57. Một và duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc thức dậy, phía dưới không đau nhức mấy, ngược lại còn có cảm giác man mát dễ chịu. Hẳn là Kim Thái Hanh đã bôi thuốc cẩn thận và xoa bóp eo nhỏ cho cậu trước khi rời đi. Chính Quốc khẽ cười, chậc lưỡi.

"Yêu thế không biết."

Cậu sớm đã quên béng mất hội anh em ở nhà đang mong ngóng chuyện ra mắt của mình từng phút từng giây. Nhóm chat bốn người nhảy chín mươi chín cộng tin nhắn. Toàn là rủ chơi game, hẹn lịch đua xe, cuối cùng mới là ti tỉ câu hỏi tình hình của cậu.

Chính Quốc chăm chú đọc đọc đọc, bấm bấm bấm. Một lúc sau mới giật mình nhìn đồng hồ đã điểm hơn tám giờ. Chợt nhận ra hiện tại và tương lai không còn những tháng ngày sáu giờ mở mắt, bảy giờ yên vị trong lớp học như trước đây nữa, tâm trạng đột nhiên buồn vui lẫn lộn.

Bạn trai tuyệt vời của cậu có lẽ đã trở về phòng. Chính Quốc nghĩ bụng thì liền đứng dậy ôm cái mông xinh chạy đi vệ sinh cá nhân, sau đó phóng vèo sang phòng bên cạnh. Cửa không mở, đêm qua bạn trai hơi mất sức nên bây giờ ngủ rất sâu. Mái tóc để tự nhiên, rơi tứ tung xuống gối mềm, được nắng rải lên một màu vàng rực rỡ. Điền Chính Quốc rón rén bước lại gần, ngắm một lúc mới nghịch ngợm chui vào lòng hắn.

Cậu chọt vào đôi má, Thái Hanh vẫn ngủ yên, lại rời tay xuống bờ môi, mi hắn khẽ rung nhè nhẹ. ngón tay trắng hồng giữa không trung của Chính Quốc đột ngột bị bắt lấy, giây sau eo bị nhéo hơi đau.

"Không mệt à?"

Kim Thái Hanh đắp chăn cho cậu, bao bọc như ấp một đứa nhỏ, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu. Hắn thích cậu, yêu cậu, thương cậu nhiều đến nỗi, có thể nằm như thế này cả ngày, cùng đứa nhỏ thủ thỉ quấn quýt nhau suốt thôi.

"Thái Hanh..."

"Hửm?"

"Em mệt..."

"Làm nũng."

"Oa oa oa..."

Kim Thái Hanh vừa nhắm mắt vừa mắng yêu, khóe môi không nhịn được kéo lên. Hắn nhớ những ngày xa xôi, Điền Chính Quốc khoác lên mình bộ đồ da đen bóng, chễm trệ trên con phân khối lớn phóng như bay, thần thái mạnh mẽ ngút ngàn. Bây giờ cậu tuy không khác là mấy, chỉ có điều ngày càng bật chức năng cục bột với hắn nhiều hơn.

"Bé ngoan đừng khóc."

"Khóc thì sau này không được ăn kem."

"Kem?"

Kem?

À

"Kem vị kẹo mút à?"

"Có kem vị đó sao?" Kim Thái Hanh nheo mắt, xem hắn đã dạy cậu những gì đi!

"Hư." Hắn nhéo má người nhỏ, mắng nhẹ một câu.

Buổi sáng thật vui vẻ. Cả hai cùng xuống ăn sáng với bố mẹ Kim. Điền Chính Quốc vừa ăn vừa lo lắng không biết đêm qua có làm gì bị phát giác không. Kim Thái Hanh nhìn cậu thi thoảng lại liếc mắt thăm dò người lớn mà nhịn cười không nổi, đành mở lời.

"Đêm qua bố mẹ ngủ ngon giấc không ạ?"

"Ngon giấc chứ. Còn hai đứa?"

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, ánh mắt an ủi: Thấy chưa, anh đã bảo cách âm mà.

"Con ngủ một mạch từ đêm đến sáng ạ."

Chính Quốc dùng cái miệng bốn năm học Đối ngoại của mình, đối đáp tự nhiên như thần.

"Đệm nhà bác xem chừng dùng rất tốt phải không?"

Kim Dương Kỳ uống một hớp cà phê, gật gù.

Bạn nhỏ Điền sững người. Cậu thầm nghĩ đêm hôm qua Kim Thái Hanh chơi xấu, làm cậu thét lên đã khiến nhị vị phụ huynh nghe thấy.

Hồ Điệp Lan lập tức nhận ra câu nói của chồng mình không đúng lắm, vội vàng sửa lại.

"Ngủ ngon là tốt rồi, ngủ ngon là tốt rồi."

[Ai đó đã giữ kín một bí mật trong đêm.

Mẹ Kim (giấu mặt): "Oh god! Kim, anh nghe thấy tiếng gì không?"

Bố Kim (đã che tên): Anh tự hào về con trai chúng ta."]

*

Kim Thái Hanh nhìn người yêu nhỏ chạy nhảy vui đùa, cong mắt cười như thể chẳng còn gì hạnh phúc bằng. Hắn cứ như vậy lặng lẽ lưu lại từng khoảnh khắc trong chuyến đi chơi của hai người. Điền Chính Quốc muốn đi đâu, ăn gì đều hỏi hắn trước tiên, sau đó lại tự mình quyết định. Hắn không còn lạ lẫm với miệng nhỏ giảo hoạt của Chính Quốc, đều nghe theo cậu đi qua không biết bao nhiêu nơi.

Buổi sáng nắng vàng, xuống thung lũng Napa uống rượu nho. Khi cả hai rời đi, hương hoa thơm thảo cùng mùi rượu quyến rũ cứ quấn quýt lấy Chính Quốc, khiến Kim Thái Hanh nghiện đến mức vài giây lại cắn cắn hôn hôn.

Buổi chiều mát mẻ, Kim Thái Hanh gợi ý thăm hồ Tahoe. Điền Chính Quốc vừa đặt chân đến đã muốn ở lại đây mấy ngày, còn nói mùa đông chắc chắn sẽ quay trở lại trượt tuyết. Dưới chân núi ven hồ có mấy cửa hàng làm nước hoa, hai người lưu lại tầm một giờ, đến khi túi quà tặng chất đầy đôi tay mới chịu trở về.

Tách, hình ảnh cậu cầm túi đồ lưu niệm nhảy chân sáo trở thành màn hình điện thoại mới của Kim Thái Hanh.

Tối đến trăng lên, sánh bước nghe tiếng rì rào của biển cả. Bắc Kinh chỉ có biển nhân tạo, cậu cũng đã lâu không đi đó đi đây. Kim Thái Hanh vừa mất tập trung mấy giây đã không thấy bóng dáng người nhỏ đâu nữa. Hắn gấp gáp kiếm tìm, giữa dòng người đông như mắc cửi, muốn tìm ai chẳng khác nào xuống đáy biển mò kim.

Mọi ồn ã huyên náo đều đổ về phía sân khấu của mini bar bên bờ biển. Tiếng loa như cố gắng phóng đại hơn thường ngày, dội thẳng vào không khí đang nóng lên một bầu nhiệt huyết.

Giọng hát ngọt như mật chảy, quen thuộc trong vòng tay của hắn mỗi đêm, vang lên giữa không gian như mơ như thật. Kim Thái Hanh ngoái đầu nhìn về phía ánh đèn vạn sắc, nơi thanh âm trong trẻo nhờ gió mà bay đi xa.

Điền Chính Quốc đứng giữa tổ hợp của muôn nghìn ánh sáng, trong mắt hắn, cậu nổi bật hơn tất thảy dòng người ở Santa Monica.

Don't know if I could ever be without you
Cause boy you complete me
And in time I know that we'll both see
That we're all we need
Cause you're the apple to my pie
You're the straw to my berry
You're the smoke to my high

And you're the one I wanna marry...

Kim Thái Hanh bước về phía quầy bar gần như với tốc độ ánh sáng, trong tiếng vỗ tay tán thưởng của đám đông dành cho người thương của mình. Dùng tất cả sức bình sinh chen lên trực diện sân khấu, để ánh đèn phả vào thân người cao lớn, Kim Thái Hanh thẫn thờ đến mức tưởng chừng tim mình đã ngừng đập trong phút giây.

Giả tưởng cuộc đời hắn là một thước phim, thì có lẽ đây là cảnh quay chậm đắt giá nhất.

You take the both of us
And we're the perfect two
We're the perfect two...

Và rồi Điền Chính Quốc nhảy xuống, từ trên bục cao, thoát khỏi ánh hào quang đang bao bọc thân mình, rơi vào vòng tay vững chắc của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc, cậu muốn trả lời cho chiếc nhẫn đính hôn Kim Thái Hanh trao mình đã lâu.

Người khác đáp lời cầu hôn bằng cách gật đầu.

Điền Chính Quốc đáp lời cầu hôn bằng tiếng hát.

Ánh sáng trong vòm mắt tinh tú bùng lên, tìm được ánh mặt trời trong vũ trụ của Kim Thái Hanh, quyện vào hợp nhất. Điền Chính Quốc cúi xuống thơm nhẹ môi người yêu, và nhận lại một nụ hôn cuồng nhiệt với dư vị trước nay chưa từng có.

Tràn trào và mãnh liệt đến độ cậu tưởng chừng tâm hồn mình đã bị Kim Thái Hanh hút cạn. Nhạc điệu du dương và tiếng vỗ tay hoan náo xung quanh lạc vào thế giới khác, Kim Thái Hanh duy chỉ nghe được thanh âm ngọt mềm gãi nhẹ vào trái tim mình.

Baby me and you
We're the perfect two
You're the smoke to my high
And you're the one I wanna marry...

The only one I wanna marry...

*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net