổi điên.

"Sợ cưng đói, lập tức đút em no đây."

"Ư... đừng... đừng mà..."

"Đau... đau quá..."

Cơn đau buốt vụt một đường từ nơi mật đạo lên đại não, Điền Chính Quốc sợ hãi co mình lại, đau đớn không rút lui còn ngày một đổ ập đến. Đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, tại sao lần nào cũng đau đến thế? Là do dục cảm làm cậu trở nên yếu đuối, hay bởi Kim Thái Hanh quá mạnh mẽ ép người ta thành một vũng nước đây?

Giao hoan của tình yêu, đau đớn ấy chẳng bao lâu biến thành đàn bướm nhỏ chu du khắp thân thể và thần trí, những tiếng khóc nhỏ dần rồi khuất thanh, nhường chỗ cho những nỉ non yêu kiều tràn ra từ cuống họng. Kim Thái Hanh thả chậm tốc độ, tựa như thoải mái thưởng thức hương trái cấm ngọt ngào nhất trần thế, không rời đôi môi người dưới thân nửa giây.

Khi dập dìu thong thả, khi mạnh bạo cắn nuốt, giống như những con sóng ngoài đại dương, rì rào chuốc say đôi tâm hồn đang hợp thành nhất thể. Giây phút miệt mài trôi, chạy nhảy đến mức đọng thành hàng mồ hôi trên thái dương của người đàn ông cao lớn...

"Điền Chính Quốc..."

"Điền Chính Quốc..."

"Anh yêu em..."

Là lời yêu.

Là tấm vé dẫn tới địa đàng, du ngoạn thiên đường trong đêm tối.

Điền Chính Quốc đã chìm vào khoái cảm cao trào, nhíu mày ngân nga trở nên vạn phần quyến rũ.

"Tiểu hồ ly."

Kim Thái Hanh mắng yêu tâm can bé nhỏ, nụ cười cưng chiều nở rộ trên môi. Hắn phải làm sao, làm sao với cậu bây giờ?

Cậu thở dốc, chỉ có thể dùng vì sao trong mắt đáp trả Kim Thái Hanh. Điền Chính Quốc nghe giọng hắn ru vỗ ở bên tai, trầm bổng, thẳm sâu dội vào tiềm thức... Cậu yêu tất thảy trong sáng lẫn hoang dại, ôn nhu lẫn cường bạo nơi linh hồn ấy.

Trước khi để cơn mệt nhoài cuốn người yêu mình vào giấc ngủ, Kim Thái Hanh chưa muốn rời bỏ đôi má hồng hào mềm ngọt kia. Hắn cảm thấy mình điên rồi, hắn vừa làm Chính Quốc đau. Hoặc theo một cách nào đó, giống như hắn vừa nói trong cơn hoan say tuyệt độ.

"Em đã đánh thức một con người khác trong anh."

Một con người ham muốn yêu đảo điên, chỉ vì em mà thức dậy.


Mặt trời ngày hạ, khi nào cũng tận độ và chói chang đến thế.
Không ngủ, và chỉ có hai người họ, yêu nhau...














*

love sent, from 16-year-old maichinn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net