8. Đợi em chút nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đẹp trai à em sẽ cố gắng."

Người nói câu này liêm sỉ có chút rơi rớt thế mà thực lòng quyết tâm. Hai người không có lí do nào gặp nhau, Chính Quốc chọn con đường vừa an toàn vừa mù mờ, đó là nhắn tin.

Cậu loay hoay tìm mãi mới ra Peachat(*) của anh. Chính Quốc cảm ơn trời, hắn không để tài khoản riêng tư. Mà có lẽ do không biết cài đặt.

Mỗi lần lướt qua lướt lại profile của Thái Hanh, cậu càng mê đắm, hai mắt sáng như đèn. Quả nhiên là người trưởng thành, bài đăng rất ít, ngược lại ảnh khá chất lượng. Phần lớn đều là hắn chụp với áo vest quần tây, ánh mắt sáng rõ cùng sống mũi thẳng tắp như muốn xuyên thấu tâm can người ta vậy.

Mãi đến tận vài ngày sau, dưới sự hốt hoảng của hội bạn bè, hot boy mạng xã hội Điền Chính Quốc đã ấn nút theo dõi anh tiền bối điển trai hơn mình gần một con giáp.

*ting ting*

Peachat của Kim Thái Hanh bất ngờ hiện thông báo. Cái app bỏ không gần tháng trời bỗng dưng nhảy trên màn hình đã thành công thu hút sự chú ý của hắn.

@yourrabbie đã bắt đầu theo dõi bạn.

Kim Thái Hanh: ???

Lúc nhìn ảnh đại diện, hắn đã ngờ ngợ. Ấn vào, Thái Hanh chỉ biết vuốt mặt thở dài ngao ngán. Hắn chỉ "nhỡ" tay đưa nhóc nghịch ngợm cái card liên lạc, giờ nhóc đã kéo đến tận mạng xã hội của hắn.

Không đến một phút sau, người dùng @yourrabbie đã gửi cho hắn một tin nhắn.

Điền Chính Quốc: Xin chào, có phải tiền bối Kim không ạ?
Kim Thái Hanh: Không!
Điền Chính Quốc: Chính là anh. Lâu rồi chưa gặp. Không biết anh còn nhớ em là ai không?

Kim Thái Hanh đang đi kiểm tra khu nghỉ dưỡng của mình cũng phải dừng lại nén tiếng thở dài. Nhóc ngốc hỏi thừa. Hắn còn không muốn nhớ nữa là.

Điền Chính Quốc: Anh chỉ xem thôi ạ?
Kim Thái Hanh: Tôi đang có việc.

Hiện tại đang trong giờ học. Tên nhóc này dám dùng lén điện thoại nhắn tin.

Điền Chính Quốc: Vâng anh đẹp trai~

Trên đầu hắn hiện mấy dấu hỏi chấm. Không biết do hắn ngoài ba mươi nên tụt hậu hay do giới trẻ sống phóng khoáng, mà một tên nhóc hai mươi dám dồn dập chủ động như vậy.

Kim Thái Hanh: Dùng điện thoại trong giờ, tôi nói lại với giáo sư Jo nhé?

Điền Chính Quốc thầm nghĩ. Tiền bối lúc nào cũng giáo sư, mách giáo sư. Cậu mới không sợ.

Điền Chính Quốc: (•́︿•̀) huhu em sai rồi ạ.

Dương Ánh thấy Chính Quốc chăm chú nhìn điện thoại quá thể thì huých tay cậu mấy phát. Chính Quốc ương ngạnh mặc kệ. Cậu cứ như vậy suốt cả giờ ngồi chống cằm xị mặt, nghĩ cách thả thính hắn sao cho quyến rũ!

Dương Ánh liếc mắt đọc trộm tin nhắn kia của Chính Quốc, không khỏi cảm thán một câu.

"Cậu bị quê quá vậy?"

Họ Dương liền bị Chính Quốc liếc.

"Ông tướng, cậu nghĩ bản thân có cơ hội chắc?"

Dương Ánh nhún vai, tỏ vẻ hiểu biết. Chính Quốc hiếm khi im lặng không phản bác gì.

"Cậu chỉ là ham muốn chinh phục. Trước giờ toàn quen mấy người trẻ tuổi ham chơi. Tiền bối lại là một đẳng cấp khác. Hai người không hợp."

Kể ra Dương Ánh nói không sai. Tiền bối và cậu giống như ở hai thế giới vậy.
Thái Hanh lớn hơn cậu mười tuổi. Trong tay hắn có tất cả, cậu lại chưa có gì. Hắn là người trưởng thành, chắc chắn, cậu chỉ là thanh niên trẻ dại lắm lúc ngông cuồng.

Nghĩ đi nghĩ lại Chính Quốc vẫn là tự ti về bản thân mình. Hơn bao nhiêu người, nhưng lại thấy thua kém người mình thích.

"Cậu chỉ gặp vài lần, chưa hiểu rõ mà đã nói thích anh ấy. Lúc nào cũng vội vàng."

Dương Ánh vẫn thao thao bất tuyệt. Chính Quốc càng nghĩ càng sầu lòng. Nhưng một phần trong cậu vô cùng hiếu thắng. Những lời nói của bạn thân căn bản không thể làm lung lay quyết định của cậu.

"Mặc kệ. Tớ chỉ thích Thái Hanh."

Mấy lần sau Chính Quốc cố gắng nhắn tin Thái Hanh đều bảo đang bận. Cậu thở dài mấy cái rồi lại nằm mong chờ hắn trả lời tin nhắn, nom ngoan ngoãn như một chú cún con vẫy đuôi.

Lý Nguỵ mấy lần nhìn thấy, cười cợt chọc tức.

"Haha... ngày trước mình theo đuổi bạn gái cũng không mất hết giá như cậu."

Thục Giang với cái chân bó bột cũng không chịu buông tha, luôn gọi cậu là Điền Thất Bại.

***

Điền Chính Quốc: Đã 12h đêm rồi tiền bối à. Anh chưa về ạ?

Kim Thái Hanh làm việc, có thói quen tắt hết thông báo. Nửa đêm hoàn thành công việc mở điện thoại liền thấy hơn chục tin nhắn hậu bối nghịch ngợm gửi cho.

Nếu Điền Chính Quốc kia không phải học trò của Jo giáo sư mà hắn kính trọng, hắn sớm đã sớm không quan tâm đến nữa rồi. Chỉ là ngay từ lần đầu gặp Chính Quốc, hắn kì lạ đã không tài nào quên nổi cặp má hồng đào cùng đôi mắt to tròn trong veo đó.

Kim Thái Hanh cẩn trọng sắp xếp lại bàn làm việc rồi mới mở hộp tin nhắn xem Điền Chính Quốc đang quậy phá gì. Hắn đơn giản coi cậu là đứa trẻ đang thích thú, ra sức muốn có được một điều nào đó.

Điền Chính Quốc: Anh bận như vậy ăn uống có đầy đủ không?

Từ lúc chia tay bạn gái gần mười năm trước, Kim Thái Hanh đã lâu không nghe mấy lời hỏi han mang tình ý.

Điền Chính Quốc: Anh rõ ràng là đang online, trả lời một tin thôi cũng được (•́︿•̀)

Điền Chính Quốc: Đợi anh lâu lắm rồi đó.
Kim Thái Hanh: Đợi tôi làm gì?

Chính Quốc ở bên này đầu óc nổ đoàng đoàng. Quả là tài tình, hỏi một câu như muốn chặn họng người ta luôn. Chính Quốc vô thức bĩu môi, ngày trước giao lưu trên giảng đường dịu dàng lắm cơ mà.

Điền Chính Quốc: Đợi để chúc anh ngủ ngon ạ.

Mắt hắn ánh lên tia bất ngờ, khó mà nhìn ra cảm xúc bên ẩn bên trong.

Trẻ con!
Cách tán tỉnh của trẻ con!

Kim Thái Hanh: Như vậy là hết rồi đúng không?

Điền Chính Quốc gửi icon con thỏ ôm mặt khóc, lắc lắc đầu.

Thái Hanh thấy nhãn dán đó đáng yêu. Khoé miệng cũng nhếch lên một tí.

Điền Chính Quốc: Hôm ở bệnh viện anh nói dối em. Anh chắc chắn chưa có đối tượng mà mình để ý.

Kim Thái Hanh: Tuỳ em nghĩ.

Nhắn tin với hắn là cậu thấy nhịp tim leo dốc và thả phanh thất thường. Cậu tưởng tượng Thái Hanh gọi mình là em với tông giọng trầm khàn sâu thẳm.

Điền Chính Quốc: Tại sao hôm đó anh lại đến bệnh viện thăm em?

Chính Quốc đã nghĩ rất nhiều rồi. Thái Hanh đêm hôm đó bị con sâu rượu là cậu làm phiền không hề gắt gỏng. Cậu tới làm loạn khu đất của hắn, hắn cũng chẳng hề tức giận. Và dù không có mối liên hệ mật thiết nào với nhau, Kim Thái Hanh vẫn giúp cậu tới bệnh viện, hơn nữa còn chu đáo tới thăm.

Cậu càng nghĩ càng không muốn vuột mất người này. Một người vừa trầm ổn vừa tử tế.

Nhưng theo đuổi một người bao giờ trong lòng cũng mang nhiều mâu thuẫn. Điền Chính Quốc nghĩ đi nghĩ lại. Thái Hanh từ chối chị họ cậu vì đã có người trong lòng thì sao?

Nếu hắn không nói đùa, cậu sẽ buồn lắm lắm.

Tin nhắn kia quả nhiên Thái Hanh không trả lời, cũng chưa xem qua. Chính Quốc trong một phút liền gửi một tin nhắn mà chính cậu cũng không tin được.

Điền Chính Quốc: Anh đừng vội vàng thích ai được không?
Điền Chính Quốc: Đợi em chút nữa thôi.

Để em được theo đuổi anh.

*











(*) Peachat: App được sản xuất bởi maichinn, giao diện và cách dùng thuộc về maichinn luônω


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net